Bên ngoài ô cửa sổ bằng kính trong suốt, tiết trời giá lạnh tới buốt rét. Từng cơn gió kéo nhau thổi càn quét lay chuyển từng tán cây trên cao xả từng đợt lá khô xuống tạo thành một cơn mưa lá lộng hành cả một khoảng không vùng trời.

Bảo Lam từ trong phòng tắm đi ra ngoài bộ đồ ngủ cũng đã được thay bằng bộ thường phục của mùa Đông. Một tay cầm lược vừa đi vừa chải tóc, cô hướng tới cửa sổ đi lại gần.

Tới gần cửa sổ hơn, thôi không chải tóc nữa cho dù đầu tóc vẫn còn chút rối. Bảo Lam buông thõng bàn tay cầm lược xuống, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào từng tán lá xanh mơn mởn tơi tốt của cái cây được trồng trong chậu phía dưới. Nâng niu một tùm lá khá lớn, đôi môi nhỏ xinh không nhịn được liền phì cười một tiếng đầy thích thú.

Ngồi xụp xuống bằng đầu đôi bàn chân, một tay cầm lược đặt trên mép kệ cửa sổ, một tay ôm chậu cây màu trắng có vài hoa văn hình hạc giấy màu đỏ được vẽ tay tuy không được đẹp lắm nhưng lại rất dễ thương. Đôi mắt đen vui sướng chăm chăm nhìn vào cái cây đang khoẻ mạnh phát triển.

Không biết đến lúc ấy... Sẽ thế nào nhỉ?

Bảo Lam quỳ đứng hẳn xuống đất, tay cầm lược tiếp tục tì khuỷu tay lên bàn chải tiếp bộ dạng hết sức mệt mỏi. Cô nhìn ra ngoài qua ô cửa kính trong suốt đã khoá, đảo mắt đen một chút ngẫm nghĩ gì đó rồi cô đứng dậy kéo cánh cửa kính hở ra một chút để cho gió ngoài trời lùa vào ve vỡn từng chiếc lá trái xoan ngược xanh mơn mởn của cái cây gì đó đang được trồng trong chậu.

Tiếng chuông báo thức điện thoại đột ngột vang lên làm Bảo Lam giật mình tuột tay làm tơi chiếc lược trên tay xuống đất bộp một tiếng. Biết là đến giờ làm việc, cô vội cúi xuống nhặt chiếc lược lên đi vào trong nhà tắm chỉnh chu lại cái đầu suốt từ bao giờ còn chưa xong.

Cái cây kì lạ trồng trong chậu được đặt trên cửa sổ vui vẻ vùng vẫy trong từng đợt gió đông lạnh thổi vào phòng qua khe cửa sổ mở he hé vừa được kéo ra.

***

Sau hai tiếng gian nan quay phim không ngừng nghỉ, sức lực của các diễn viên cũng đã cạn dần nhưng ý chí vẫn khí thế hừng hực. Vì cảnh quay này là cảnh đánh nhau trong cửa hàng bán xe hơi nên có chút khó khăn thế là cả đoàn phải quay đi quay lại một cảnh suốt hai tiếng đồng hồ.

Hiện tại, các diễn viên đang được quản lý chăm sóc trong thời gian giải lao ngắn ngủi. Khuôn mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sắc mặt đỏ bừng vì làm việc quá sức. Có người còn sử dụng tập kịch bản làm quạt mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế mà phe phẩy.

Tuấn Khải mặc chiếc áo phông trắng cộc tay, khoác ngoài chiếc áo vải đen kết hợp với quần jean và thắt lưng da đen. Cậu dựa lưng ra sau ghế mệt mỏi khoanh hai tay trước ngực, đầu nghiêng sang một bên. Đôi mắt ngọc đen lờ đờ lim da lim dim muốn ngủ nhưng không thể nào ngủ nổi. Cậu đưa tay lên vuốt dọc đôi mắt nhắm đầy mệt mỏi được hai lần sau đó cậu quay sang nhìn Thiên Tỉ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài áo ghile vải đỏ không khoá. Chiếc áo sơ mi được starff làm cho rách đôi ba chỗ, ở miệng rách lại có màu đỏ như máu. Đầu tóc Thiên Tỉ được meck up bù xù có chút bụi bặm trông khá khôi hài đang vô tư gối đầu lên trên đùi cậu thoải mái đánh một giấc ngon lành.

Thôi nhìn con cừu nào đó ngủ gối đầu lên đùi mình, Tuấn Khải ngước đầu nhìn Vương Nguyên đang nằm dài xuống ghế phía đối diện. Nhưng Vương Nguyên lại nghiêng người nằm up mặt vào bên trong ghế ngủ ngon lành. Sao hai tên này ngủ thoải mái thế nhỉ? Không bù cho cậu đang mệt mà không hiểu sao lại không thể chợp mắt.

Hơi nghiêng người để lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra ngoài. Bấm nút nguồn cho bàn hình sáng lên, Tuấn Khải chợt cười nhẹ nửa toại nguyện, nửa đắng cay khi mà hình nền khoá của cậu là một người phụ nữ trong tạo hình nhân vật Mai Ái Vy.

