Đèn đường giờ đã sáng con đường về đông vui. Xung quanh hai bên đường người xe tấp lập ngược xuôi vô cùng nhộn nhịp. Các cửa tiệm ở hai bên đường cũng bắt đầu sáng đèn đầy sắc màu. Tiếng gió đêm vi vu vui chơi đưa từng chiếc lá khô tung bay phiêu diêu khắp nơi như muốn đưa chúng đến vùng đất xa lạ khác.

- Oáp!!!!!

Vương Nguyên khoanh một tay trước ngực, một tay đưa lên che miệng ngáp một hơi dài. Cậu thoải mái ngửa cổ ra phía sau giơ hai tay thoải mái vươn vai dãn xương cốt sau năm tiếng đồng hồ ngủ gục trên ghế sofa trong phòng nghỉ. Hiện tại, cậu đang ngồi cũng xe với Chí Hoành cũng chả bận tâm lắm đến đường đi bên ngoài. Hiện giờ cậu rất mệt mỏi, cậu còn muốn ngủ thêm nữa nhưng cho dù díu hết cả mắt vào cũng không tải nào ngủ thêm thật là kỳ lạ. Cậu lại ngáp thêm một cái nữa, cơ miệng dãn ra hết cỡ khiến nước từ trong mắt nóng hổi chảy xuống.

- Mệt thì nghỉ thêm đi!

- Không ngủ được dù rất muốn!

Vương Nguyên đưa tay gạt hai dòng nước hai bên mắt nhìn Chí Hoành vừa quay mặt lên phía trước nhìn đường đi. Cậu quay về phía trước đưa một tay lên vò tung mái tóc làm cho nó rối xù lên rồi lại đan các ngón tay vào tóc làm lược chải gỡ rối.

- Mà sao bốn người kia về không báo trước ấy nhỉ? Đến giờ cũng không gọi điện lấy một cái!!

- Có lẽ đang ngủ!

Chí Hoành quay sang nhìn qua Vương Nguyên đang rảnh rỗi ngồi cúi đầu xuống sàn xe một tay khoanh trước ngực, một tay vò rối rồi lại dùng tay thay lược gỡ rối mái tóc của bản thân. Cậu cũng bó tay lắc đầu rồi lại nhìn về phía trước.

Thực ra là Thiên Thiên vừa gọi điện kêu cậu đưa Nguyên Nguyên về nhà ngay lúc này mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi nên cậu mới vào đánh thức Vương Nguyên Nhi dậy cho dù không lỡ lòng nào.

- Ngủ sao?! Tớ lại nghĩ khác!

Vương Nguyên dừng động tác quay sang nhìn Chí Hoành đang lái xe ngay bên cạnh rồi lại quay ra ngoài nhìn hàng đèn đường đang dần lùi lại về phía sau. Nếu nói ngủ thì cậu không tin đâu vì bình thường lúc đóng phim phải quay rất mệt nhưng họ cũng không có ngủ nhiều như vậy. Mà cũng đúng có lẽ họ ngủ bù để chiều ngày mai bay sang Thượng Hải tiếp tục công việc?!

- Bỏ đi. Đến nhà rồi!

Chí Hoành cố tình lái sang chuyện khác nhưng đúng thật là đã về đến nhà rồi. Dậm phanh dừng xe trước cửa căn tiểu biệt thự tối om không có lấy một bóng đèn chỉ có ánh đèn đường xa xa chiếu vào đủ để thấy đường đi vào trong còn lại thì có căng mắt ra cũng chả thấy cái gì hết.

- Sao nhà tối thế nhỉ? Hay bốn con heo đó ngủ vẫn chưa dậy ta?

Vương Nguyên vừa từ lầm bầm hỏi vừa mở cửa xe bước xuống mà không hề biết rằng Hoành Hoành đã nghe thấy hết và đang bụm miệng cười chộm phía sau. Đóng cánh cửa lại phát ra với một lực vừa đủ, cậu hồn nhiên ngây thơ đi tới thò tay vào trong kéo then cài cửa.

Không có khoá?

- Thiệt tình ngủ nghê kiểu gì cũng phải giữ an toàn chứ!! Tên Đại Đao kia để làm gì không biết!

Vương Nguyên nhăn mặt nhăn mày lầm ba lầm bầm nhưng vẫn từ từ kéo the mở cửa. Mở rộng hai cánh cửa ra cậu hoàn toàn không để ý tới Chí Hoành đã tắt đèn xe hơi từ lúc nào. Ngây ngô một mạch đi vào trong sân theo đường đèn phía xa hất vào.

- Surpirse không???

- Doạ chết em rồi!!

Đang đi vào đột nhiên có bốn người từ đâu nhảy vào chính giữa đồng thanh hô vang một tiếng làm Vương Nguyên giật mình muốn dựng đứng người lên. Cậu nhăn mày khi nghe thấy tiếng cười thoả mãn của bốn người vừa rồi và tiếng cười của vị tài xế không công đang khởi động xe phóng vào trong. Còn đang định lên tiếng thì đột ngột đèn điện ngoài hiên sáng rực lên, thậm chí ngay cả trên chiếc cây to lớn cũng sáng đèn trắng lẫn đèn less làm cho cậu vô cùng bất ngờ.

Phía trước Vương Nguyên là chiếc bàn ăn trong bếp xếp ngang dưới hiên nhà, các chiếc ghế ngồi sắp xếp gọn gàng. Trên mặt bàn bày biện các chiếc bát đũa cùng vài đồ tươi sống đã ướp nguyên liệu cũng như chuẩn bị sẵn, có hoa quả, đồ ăn tươi sống, bia lạnh,... Trước mặt bàn là bếp nướng bằng than mà chính cả nhà tặng cho cậu đang bốc khói trắng nghi ngút cùng với vài xiên đồ ăn tươi sống đang bày biện lên trên trông vô cùng hấp dẫn và bắt mắt.

Vương Nguyên lại di chuyển đôi mắt trời đêm nhìn lên hiên nhà. À bây giờ đã trở thành cái sân khấu chính hiệu với hiệu ứng đèn chuyển màu gắn sẵn trên trần nhà, hai góc trong “sân khấu” đặt hai quả cầu phát sáng màu vàng nhạt. Trên cửa cheo phông có hình cậu và ghi thêm dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật - Nguyên Nguyên” bằng thư pháp thanh đậm. Phía bên trái là chiếc bàn uống nước bằng kính trong phòng khách, bên trên đặt một chiếc laptop đã mở sẵn phần cửa sổ phát nhạc cùng với ba, bốn chiếc maric micro màu vàng kim.

- Mọi người...

