“Dù cô không tìm thấy gì cả. Nhưng cô thề là mình ngửi thấy mùi loli đâu quanh đây…”

“Loli có mùi à?”

“Mũi cô thính như chó Doberman khi đánh hơi thấy những thứ đồi trụy đen tối! Đó là lý do họ gọi cô là thợ săn trong sáng!”

“Mashiro chưa bao giờ nghe thấy ai nói về bản thân thậm tệ như thế…”

Chúng tôi đang ở trong căn phòng truyền thống tao nhã có gắn lò sưởi âm tường. Tôi ngó ra phía sau cuộn giấy treo trên tường (trên đó có dòng chữ ghi bằng kanji ‘KIÊN ĐỊNH’), nhưng đằng sau đó chỉ là một bức tường. Tôi nghĩ có thể có một chiếc két giấu bên trong đó nhưng không có

Nơi này giống như dinh thự truyền thống khổng lồ có nhiều ngóc ngách phức tạp như bạn có thể thấy trong anime. Nó có những căn phòng trải thảm tatami, phòng khách, phòng tiếp tân… Mashiro-chan và tôi đã cùng nhau tìm kiếm từng nơi một, nhưng chúng tôi không tìm thấy gì làm bằng chứng cho thấy ông nội tôi thích xem mấy thứ khiêu dâm trẻ em

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi rồi

G-Gượm đã, không phải như thế này rất tệ sao? Nếu chúng tôi không tìm được gì cả, vậy thì Aki và Iroha-chan đến cái nghi lễ ngu ngốc đó có nghĩa lý gì nữa? Và Mashiro-chan—em ấy cũng trải qua đủ rồi. Tôi thấy thật tệ khi kéo em ấy theo vào chuyện này nữa!

Không!

Aki nói cũng không hẳn là sai, vậy nên tôi chắc chắn chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó 

“Chính xác thì ta phải tìm thứ gì? Liệu nó chỉ là phim heo hay là tạp chí hoặc gì khác?” Mashiro-chan hỏi

“Uh, cô không thật sự nghĩ đến điều đó. Có thể đó chỉ là một quyển sách có cái bìa dâm dục thôi”

“Nhưng cô hiểu một cuốn tạp chí loli có cái bìa rất đáng nể phải không?”

“Chắc chắn rồi! Hầu hết mọi người còn không biết họ đang nhìn cái gì khi mới lần đầu thấy nó mà!”

“Vậy là chúng ta đang tìm một cuốn sách hay tạp chí đúng không? Dù là mỏng hay dày…”

“Có lẽ là vậy á. Tại thế hệ ông nội cô chỉ quen đọc mỗi báo giấy, với lại cô không nghĩ nơi này có dùng đồ công nghệ kỹ thuật”

“Được rồi. Vậy chúng ta nên nghĩ về nơi ai đó có thể giấu một quyển sách” Mashiro-chan đưa tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ. Nhìn đáng yêu quá “Còn mấy cái thùng tông trong tủ thì sao? Ở đây này?”

Mashiro-chan mở cửa tủ phòng tatami ra và lấy từ bên trong ra một cái thùng các tông

“Oooh! Có gì khiến em nghĩ đó là thứ chúng ta đang tìm à?”

“Lấy cái này ra hơi khó nên Mashiro nghĩ có ít khả năng những người trong nhà có thể tìm ra nó. Nếu cô muốn bảo quản một quyển sách, rõ ràng là cô sẽ đặt nó lên kệ, nhưng, có lý do khiến ông ấy không làm thế”

“Cô hiểu rồi. Nhưng lỡ tới đợt nhà cô tổng dọn mùa xuân thì sao? Họ sẽ lục mấy cái hộp như thế này mà phải không?”

“Thật ra thì cũng đơn giản thôi. Cô chỉ cần để những quyển sách bình thường lên trên để giấu những quyển sách khác. Ở nhà chỉ có một mình Mashiro đọc sách, vậy nên anh trai Mashiro hay ai khác chỉ cần nhìn thấy trong đó có sách là đủ và họ sẽ để lại chỗ cũ thôi trong trường hợp có ai bị dị ứng!”

“Thông minh. Thông minh lắm” Tôi gật gật “Khoan đã, em có anh trai sao Mashiro-chan?”