Người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của đàn ông lộ một bên xương quai xanh tinh tế trắng trẻo, kết hợp với chiếc váy dạ đen tới đầu gối để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo được bọc trong đôi bốt đen dạ cổ ngắn đế bằng và dày. Cô đang ngồi nghiêng trên kệ cửa sổ một tay giơ chữ V, miệng cười xinh xắn tôn lên vẻ đẹp mộc mạc đơn thuần của cô. Sau lưng là cảnh hoàng hôn cam dịu ấm áp qua ô cửa sổ trong suốt càng tôn lên vẻ đẹp của cô hơn.

Cuối cùng, Tuấn Khải cũng đã có dũng khí thay màn hình điện thoại. Cậu đã đi ra ngoài nhờ thợ in toàn bộ số ảnh về người và làm thành một cuốn Album nho nhỏ và đóng kín lại trong một chiếc hộp nhỏ... Sau đó, cậu xoá toàn bộ số ảnh về người bộ dạng hết sức quả quyết.

Cậu đã cho người khác một cơ hội... Vậy cậu cũng phải cho mình một cơ hội nên buộc lòng cậu phải...

Quên đi người...

Cậu không muốn khiến người khác tổn thương...

Vì cậu...

Vì người...

Tuy là vậy, nhưng mối tình đầu vốn không thể nào dễ quên cho dù có là một thời bộp chộp niên thiếu. Tuấn Khải vẫn chờ cho tới khi cậu hoàn toàn xoá sạch bóng hình người ra khỏi tâm, cậu mới đủ dũng khí đưa chiếc hộp ấy cho người cần đến.

Mà người cần đến cụ thể là...

Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn qua bóng lưng áo len đen trắng trước mặt của người nào đó rồi lại cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại vừa được cậu gạt biểu tượng chuyển sang mục bấm mã khoá. Bấm nhanh bốn con số cho màn hình mở phần trang chủ của điện thoại.

- Mấy đứa nghe tin gì chưa?

Từ đâu Mã Ca cùng Bạng Hổ kéo nhau đi tới chỗ TFBOYS đang nghỉ giải lao trưng vẻ mặt khá là hình sự, cũng như khá là nghiêm trọng ra trước mặt nhìn TFBOYS chăm chăm.

Tuấn Khải nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt ngọc đen chăm chăm nhìn Mã Ca và Bạng Hổ đang trưng bản mặt như thiếu nợ nhìn (bọn) cậu. Trong đầu không khỏi mọc dấu chấm hỏi. Hai người này làm gì mà trưng bản mặt nghiêm trọng ra thế nhỉ?

Thiên Tỉ đang ngủ ngon liền nghe thấy tiếng của Mã Ca và Bạng Hổ cùng lúc đồng thanh liền mở mắt mơ mơ màng màng nhìn qua hai người một lượt liền động người quay mặt vào trong. Tiện thể rúc đầu vào lòng Tuấn Khải tham lam chiếm hết hơi ấm của anh cả nhắm mắt ngủ tiếp.

Vương Nguyên đối diện nghe thấy vẫn làm lơ coi như không biết gì. Đưa tay lên gãi qua đầu vô tình làm tóc xù lên rồi lại vắt tay lên ôm chốc ghế... Ngủ tiếp.

- Kệ bọn họ đi!

Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên phía đối diện rồi lại cúi đầu xuống nhìn người đang tự tiện rúc vào lòng cậu ngủ ngon lành như chú cún nhỏ. Cậu lắc đầu chán nản ngước lên nhìn Mã Ca và Bạng Hổ nhún vai.

Ý... Hình như có cái gì đó sai sai...

- Cường Ca đâu ạ?

Tuấn Khải nghiêng đầu thắc mắc khi không thấy "nạn nhân xấu số" của Vương Nguyên không đi cùng với hai "nạn nhân xấu số" của cậu và Thiên Tỉ. Không biết Cường Ca đi đâu nhỉ? Thường thường Cường Ca hay đi cùng Mã Ca và Bạng Hổ tạo thành một tổ hợp TFStarff mà a~? Sao lúc này lại không thấy bóng đâu là thế nào?

Có khi nào đang ngồi hát trong... Nhà vệ sinh không?

- Cường Ca về quê rồi!

Bạng Hổ hết sức tự nhiên đi tới gạt đôi chân thon dài của Thiên Tỉ vào trong ghế, đặt mông xuống một cái làm con cừu nào đó giật mình mém tỉnh. Chú quay sang nhìn Mã Ca gật đầu một cái rồi cùng Mã Ca quay sang nhìn Tuấn Khải.

- Về... Về quê?

Tuấn Khải mở to mắt ngọc đen đầy kinh ngạc thiếu điều muốn nhảy dựng lên nếu như không nghe thấy tiếng hắt hơi khe khẽ của con cừu nào đó đang gối đầu lên đùi cậu ngủ ngon.

Về quê làm gì? Mà về lúc nào? Sao không thấy "trình báo" với TFBOYS bọn cậu thế?

- Vậy hồi nào anh ấy lên? Ai sẽ chăm sóc Vương Nguyên Nhi?

Phải rồi! Cường Ca về quê thì ai chăm Vương Nguyên Nhi? Nếu như người nào thân thiết như Râu Ca, Bạng Hổ hay Mã Ca còn yên tâm. Chứ nhỡ vớ phải "đồ dởm" thì bảo cậu sao có thể an tâm cho con thỏ bụng heo nào đó?