Vương Nguyên vừa bất ngờ vừa khó hiểu quay sang nhìn mọi người xung quanh cùng với vẻ mặt ngạc nhiên cùng khó hiểu và cũng có cả xúc động nhìn mọi người. Mọi người hoá ra là về sớm để chuẩn bị cho cậu những thứ như này. Thật sự quá tốt với cậu rồi!

- Happy birthday Nguyên Nguyên, happy birthday Nguyên Nguyên, happy birthday, happy birthday Nguyên Nguyên...

Năm người còn lại thay vì trả lời Vương Nguyên thì họ lại vỗ tay thật lớn hát vang bài ca sinh nhật làm cho cậu cảm động đến nỗi đôi mắt sớm long lanh ánh nước. Cậu quay người lại dang rộng tay ôm cả năm người bọn họ vào trong lòng mặc họ có hát hết hay không.

Năm người còn lại cũng vui vẻ ôm lại Vương Nguyên luôn miệng chúc mừng sinh nhật cậu.

- Nào nào chúng ta nhập tiệc thôi!!

Nhanh chóng Vương Nguyên lấy lại cảm xúc, cậu chủ động buông mọi người ra hào hùng hô vang làm mọi người cũng vỗ tay khí thế reo hò theo. Cậu xung phong quay người đi đến chiếc bàn ăn ngồi vào đúng vị trí trung tâm tay cầm đũa lên tự mình lật vài xiên thịt đã thơm lên mùi thịt ướp gia vị bén lửa cho chín đều. Mấy người còn lại cũng tự tìm chỗ cho mình vui vẻ ngồi xuống.

Hôm nay, có trăng nhưng trăng không được tròn và sáng. Trên trời còn có cả sao sáng lấp lánh rải rác. Đêm nay gió có lạnh đến mấy cũng bị bếp nướng hồng than xua tan đi cái lạnh tạo lên sự ấm cúng ngọt ngào.

Tuấn Khải, Thiên Tỉ, Song Lam tranh nhau kể sự việc lúc chiều xảy ra như thế nào cho Vương Nguyên và Chí Hoành nghe. Bốn người còn kể cả sự việc Tuấn Khải và Bảo Lam bị ngã như thế nào,... Nhưng chung quy lại đây là kế hoạch mà mọi người đã bàn trước hôm sinh nhật Vương Nguyên. Còn quà bếp nướng trên sân khấu chỉ là quà qua mắt Tiểu Thang Viên mà thôi chứ cũng chả có cái gì.

Bao buồn lo của những ngày qua bọn họ đều khép lại không nhắc tới nữa. Giờ họ chỉ thoải mái quậy hết mình trong đêm nay, ăn uống thoả thích cùng với những màn hát hò điên cuồng. Ngày dài hôm nay đầy mệt mỏi đêm về trong chơi vơi, bao âu lo sớm tối ai cũng chỉ có mong vui vẻ mà thôi.

Lần lượt sáu đôi đũa cùng thò vào bếp nướng gắp cho nhau những xiên thịt chín vàng ươm thơm phức cười cười nói nói râm ran hết cả lên. Vừa ăn thử vừa nức nở khen ngon làm bốn người có công sướng phồng cả mũi lên.

- Nào nào hôm nay chúng ta uống không say không về nha!!!

Bảo Lam xung phong mở lắp một chai bia lên, bọt bia từ trong miệng chai chòi lên ra suýt chàn ra ngoài cô nhanh nhẹn chọc ngón chỏ vào làm cho bọt không chòi lên nữa. Cô hăng hái đứng dậy rót bia cho ba người ngồi ngay cạnh thì chai bia đã hết.

- Phải nói là không say không về phòng mới đúng!!

Nhi Lam bên kia cũng mở lắp bia rót cho Tuấn Khải và Vương Nguyên ngồi ngay cạnh sau đó rót cho bản thân. Đặt vỏ rỗng vào trong két cô cầm cốc bia của mình đứng lên.

- Hôm nay sinh nhật anh nên để anh mời!! Hai em cứ ngồi xuống!!!

Vương Nguyên cầm cốc bia vừa được Nhi Lam ngồi phía đầu bàn kia rót đứng lên nâng cao cốc quay sang hai bên nhìn mọi người môi bạc ra nụ cười tuyệt đẹp, ánh đèn trắng treo trên cây chiếu xuống càng khiến cậu thêm rực rỡ hơn.

- Cảm ơn mọi người đã tổ chức bữa tiệc tuyệt vời như thế này. Vương Nguyên tôi xin uống cạn một li!

- Hảo!!!

Vương Nguyên không ngần ngại kề luôn môi vào miệng cốc uống một ngụm thật lớn. Cũng không hẳn đây là lần đầu cậu uống bia nên cũng không có cảm giác gì là lạ. Tuy nhiên vẫn không khỏi nhăn mày vì đắng và lạnh cho dù tiết trời đêm nay không lạnh lắm. Loáng cái cậu đã uống cạn cốc bia, đặt cốc bia đã cạn xuống dưới mặt bàn phát ra tiếng nhe răng cười thích thú.

Vui!!! Hảo vui!!!

- Hú!!!!! Các anh em cùng nhau cạn nào!!!

Khuôn mặt Vương Nguyên đã ửng đỏ bởi men bia hăng hái với luôn chai bia vừa được Bảo Lam mở lắp đặt lên trên bàn. Không cần rót vào cốc đã giơ tay cao hô hào khí thế. Mấy người còn lại cũng đã đứng dậy từ bao giờ, trên tay đều cầm cốc bia đầy.

- Cạn!!!

Năm cốc bia, một chai bia chụm vào phát ra tiếng kịch sứ sành vang lên vui tai. Kèm theo là những tiếng hò reo khí thế. Toàn bộ không ai nép vía đều ngửa cổ uống ngụm bia lớn, thực ra ngoài Vương Nguyên ra còn lại đây là lần đầu uống bia lên không khỏi nhăn mặt. Rời môi khỏi cốc bia vơi được phân nửa không khỏi hà hơi nhăn mặt vì vị đắng nhưng mà vui.

- Nào nào!!! Mọi người chúng ta cùng xoã tung đêm nay thôi!!!

Vương Nguyên khom lưng, chống một tay lên bàn gắp đồ nướng đã chín trên bếp cho mọi người xung quanh. Xong cậu lại gắp đồ ăn sống lên trên bếp để nướng tiếp lần nữa.

Nào ta thiêu thiêu thiêu!!!

Nào ta nướng nướng nướng!!!

- Ừm... Chúng ta hát nào!!!

