Ở sâu trong một khu rừng nọ, có một chàng hiệp sĩ đang lưu lạc vô định. Anh càng đi vào sâu, khu rừng càng cho thấy bầu không khí âm u kinh hãi không chút sự sống của nó.

“Cứ đà này thì mình vẫn lết về lâu đài được.”

Mặc kệ chân trái đang bị thương nặng, anh ta lết từng bước một với chút hi vọng còn nhen nhóm trong lòng. Đi một hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm thấy chút ánh nắng mặt trời chiếu rọi, cứ như đây là nơi duy nhất ánh sáng có thể chạm tới. Nước chạy qua từng khe đá xuống một cái hồ nhỏ, chàng hiệp sĩ lúc này mới có thể thoải mái hơn chút.

“Không biết hoàng tử giờ đang nơi đâu, phải tìm cậu ấy càng nhanh càng tốt.”

Anh gắng gượng dậy.

“Cái gì đấy?”

Chàng hiệp sĩ bị đánh úp không nói được lời nào khi thấy một gã đàn ông đang bận áo choàng tiến đến gần mình.

“Tôi không ngờ ở đây còn có người khác đấy, dựa vào trang phục thì ngươi không phải là thợ săn đâu nhỉ?”

"Khu Rừng này là nhà của tôi thưa ngài hiệp sĩ à. Đến chỗ tôi để nghỉ ngơi không? Nó ngay kia thôi, dù sao thì trời sắp tối và ngài đang bị thương nặng mà.”

Chàng hiệp sĩ chấp nhận, dù sao cũng chả còn cách nào khác .

“Ở giữa khu rừng sao lại mọc ra ngôi nhà to như này vậy?”

Hiệp sĩ thay đồ mượn từ người đàn ông trong sự nghi hoặc. Bên trong ngôi nhà đá rộng rãi được bố trí với phong cách tối giản nhưng chắc chắn không phải kiểu của thường dân.

“Ngài dưỡng sức đi.”

Gã đàn ông đưa một ly rượu vang thay cho câu trả lời.

“Thế ngài hiệp sĩ hoàng gia đây xảy ra chuyện gì thế”

“Bọn tôi bị đánh úp, mấy tên kia chạy để giữ cái mạng tàn rồi”.

“Mấy ngài chắc khó khăn lắm nhỉ.”

“Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, cứ ngồi ở đây thì chả còn ai cứu hoàng tử cả...”

Chàng hiệp sĩ cố gượng dậy nhưng rồi lại gục xuống, toàn cơ thể anh chả còn chút sức lực nào.

“Ngài nên nghỉ ngơi đi.”

“Giờ không phải lúc cho hai chữ nghỉ ngơi.”

“Đến cả việc đứng còn không được thì ngài muốn gì. ”

Chân trái anh được băng bó lúc nào chẳng hay. Mỗi một bước đi là đầu anh lại xoay vòng vòng như chong chóng, và cơ thể thì nặng trịch.

“Ngươi… Ngươi cho ta uống thứ quái gì rồi?”

Chàng hiệp sĩ liếc nhìn gã đàn ông.

“Ngài nhạy bén thật đấy, quả không hổ danh là hiệp sĩ hoàng gia ha?”

“Đám ám sát bọn ta là người của ngươi?”

“Tôi chỉ ngồi chờ chiến lợi phẩm của mình dâng đến miệng thôi mà.”

“Ý ngươi là gì…..”

Chưa kịp nói hết câu, chàng hiệp sĩ gục xuống.

—-----------

“Nhớ cẩn thận khi vào khu rừng phía nam nhé Mars.”

“Đừng nói với thần là người tin vào mấy câu truyện cổ tích sặc mùi giả tạo đấy nhé?”

Chàng hiệp sĩ thầm cười, dù sao anh cũng xem người hoàng tử non nớt ấy như em trai mình. Cả hai có thể thoải mái đùa giỡn ở ngoài, miễn là trong thành giữ được mối quan hệ giữa kĩ sĩ và hoàng tử.

“Khu rừng đó tràn ngập sự u ám lắm.”

“Nghe sợ nhỉ”.

“Nghe bảo khu rừng ấy không những có một loài thực vật hút sinh mệnh con người mà còn có cả quỷ trong đấy nữa."