À mà khoan... Hình như nhân viên quản lý trong Phong Tuấn làm gì còn ai? Không lẽ tuyển bên ngoài? Nhưng người này có đáng tin không?

- Vợ lão vỡ chum, nhà lại có mẹ già ốm yếu nên lão mới cấp tốc quay về với vợ. Chắc phải chờ cho con cứng cáp, mẹ khoẻ thì lão mới có thể lên!

Mã Ca từ khi nào đã sang phía đối diện gạt chân Nguyên Nguyên vào trong để lấy chỗ ngồi. Anh ngẫm nghĩ lại chuyện vừa rồi sau đó thành thật kể lại.

Chuyện phu nhân thân yêu của Cường Ca mang bầu cả Phong Tuấn đã sớm biết từ lâu nên hôm nay nghe tin Cường Ca báo tin vợ vỡ chum nên cũng không ngạc nhiên cho lắm. Ngay lúc ấy, Cường Ca liền xin phép Hạ Tổng qua điện thoại sau đó nhanh chóng đặt vé máy bay để sớm về đoàn tụ với phu nhân và đứa nhỏ ở nhà. Gấp tới nỗi không kịp báo cho "đứa con địa chủ" một tiếng đành nhờ Mã Ca và Bạng Hổ nhắn lại một tiếng rồi bắt xe đi mất hút luôn về Trùng Khánh.

- Lão ta mới về cách đây nửa tiếng khi mà các em đang trong thời gian làm việc!

Mã Ca nói thêm. Anh ái ngại quay sang nhìn Vương Nguyên đang úp mặt vào lưng ghế mà ngủ. Nhưng hình như cậu đang bị thông tin của anh và Bạng Hổ làm cho tờ mờ thức giấc.

- Nhưng ai chăm lo cho Vương Nguyên?

Tuấn Khải hết quay sang nhìn Bạng Hổ rồi lại nhìn Mã Ca đang ngồi chéo đối diện cậu. Trong lòng thập phần thắc mắc. Nếu bình thường cả ba bọn cậu ở chung thì không sao, nhưng khi các cậu buộc phải tách ra để quay phân cảnh thì như vậy sẽ gây khó khăn cho Vương Nguyên. Đặc biệt là khi Vương Nguyên có đi tham gia chương trình gì đó một mình.

- Phong Tuấn vừa tuyển được một người. Người đó mới xuống sân bay, mọi người đang cử người ra đón về đây!

Bạng Hổ không nhanh không chậm từ từ lên tiếng giải thích thắc mắc của (tiểu) đội trưởng đang ngơ ngác trơ mắt ngọc đen nhìn chú rồi lại nhìn Mã Ca chéo đối diện. Bộ dạng hết sức là không thể tin nổi.

- Các anh biết mặt người đó không?

Thiên Tỉ cất giọng khàn khàn ngái ngủ làm ba người nào đó giật mình cùng quay sang nhìn cậu. Cậu đưa tay rụi mắt vài cái, ngáp ngủ tới chảy cả nước mắt. Lau qua hai bên mắt đã hơi ướt. Xong suôi cậu xoay người sang nhìn Bạng Hổ và Mã Ca chớp chớp đôi mắt hổ phách phờ phác có chút mệt mỏi. Nhìn qua từng người lại đưa tay lên rụi mắt bộ dạng hết sức đáng yêu.

- Không! Nhưng nghe nói là nữ thì phải?

- Cái giề???

Sau câu nói của Bạng Hổ là tiếng TFBOYS kinh ngạc đồng thanh với âm lượng hơi lớn làm thu hút sự chú ý của một số người xung quanh.

Bạng Hổ giật mình đứng thẳng dậy khi Thiên Tỉ muốn ngồi dậy. Anh nhìn qua Thiên Thiên đang ngồi gần vào Tuấn Khải rồi lại đặt mông xuống ghế trở lại. Thoải mái ngả người ra sau lưng ghế chớp chớp mắt quay sang nhìn ba người nào đó.

Vương Nguyên bên đối diện cũng không khá hơn là bao nhiêu. Cậu vội vàng ngồi bật dậy, cả cơn buồn ngủ cũng đã biến mất. Đầu tóc bị cậu gãi cho xù lên, giờ lại dùng ngón tay làm lược chải lại vài cái. Gấp gọn hai chân, quay người đối diện với ba người ghế bên, hạ chân xuống đất. Cậu chăm chăm nhìn Bạng Hổ chéo đối diện lại quay sang nhìn Mã Ca thân yêu ngồi bên cạnh.

- Anh nói sao? Quản lý mới của em là nữ?

Vương Nguyên như không tin những gì cậu vừa nghe liền hỏi lại. Chắc lúc nãy cậu còn ngái ngủ nên không nghe rõ! Chắc là như vậy rồi!!!

Mã Ca và Bạng Hổ liều mạng gật đầu càng làm cho sắc mặt Vương Nguyên ngày càng thêm đen lại. Ngoài hai người ra còn có mọi người trong đoàn "Hồi Sinh Mảnh Ghép" cũng không tin nổi khi mà Phong Tuấn đang nhiên lại có thể tìm ra người quản lý nhanh tới vậy. Thậm chí là trước khi Cường Ca gọi điện xin phép nghỉ dài hạn.

Mà ai lại may mắn được chọn làm quản lý cho Vương Nguyên như thế nhỉ?

