Quay lại bốn ngày trước, Storm Border hạ cánh khẩn cấp xuống Nahui Mictlan. Davinci và Goredolf vội xác nhận tình hình hiện tại của con tàu cũng như sự an toàn của toàn bộ nhân viên. Sau khi Nemo Y tá xác nhận rằng Ritsuka và Mash - hai thành viên rơi khỏi con tàu cùng Nemo Marine vẫn an toàn, Goredolf thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, có một việc đáng lo hơn: Vì Storm Border đang trong tình trạng hư hỏng nặng nên nguồn điện trong phòng máy tính không thể trụ đến lúc Chaldea lập đội giải cứu Ritsuka được, chưa kể điện dự trữ cũng đã dùng hết cho việc hạ cánh. Ritsuka và Mash đang cách họ rất xa, Chaldea hiện tại cũng chỉ có thể truyền tin đến Ortenaus của Mash trong thời gian sáu phút mà thôi.
Dù hạ cánh an toàn nhưng cũng còn quá sớm để yên tâm, họ còn không thể triển khai bức tường phòng ngự bao quanh Storm Border vào lúc này, các sinh vật chưa biết trong Dị Văn sẽ có thể tấn công bất cứ lúc nào. Trước tình huống cấp bách, Goredolf đồng ý để Kadoc đảm nhận vị trí Master, tạm thời ký khế ước với Nitocris để bảo vệ mọi người.
Kadoc cũng đồng ý, nhưng vẫn hỏi thêm: “Vậy khi nào mới có điện lại nhỉ? Mình tôi và Nitocris cũng chỉ có thể hỗ trợ và canh gác thôi. Nhưng mà, Nemo Series đều ở đây, vậy Captain đâu?”
Nghe Kadoc hỏi, các Nemo đều im lặng, Davinci mới nhận ra sự vắng mặt của Captain. Ngay lúc này, Muniel gọi mọi người đến xem tình trạng của Nemo, trông cậu rất kỳ lạ, cả người cứng đơ, không động đậy gì cả. Cả người cậu vẫn toát ra mồ hôi, nhưng trông rất đau đớn. Sion trấn an mọi người, rằng đây chỉ là trạng thái phòng ngự bằng cách tự đóng băng bản thân. Linh Cơ của Nemo đang bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng sẽ không biến mất ngay. Nemo đã đồng bộ hóa bản thân với con tàu để ngăn việc Storm Border vỡ tan trên không trung, ưu tiên duy trì Linh Cơ của cậu. Nói tóm lại, Storm Border sẽ giữ được hình dạng
nếu Nemo “duy trì trạng thái bây giờ”. Chính nhờ vào lựa chọn mạo hiểm này mà con tàu mới có thể bình an hạ cánh.
Goredolf nhận ra đây là Ma Thuật Loại Cảm được sử dụng trong lý thuyết ma thuật, các vật có hình dạng tương đồng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng thế cũng có nghĩa, nhưng thương tổn mà Storm Border đã và đang phải chịu sẽ được đẩy hết lên người Nemo. Vốn dĩ, trong giai đoạn đồng hóa với Storm Border, Linh Cơ sẽ vỡ vụn, nhưng sự kiên cường của Nemo quyết không để điều đó xảy ra. Vì vậy, cậu đã chọn tự đóng băng bản thân để bảo vệ hình dạng của con tàu. Hiện tại, Nemo đã không còn ý thức nữa.
Nghe đến đây, mọi người trầm hẳn. Kadoc hỏi: “Sion, Captain vẫn còn đồng hóa với Storm Border nhỉ? Vậy nếu khôi phục con tàu thì ý thức của cậu ấy cũng sẽ hồi phục?”
“Linh Cơ của cậu ấy đã vỡ nát rồi. Chỉ là cậu ấy tự đóng băng trước khi nó vỡ ra, nên mới còn hình dạng này và [tồn tại tới bây giờ] thôi. Con người chết vì vụ nổ cũng thế, dù khôi phục được [hình dạng gốc], thì đó cũng chỉ là cơ thể không bất động mà thôi. Có là Anh Linh, điều này cũng chẳng thay đổi. Sửa được Border thì linh hồn đã tổn thương không thể hồi phục được.”
Davinci đã nhờ Sion liên lạc với Mash, nhưng thiết bị liên lạc của Mash đang có vấn đề nên tạm thời không thể kết nối. Chỉ cần gửi địa điểm đến chỗ Ritsuka thì họ sẽ sớm gặp nhau thôi. Sau đó, Goredolf phân việc cho mọi người để chuẩn bị kế hoạch ‘sinh tồn trong rừng rậm’. Dù rất buồn trước tình hình của Nemo, nhưng dưới sự động viên của Nemo Bếp trưởng, Muniel và câu đùa của Nitocris[note53266], tất cả mọi người đã phấn chấn hơn đôi chút.