“Uh, đúng thế…mặc dù Mashiro chưa nghe gì về anh ấy từ lúc anh chuyển đi. Anh ấy nói anh ấy có một ý tưởng kinh doanh tốt hơn công việc của ba và cứ thế rời đi”

“Vậy là cậu ta vẫn còn sống hay đã…?”

“Mashiro không biết nữa”

“Ouch. Trông em chả quan tâm chút nào thế. Cậu ta là anh trai của em đấy biết không!”

“Mashiro đã không thấy hay nói chuyện với anh ấy nhiều năm rồi, nên về cơ bản anh ấy chỉ là người lạ với Mashiro thôi. Có lẽ anh ấy còn liên lạc với Aki; họ từng rất thân thiết mà” Mashiro-chan nói với vẻ không quan tâm lắm trong khi lục lọi chiếc hộp

“Aki luôn nói Ozuma-kun là người bạn duy nhất của cậu ta mà” Tôi vội nhắc em ấy, câu nói vừa rồi đe dọa thật đấy “Aki không thể có người bạn nào khác được, nếu không thì thuyền cô chìm mất”

“Chắc hồi trước hai người họ cắt đứt liên lạc rồi. Dù sao thì Mashiro thấy làm bạn với anh trai mình chỉ mang lại xui xẻo thôi”

“Nói về anh trai mình như thế có hơi…”

Tôi tự hỏi cậu ấy là kiểu người như thế nào. Nó cũng khiến tôi nhận ra không có gia đình nào có hoàn cảnh giống nhau cả. Mà còn một chuyện nữa, mặc dù Mashiro-chan là em họ của Aki, nhưng em ấy vẫn có thể được coi như là ‘em gái của bạn’ cậu ta nữa, giống như Iroha-chan vậy. Đó là một sự trùng hợp nhỏ buồn cười mà tôi chưa từng nhận ra trước đó

Cơ mà điều đó không quan trọng! Có một chi tiết khác mà tôi không thể làm ngơ được!

“Em có vẻ biết khá nhiều về cách giấu doujinshi nhỉ, Mashiro-chan. Em có điều gì muốn chia sẻ với cả lớp không nào?”

Em ấy há hốc miệng

“Em thích gì vậy? Shota? Hay Loli? Ai là họa sĩ yêu thích của em? Em chưa bao giờ khó chịu khi cô nói về những thứ như thế nên cô nghĩ em không quan tâm lắm, nhưng chắc hẳn là em có quan tâm nếu em có nguyên một thùng đầy doujin nhỉ!”

“Ngh…T-Tránh xa Mashiro ra đi, đồ ngốc!” Mashiro đưa tay lên chặn để mặt tôi lại gần hơn nữa

“Aww. Em xấu tính quá đấy!”

“C-Cô có nhớ Mashiro nói gì không đấy?! Mashiro là Makigai Namako!” Mashiro-chan hạ giọng xuống một chút

“Đúng rồi, cô nhớ mà? Sao vậy?”

“Chúng ta lúc nào cũng nói về cả tá thứ vớ vẩn như thế trên LIME mà phải không? Mashiro thậm chí còn để lộ bản chất ra nữa mà. Cô hiểu chưa?”

“Oh! Phải rồi! Makigai Namako-sensei cũng có hứng mà nhỉ!” Tôi vỗ tay lên đầu gối

“Đúng thế, Mashiro cũng có những cuốn sách giống như thế và Mashiro cũng giấu ở nhà”

Tôi huýt sáo “Cô không nghĩ em cũng giấu gì đó với gia đình đấy”

“Mashiro giấu mấy thứ đó với tất cả mọi người…Được rồi, điều này thật không ổn” Mashiro-chan đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ rồi nhìn chằm chằm xuống sàn “Mashiro giấu rất nhiều thứ. Mashiro không thể kể với Aki hay ai khác về Makigai Namako trước khi kể nó với cô”

“Em sợ phải nói với họ à?”

“Vâng. Nhưng việc giữ bí mật cũng thật khó. Mashiro cảm thấy thật xấu xa và điều đó làm Mashiro cảm thấy đau đớn…”

“Đó có lẽ là cảm giác tội lỗi đang dằn vặt chăng?”