Nhi Lam tay cầm xiên thịt nướng vừa ăn vừa đứng dậy hoàn toàn không để ý tới cái gọi là hình tượng thục nữ gì hết. Quẩy hết mình lên nào!!! Một tay với chiếc khăn giấy trên mặt bàn. Cô rời khỏi vị trí hiện tại bước nhanh lên trên “sân khấu” hướng chiếc bàn đặt chiếc laptop cùng vài chiếc magic micro quơ đại một cái, di chuột vào phần phát nhạc phát bừa một bài hát.

Đoạn nhạc dạo đầu của bài “Tiến Vào Tương Lai” bốc lửa vang lên. Mọi người phía dưới vỗ tay điên cuồng hò hét thích thú. Nhi Lam nhanh chóng từ trên “sân khấu” chạy xuống đặt xiên thịt ăn dở vào trong bát của mình, ném luôn vo giấy ăn lên trên mặt bàn uống qua ngụm bia hèm hèm lấy giọng rồi kề chiếc magic micro vào môi bắt đầu cất giọng hát.

- Giấc mộng hẹn ước tiến vào tương lai.

Đừng hoài nghi, mọi bí mật đều sẽ có lời giải đáp!

...

- Hú!!! Nhi Nhi hát hay lắm!!!

Mấy người còn lại liên tục hô hào khí thế, vỗ tay bôm bốp khi nghe giọng hát của Nhi Lam lúc trầm, lúc bổng, lúc nghiêm túc, lúc điệu đà càng làm bài hát thêm đặc biệt hơn. Không những thế họ còn hò reo hát chay theo vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp.

- Nào chúng ta cũng hát!!

- Hảo!!!

Chả biết từ bao giờ Bảo Lam đã chạy lên “sân khấu” vơ hết hai chiếc magic micro trên bàn chạy xuống một cái đưa cho Vương Nguyên, còn lại cô đưa cho Chí Hoành. Cả bọn tự chia nhau chung một chiếc magic micro nghêu ngao hát loạn lên. Nhạc từ phần loa của ba chiếc magic micro phát ra khiến có chút loạn và ồn nhưng càng làm tăng sự tăng động của đám người đã và đang trưởng thành này.

-...

Dù cho có gặp bao gian nan hiểm nguy bất ngờ.

Có tình bạn kiên định của bạn sợ gì giông tố.

Một bước rồi thêm một bước nữa, bùng cháy nhiệt huyết!!!

...

***

- Sau đây là tiết mục “Sổ Tay Rèn Luyện Tuổi Thanh Xuân” của TFBOYS!!!! Xin mời!!!!

Bảo Lam cầm magic micro hô vang như một MC chuyên nghiệp trong bữa tiệc nướng đêm này. Câu nói của cô vừa dứt bao tiếng vỗ tay vang lên râm ran như pháo nổ.

- Hảo!!! TFBOYS chúng ta lên!!!

- Hảo!!! Lên!!!

Tuân lệnh đội trưởng Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng hô hào khí thế không kém cho dù men bia khiến cả ba người đỏ bừng mặt, nóng tới mức banh hai cúc áo đầu ra để lộ nàn da đã ửng hồng. Nhận magic micro từ tay ba người còn lại TFBOYS cùng kéo nhau lên trên “sân khấu” còn lại ba người kia ngồi phía dưới vừa ăn, vừa xem xét vài thứ trên bếp nướng, vừa vỗ tay hô hào khí thế.

Nhạc dạo của bài hát “Sổ Tay Rèn Luyện Tuổi Thanh Xuân” vang lên bốc lửa. TFBOYS trên “sân khấu” một tay vừa cầm magic micro vừa nhảy những động tác hết sức quen thuộc. Phía dưới không ngừng rót bia kịch cốc ăn uống hăng say.

- Cùng làm theo tôi nào,

Tay trái rồi tay phải làm một động tác thật chậm.

Cùng hát một bài hát.

Sẽ cho bạn một niềm vui.

...

Chí Hoành thấy vui cũng từ dưới “khán đài” cũng lon ton chạy lên trên “sân khấu” chen vào “phá đám“. Bốn người đàn ông hăng say nhảy nhót hát hò vô cùng vui vẻ, còn hai người phụ nữ ở dưới “khán đài” lại ngồi vừa ăn vừa cười sung sướng. Thậm chí Bảo Lam đã cầm sẵn trong tay điện thoại và quay bốn người trên sân khấu kia rồi.

- Chết rồi!!! Chết rồi cháy cháy hết rồi!!!!

Vì mải mê nhìn bốn người kia biểu diễn trên “sân khấu” thêm cả vừa ăn vừa ha hả cười ầm lên. Đến lúc ngửi thấy mùi khét Nhi Lam mới vội vàng gắp đồ ăn trên bếp nướng xuống đĩa. Nhìn qua xem than bên trong thế nào, thấy không hài lòng liền cầm cây gắp than gẩy gẩy vài cái cho đến ưng ý mới gắp thêm đồ ăn tươi lên.

- Không sao thoải mái đê!!!

Bảo Lam nhìn qua đống đồ ăn vừa gắp trên đĩa hời hợt phán một câu tiện tay quơ luôn xiên thịt đưa lên thổi hơi rồi ngồi ăn ngon lành. Tay kia vẫn đang quay bốn người trên kia đã chuyển sang bài khác mà say sưa hát.

- Êh! Tiểu Khải, Thiên Thiên hai người song ca đi!!!

Đang trong lúc chờ nhạc dạo hết bốn tên nam thần (kinh) nào đó liền dừng lại khi nghe thấy tiếng quác quác của con ngỗng điên dưới sân khấu một tay cầm máy quay, một tay cầm xiên thịt đang ăn dở giơ lên khua khua.

- Đúng rồi!!!

- Phải phải!! Hai người song ca đê!!!

Nguyên Nguyên cùng Hoành Hoành nhanh nhảu tiếp lời Nhi Nhi cùng Bảo Bảo đang hô hào dưới “khán đài” sau đó không ai bảo ai cùng nhau đi xuống dưới làm “khán giả” còn cùng Song Lam vỗ tay bôm bốp hò reo khí thế. Nhưng vì phải cầm điện thoại để quay nên con ngỗng điên vỗ bàn làm cốc chén rung chuyển lách cách kêu lên.

- Vãng Tích lên ngôi hú hú!!!

À vâng! Cái giàn “khán giả” phía dưới bỗng chốc hoá thành hủ nữ, hủ nam làm cho hai vị “Vãng Tích” nào đó đen mặt mọc ba vạch đen trên trán chỉ hận không thể bay vào đập cho đám người kia một trận bung máu.

Kiểu này là bị Fan Ship lây bệnh rồi!!!!

- “Hồng Đậu” đê!!!!

- Hay bài “Bong Bóng Tỏ Tình” ấy!!!

-...

Cả đám ngay lập tức nhìn kẻ vừa phát ngôn bừa bãi như một người ngoài hành tinh. Đoán ra là tên nào chưa? Không sai ai ngoài con ngỗng điên đó chứ nhỉ?

