Bất ngờ thay, có rất nhiều người ngày nay lại cho rằng việc nhìn lại quá khứ hay đắm mình trong những cảm xúc hoài niệm đều là những hành động 'yếu đuối' và 'bi quan'. Trong khi chính họ cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, thèm thuồng của việc làm đó.

Vì thế nên trước tiên, tôi muốn kể về cái ngày mà tôi khác ghi trong kí ước của mình khoảng khắc phúc hạnh cuối của cuộc đời .

Hi vọng rằng làm thế sẽ giúp giảm bớt đi cảm giác bất thường mà các bạn có thể có về phía tôi hay những người xunh quanh tôi.

Ngày 29, tháng 7.

Mùa hè xứ Hokkaido.

Mặt Trời cháy đỏ rực.

Ngày Chủ Nhật cuối cùng của tháng 7.

Ngày đó, Sana đến thăm khu chung cư của tôi.

"Onii-chan, yop!". Sau khi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, Sana phóng thẳng vào phòng tôi đang ngủ và làm gián đoạn giấc ngủ yên bình của tôi. "Dậy đi, dậy đi! Nhìn kìa, giờ đang là buổi trưa rồi đó. Mặt trời lên vút trên ca rồi. Thôi nào, dậy thôi, dậy thôi, dậy thôiiii," Cô nài nỉ trong lúc rung lắc chiếc khăn-mền mà tôi quấn quanh người như cuộn sushi.

"Anh dậy rồi..." tôi miễn cưỡng thức giấc. Đầu tôi với

hai mí mắt nặng trĩu. Tôi không hẳn là người thích ngủ trưa, chẳng qua do thường bị tụt huyết áp nên mới thành ra thế này. "Giờ anh dậy rồi, phiền em im lặng chút có được không?"

"Được nếu anh hai chịu dậy thực sự." Giọng nói thùy mị, như trong anime của Sana vang vọng trong đầu tôi. "Vậy nên ra khỏi giường mau lên. Anh cần phải biết tự mài dũa nếu muốn bản thân sắt bén hơn."

"Sắt bén?"

"Phải, sắt bén. Thôi mà, ra khỏi giường đi. Anh không thấy ngủ trưa vào ngày Chủ Nhật thế này là phí lắm sao?"

"Không hề," Tôi trả lời từ trong chăn vọng ra.

"Trời ạạ, anh biến thành ông cụ từ khi nào vậy?"

"Mấy giờ rồi?"

"Giờ em bực thật rồi đó," Sana cho tôi ăn môt quả chặt vào bụng. "Đừng có hỏi han gì nữa và dậy nhanh đi. Tiện thể, bây giờ đang là 9 giờ sáng."

"Ây da," Tôi bật dậy khỏi chiếc chăn. Tia nắng chói chang hách dịch và làn gió thổi hiu lạnh từ phía cánh cửa sổ đang mở làm rối bời hết cả tâm trí tôi. Hai mắt tôi đau do chưa làm quen được với ánh sáng. Tôi vô thức nheo mắt. "...Um, anh nhờ em hai việc được không?"

"Việc gì?" Sana hỏi, vẻ vui mừng. "Việc gì cũng được, ngoại trừ đóng cửa sổ hay để anh ngủ thêm."

“Em chuẩn bị bữa sáng được chứ?”

“Được nhưng anh phải dậy trước đã.”

Cô đoạt lấy chiếc chăn ra khỏi người tôi.

“Được rồi, được rồi…” Tôi chịu thua. Tôi chầm chậm bước ra khỏi giường, tay dụi đôi mắt còn đang đau. “Anh xin hàng,” Tôi hết lên vậy, rồi lấy đồ từ chiếc tủ quần áo bị hỏng ra thay. Sana vẫn còn đang đứng sau tôi, tay cầm chăn.

“Này, ra ngoài.”

“Anh mắc cỡ gì chứ, Onii-chan.” Sana lấy chăn trùm kín đầu. Một con ma Q-Taro màu xanh*. “Làm thế này em không thấy gì nữa, anh cứ thay tự nhiên đi.”

Tôi chả thấy có gì gọi là tự nhiên được cả.

