Để điện thoại xuống, mình lại bắt đầu nhìn chuông đồng hồ quả lắc treo trên tường phe phẩy, nghe âm thanh có tiết tấu, trong đầu suy nghĩ Văn Thông có thể bay đến bên cạnh tôi vào giờ gì đây? Tôi mong ngóng anh đến, hôm nay hình như là một ngày vội vàng nhất từ khi tôi và Văn Thông yêu nhau tới nay, cảm thấy mỗi một chỗ trên toàn thân đều mong mỏi được anh bao vây. Nhưng bây giờ khẳng định không thể nào, bởi vì chỗ anh là rạng sáng.

Điều duy nhất có thể hóa giải tâm tình vội vàng của tôi chính là quyển tạp chí của Bính Bính, hiện tại tôi mới phát hiện ra mình kì cục như thế, trong căn phòng của tôi chỉ có một tấm hình tôi và Văn Thông chụp chung ở dưới chân Trường Thành, nó do Văn Thông đặt trong vali hành lý của tôi ở trước khi tôi rời đi, nhìn tấm hình này, xa nhau không tới mấy tháng, nhưng tôi có thể thấy rõ ràng thần thái của Văn Thông có khác biệt. Tấm ở trường thành này, chúng tôi dựa vào tường, cánh tay Văn Thông khoác lên trên vai của tôi, ôm chặt tôi, mà đôi tay tôi ôm hông của anh, mặt của chúng tôi dính ở một nơi, nhớ khi chụp tấm hình này, Văn Thông phải hơi cúi người xuống, còn tôi nhón chân lên, người khác giành chụp, bởi vì Văn Thông không có biện pháp duy trì tư thế này trong thời gian quá dài, nhưng ở trong tấm hình này, chúng tôi đều cười rực rỡ như vậy, không có phiền não, mà hình trên tạp chí, mặc dù do nhiếp ảnh gia chụp, nhưng trong thần thái của Văn Thông, tôi có thể tìm ra anh đang lo lắng cái gì rất nhanh, là tôi sao?

Nhìn trong hình, nội tâm tôi nghiêm nghị khiển trách hành động trong một năm của tôi, chỉ biết nhận lấy tình yêu và sự chăm sóc không ngừng nghỉ của anh, mà tôi làm gì cho anh đây, lui vạn bước, đây đều là độc quyền của con gái trong tình yêu, thế nhưng khi tôi hiểu biết rõ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, trong đầu tôi đều nghĩ tới cảm nhận của mình, cũng chưa từng thông cảm cho Văn Thông, mang đến cho anh nhiều phiền não như vậy. . . .

Tôi từng thật sự suy nghĩ yêu anh thế nào sao? Dùng tâm để yêu.

Ở bên trong hối hận, ôm hình Văn Thông và quần áo ở trên giường chìm vào giấc ngủ, hiện tại Văn Thông thật sự không cần lo lắng vấn đề tôi uống thuốc ngủ nữa, bởi vì tôi nghĩ bây giờ mình gặp phải chuyện lớn gì, cũng sẽ không để cho tôi thao thức. Trừ bài tập khiến cho tôi phiền lòng, hiện tại về cơ bản tôi trải qua cuộc sống chăn nuôi khoa học, trên khuôn mặt đã có thịt mà Văn Thông thích, nếu như hiện tại Văn Thông nhìn thấy tôi, anh nhất định sẽ rất vui vẻ, tôi cũng không làm anh thất vọng.

***

Khi tôi mở mắt lần nữa, ánh mặt trời mãnh liệt đã xuyên qua căn phòng nhỏ cả tôi, duỗi người ở trên giường, thì nghe được bụng của tôi kêu ục ục, cuộc sống của heo lại bắt đầu, tỉnh thì ăn, đây chính là sinh hoạt bình thường trong ngày Chủ nhật ở Mĩ của tôi.

Xem đồng hồ một chút, đã là mười hai giờ trưa, bước nhanh vào toilet, làm mình gọn gàng bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cầm túi của tôi lên lưng, bỏ tạp chí có hình Văn Thông vào, bỏ chạy xuống lầu, mở Volkswagen Beetle tôi mới mua ra rồi chạy như bay đến Mall cách tôi gần nhất để lấp no bụng bụng của tôi.

Lúc ngồi vững vàng ở nhà hàng, ăn một chút, tôi lấy điện thoại di động ra bấm số của Văn Thông, nghe thấy nhắc nhở điện thoại di động tắt máy, khóe miệng của tôi cong lên, mắt cũng nhỏ đi, nghĩ chắc chắn anh đang trên máy bay, bởi vì tôi không ở bên cạnh anh, nên bình thường điện thoại di động của anh sẽ không tắt máy, muốn gọi một cú điện thoại cho ba xác nhận, vừa chuẩn bị ấn xuống thì bỗng nhiên dừng tay lại, tôi điên rồi, hiện tại bên Hongkong đã là mười hai giờ khuya, họ cũng lớn tuổi như vậy, tôi không thể giày vò hết Văn Thông lại giày vò họ, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình thật sự đáng sợ.

Sau khi ăn cơm xong, tôi lại chạy đến siêu thị, đi mua đồ ăn tôi cần trong một tuần lễ, hôm nay trong siêu thị có rất nhiều người, hơn nữa có rất nhiều đứa trẻ, chạy tới chạy lui ở bên trong, cực kỳ ồn ào, đẩy xe đi chậm để láy thứ mà tôi cần sau đó đi xếp hàng trả tiền, ngay khi vừa tới lượt của tôi, cảm thấy túi đeo ở lưng chấn động, nhưng mọi người đều biết tình trạng túi xách của tôi là gì, muốn tìm được điện thoại vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn, huống chi tôi lại không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng tôi nhếch nhác tìm gì đó, nghĩ vậy nên tôi không để ý tới nó, chờ tôi trả tiền rồi nói, nếu ai thật sự tìm tôi thì người đó nhất định sẽ gọi điện thoại lại cho tôi.