- Hát đê!!!

Nhưng Bảo Bảo hoàn toàn không hề để tâm, cô nàng hô hào lên sau đó với chai bia bật lắp mất nết tu cả chai vào trong miệng. Cho dù đây là lần đầu uống bia nhưng hiếm khi được như vậy cô mới uống cho đã!!

Woaaaa!!!! Thật là dũng mãnh quá đi!!! Năm người còn lại thầm thán phúc.

- Hảo!!! Hát đê!!!!

Màn nhạc dạo bắt đầu nổi lên trong tiếng hò gieo vỗ tay của bốn vị “khán giả” phía dưới. Tuấn Khải, Thiên Tỉ cùng kề môi vào magic micro hít sâu lấy hơi bắt đầu cất tiếng hát.

- Không gian lặng yên, thầm nghe vị caffee

Nâng tách ngẩn ngơ, nhìn em chẳng rời mắt

Ngọt ngào vương trên đầu môi

- Hoa thơm tặng ai, lại viết nhầm tên ấy

Bong bóng tỏ tình, ở cuối đoạn đường ấy

Làm anh xuyến xao chẳng ngừng

-...

Tuấn Khải, Thiên Tỉ quay sang nhìn nhau sau đó quay xuống “khán đài” đôi mắt hai người cong lại khi nhìn thấy đám người phía dưới đang hò hét ăn uống quẩy tưng bừng ở dưới sân khấu kia. Từ một khúc tình ca, cả hai vừa hát vừa nhảy nhót vui vẻ biến tấu thành bản khúc nhộn nhịp.

- Mọi người chúng ta cùng uống tiếp thôi!!

Sau tiếng hô hào dủ rê của người đàn ông mới bước sang tuổi 19 là tiếng bật lắp trai vang lên ngay sau đó. Mọi người xung quanh hô hào khí thế, hai vị đang biểu diễn trên “sân khấu” cũng nhanh chóng đi xuống vừa hát vừa đưa tay với cốc bia vừa được Vương Nguyên rót đầy nhấc lên chĩa về phía mọi người kịch chén.

- Uống!!!

Dưới đất hai bên đầu bàn đã có rất nhiều vỏ bia, trong hai két hiện giờ cũng đã vơi đi được hai phần ba số lượng ban đầu. Thức ăn trên bàn cũng đang ngày càng vơi dần tuy nhiên sức lực của sáu người vẫn còn sung vẫn còn có thể quẩy banh chành nơi này.

Lần lượt tiếng đặt cốc vang lên trên mặt bàn cùng tiếng hà hơi và tiếng cười sảng khoái của cả đám.

***

- Lam... Lam Thiên?! Anh tới đây làm cái gì vậy?

Kỳ Hàn mở to đôi mắt nâu khói lên khi người ấn chuông lại là Lam Thiên. Cô chỉ hỏi được có thế rồi cứng đờ cơ miệng luôn tại chỗ, di chuyển đôi mắt nâu khói liền thấy trên tay hắn đang cầm một bọc nilong màu đen khá lớn. Sao hắn lại tới đây vào trong lúc này?

- Tôi tới thăm Thiên Lam!!!

Nhàn nhạt trả lời, không cần biết chủ phòng trọ có đồng ý hay không Lam Thiên cũng tự tiện nhấc chân bước vào trong.

- Tôi đồng ý cho anh vào sao???

Tuy nói là vậy nhưng Kỳ Hàn vẫn lùi lại mở to cửa cho Lam Thiên vào trong. Thấy hắn cứ thế đi vào không thèm nói năng cái gì hết cô không khỏi bực mình muốn túm cổ hắn lôi ra khỏi phòng trọ của mình mất. Cô âm thầm xoa bụng đã được hơn hai tháng của mình âm thầm thủ thỉ với Bé Con.

Sau này con mà như ba thì mẹ tẹt cho nát mông!!!

- Thiên Lam đâu? Cô ấy có đi tới tham dự sinh nhật của tên kia không???

Vừa khom người tháo giày Lam Thiên vừa nhàn nhạt lên tiếng hỏi. Hôm nay sinh nhật “tên kia” liệu con mèo lai chó kia có đi tham gia hay không? Hắn vừa muốn nó tham gia lại vừa không muốn. Căn bản là cả ngày hôm qua hắn giữ nó lại đến tận chiều mới đưa về. Một phần là do nó muốn, một phần là do công việc nên chắc nó vẫn còn giận nếu thấy hắn lúc này không biết có cắn cho hắn thêm một miếng hay không nữa. Nửa còn lại là muốn gặp nó, không muốn nó tham gia bữa tiệc sinh nhật nhàm chán đó.

- Ngủ rồi!

Kỳ Hàn đóng cửa lại có chút khó chịu trả lời, xoay người bước nhanh nhưng suy cho cùng vẫn là đi theo Lam Thiên vào trong phòng bếp. Ô hay! Tên này mới tới mà tự tiện như ở nhà thậm chí còn hiên ngang đi vào bếp không thèm hỏi hèn chi con mèo nào đó ghét là phải.

Bá đạo, độc tài và khó ưa!!!

Mà nói đúng hơn là Thiên Lam sử dụng thuốc ngủ sau khi bất ngờ nghe tiếng người nào đó. Nó hoảng loạn tâm trí nên mới uống hai viên thuốc ngủ loại trung bình và hiện tại đang ngủ say như chết. Chắc trời sập cũng chả biết!

Kỳ Hàn tự hỏi nếu như nói Lam Thiên có ở đây liệu con mèo đó có ngồi bật dậy hét toáng lên không?

Có thể lắm ấy chứ!

- Không đi tham gia sinh nhật tên kia sao?

Lam Thiên đặt túi nilong lên trên mặt bàn, ngẩng đầu lên ngước nhìn qua Kỳ Hàn vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện rồi quay lưng tự tiện mở tủ bếp lấy bát đĩa ra.

- Không!! Mà anh tự tiện vừa thôi chứ!!!

Kỳ Hàn thật sự muốn phát điên khi tên nam thần điện ảnh nào đó đang tự tiện lục lọi bát đũa như nhà của hắn ngay trước mặt. Đáng ra cô lên đứng dậy đập cho hắn một trận nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi lì trên ghế. Vốn là người vô tư thoải mái, cô không ngần ngại thò tay vào trong túi gạt hai quai túi ra xem qua loa vài món đồ bên trong.

- Có ý kiến gì sao?

Lam Thiên đóng cửa tủ bếp, quay lưng lại trên tay cầm vài cái bát to nhỏ đủ loại cùng với cái muôi múc canh và thìa nhỏ đặt lần lượt lên trên mặt bàn. Hắn mở rộng miệng túi nilong ra, thò tay vào bên trong lấy đồ.