“Mashiro cũng nghĩ thế. Nhưng Mashiro cũng nghĩ thay vì thú nhận thì cảm giác tội lỗi đó có lẽ sẽ tốt hơn…”

Giữ bí mật về con người thật của mình sẽ làm chúng ta cảm thấy an toàn, nhưng che giấu điều đó với những người mà ta quan tâm chỉ khiến ta cảm thấy có lỗi với họ thôi. Nhưng chúng ta vẫn cứ chọn đi theo con đường che đậy ít biến động đó vì ít nhất nó vẫn dễ dàng hơn con đường kia

Tôi hiểu cái cảm giác tội lỗi khó chịu ngày càng âm ỉ khi bí mật cứ tích tụ dần mà. Tôi hiểu tại sao Mashiro-chan lại đổ lỗi cho chính mình. Tôi hiểu, và đó là lý do tôi quyết định—

“Lũ trộm chết tiệt!”

Tiếng gầm hoang dã như loài gấu vang lên bên tai tôi. Căn phòng tối tăm giờ bỗng được soi rọi bởi ánh sáng chói lóa

***

Mở mắt ra sau khi bị ánh sáng bất ngờ làm chói mắt. Tôi thấy một gã đàn ông to lớn như một con gấu. Bộ râu ông ấy mọc rậm rạp chĩa tứ phía và ông ấy có một vết sẹo lớn trên mắt như thể bị thú hoang gây ra vậy. Nhìn cách hơi thở ông ấy bốc lên thành hình khói trắng gợi tôi nhớ đến hình ảnh một gã đáng sợ xuất hiện trong một bộ phim kinh dị nào đó

Nhìn ông ấy bây giờ tôi mới thấy, gã điên nào lại cho người này đi làm giáo viên chứ, trông ông như người cầm đầu một băng cướp hơn

Người đàn ông đáng sợ này chính là ông nội tôi, Kageishi Kou

Ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi “Sumire. Cháu đang làm gì ở đây? Đáng lẽ cháu phải đang ở nghi lễ đó chứ

“Ông nội…”

Mashiro-chan thốt lên một tiếng khá nhỏ, cứ như không khí bị rút hết ra khỏi người em ấy vậy. Đôi chân tôi run lên vì sợ, và tôi biết em ấy cũng sợ; Em ấy cúi mặt xuống và run rẩy

Tôi không thể để em ấy thấy mình đang sợ hãi được! Tôi là giáo viên của em ấy mà?

Tôi đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng của một giáo viên và kiểm tra đồng hồ “Ngồi đền đó trên đỉnh núi mà phải không? Làm sao ông có thể xuống núi nhanh như thế chỉ bằng việc đi bộ?”

“Duh! Ta đi xe đạp xuống”

“Hả?” Lớp mặt nạ của tôi tuột xuống trước phản ứng khác thường của ông nội.

Bình tĩnh nào! Phải giữ bình tĩnh…

Ông nội đưa chùm chìa khóa ra lắc lư trước mặt tôi. Dường như tôi có thể nghe thấy những mạch máu đang co giật hai bên đầu ông ấy

“Con đường từ làng lên ngồi đền trên núi thật sự rất dốc. Nhưng nếu đi qua ngôi đền thì sẽ có một con đường dẫn xuống bên kia sườn núi. Ta để xe đạp của mình ở đó, vậy nên ta chỉ cần đạp xe xuống để về đây và thấy cháu làm chuyện khiến ta phát điên”

“Ông chuẩn bị cả xe đạp sao? Vậy nghĩa là ông đã nghi ngờ cháu ngay từ đầu à?”

Tại sao ông ấy lại vội quay về như thế chứ? Iroha-chan cải trang rất hoàn hảo và diễn xuất của em ấy cũng thế. Đáng lẽ ra không có lý do gì khiến ông ấy nghi ngờ mới đúng!

“Cháu nghĩ đầu ta toàn bã đậu sao?”

“Hả?”

“Được rồi, Coogle! Mang máy chiếu ra đây!”

Tôi suýt nữa thì hét lên vì kinh ngạc. Tôi nghĩ ai cũng sẽ như vậy thôi! Đây là một căn nhà truyền thống Nhật Bản cũ giữa một nơi hẻo lánh, nhưng tôi đang thấy Coogle Home mở trần nhà ra và đưa một cái màn hình chiếu trượt xuống như thể chúng tôi đang trong khán phòng của một trường học nào đó

Mashiro-chan quay sang nhìn tôi, mặt em ấy tái nhợt đi “S-Sumire-sensei, Mashiro thấy chóng mặt quá…Cứ như thế giới quan xung quanh Mashiro đang đảo lộn”

“Em là một tác giả chuyên nghiệp mà não em còn không theo kịp sao?!”