- Nhưng làm vậy có đúng không? Tứ Diệp Thảo cũng có máu ghen đấy chứ bộ!

Vương Nguyên chán nản ngã nửa người nằm xuống ghế. Mặt úp xuống lòng ghế, một tay che một bên mặt lại. Sao toàn lựa lúc cậu ngủ mới bùng nổ tin tức thế? Cường Ca về quê cậu vẫn còn chưa thích ứng được. Lại thêm thông tin có quản lý mới ngay tức khắc lại còn là nữ nữa.

Tứ Diệp Thảo - Tiểu Thang Viên biết được chắc nổi bão quá!

- Có thể khiếu nại mà!

Thiên Tỉ nhún vai một cái nhìn người anh em đang ngồi đối diện. Nếu như người quản lý này không ưng thuận thì sẽ có thể khiếu nại để được đổi người mới.

Hơn nữa, thực lực cũng như diện mạo người quản lý mới này thế nào chưa ai rõ. Biết đâu... Sẽ không cần phải đổi người.

- Cứ xem tình hình thế nào rồi mới ra quyết định có nên khiếu nại hay không!

Tuấn Khải quay sang nhìn lần lượt từng người. Cậu nhanh chóng nhận được bốn cái gật đầu đồng tình của cả bốn.

Mà... Cậu có cảm giác người quản lý này... Không thể từ chối?!

Bên ngoài cửa hàng xe hơi phát ra tiếng động cơ xe vừa tắt đồng thời kèm theo vài ba tiếng xì xầm bàn tán gây sự chú ý của năm người nào đó đang ngồi bàn tán tại góc khuất cửa hàng xe hơi.

Năm người quay sang nhìn nhau thầm hiểu là người quản lý mới đó đã tới đây. Cả đám nhìn nhau gật gù ám hiệu ngồi chờ người quản lý vào diện kiến trước mặt bọn họ.

Thật sự rất tò mò người quản lý này nha!

Tiếng bước chân hình như là của hai người nào đó đang tiến lại gần vị trí của bọn họ. Là cả năm người hồi hộp tới mức tim đập mạnh vào lồng ngực. Không biết đây là người quản lý mới ra mắt hay bọn họ ra mắt nữa.

Chẳng mấy chốc hai người nào đó đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tuấn Khải và Vương Nguyên bất ngờ tới há hốc mồm miệng, đôi mắt đồng màu khác sắc cũng mở to hết cỡ còn không chớp mắt lấy một cái. Cơ miệng căng cứng không phát ra nổi một âm thanh nào.

Thiên Tỉ cùng Bạng Hổ và Mã Ca quay sang nhìn lần lượt Song Vương rồi quay sang nhìn hai người vừa mới đến.

À! Giờ thì còn một người, còn người kia vừa mới xin phép ra ngoài. Không chờ ai lên tiếng nào đã trực tiếp quay lưng mà đi nhanh ra ngoài.

Đứng trước mặt năm người họ là một người phụ nữ tầm tuổi 19, 20. Dáng người thấp bé nhỏ nhắn, chiều cao của cô tầm độ mét sáu mươi là cùng khéo còn thấp hơn vài phân ấy. Cô đội một chiếc mũ len màu hồng có viền ngang trắng, hai nên tai mũ được gắn hai cái đầu thỏ trắng má hồng và đôi dây dòng xuống trước ngực, cuối đoạn dây có hai quả bằng len màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp của mái tóc bông xù đen xoã ngang vai của cô. Trên đôi mắt nâu, cô đeo một cặp kính cận có viền nhựa đen, dường như chiếc kính đã che đi phân nửa khuôn mặt của cô làm cho người nhìn có chút tò mò về khuôn mặt khi bỏ kính ra của cô. Cô mặc áo len trắng, mặc ngoài chiếc váy dạ màu đen tới đầu gối kết hợp với quần vải đen và đôi giày cổ cao, nâng đế đồng màu. Trên cổ đeo thẻ nhân viên do Phong Tuấn cấp cho.

Trông cô... Rất dễ thương. Bộ dạng hiện giờ thật sự khiến người ta bắt nạt cho khóc rồi là ôm vào lòng sủng nịnh ngọt ngào dỗ dành.

- Xin-xin chào! Tôi sẽ làm quản lý cho TFBOYS - Vương Nguyên một thời gian. Thời gian thử việc của tôi là một tuần. Rất mong mọi người giúp đỡ cũng như bỏ qua những thiếu xót của tôi!

Năm người nào đó ngây ngô gật đầu khi thấy người phụ nữ trước mặt cất giọng nói một tràng rồi cung kính cúi đầu chín mươi độ. Làm cô đã thấp bé còn thấp bé hơn trông khá là buồn cười.

- Bạng Hổ, Tiểu Mã hai anh qua đây phụ tôi một tay!

Một nhân viên starff từ xa gọi với lại làm cả năm người nào đó giật mình quay ra nhìn nhân viên starff ấy như người lạ. Chỉ duy nhất người phụ nữ "tự nhận" là quản lý của Vương Nguyên là đứng thẳng người chăm chăm nhìn lần lượt từng người. Nhưng đến khi nhìn Vương Nguyên lại nhìn cậu chăm chăm lâu hơn một chút. Không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô.