- Không!!

Đồ bá đạo!!! Kỳ Hàn thầm khóc trong lòng.

- Mà anh mua gì nhiều thứ thế???

Thật sự Kỳ Hàn bị những thứ đồ trong túi nilong được Lam Thiên lấy ra doạ cho muốn ngất xỉu tại chỗ. Hắn mua nhiều thứ kinh khủng luôn ấy! Xem nào... Một hộp nửa con gà tần thuốc Bắc, một hộp giò heo nấu khoai sọ, một hộp thịt rang bí đỏ. Mà hình như đây là đồ ăn cho...

- Chỉ là tẩm bổ cho mẹ con Thiên Lam thôi!!

Lam Thiên thu dọn túi nilong vo viên lại quay đầu nhìn quanh kiếm sọt rác, thấy chiếc sọt trong góc bếp liền đi tới vứt vào trong sọt. Nghe cô Dạ Yên nói phụ nữ có thai phải được bồi bổ cẩn thận như vậy cả mẹ lẫn con mới khoẻ mạnh được nên hắn đã nhờ cô Dạ Yên đi mua đồ tươi sống đặc biệt chuẩn bị cho mẹ con “bọn họ“.

- Hả???

Kỳ Hàn sốck toàn tập đôi mắt nâu khói mở to nhìn qua bóng lưng Lam Thiên rồi lại quay sang nhìn những đồ ăn đã đóng trong hộp nhựa trước mặt. Trong lòng không khỏi dấy lên hương vị chia xót, trái tim cũng run rẩy đau đớn.

Hoá ra Lam Thiên luôn nghĩ đêm hôm ấy là hắn cùng Thiên Lam nhầm lẫn và đến giờ vẫn nhầm lẫn. Còn vì sự nhầm lẫn này mà mua đồ ăn cho dưỡng thai cho nó. Thật sự nên nói hắn là kẻ ngu ngốc hay là một kẻ đáng thương? Yêu một người không yêu mình say đắm để rồi tự mình hạnh phúc một cách đáng thương.

À... Kỳ Hàn cô cũng đáng thương không kém khi chót yêu phải tên ngu ngốc như Lam Thiên hắn.

- Mẹ con... Mẹ con Thiên Lam?! Anh bị điên à???

Tuy nhiên Kỳ Hàn vẫn phải diễn kịch trợn mắt nâu khói lên cùng với vẻ mặt không thể tin nổi lên nhìn người đàn ông là ba ruột trên danh nghĩa của đứa nhỏ trong bụng cô. Nhưng ai mà biết lòng cô đau như thế nào. Có ai vui vẻ gì khi mà “chồng” mình đi quan tâm chăm lo cho một người phụ nữ khác huống hồ chi cô sắp làm mẹ và ba đứa nhỏ không ai khác lại là hắn.

Nực cười!!! Sao số của cô lại nhạt nhẽo chán phèo như thế???

- Nói nhỏ thôi!!

Lam Thiên đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, đôi mày nhăn lại có chút khó chịu làm cho Kỳ Hàn không tự chủ cũng đưa tay che miệng ngoan ngoãn gật gật đầu bộ dạng hết sức khôi hài.

- Sao anh lại có thể ăn nói linh tinh như thế???

Kỳ Hàn tỏ vẻ tức giận nhăn mặt lại nhìn người đàn ông trước mặt đang lấp lánh ánh dịu dàng cùng nụ cười ấm áp, đôi mắt cafe trở lên mơ màng. Bắt gặp cảnh này cô không khỏi đỏ mặt vội với chiếc cốc rót nước trên bàn uống nhanh một hơi hậu quả là sặc vài tiếng.

- Ngày hôm đó cô ấy quay về và trong cơn say chúng tôi đã... Hơn nữa tối hôm trước cô ấy có biểu hiện nên chắc chắn là đang có mang!!

Kỳ Hàn thật sự bất ngờ tới mở to miệng ra vội vàng ngậm miệng lại chăm chăm nhìn tên nam thần điện ảnh trước mặt. Thật không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng như vậy. Một người hoàn toàn không có gì lại bị cho là có thai nghén, một người lại sắp làm mẹ lại cho rằng không có gì. Thật sự Lam Thiên hắn có cần phải ngu ngốc tới vậy hay không?

Cô tự hỏi đến bao giờ hắn mới công khai nhận đứa bé trong bụng cô là con? Con của cô khi sinh ra sẽ như thế nào khi mà có ba mà lại như không có.

- Nhưng hình như cô ấy chưa biết vậy nên cũng phiền cô đừng nói cho cô ấy biết!!

Lam Thiên kéo ghế xuống ngồi đối diện Kỳ Hàn. Một tay nghiêng đầu chống cằm, tay còn lại gõ nhịp đều đều trên lắp hộp. Khoé miệng nở nụ cười chua sót ôn nhu. Nếu như con mèo lai chó kia biết chắc chắn sẽ đi bỏ đứa nhỏ trong bụng, như vậy chắc hắn sống không bằng chết quá!!!

- Anh có thấy bản thân rất ngu ngốc hay không? Khi mà anh điên cuồng yêu một người phụ nữ không hề yêu anh? Lại toàn mang cho anh đau khổ?

Kỳ Hàn biết hốc mắt bản thân đã cay cay thậm chí là muốn khóc. Cô ngước đôi mắt nâu khói lên trên trần để ngăn dòng nước mắt muốn rơi xuống. Cô sợ Lam Thiên sẽ thấy và rồi sẽ tinh ý phát hiện ra điều bất thường từ cô.

Nhưng Kỳ Hàn đâu biết Lam Thiên đã nghiêng người ngồi quay lưng về phía cô, hai tay ôm lưng ghế, cằm tì lên chốc ghế từ bao giờ. Đôi mắt cafe ánh lên tia thống khổ bi thương. Trái tim hắn cũng run lên đau đớn khi nghe những lời đó từ Kỳ Hàn.

Ừ! Hắn điên rồi! Điên thật rồi khi mà lại có tình yêu sâu nặng với người phụ nữ như vậy. Nhưng biết làm sao đây khi mà hắn không thể ngăn cản con tim khi đã lỡ yêu rồi. Tình yêu không hề có lỗi, lỗi là bản thân hắn đã sa vào cạm bẫy này bị quyến rũ đến mức không muốn vùng vẫy tìm nối thoát.