Nhưng tôi vẫn thay như thường. Lúc nào tôi cũng như thế. Đối với Sana, nếu không chịu thua thì tôi cũng chủ động giảng hòa mà không cự cãi gì nhiều. Cho dù Sana có chặt đứt đi ngón tay của tôi đi chăng nữa, tôi cá chắc rằng mình vẫn sẽ tha thứ cho con bé chỉ bằng một lời xin lỗi đơn giản. Và cho dù tôi có dành bao nhiêu thời gian cố gắng sửa chữa yếu kém đó, quá trình khắc phục vẫn chưa hề kết thúc.

Tôi quá mực cưng chiều em gái mình… nhưng vì lý do gì?

Tôi có một lý do mơ hồ trong đầu.

Và hoàn cảnh gia đình chúng tôi chính là yếu tố hình thành nên lý do đó.

Có một việc tôi hoàn toàn có thể tự tin khẳng định, đó là: Gia đình Kagami tuyệt vời của chúng tôi bị hỏng nặng.

Người con gái cả, người con trai cả, người con trai giữa, người con gái giữa và người con gái thứ tư đều bị hư hại vô phương cứu chữa. Chỉ mỗi mình tôi và Sana là nguyên vẹn. Tất nhiên, khi đứng một mình thì những khái niệm như ‘hư hỏng’ và ‘nguyên vẹn’ không mang ý nghĩa toàn vẹn cho lắm. Nhưng khi thử nghĩ đến một người trong nhà, những từ ngữ trên chỉ có thể mang đến điềm báo tai họa. Mặc dù điều đó cũng chẳng phải quan trọng gì.

Tôi quay lưng lại, người mặc bộ đồ tôi mua ở cửa hàng đồ cũ giá 3200 yên tổng, Sana vẫn còn đang trùm chăn lên đầu.

“Em bỏ nó ra được rồi đó, Sana.”

“Nónggg kinh!” Cô vung mạng chiếc chăn ra khỏi người. “Thấy chưa, may mà em có mở cửa sổ,” Cô cười khúc khích. Ánh sáng từ phía cánh cửa sổ đang mở vang rộng chạm nhẹ lên đôi má của cô.

Hôm nay, Sana trang diện trong bộ đồ Miu Miu. Chắc ăn cô năn nỉ mẹ mua cho mình như thường lệ. Cô khác một trời một vực so với tôi về phương diện ăn mặc. Tôi có mỗi một chiếc áo Nike giá 7500 yên mua được trong đợt giảm giá là món đắt nhất (nhân tiện, trong nhà, mẹ chúng tôi không hề e ngại mà phân biệt đối xử đối với hai anh em mỗi khi hai đứa đòi quà.)

“... Có chuyện gì vậy, Onii-chan?” Sana bĩnh tĩnh hỏi. Cô chắc hẳn thấy bối rối bởi nét mặt của tôi

“Không có gì.”

“Onii-chan quái thật đó.”

“Xin lỗi, anh biết, anh biết mình quái thật. Nhưng cũng do em cố tình lôi anh dậy đấy thôi.

“Vẫn chưa tỉnh giấc sao.”

Sana ném chiếc chăn đang cầm lên giường.

“Cơn buồn ngủ không hết nhanh vậy đâu.”

“Vậy anh đi chạy bộ đi xem sao.”

“Em vẫn phải làm cho anh bữa sáng, nhớ không? Nói phải giữ lời”.

“Em thậm chí giặt đồ cho anh còn được ấy chứ.”

“Thật chứ?”

“Em thấy mình hơi hơi giống vợ anh rồi đó.”

“Hả?”

“Vậy em mượn bếp nhé.” Sana nói rồi chạy vội vã vào bếp.

Tôi nghĩ mình nên đóng kín cửa sổ trước.

Tôi ngắm nhìn nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Một bầu trời xanh biếc. Xen kẽ là các khu chung cư lân cận. Tiếng xe cộ qua lại trên đường. Một con chó hoang ba chân. Lũ nhóc vui đùa vào ngày Chủ Nhật. Một thế giới tầm thường dường như có thể đổ sập bất cứ phút nào. Tôi khóa chặt cửa sổ, rồi bật điều hòa lên. Mẹ kiếp bọn mày.