“Bởi vì… Không tác giả nào viết về thứ máy móc kì lạ như thế hết nếu không thì do họ thiếu kinh nghiệm hoặc điên rồi thôi… Nhưng mà đây là đời thực! Ow…đầu Mashiro…”

“Ở lại với cô đi, Mashiro-chan! Cô cũng cảm thấy y hệt vậy!”

Tôi đỡ Mashiro-chan dậy. Em ấy đang chao đảo vì vừa chịu một cú sốc lớn. Aww, em ấy thật mỏng manh và ngọt ngào…

Ứng dụng LIME hiện lên trên màn hình chiếu dường như để ngăn tôi khỏi những suy nghĩ đen tối. Đó là nhóm chat gia đình Kageishi – nhóm chat có tôi trong đó. Ông nội tôi đột nhiên lướt những ngón tay trên chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay. Sau đó có vài bức ảnh hiện lên trên màn hình chiếu bên cạnh LIME

“Đây là những tin nhắn của cháu theo thứ tự thời gian đấy, Sumire. Ta đã dùng một chương trình để phân tích tin nhắn của cháu mỗi mốc thời gian và nó cho thấy không thể nào có chuyện cháu có bạn trai được”

“Cháu không biết phải bắt đầu từ đâu nữa? Trước mắt thì cháu xin cảm ơn, đáng sợ quá”

“Chương trình này đã được cung cấp thông tin về đủ loại cuộc trò chuyện trong hôn nhân với mục đích học hỏi, vậy nên nó có thể phân tích với độ chính xác rất cao. Đừng nghĩ đây chỉ là bằng chứng vô căn cứ”

“Nhưng cháu—”

“Đúng thế. Cháu nói là cháu đã có một ‘bi ép’ và cháu đã gửi ta những bức ảnh về buổi hẹn hò của cháu để ngăn chúng ta sắp xếp buổi xem mắt cho cháu. Chúng ta đã rất náo loạn đấy” [note62416]

“Ông có phiền nếu thôi nói tiếng lóng đi không? Nghe mà cháu không thể coi trong ông nổi luôn đấy”

“Okey dokey”

Có đỡ hơn được chút nào đâu…

“Trong lúc náo loạn, chúng ta đã nghĩ một giả thuyết”

“Giả thuyết sao?”

“Chúng ta cho rằng cháu đã thông đồng với cậu Ooboshi Akiteru-kun kia. Giả vờ thành một đôi để không phải kết hôn với người mà bọn sắp đặt. Nhưng đó chỉ là giả thuyết thôi. Một giả thuyết vô căn cứ

Vô căn cứ á? Đúng đến từng chi tiết luôn đấy 

Không thể nào. Ông đã nhìn thấu tôi ngay từ đầu. Tôi không phải thợ săn trong sáng…Tôi là một gã hề ngây thơ (nhưng vẫn là một thợ săn)

“Mang cả một đám ăn cướp về làng chẳng giúp ích gì cho cháu cả. Rõ ràng là cháu đang cố lên kế hoạch gì đó để phá hỏng Nghi lễ Tơ hồng”

“Vậy là ông đã giả vờ như bị bọn cháu lừa suốt thời gian qua sao?”

“Đúng thế. Tất cả chỉ để bắt quả tang cháu ngay tại đây”

“Làm thế nào mà ông biết cháu đang ở đây?”

“Bởi vì cháu đang muốn lục soát ngôi nhà, không phải sao? Để tìm điểm yếu của ta… Hy vọng rằng ta có sở thích giống cháu. Một thứ gì đó để nắm thóp ta

Tôi ngơ người nhìn ông ấy. Tôi phải nói gì bây giờ

Nghe như ông nội đã biết hết mọi chuyện ngay từ đầu. Ý tôi là tất cả—ông ấy thậm chí còn biết về ‘sở thích’ của tôi. Tất cả hy vọng dồn ông ấy vào chân tường bằng nội dung khiêu dâm trẻ em đã tan thành mây khói; không phải ông nội mà chính tôi mới là người bị hành quyết