Hắn càng không muốn vùng vẫy khi nghĩ tới người phụ nữ đó đang mang trong mình dòng máu của hắn. Hắn không tin không khiến nó hướng về phía hắn dù chỉ một chút. Nếu ước trừng đến nay đứa trẻ cũng được hơn hai tháng, nếu để nó biết được chắc chắn nó sẽ đem đi phá bỏ. Nhưng biểu hiện hôm đó của nó chắc chắn nó vẫn chưa biết đến nên hắn phải dấu cho tới khi không thể phá được mới thôi!

- Đơn giản là chỉ vì yêu thôi!

Đời hay nói rằng:

Yêu là phải chết trong lòng một ít!

Vì mấy khi yêu mà chẳng được người yêu.

Cho rất nhiều nhưng nhận chẳng được bao nhiêu.

Trong tâm can Lam Thiên hắn khéo khi cũng đã chết nặng rồi cũng nên ấy chứ. Hắn yêu người phụ nữ đó nhiều như thế nhưng hắn được nhận lại là cái gì?

Là sự phũ phàng hay nhẫn tâm???

Phũ phàng rũ bỏ tình cảm của hắn!

Nhẫn tâm giày vò con tim mê muội của hắn!

Đơn giản là chỉ vì yêu thôi hay sao? Đơn giản vậy sao? Kỳ Hàn chua chát cười khẩy trong lòng.

Đơn giản tới vậy hay sao? Vậy thì Kỳ Hàn cô cũng vì yêu đơn giản thế thôi. Tuy cô không cho Lam Thiên hắn cái gì nhưng cô cũng ngu ngốc lỡ chân sa vào đầm lầy tình cảm này (như Chí Hoành từng nói) mất rồi. Cô cũng không vùng vẫy kháng cự đơn giản có vùng vẫy hay không vẫn vậy. Tình cảm cô trao hắn một ngày lớn lên không khác gì đứa bé trong bụng này của cô. Nhưng hắn lại không biết...

Cũng có khi là không muốn biết!!

Nếu nói Thiên Lam phũ phàng nhẫn tâm thì Lam Thiên hắn cũng phũ phàng nhẫn tâm không kém chút nào đâu.

Phũ phàng không nhận ra tình cảm của cô!

Nhẫn tâm dẫm đạp hi vọng của cô!

Cũng chỉ là yêu. Đơn giản vậy thôi!!

- Vậy anh sẽ không cho ai khác cơ hội sao?

Như cho em chẳng hạn...

Kỳ Hàn hít hơi thật sâu để cố lấy lại bình tĩnh, nuốt ngược dòng nước mắt đang muốn trào ra ngoài vào trong tim. Làm mặn trái con tim đang có vết thương khiến nó trở lên đau quặn từng cơn.

- Không!

Một câu trả lời chắc nịch khiến Kỳ Hàn giật mình phải ngước đôi mắt nâu khói đẫm nước lên nhìn người đàn ông trước mặt đang quay lưng đối diện với cô. Lần này không kiềm chế được dòng nước mắt đến khi cô nhận ra hai giọt nước mắt đã từ trên cằm giỏ xuống tay của cô. Vội vàng đưa tay lên lau mắt, quay ngược người ra sau dùng lưng đối lưng với hắn. Cô thống khổ bi ai cắn chặt môi để không bật khóc.

Ít nhất cô còn đứa nhỏ để an ủi. Cô có nên để cho hắn biết hay không? Và khi hắn biết thì phản ứng của hắn là như thế nào? Nói cô thủ đoạn cũng được, nói cô mưu kế cũng chẳng sao. Cô chỉ muốn dùng đứa bé này để có thêm hi vọng!

Dù chỉ một chút thôi...

- Giả sử... Nếu như đứa nhỏ không phải của anh và Thiên Lam anh sẽ... Sẽ thế nào???

Làm ơn đừng dập tắt mất hi vọng của em...

Kỳ Hàn hồi hộp đến mức còn nín cả thở, nước mắt cũng chả dám rơi xuống. Đôi mắt nâu khói hoang mang đảo quanh khi chờ đợi câu trả lời của Lam Thiên.

- Tôi sẽ-không-nhận-nó!!!

Một chút hi vọng cỏn con cuối cùng của Kỳ Hàn cũng đã bị Lam Thiên nhẫn tâm dập tắt. Cô cắn chặt môi đến trắng bệch túa máu, hận không thể cắn nát bờ môi này. Nước mắt cũng không chịu nổi mà rơi xuống nhiều hơn, bờ vai cũng run run lên nhưng lại không thể đường hoàng khóc lớn.

Lam Thiên hoàn toàn không để tâm tới lý do tại sao Kỳ Hàn lại hỏi câu kỳ lạ như vậy. Hắn chỉ quan tâm làm thế nào để cho người phụ nữ có cùng tên khác chiều kia hướng về phía hắn cho dù phải ép buộc hay dùng thủ đoạn hắn cũng không từ.

- Nhưng nó là con của anh...

Kỳ Hàn gạt nhanh nước mắt hít sâu một hơi lấy bình tĩnh quay lại nhưng đối diện với cô vẫn là tấm lưng rộng trong chiếc áo khoác đen có mũ viền lông đen.

Không lẽ người đàn ông này bỏ cả con của mình hay sao???

- Tôi chỉ chấp nhận con của tôi và Thiên Lam. Còn lại nó không phải con của tôi!! Hơn nữa sẽ không bao giờ có trường hợp như vậy xảy ra!!!

Trước khi Lam Thiên kịp quay người lại thì Kỳ Hàn đã quay lưng ngồi ngược lại ôm lưng ghế thật chặt. Bàn tay của cô cũng đã vo lại thành nắm đấm đâm móng tay vào trong lòng bàn tay tới đau nhói nhưng vẫn chưa là gì so với trái tim của cô.

Nếu như hắn đã nói như vậy thì đứa nhỏ trong bụng cô cũng không được hắn thừa nhận. Nếu như cô nói cho hắn biết phải chăng hắn sẽ ghét cô hay sao?

Không! Cô không muốn như vậy. Thà để hắn không biết còn tốt hơn nếu biết rồi đứa nhỏ trong bụng cô chưa kịp sinh ra đã bị ba ruột nó ghét bỏ chỉ bì mẹ nó không phải người yêu của người đáng ra nó phải gọi là ba.

- Kể cả Thiên Lam có con riêng tôi cũng chấp nhận coi nó là con ruột của tôi! Tôi chỉ chấp nhận đứa nhỏ là con nếu như mẹ nó là Thiên Lam!

Lam Thiên khẳng định chắc nịch bàn tay cũng vo lại thành nắm kết hợp với đôi mắt cafe kiên quyết. Mặc kệ Kỳ Hàn đang nghĩ gì và như thế nào hắn chống bàn từ từ đứng dậy. Thậm chí còn không nhìn qua cô lấy một cái đã tự tiện đi ra khỏi cửa bếp. Trước khi đi hẳn ra ngoài hắn hỏi vọng vào trong:

- Phòng ngủ ở đâu?