Cầm bọc lớn, bọc nhỏ trong tay đi về phía bãi đậu xe, lúc đi tới bên cạnh xe của tôi, không biết tim của tôi bị sao, giống như nhảy lỡ một nhịp, cũng ngay lúc đó, túi đeo lưng sau lưng bắt đầu rung lên, sau đó vang lên tiếng chuông.

Theo tiếng chuông tôi bỏ đồ trên tay xuống, túm balo của mình, lại theo lệ thường tôi đổ tất cả mọi thứ trong túi xách xuống đất, nhanh chóng tìm được điện thoại còn rung trong đồ vật lẫn lộn, nhấn phím trả lời.

"Bảo bối. ."

Nghe được hai chữ này đã khiến tôi vui vẻ nhảy nhót, vui vẻ cầm điện thoại bắt đầu đi qua đi lại ở bên cạnh xe của tôi, khi phát hiện hành động kì lạ của mình làm người đi đường liếc nhìn thì vội vàng ngồi xổm xuống nhét những vật phẩm ngổn ngang kia vào trong túi, dùng bả vai kẹp điện thoại.

"Bảo bối, em đang ở đâu vậy, vừa điện thoại cho em, em lại không nghe."

"Em đang mua đồ ở siêu thị, không tìm được điện thoại di động của em." Tôi ngượng ngùng nói."Anh đang ở đâu vậy?" Tôi lại bổ sung thêm một câu.

"Anh đang ở cửa nhà trọ của em đấy."

Một tiếng thét lên khiến cho chính mình lại trở thành tiêu điểm, không cần quản nhiều như vậy nữa, vội vã nói: "Chồng à, anh chờ em, rất nhanh, em sẽ đến nhà nhanh thôi."

Vội vàng cắt đứt điện thoại, ném toàn bộ bọc lớn, bọc nhỏ trên đất tới chỗ ngồi phía sau, nhanh chóng khởi động xe, tôi dùng phương thức đua xe mà từ trước đến giờ đều rất tự hào chạy gấp về phía nhà trọ.

Chưa tới mười phút, tôi đã dừng ở bên đường của nhà trọ, xuống xe bắt đầu nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của Văn Thông, tại sao không có đây? Lấy điện thoại ra vừa muốn gọi, rốt cuộc tôi thấy được Văn Thông đi ra từ trong cửa hàng nhỏ đối diện nhà trọ, xa cách hai tháng, nhìn anh lần nữa, lại bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh, sững sờ đứng tại chỗ.

Anh vẫn rực rỡ chói mắt như vậy, thân thể cao lớn, anh mặc áo khoác màu đen, tháng mười một Newyork đã rất lạnh, cổ của áo khoác dựng lên. Bởi vì hôm nay ánh mặt trời chói mắt, anh còn mang một cái kính mắt màu cà phê, mặc dù còn là bốn cái chân, nhưng anh vẫn là bạch mã hoàng tử trong mơ của tôi.

Tôi bắt đầu bước nhanh hơn đi về phía anh quá khứ, đang ở chúng tôi cự ly càng ngày càng trở nên gần thời điểm, chuyện xảy ra. Tôi há miệng ra, nhưng không có kêu thành tiếng âm.

Chúng tôi cách nhau phố nhỏ là dùng điểm sườn dốc , khi Văn Thông chống gậy đi xuống muốn xuyên qua nó, có một bé trai mười mấy tuổi đi ván trượt nhanh chóng vọt tới phía anh, nhìn bọn họ đụng vào nhau, Văn Thông không có cách nào tự vệ nên té xuống, bé trai kia cũng ngã xuống theo, hình như cánh tay khuỷu tay của cậu đè mạnh ở trên bụng của Văn Thông, tôi thấy thân thể Văn Thông run một cái, lúc này tôi cũng chạy tới bên người Văn Thông, lo lắng kiểm tra thân thể của anh.

Văn Thông chống mình ngồi dậy, an ủi bé trai bởi vì khẩn trương mà còn đứng nguyên tại chỗ, sau khi để cho cậu bé đi trước, khi thấy Văn Thông lấy tay đè ở trên bụng trái, tim tôi nhảy thình thịch dồn dập, run rẩy lấy tay nâng mặt của anh lên, tôi biết rõ xảy ra chuyện rồi, sắc mặt của anh trắng bệch, trên trán đã toát ra mồ hôi hột.

"Tinh Tinh, anh làm sao vậy, đừng làm em sợ, anh khó chịu chỗ nào?" Tôi run rẩy hỏi, lấy tay sờ khắp nơi ở trên người anh.

"Đừng lo lắng, bảo bối, nhưng mà anh lại nghĩ tới anh không đứng dậy nổi, phải đi bệnh viện." Văn Thông lôi kéo tay của tôi, dùng sức cầm, nhưng lực độ này kém xa trước.

Tôi gọi điện thoại cấp cứu, bản thân cũng ngồi dưới đất, để Văn Thông dựa vào tôi, sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như thế, ngay cả đôi môi anh cũng bắt đầu thay đổi thành không có huyết sắc, lúc này tôi đã không tìm được bất kỳ lời nói nào, chỉ biết dùng sức ôm tôi hoàng tử của tôi ở trong ngực mình