Bạng Hổ, Mã Ca gật gù cùng đứng dậy à ờ ngây ngốc. Hai người quay sang nhìn lần lượt từng người TFBOYS rồi quay sang nhìn qua "đồng nghiệp" một cái sau đó nhanh chóng dời đi trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể ở lại... Hóng chuyện.

Ngay sau khi Bạng Hổ, Mã Ca đi khỏi...

- Không ngờ lại là cô!

Vẻ mặt Vương Nguyên đanh lại cùng với giọng điệu lạnh đi vài phần. Cậu không hiểu sao bản thân lại có chút không thích người phụ nữ trước mặt này. Nhưng khi nghe cái giọng nói ngòng ngọng thân quen ấy cùng với bóng dáng quen thuộc đặc biệt hơn là khi nhớ tới cuộc gọi hôm trước...

Cuộc gọi hôm trước...

Ngốc?!

Vẻ mặt của cậu càng thêm lạnh hơn khi mà nhìn người phụ nữ trước mặt này tim cậu lại đập mạnh bạo như thể muốn đập nát lồng ngực mà nhảy ra ngoài. Người phụ nữ trước mặt này có gì lại để cho cậu có sắc thái đáng ghét này?

Vì cái gì?

Cậu không biết!

- Phải! Là tôi, Lâm Như Nguyệt là tôi!

Lâm Như Nguyệt nhoẻn miệng cười cất cao giọng có chút kiêu ngạo. Nhưng vì cái chất giọng ngòng ngọng lên biến từ sự kiêu ngạo thành chất giọng của một kẻ ngốc đang tỏ ra sự ngạo kiều. Đôi mắt nâu của cô ánh lên vẻ không có gì là vui cho lắm.

Vương Nguyên cũng không vừa vặn gì mà nép vế dưới Như Nguyệt. Cậu không ngần ngại nhìn thẳng mắt cô mà đấu mắt một trận quyết liệt. Theo cảm nhận của những người xung quanh là có thể nhìn thấy tia lửa điện bắn ra từ hai người.

Mà người xung quanh hiện giờ lại chỉ còn có Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang từ không hiểu cái gì liền chuyển sang vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác hết nhìn Vương Nguyên rồi lại nhìn Như Nguyệt trong lòng thập phần khó hiểu.

Sao hai người này vừa gặp nhau, không nói tới ba câu liền chuyển sang đấu mắt như kẻ thù truyền kiếp thế?

- Khoan khoan!

- Hai người bình tĩnh có gì từ từ nói!

Tuấn Khải, Thiên Tỉ thay phiên mỗi người nói một câu can ngăn Vương Nguyên và cô nàng quản lý mới hổ báo không xem ai ra gì đang cùng nhau đấu mắt vô lý do, vô tổ chức trước mặt.

Hai người nào đó thấy bản thân lỗ mãng liền hất mặt quay đầu đi hướng khác, trực tiếp xem nhau là không khí.

- Lâm Như Nguyệt!

Như Nguyệt quay sang nhìn Tuấn Khải khi mà cậu lên giọng gọi cô. Ngây ngô chớp chớp đôi mắt nâu vài cái làm cho cậu mọc ba vạch đen trước trán khi người quản lý mới đang tỏ ra ngây thơ vô (số) tội trước mặt.

Sau hôm sinh nhật 20 tuổi ngày hôm đó Tuấn Khải đã không gặp lại Lâm Như Nguyệt dù chỉ một lần. Ngoài chỉ biết cô là "người yêu" Chí Hoành ra còn lại cậu và cô cũng vốn chỉ là hai người lạ nhưng lại có chút (tạm gọi là) biết.

Hôm nay, không biết vô tình hay hữu ý mà gặp lại Lâm Như Nguyệt trong hoàn cảnh cô đi thử việc làm quản lý cho Vương Nguyên. Chỉ nói mỗi hai câu giới thiệu (còn chưa đầy đủ) thì đã tỏ thái độ cùng Vương Nguyên đấu mắt như hai kẻ thù truyền kiếp lâu ngày gặp mặt.

Cho dù là "người yêu" Chí Hoành thì Tuấn Khải cậu cũng không thể chấp nhận chuyện này. Đặc biệt khi người trước mặt này lại là quản lý cho người anh em hữu đội của cậu.

- Có gì thì từ từ nói! Đừng để vừa mới tới đã gây lên việc mất lòng nhau như vậy!

Tuấn Khải nghiêm nghị cất giọng, đôi mắt ngọc đen ánh lên vài tia không vui nhìn Như Nguyệt đang đứng trước mặt TFBOYS bọn cậu ra mắt lần đầu. Theo như cô nói là cô sẽ được thử việc một tuần, vậy mà mới ra mắt đã có thái độ không tốt như vậy e rằng ba ngày thử việc còn không có huống chi là một tuần.

- Vì TFBOYS các anh toàn là người thẳng thắn. Vậy em cũng sẽ thẳng thắn nói cho các anh biết một chút về em. Em tên Lâm Như Nguyệt, em năm nay 19 tuổi, quê ở Trùng Khánh. Em làm quản lý cho TFBOYS - Vương Nguyên vốn dĩ là có mục đích. Mục đích này em cũng có nói cho Hạ Tổng và được Hạ Tổng gật đầu chấp thuận!