- Anh muốn làm gì???

Thay vì trả lời Kỳ Hàn ngay lập tức quay người lại nhìn Lam Thiên đang đi chầm chậm ra khỏi cửa bếp mà hỏi lại. Giọng điệu có chút tức giận và cả ghen tỵ. Nhưng cô biết, nếu cô để cơn ghen này lớn dần cô sợ sẽ ghét người bạn cùng phòng kia mất. Cô gạt vội nước mắt nhanh chóng đứng dậy khi thấy Lam Thiên tự tiện xoay người chọn đúng phòng ngủ trong khi cô còn chưa nói.

Căn phòng trọ này không lớn cũng chẳng nhỏ, trong nhà lại đầy đủ mọi thứ cần thiết đứng một góc đã có thể bao quát cả phòng trọ rồi nên không khó khăn gì Lam Thiên đã nhanh chóng tìm được căn phòng ngủ còn mở cửa.

Lam Thiên bước nhanh vào trong phòng mặc kệ Kỳ Hàn đang gọi với phía sau không đồng tình hành động của hắn. Từ cửa gian phòng ngủ hắn nhìn thấy người phụ nữ cùng tên khác chiều đang nằm một tay ôm gối, một tay dang rộng sang ngang, tấm chăn vắt ngang bụng chia một bàn chân ra ngoài không khí. Nở nụ cười ấm áp đi nhanh vào trong phòng ân cần đắp lại chăn cho nó.

Dù muốn lao vào lôi cổ tên vô duyên tự tiện kia ra khỏi phòng ngủ lẫn cả phòng trọ này nhưng không hiểu sao Kỳ Hàn lại chỉ có thể bất lực đứng ở ngoài cửa nhòm qua khe cửa mà Lam Thiên vừa rồi tiện tay đẩy vào nhưng không khớp với bản nề. Thấy hành động ân cần của hắn dành cho người bạn (mới) thân của mình cô đau lòng rơi lệ, đưa hai tay bịt miệng để không khóc thành tiếng.

Đắng cay, chua sót, đớn đau, ghen tỵ tất cả đều hội tụ trong cô.

Ngồi nghiêng trên giường Lam Thiên vươn tay ra gạt tóc mai cho người phụ nữ đang say ngủ trước mắt. Mặc dù có thắc mắc là tại sao hôm nay Thiên Lam không đi tham dự sinh nhật “tên kia” mà lại ở nhà ngủ như vậy nhưng hắn cũng chả bận tâm làm gì nhiều.

Dù sao như vậy cũng tốt!

Cầm bàn tay đã ấm sẵn của Thiên Lam đang ôm cái gối ôm ngay đấy trên tay. Lam Thiên sợ không giữ nổi nên dùng cả hai tay ôm chọn mà kéo lên kề môi nhẹ nhành cúi xuống hôn vài cái. Đáy mắt cafe hiện lên vài tia khổ sở không nỡ.

- Tiểu Trôi... Tiểu Trôi...

Đôi mắt cafe của Lam Thiên lập tức mở to và ngay sau đó chuyển sang tia phẫn nộ khi nhìn khuôn miệng nhỏ của người phụ nữ hắn yêu đang gọi mớ tên người đàn ông khác. Cho dù đã biết rõ nhưng không thể ngăn bản thân ngừng ghen tỵ và khó chịu chỉ vì người phụ nữ này hắn chưa ôm gọn trong lòng.

Mà... Không lẽ người phụ nữ này biết bản thân yêu ai rồi hay sao???

Rời một tay khỏi bàn tay nhỏ đang được nắm giữ trong tay. Lam Thiên một tay nắm chặt tay Thiên Lam, một tay ôm gọn nửa khuôn mặt nó ngón cái đặt nhẹ lên môi ngăn chặn nó nói mớ tên thân mật của người đàn ông khác trước mặt hắn.

- Anh tới thăm em lần cuối có lẽ hai tháng tới anh không có cơ hội làm phiền em được nữa rồi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé!

Lam Thiên di chuyển tay từ trên mặt Thiên Lam xuống bụng khẽ xoa ôn nhu. Vẻ mặt dịu dàng ấm áp chăm chú nhìn vào phần bụng đang phập phồng hô hấp của nó.

- Hai mẹ con nhớ lo cho bản thân. Ba đi rồi ba về ép mẹ con phải toàn tâm toàn ý hướng về ba!!

Kỳ Hàn ở ngoài cửa đau đớn đưa tay lên bụng mình nhẹ nhàng xoa mà tâm can không khỏi đau đớn. Cho dù cô không hiểu Lam Thiên đang nói cái gì (vì hắn dùng tiếng Việt) nhưng hành động của hắn cũng đủ để cô hiểu qua là hắn đang nói cái gì. Vội vàng quay lưng đi ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa liều mạng lau mắt tới đỏ hoe. Nhìn bản thân phải chiếu qua mặt bàn kính thấy đôi mắt đỏ hoe cô vội vàng lục trong gầm bàn chiếc kính giả cận của Thiên Lam đao vào, cô gạt tóc mái để che qua mắt Lam Thiên.

Lúc Lam Thiên mở cửa phòng đi ra cũng là lúc Kỳ Hàn tạm thời lấy được bình tĩnh dù không hoàn toàn nhưng cũng đủ để che mắt hắn. Cô quay sang nhìn hắn đang đi dần về phía mình cô liền nở nụ cười gượng xã giao với hắn.

- Đàn ông Việt Nam tự tiện quá nhỉ?

Giọng điệu mỉa mai cất lên che lấp sự bối rối trong lòng. Kỳ Hàn cũng phục bản thân có năng khiếu diễn xuất quá đi mất!

- Hai tháng tới phiền cô chăm sóc cho mẹ con bọn họ!!

Thay vì trả lời Lam Thiên lại lên tiếng nói một câu nhờ vả. Hắn móc trong túi áo ra chiếc chìa khoá xe hơi dừng lại trước mặt Kỳ Hàn đang ngồi trên ghế quay sang nhìn hắn. Hắn có chút bất ngờ khi Kỳ Hàn lại đột ngột đeo kính và tóc tai bù xù đang ngồi trên ghế mà quay đầu sang nhìn hắn.

- Anh đi đâu sao?

Mẹ con bọn họ? Cô đây mới đúng là “mẹ con bọn họ”!!! Thật là oan ức tới tức chết mà!!!

Tuy nghĩ là vậy Kỳ Hàn vẫn thoải mái vui vẻ nở nụ cười giả tạo nhìn Lam Thiên ngây ngô chớp chớp đôi mắt nâu khói dưới lớp tóc cùng lớp kính.