“Dù sinh vật ấy có thật hay không thì người cũng chả bị gì đâu, thần sẽ chém nó thành từng mảnh cho mà xem.”

“Mars…”

—---------

Tay chàng hiệp sĩ bị hoàng tử nắm chặt, rồi có thứ gì đó chui thẳng vào tay áo anh.

Lúc bấy giờ anh mới nhận ra, tất cả chỉ là ảo ảnh. Nhưng mặc kệ điều đấy, anh vẫn muốn đắm chìm vào những hồi ức xưa cũ.

Đập vào mắt anh là hình ảnh hàng chục con rắn đang cuốn trọn cơ thể mình.

“Tỉnh rồi à?”

Dưới ánh đèn trong bóng tối ẩm thấp của hầm ngục, ngay trước mắt chàng là hình bóng gã đàn ông đang nhìn chằm chằm và thứ trói chặt lấy cơ thể anh.

“Hự…”

Cái thứ giống như rắn ấy thực chất là vô số xúc tu được bao phủ bởi màng nhầy, khiến anh cảm thấy vô cùng kinh tởm.

“Cần vài con mồi để chu cấp cho cái bụng đói của bọn nó mỗi tháng. Ngươi có nhận thấy sinh mệnh mình đang cạn dần không.”

Đám xúc tu thi nhau trườn đến cơ thể của chàng hiệp sĩ để được bóc tem. Một chiếc xúc tu bị anh nắm lấy và xé toạc ngay lập tức.

“Ngươi cũng mạnh đấy nhỉ.”

Gã đàn ông vô cảm dòm ngó chàng hiệp sĩ đang bị đám xúc tu rút cạn dần sức lực.

“Đến bình minh thì ngươi sẽ chỉ còn là cái xác khô mà thôi.”

Nhận thấy cái chết lù lù ngay trước mặt, chàng hiệp sĩ chỉ còn biết cắn môi chịu trận.

Một tiếng thét thất thanh vang vọng khắp hầm ngục. Một cái xúc tu to tầm một ngón tay xuyên thẳng vào tai chàng hiệp sĩ khốn khổ.

“À quên nhắc, phía trong cơ thể dễ hút sinh lực hơn, nên là chịu khó tí."

Đám xúc tu đua nhau bò trườn khắp cơ thể anh, không bỏ qua một ngóc ngách nào.

Nhìn thấy chàng hiệp sĩ quằn quại trong đau đớn, gã đàn ông mỉm cười, sao hắn có thể kiềm chế khi thưởng thức thu vui tao nhã này được. Quần áo bị xé toạc, đám xúc tu trói chỗ nào thì vết bầm đi theo đến đấy.

“Tôi có thể cứu anh.”

Chàng hiệp sĩ kêu la thảm thiết: "Dừng nó lại đi, làm ơn”.

Lý trí của anh đã mất từ bao giờ. Đám xúc tu mơn trớn cơ thể anh không ngừng nghỉ, cứ như đang chực chờ muốn hút cạn sinh lực của con mồi. Chúng nó còn tranh giành nhau thứ chất lỏng màu trắng trào ra ở đỉnh bộ phận sinh dục của chàng hiệp sĩ. Nước mắt anh trải dài trên mi.

Nhìn chàng hiệp sĩ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Người đàn ông nở một nụ cười đầy thoả mãn.

“Còn muốn dừng lại không?”

Chàng hiệp sĩ gật đầu lia lịa.

“Uống máu của ta và trở thành quỷ, dù sao ta cũng đang thiếu nô lệ."

Anh đồng ý mà không chần chừ, tên quỷ nhân thấy hơi tiếc vì không còn được xem kịch hay, đám xúc tu biến mất nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn. Hắn rót máu đỏ tươi từ tay mình vào môi chàng.

Về sau, những tin đồn kỳ lạ về khu rừng cổ đại phía nam lâu đài đã được lan truyền rộng rãi.

Nghe phong thanh rằng nơi đó có một cái cây quỷ dị và những con quỷ chuyên giết những kẻ dám bén mảng đến đấy. Chúng bao gồm một người đàn ông mặc áo choàng và một thanh niên.