Như Nguyệt đảo mắt nâu vài vòng khi thấy vẻ mặt không hài lòng của Tuấn Khải cũng như là Thiên Tỉ đang tham dò nhìn cô một lượt. Ngọc đen, hổ phách của hai người cũng đồng đều lạnh vài phần thậm chí là hiện rõ vài tia ác cảm. Lại quay sang nhìn Vương Nguyên đang khoanh tay trước ngực mà ngả người ra sau ghế, mặt quay đi hướng khác như thể không muốn nhìn cô nữa.

Phải nói là chính sác không muốn nhìn cô nữa!

- Mục đích?

Thiên Tỉ đã lạnh nay giọng nói trầm trầm cất lên càng lạnh hơn. Đôi mắt hổ phách ánh lên tia lạnh lại có một tia kì lạ nhưng lại nhanh chóng vụt tắt.

Thật sự chất giọng ấy... Rất giống!

Chợt khuôn mặt mờ ảo của người phụ nữ nào đó vô tình bị va vào người đi đường mà quay ngược lại làm cậu càng thêm kinh hãi hơn.

Nếu như người phụ nữ trước mặt này bỏ chiếc mắt kính ra liệu có... Khớp không?

Thiên Tỉ giật mình lắc nhẹ đầu xua tan ý nghĩ trong đầu của bản thân. Cho dù, trong tim cậu bóng hình của người cũng đã dần nhạt phai nhưng trong tâm trí vẫn rõ nét như ngày nào.

Từ cái lúc cậu tự nhủ tại bãi cỏ với ai đó, hình bóng người trong tim cậu cũng đã dần mờ nhạt hơn lúc trước. Thay vào đó là hình bóng người phụ nữ xinh xắn ngây ngô cùng đôi mắt đen tinh nghịch.

Hiện tại, con ngỗng điên nào đó đang ở chỗ tổ quay phim bàn bạc gì đó nên hiện tại không có ở đây.

Thỉnh thoảng nhìn cô vất vả trong việc cầm máy quay phim cậu cũng thấy xót lòng nhưng càng đau lòng cậu càng nỗ lực phấn đấu. Thay vì đau lòng cô vất vả, thì cậu sẽ cùng cô vất vả nỗ lực tới vã mồ hôi. Khi ấy cậu vừa mệt cùng cô lại vừa mệt cho chính bản thân. Cùng cô mệt mỏi sẽ cũng như đang dần hiểu thấu cảm giác của cô hơn.

Từ đó sẽ không còn làm cô thương tổn nữa!

- Em vốn không phải Tiểu Thang Viên, nhân cơ hội này em sẽ được tiếp xúc với hai anh thoải mái hơn!

Như Nguyệt thẳng thắn nói hết, sắc mặt không hề thay đổi ngược lại cô rất hài lòng khi nói hết toàn bộ cho ba người TFBOYS trước mặt một cách thẳng thắn. Cô cũng có nói với Hạ Tổng và ông cũng đã để cô thử việc một tuần cho dù TFBOYS có thoải mái hay không, cô cũng vẫn làm quản lý tập sự cho hết thời gian thử việc. Đến lúc ấy, đi hay ở sẽ do TFBOYS bọn họ quyết định hoặc cũng có thể là... Do cô...

TFBOYS thoáng bất ngờ cùng lúc quay sang nhìn người phụ nữ trước mặt vừa thẳng thắn phát ngôn một cách phũ phàng. Ba người tạm thời không nói được gì mà quay sang nhìn nhau.

Đúng là sự thật phũ phàng mà!

Vương Nguyên không hiểu sao lại bị câu nói của người phụ nữ mà (không hẳn là) lần đầu kia đã có ác cảm làm cho tâm can nhói đau. Cậu có thể chắc chắn rằng cậu sẽ không vì chuyện cô là Fan ai mà làm cho đau lòng, nhưng cậu cũng không thể chắc chắn nguyên nhân cậu đau nhói là do đâu được.

Sao cậu có cảm giác kì lạ này chỉ với một câu nói?

- Nếu như Hạ Tổng đồng ý cho em thử việc sau khi nghe em thẳng thắn nói ra thì anh cũng không có ý kiến! Hơn nữa, thích ai hay không thích ai là quyền cá nhân của một người. Nhưng bọn anh là một nhóm nên hi vọng em biết tiết chế thái độ của bản thân đối với cậu ấy!

Thật lòng mà nói dù cho những lời nói của Lâm Như Nguyệt khiến Tuấn Khải không vui thậm chí là không thích. Nhưng như đã từng nói, cậu thích những người thẳng thắn nên thiện cảm của cậu đối với cô giảm một phần không đáng kể. Đã vậy, Hạ Tổng cũng không hề có ý kiến gì khi nghe Lâm Như Nguyệt nói hết lại tận tình điều sang Thượng Hải sớm như vậy, cậu còn gì để nói? Hay có gì để từ chối đây?

- Tôi mong chúng ta sẽ hợp tác trong vui vẻ!

Thiên Tỉ đã dịu đi một chút nhưng không đáng kể. Cậu cũng giống với một vài chỗ trong suy nghĩ của Tuấn Khải. Cho dù người phụ nữ trước mặt có mục đích tiếp cận bọn cậu nhưng cũng không thể vì vậy mà tỏ thái độ hờn ghét ra mặt mà đối đãi lại. Như vậy đó không phải là phong thái của (các) cậu.

- Hợp tác vui vẻ!