- Tôi phải sang Hồng Kông quay phim! Thôi tôi về đây phiền cô chăm sóc mẹ con bọn họ. Tạm biệt!

Kỳ Hàn há miệng định nói gì nhưng khi thấy Lam Thiên nói qua loa sau đó quay người rời đi vội làm cô không biết bản thân phải nói cái gì. Chỉ biết chớp chớp đôi mắt ngồi ngây người trên ghế cho tới khi phát ra tiếng đóng cửa thì mới hoàn hồn. Cô đứng dậy đi nhanh ra ngoài mở cửa phòng nhanh chóng đi ra ban công mà chống hai tay lên thành nan can cúi đầu nhìn xuống.

Chiếc xe sáng đèn trước sau, khởi động quay đầu cuối cùng là tiếng rồi ga đi mất hút cũng là lúc Kỳ Hàn bật khóc thành tiếng nức nở uỷ khất. Vì sợ hàng xóm nghe thấy cô đưa tay lên che miệng mà khóc thành tiếng thổn thức.

Bé Con, mẹ phải làm thế nào đây?

***

Sau hơn ba tiếng đồng hồ ăn uống hát hò sáu người nào đó bắt đầu có hiện tượng say mèm đang ngồi vừa gật gù vừa gắp đồ nướng ậm ừ bỏ miệng nhai nhóp nhép có vẻ mệt mỏi.

Đồ ăn trên bếp nướng có cái thì mới cho vào, có cái thì cháy đen thùi lùi. Các hòn than bên trong chỗ hồng chỗ xám tạp nham lẫn lộn. Khói bốc lên ngay càng yếu đi cũng không còn đục ngầu như lúc ban đầu. Vỏ chai bia lẫn chai bia cái đứng cái nằm một đống trên mặt bàn, dưới chân bàn thì có một đống vỏ chai nằm ngổn ngang. Mấy cái magic micro cũng nằm lăn lóc trên bàn. Đồ ăn vơi dần thậm chí trên bàn còn dây bẩn bởi dầu mỡ và bia trông như một bãi chiến trường.

- Lô!!! Lô!!! Mộttt haiii baaa bốnnn!!! Lô!!! Lô!!!

Giọng nói lèm bèm nát rượu... À bia được phát qua chiếc magic micro nào đấy. Giọng nói này chầm chầm phảng men bia đích thị này là của mỹ nam an tĩnh kun ngầu - Dịch Dương Thiên Tỉ!

Thiên Tỉ mặt mũi đỏ bừng, cổ áo banh ra để lộ một chút da thịt bên trong, ngồi trên ghế chuẩn kiểu đàn ông Bắc Kinh một tay cầm chai bia đang uống đến miệng chai, một tay cầm magic micro kề môi lèm bèm nói bừa. Nói được vài câu linh tinh lại đưa chai bia lên uống một hơi sau đó thoải mái hà hơi một tiếng qua magic micro làm âm thanh phát lên to tướng.

- À... Lô... À... Lố... Lố... Lộ... Lồ... Lô!!!!! Có! Ai! Nghe! Thấy! Gì! Khônggg... Thế???

Người đàn ông Bắc Kinh tiếp tục hát linh tinh bừa mứa qua magic micro. Vừa “hát” vừa uống một ngụm bia.

Ngồi ngay bên cạnh Thiên Tỉ là Chí Hoành cũng không kém sắc thái là bao đang ngồi ngửa cổ dựa lưng ra sau ghế chẹp chẹp cái miệng. Một tay cầm chai bia đang uống tới nửa chai nghiêng đế xoay xoay nghịch ngợm trên mặt bàn. Tay còn lại cầm đũa chọt chọt vào đống đồ ăn cái sống, cái chín, cái cháy đen thập cẩm trên bếp nướng.

- Có!!!!!! Nghe đây!!!!

Thấy con cừu nào đó say sỉn bên cạnh hát không ra hát bên cạnh đang nói qua magic micro ầm ầm bên cạnh. Hoành Hoành cũng thò đầu vào nói cùng góp vui.

- Kéo, búa, bao!! Anh thua rồi mau uống đi nhanh lên!!!

Bên cạnh Chí Hoành là Song Vương chơi kéo búa bao truốc bia. Vương Nguyên cười hơ hớ đắc thắng giơ “cái búa” lên trước mặt Tuấn Khải đang lờ đờ nhìn “cây kéo” của mình.

Vương Nguyên rót bia xuống đầy một cốc xong xuôi liền liếc nhìn Tuấn Khải đầy thách thức còn nhếch môi cười nửa miệng vui vẻ. Cậu còn đưa chai bia còn một phần tư lên ngửa cổ uống cạn.

- Uống đê đội trưởng!!!

Rứt câu, Vương Nguyên đặt mạnh cái chai xuống bàn làm rung chuyển cả mặt bàn khiến bát đũa leng keng va chạm.

- Uống thì uống!!

Rứt câu Tuấn Khải không ngần ngại cầm cốc bia đẩy lên ngửa cổ uống liền một hơi trong tiếng hú hét của con thỏ đã đỏ bừng mặt say sỉn bên cạnh. Mấy người kia thấy vậy cũng hùa theo hô hào. Càng uống cậu càng nhăn mặt, sắc diện cũng đỏ lên có thể dùng để ốp trứng rồi ấy chứ. Cả hai chàng họ Vương cổ áo cũng đã banh ra thêm một nút như hai người kia.

Nếu như Tứ Diệp Thảo và Tiểu Thiên Nga thấy được thì như thế nào nhỉ???

Còn Song Lam ấy hả? Hai cô nàng đã sớm gục đầu xuống mặt bàn vì say rồi. Tuy vậy các cô vẫn đủ sức quẩy tiếp cùng bốn người soái ca kia. Đầu tóc hai cô từ khi nào đã xù lên, trên đầu còn có vài cái lá cây mắc trên tóc nữa.

- Phải rồi!!!

Đột nhiên Vương Nguyên một tay cầm chai bia gõ cái đế xuống bàn uỳnh uỳnh, tay còn lại cũng vỗ ầm ầm xuống mặt bàn làm ba vị soái ca nào đó lấy lại thần trí cùng dừng hành động quay sang nhìn cậu như người ngoài hành tinh.

Song Lam đang mơ màng cũng bị tiếng động của con thỏ say sỉn nào đó làm cho tỉnh giấc ngóc đầu ngồi dậy quay sang nhìn Vương Nguyên.

- Gì thế?

Năm cái giọng cả nam lẫn nữ khàn khàn vì say và mệt mỏi cùng cất lên đồng thanh.

- Song Lam lên hát tỏ tình bọn anh đi!!!

- Hả???