“Con tàu rơi từ trên trời xuống. Đúng là Dị Văn, chuyện gì cũng có.” - Một giọng nói vang lên - “To thật đấy. Phải to bằng con thuyền của thằng nhãi Noah rồi. Nhưng mà thuyền của cậu ta sẽ không rơi xuống đâu.”
Sự xuất hiện của người đàn ông tóc vàng khiến mọi người trở nên cảnh giác.
“Này, đừng có lại gần. Chuyện gì đây ?” - Muniel hét lên.
“Chuyện gì? Nhìn mà không biết sao? Tôi là thương gia đến bàn chuyện làm ăn. Rơi từ trên trời xuống đã thú vị rồi, là vũ khí còn tuyệt vời hơn. Nói đúng hơn là, rất có giá trị. Con tàu này bán thế nào? Ra giá đi.”
“Xin lỗi, chúng tôi không bán. Anh đừng lại gần.” - Muniel nói
Người đàn ông tóc vàng chợt rút súng bắn Muniel.
“À, vậy cũng đỡ. Nếu không bán thì ta sẽ đoạt nó bằng vũ lực. Dù gì nó cũng rơi xuống đất nước của tôi mà.”
Goredolf và Nemo Y tá vội đến chữa trị cho Muniel.
“Hầy, lại trật rồi, vốn định nhắm vào đầu mà. Nhưng vì vậy, mà súng đạn mới thú vị hơn ấy chứ.”
Anh ta lại bắn một phát: “Chà, trật nữa. Lần này là vào tim đấy nhé.”
Kadoc gằn giọng: “Tên khốn...!”
Người đàn ông tóc vàng chợt cất tiếng gọi một cái tên: “Izcalli”.
Ngay sau đó, một nhóm Ocelotl bao vây Storm Border, dẫn đầu là thiếu niên tên Izcalli.
“Đã bao vây toàn bộ, thưa thần linh, xin hãy ra mệnh lệnh.”
“Chiến đấu đi, Vua của Ocelotl. Hãy thể hiện thành quả một năm qua của ngươi.”
Thiếu niên tên Izcalli cười phá lên: “Hahahahaha! Vâng, tôi luôn chờ khoảnh khắc này! Hỡi các chiến sĩ, cởi hết thiết bị an toàn đi! Đã đến lúc thể hiện sự anh dũng của các ngươi trước mặt Tezcatlipoca vĩ đại rồi!”
Lập tức, Nitocris đề nghị Kadoc phối hợp cùng cô đánh đuổi những kẻ địch này. Sau trận chiến, các Ocelotl lần lượt ngã gục. Những kẻ mang vũ khí cận đại vốn không phải là đối thủ của Nitocris. Thật ra Kadoc cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng vì mình và Nitocris không có nhiều tương tác, tuy nhiên trận chiến kết thúc với kết quả vượt ngoài mong đợi của cậu ta.
“Cô lợi hại thật, Nitocris! Quả nhiên là Pharaoh của Ai Cập! Ma thuật của Servant cận đại cũng không thể cùng cấp bậc được!”
(Nghe thấy tiếng đóng băng)
“Ơ? Sao lại thấy hơi lạnh nhỉ?”
Nitocris bên cạnh vẫn đang rất hung dữ, cô yêu cầu nhóm Ocelotl đầu hàng để được tha mạng.
“Bên ngoài Mictlan thế mà vẫn có Pháp sư điều khiển Tử Linh. Đối thủ mạnh đấy Izcalli, làm sao đây?” - Người đàn ông tóc vàng hỏi.
“Không sao ạ. Đây là trận đấu Servant đầu tiên nên tôi chỉ muốn xem tình hình thế nào thôi, tôi sẽ xử lý ngay.”
Nghe Izcalli nói, người đàn ông có vẻ không vui, nhưng anh ta cũng chẳng nói gì.
“Đúng là kẻ ngu xuẩn. Độ ngu xuẩn của ngươi chẳng khác gì một kẻ mới bơi giỏi một chút đã muốn lặn xuống sông Nile. Xem ra, tiếng gọi của Minh Giới cũng chẳng thể đến được tai ngươi, nhưng vũ khí của ngươi không thể đả thương được ta đâu. Nếu đã không thể đưa linh hồn ngươi đi, ta sẽ dùng ma thuật đánh bại và dùng cực hình với ngươi.”