Như Nguyệt mỉm cười thật tươi nhìn Tuấn Khải, Thiên Tỉ trước mặt cho dù cô đủ tinh ý nhận ra vài tia ác cảm của họ đối với cô. Nhưng cũng chả sao cả khi mà cô đối với Vương Nguyên chỉ là quản lý và nghệ sĩ. Chỉ cần không làm những việc chó má thất đức táng tận lương tâm thì cũng chả có gì đáng để ý. Còn đối với Tuấn Khải và Thiên Tỉ cô có thể tự thừa nhận quan hệ giữa bản thân với họ là Fangirl và thần tượng.

- Tôi không thích bản thân bị xem là công cụ giúp cho cô thoả mãn mục đích!

Vương Nguyên lạnh giọng không vui quay phắt sang chăm chăm nhìn thẳng đôi mắt trời đêm vào đôi mắt nâu của cô "antifan" kiêm quản lý tập sự đứng trước mặt cậu. Thâm tâm thập vạn phần khó chịu cũng như phẫn nộ.

Cô ta nghĩ bản thân là ai mà lại có thể dễ dàng dùng cậu làm công cụ chuộc lợi cho bản thân như vậy? Cậu cũng phải kẻ khờ cho cô thoải mái lợi dụng như vậy.

Nhưng sao cậu lại có cảm giác... Ghen tỵ khi mà cô coi hai người anh em là thần tượng còn cậu lại bị cô đường hoàng coi là một nghệ sĩ không hơn không kém?

Cậu bị điên rồi!

- Tôi chỉ coi anh là nghệ sỹ, là người tôi sẽ quản lý từ sinh hoạt tới sức khoẻ. Tôi chưa từng nói sẽ xem anh như công cụ chuộc lợi. Và để đạt được mục đích tôi phải buộc lòng làm quản lý cho anh!

Ý cô là để đạt được mong muốn ở gần thần tượng nên mới nhanh chân chen chúc và "cắn răng" đồng ý làm quản lý cho cậu sao? Vương Nguyên vô thức cười chua chát.

Cậu không hiểu sao tâm cậu đau lại vì một câu nói. Thậm chí còn đau hơn... Khi nhớ về người.

Trước khi nhận ra, Vương Nguyên mới biết bản thân đã đứng lên và từ khi nào tiến gần hơn với Như Nguyệt.

Ngay cả Tuấn Khải, Thiên Tỉ và cả Như Nguyệt cũng giật mình vì hành động bất ngờ của Vương Nguyên.

Như Nguyệt theo phản xạ lùi lại vài bước khi thấy Vương Nguyên đang đanh mặt tiến lại gần cô hơn. Sắc mặt cũng đã giảm xuống vài phần khi thấy vẻ mặt cậu còn hơn cả Tu La chuyển thế.

Thật đáng sợ!

- Nếu khổ sở vậy tại sao còn ép bản thân lao vào? Không phải cô làm vậy sẽ khiến tôi thành kẻ đáng ghét đến mức phải khiến cô cắn răng hạ mình làm quản lý cho tôi chỉ vì muốn tiếp xúc đường hoàng với thần tượng bản thân như vậy sao?

Giọng nói của Vương Nguyên sắc lạnh làm người nghe phải bất giác run rẩy, mà cụ thể lại là Như Nguyệt đang biến sắc lùi lại vài bước. Vì chiều cao có hạn, cô phải ngước lên nhìn cậu một cách có chút khó khăn.

- Ngoài làm quản lý cho anh ra tôi đâu có biết phải làm gì để gần hai anh ấy? Tôi không ghét anh nhưng cũng chẳng thích anh, tôi không hèn hạ tới mức lợi dụng anh. Hơn nữa, tôi cũng không có ngốc!

Tứ Diệp Thảo - Tiểu Thang Viên biết được chắc cô bị chôn sống quá!

- Không thích mới không ghét nó khác nhau sao?

Vương Nguyên nhàn nhạt hỏi lại, cậu tự nhận thức được bản thân đang làm gì liền đứng lại. Chiều cao của cậu nếu so với TFBOYS hay rộng hơn sẽ là "khiêm tốn". Nhưng đối Song Lam hay người phụ nữ sẽ là quản lý mới cho cậu trước mặt này, chiều cao của cậu cũng thật sự đặc biệt đi. Từ trên cao cúi xuống thu gọn hình ảnh người phụ nữ thấp bé đang ngước lên nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau...

Một đen trời đêm, một nâu...

Hai dòng cảm xúc...

- Cái đó không quan trọng! Nhưng anh yên tâm sau một tuần thử việc nếu như anh không thích tôi sẽ chính thức thôi việc!

Như Nguyệt quay phắt mặt đi hướng khác, hai bên má cũng đã lặng lẽ phớt hồng trông vô cùng đáng yêu khác hẳn với vẻ mặt đanh đá vừa rồi của cô. Điều này làm cho người nào đó không tự chủ mà vô thức nhếch mép cười nhẹ. Đến khi nhận ra thì liền cắn răng âm thầm tự vả bản thân trong lòng lại bị cô chi phối dễ dàng.

- Ngay lúc này tôi đã không thích cô rồi, vậy phải làm thế nào?

Vương Nguyên cười kiêu ngạo khi thấy Như Nguyệt quay phắt lại ngước cổ lên nhìn cậu trưng vẻ mặt bất ngờ đối diện với cậu. Cậu có cảm giác bắt nạt cô cũng không tệ đi...