Tôi vắt óc ra để nghĩ cách thoát khỏi tình thế này

Ông nội biết rồi, ông nội biết cả rồi, ông nội biết hết rồi

Điều đó của hiện lên trong đầu tôi. Tôi có cảm giác như ông nội đang đặt bàn tay vô hình lên mặt tôi và xé toạc lớp mặt nạ của tôi ra. Toàn thân tôi run rẩy

Ông nội nheo mắt lại cứ như đang len vào giữa vết nứt trên lớp vỏ bọc của tôi “Manga. Anime. Yaoi. Cháu yêu những thứ đó, có đúng không, Sumire?”

“Cháu—”

“Bố mẹ cháu đã để ý thấy cháu bị ám ảnh bởi anime từ lâu rồi. Cháu đang cố che giấu và bí mật vẽ manga hay mấy cái minh họa gì đó. Là người đứng đầu gia tộc, ta đã được nghe về tất cả mọi chuyện”

“Sao cơ ạ?”

“Lũ trẻ con thường ngây thơ nghĩ rằng chúng có thể giấu giếm mọi thứ với bố mẹ của chúng. Ta đã từng thấy hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn đứa trẻ sinh ra trong gia tộc này. T biết cháu yêu thích nhân vật ‘Arashima-kun’, ta cũng biết cháu yêu thích bộ manga về những tên thừa kế hoàng gia chơi tennis, ta biết về tất cả những tên nhóc tranh giành tình yêu với nhau tại học viện ở thế giới bên kia, và ở đó có những thanh kiếm huyền thoại—”

“Ô-Ông nội ơi dừng lại đi, làm ơn”

Cứ như ông nội tôi có nguyên một danh sách đầy đủ về những bộ phim tôi yêu thích luôn. Vậy là do bố mẹ tôi đã kể cho ông nội nghe hay sao?

“Đừng hiểu lầm. Bố mẹ cháu không trách móc gì cháu cả. Thực ra chúng đến để cầu xin ta một chuyện”

“Cầu xin sao?”

“Sâu trong thâm tâm chúng nghĩ rằng cháu muốn trở thành một họa sĩ minh họa hơn là làm một giáo viên. Chúng đã đến cầu xin ta cho phép điều đó; nếu đó là điều cháu thật sự muốn”

“Bố mẹ cháu đã cố gắng cãi lời ông sao?

Bố tôi là một người nghiêm túc đến mức tôi còn không chắc là ông ấy biết cách cười không nữa, mẹ tôi tuy bà rất phóng khoáng thời còn trẻ nhưng mọi chuyện vẫn thuận theo ý bố. Mẹ là bức chân dung lý tưởng của một bà nội trợ Nhật Bản trong gia đình quy củ. Tôi luôn nghĩ cuộc sống của họ chỉ có những luật lệ hà khắc và luôn nghe theo những lời dạy bảo của gia tộc. Chính thái độ của họ đã làm tôi nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải theo bước chân của họ

“Ta đã nổi trận lôi đình với chúng, ta không hiểu tại sao chúng lại nói điều nực cười như thế nữa. Ta biết rằng mình không thể mắng mỏ hay chỉ trích cháu nếu không biết rõ về con đường cháu đam mê. Thế nên!” Ông gõ lên màn hình máy tính bảng

Sau đó tôi thấy chúng: bộ sưu tập những kho báu. Chúng nở rộ như những đóa hoa và bồng bềnh như bong bóng lấp lánh trên màn hình chiếu. Đó là hình ảnh những cuốn sách điện tử và doujinshi được tải về. Tôi nhận ra gần như là tất cả. Những cuốn sách của tác giả yêu thích của tôi, thậm chí có những cuốn tôi đã đọc qua cách đây chỉ một tuần trước

Nhưng đó không phải là tất cả. Có những tác phẩm của một tác giả nhiều hơn những người khác rất nhiều, đến mức khó có thể nói chỉ là sự trùng hợp. Số tác phẩm đó gần gũi với tôi hơn tất thảy, thứ tôi yêu quý hơn tất thảy và là thứ tôi ghét phải nhìn thấy ở đây hơn tất thảy. Hơn bất cứ thứ gì

“Doujinshi của Murasaki Shikibu-sensei…”