“Câm miệng. Chết đi. Những Anh Linh xuất thân là con người đừng có to mồm với tao…! Nhớ cho kỹ, tên tao là Izcalli. Ta là Vua của Ocelotl, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thần Tezcatlipoca!”
“Ngươi là Vua của Ocelotl sao. Ta chính là Nữ vương Ai Cập, hiện thân của Thần bầu trời Horus. Một vị vua từ xó nào đấy sao có thể đánh bại ta!”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cái gì đây, nực cười. Sao lại lấy thần linh và con người đem ra so cao thấp cơ chứ. Vậy, một kẻ tự xưng là hiện thân của vị thần ất ơ nào đó, có thể địch lại ta - thần linh thực sự sao. Đến đây mà thử, nhé.”
Một bóng người lao đến tấn công Nitocris, cô nhận ra trên người cô ta toàn là Thần khí.
“Ngươi là ai?”
“Tlaloc. Thần mưa Tlaloc. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ta đã nhớ rồi. Ta thích cái cảm giác kinh ngạc dù chỉ kéo dài một giây thôi đấy.”
Kadoc nghe đến cái tên Tlaloc liền nhận ra đó chính là một trong những vị thần sáng thế của Aztec. Nhưng khí vây xung quanh chứng tỏ cô ta là Servant. Một vị thần ở đẳng cấp cao như vậy sao lại trở thành Servant?
Đột nhiên, một cơn mưa lớn kéo đến. Dưới bầu trời xám xịt, Tlaloc trừng mắt: “Chết đi. Ngươi cũng chỉ là một Nữ vương chẳng ra gì mà thôi.”
Chỉ với vài đòn tấn công, Nitocris đã nằm gục dưới mặt đất. Toàn thân cô bê bết máu, gần như không thể cử động nổi. Tlaloc nhìn vết thương của cô và nói: “Cỡ đấy cũng không thể hồi phục được. Cứ chết trong đau đớn đi.”
Người đàn ông tóc vàng lên tiếng: “Gì thế? Không ăn tim à? Vậy thì để ta…”
“Thưa anh, trừ khi bắt buộc, xin anh suy nghĩ lại về việc tiếp xúc với máu thịt của thần thoại khác.”
“Ngươi vừa trả treo với ta đấy ư? Một vị thần đô thị như ngươi? Một Servant được ta triệu hồi như ngươi?”
“...Em không trả treo. Anh và em khác nhau, cơ thể của anh vẫn đang là xác thịt của phàm nhân. Dù anh là Tezcatlipoca vĩ đại, cũng không thể tùy tiện…”
“Vậy sao. Lúc trước ăn xác người chết ở Ấn Độ thì tình trạng cơ thể không ổn lắm. Ăn tạp chẳng tốt tí nào, thật là một lời khuyên bổ ích. Tlaloc đúng là em gái thân yêu của ta.”
Sau đó Tezcatlipoca bắn một phát vào người Tlaloc, bầu trời chợt tạnh mưa.
Izcalli hoảng hốt: “Thưa Tezcatlipoca, thần Tlaloc chẳng phải là cô em gái quan trọng của ngài sao!?”
“Có là em gái cũng không ngoại lệ, người trong nhà cũng phải biết trước biết sau. Những kẻ ngăn cản hành động của Nhà vua sẽ phải trả giá bằng mạng sống của chúng, bất kể trung thành đến mấy. Tính tuyệt đối phải được đảm bảo như vậy. Vua phải trở thành một tồn tại vượt qua thiện và ác. Izcalli, nếu ngươi muốn duy trì thân phận của Vua và trở thành thần, nhớ cho kỹ.”
Sau đó Tezcatlipoca bảo Izcalli rút lui, không cần quan tâm Tlaloc làm gì. Dù sao cô ấy cũng không thể thương tổn chỉ với một phát đạn nhỏ như vậy.
“Vâng. Vậy những kẻ trên tàu phải xử lý thế nào ạ?”
“Muốn xử lý con tàu này, chúng ta cần chuyên gia.” - Tezcatlipoca nhìn về phía Kadoc, Sion và Davinci - “Ba đứa này và cả Servant gắn liền với con tàu, đem theo đi. Còn lại giết hết cho ta. Đã vô dụng thì chẳng có lý do gì để chúng sống cả.”
Các Ocelotl bao vây Goredolf và các nhân viên Chaldea. Izcalli nở một nụ cười kỳ dị.