Cậu hẳn là bị điên nặng rồi! Đang nhiên lại muốn chọc ghẹo phụ nữ...

Nhưng sao cô "antifan" Lâm Như Nguyệt này lại tạo cho cậu cảm giác thân quen?

Cũng như thôi thúc cậu không thể để cô dời đi?

Chuyện gì vậy?

- Anh đi mà khiếu nại với Hạ Tổng tôi không biết!

Như Nguyệt mím môi ngước mắt nâu lên nhìn Vương Nguyên vẻ mặt hờn dỗi cũng như khó chịu khi bị cậu bắt bẻ. Muốn cô dời đi sớm như vậy, làm gì có cửa!

- Hừ!! Tôi chờ ngày cô sẽ phải thôi việc!

Vương Nguyên hừ lạnh không vừa nhìn lại người phụ nữ là quản lý mới của cậu hổ báo trừng lớn mắt nhìn lại cậu.

- Một tuần nữa thôi nếu anh chờ được!

Lại một lần nữa cuộc chiến đấu mắt giữa Vương Nguyên và Lâm Như Nguyệt lại diễn ra trong vẻ mặt nai vàng ngơ ngác của Tuấn Khải và Thiên Tỉ nãy giờ bị hai người làm cho không chen nổi một câu. Giờ lại ngây ngốc nín thinh khi mà hai người bọn họ lại đấu mắt quyết liệt.

- Sao hai người này như oan gia vậy?

Thiên Tỉ quay sang nhìn Tuấn Khải nói một câu làm lão già nào đó không đỡ nổi chỉ biết ờ ờ gật đầu đồng tình cho có.

Đúng là từ khi Lâm Như Nguyệt xuất hiện, Vương Nguyên và cô y như đôi oan gia gặp mặt. Mỗi người một câu cuối cùng thành không ai chịu ai mà ấm ức lườm liếc nhau tới muốn nướng khét nẹt đối phương.

- TFBOYS hết giờ nghỉ rồi!!

Nếu lúc trước nghe tiếng đạo diễn réo lên Tuấn Khải và Thiên Tỉ sẽ có chút khó chịu khi đã hết giờ nghỉ. Nhưng lần này hai cậu lại muốn cảm ơn đạo diễn, chỉ hận không thể lao vào ôm hôn thắm thiết đạo diễn cảm tạ một phen. Không nhìn hai người nào đó, một nghệ sĩ, một quản lý (mới) nhìn nhau "thắm thiết" làm cho sợ muốn xỉu. Hai người không ai bảo nhau tiên phong kéo nhau đi trước không quên lần lượt bỏ lại một câu.

- Vương Nguyên Nhi hết giờ nghỉ rồi!

- Nguyên Nguyệt hai ngươi là oan gia kiếp trước hả?

Hai người nào đó giật mình một người nhìn theo, một người ngoái lại ngước nhìn theo bóng lưng hai người náo đó đang xa khuất dần rồi lại quay sang nhìn nhau.

- Hừ! Mau cầm áo cho tôi!

Vương Nguyên lại gần lấy chiếc áo khoác trên ghế ném thẳng về phía Như Nguyệt làm cô theo phản xạ chụp lấy. Cậu nhếch môi nở nụ cười để cán cố ý để cô nhìn thấy sau đó đúc hai tay vào túi quần ngạo kiều bước đi trước. Khi đi nhang cô, cậu hơi khom người cúi xuống ghé sát tai cô bạc môi quyến rũ nói vài chữ:

- Tôi cũng không có thích cô vì vậy tôi sẽ hành cho cô tự động xin nghỉ việc thì thôi!

Nếu đã bị người ta lợi dụng đạt mục đích Vương Nguyên cậu cũng không ngu ngốc gì cho người ta thoải mái như vậy. Ít nhất cậu cũng sẽ khiến người ta phải có đủ loại tình huống dở khóc dở cười hàng ngày cho đến khi giơ tay đầu hàng mà rút lui mới thôi.

- Nếu Tứ Diệp Thảo biết được bản mặt thật của anh thì...

- Cô nghĩ Tứ Diệp Thảo sẽ tin ai? Còn nữa, tôi chỉ là tự vệ không thể trách tôi được!

Vương Nguyên cười khẩy một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo có chút coi thường. Một bộ dạng từ xưa tới nay cậu còn chưa từng nghĩ đến huống hồ là sẽ có bộ dạng này như hiện tại. Chỉ là, cậu cảm thấy có chút thoải mái khi tiếp xúc với người phụ nữ này...

- Tôi sẽ chiến tới cùng!

Như Nguyệt rít qua kẽ răng, vẻ mặt cũng đanh lại thể hiện sự quyết tâm đến cùng. Vương Nguyên anh đúng là sói đội nốt thỏ! Tôi sẽ không để anh thoải mái hành hạ tôi vậy đâu!

- Tôi sẽ chống mắt nhìn cô thua thảm hại đồng thời là xách vali lên và đi!

Vương Nguyên nói xong liền đứng thẳng người bỏ đi một mạch. Để lại Như Nguyệt tay ôm chặt áo vào lòng, quay nửa người lại mà nhìn theo bóng lưng cậu đang khuất xa dần.

Đôi mắt nâu nhìn theo hiện lên tia cứng rắn.

Tôi muốn biết ngày đó là bao lâu!