“Đúng thế. Chính vì khoảng cách thế hệ mà ta không thấu hiểu được cháu, nên ta đã tìm cách thu hẹp lại. Đó là lúc ta tình cờ tìm thấy tác phẩm nghệ thuật của Murasaki Shikibu-sensei—không, của cháu chứ”

Tôi há hốc mồm

“Đừng lo. Ta là người duy nhất trong nhà biết về những thứ này. Ta chưa nói với bố mẹ cháu đâu” Ông nội nói, như thể ông biết được những lo sợ trong đầu tôi vậy

Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là đứng trơ ra vì kinh ngạc. Những lời nói đó là không bao giờ đủ để xoa dịu nỗi kinh hãi trong tôi khi cuối cùng bí mật của tôi đã bị lộ

“Trước nay chưa từng có một ai trong gia tộc chúng ta làm trái với truyền thống của gia tộc cả. Ta biết sự ra đời của máy tính và mạng internet đã làm thay đổi xã hội của chúng ta với tốc độ chóng mặt hơn bao giờ hết. Ta cũng đã đoán trước được rằng sẽ có những đứa trẻ sinh ra trong gia tộc mang những giá trị mà ta không thể hiểu được hết” ông nội nói “Để tìm hiểu cảm xúc và đam mê của mấy đứa mà ta đã đọc nhiều doujinshi kiểu này nhất có thể, và thậm chí ta còn trò chuyện cùng giới trẻ qua mạng xã hội. Ta vẫn đang đang học thứ gọi là tiếng lóng, nhưng cá nhân ta thấy đó là thứ thú vị nhất” Khuôn mặt dữ tợn như gấu của ông nội cong lên thành hình một nụ cười. Nói thật một người hung hãn như ông nội cười lên như thế cũng trông thật ngọt ngào, nhưng sau đó ông lên nheo mắt lại

“Dù thế nhưng ta vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của cháu. Ta chỉ còn lựa chọn duy nhất là ngồi xuống và nói chuyện đàng hoàng với cháu thôi”

“Không phải đó là lý do ông chuẩn bị một đối tượng kết hôn và bảo cháu về nhà ngay từ đầu đấy chứ?”

“Đúng thế. Ta muốn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với cháu. Sumire, hãy nói cho ta biết điều cháu thật sự muốn đi. Ý định của cháu là phá hỏng truyền thống của gia tộc và đi theo con đường làm họa sĩ minh họa sao?”

“Cháu, um…” Tôi lầm bầm

Tôi cứ nghĩ mình đã lấy đủ dũng khí và quyết tâm để lên tiếng nhưng cuối cùng những lời nói cứ nghẹn ứ lại trong cổ họng tôi không sao thoát ra được. Ông nội trừng mắt nhìn tôi

“Cháu là người nhà Kageishi!” Ông nội tôi gầm lên “Làm một giáo viên mà không có sự tận tâm tối thiểu, cháu đã phá hỏng con đường giáo dục rồi! Nếu cháu từ chối cuộc sống của một họa sĩ đã thế còn thất bại trong việc trở thành một giáo viên, vậy cháu là cái gì đây?! Sống mà không có lý tưởng thì thật đáng xấu hổ!”

Ông sai rồi. Ông nội đã đúng khi nói tôi không phải là ai cả, nhưng cuộc đời của tôi không có gì đáng xấu hổ hết!

Ông sai rồi. Tôi muốn hét lên điều đó thật to, nhưng tôi không thể làm được. Có lẽ là bởi vì ông nội đã đúng. Tôi là một con người đáng xấu hổ không chỉ thất bại trong việc là một họa sĩ minh họa mà còn thất bại với tư cách là một nhà giáo nữa

Có lẽ ông nội không hề sai. Có lẽ ông nội đã đúng, nhưng—

“Ông sai rồi!”

Hả?!

Tôi không phải người hét lên—vậy thì là ai chứ?

“Sumire-sensei thật sự là một giáo viên chân chính! Đừng nói như kiểu ông hiểu hết về cô ấy như thế!”

“Your name?”

“Là Mashiro. Tsukinomori Mashiro. Mashiro là học sinh trong lớp của Sumire-sensei. Mashiro không muốn nói chuyện về bộ phim mà lũ bạn tuổi teen của ông đã giới thiệu đâu”

“Tốt lắm. Thế làm ơn giải thích hộ ta rằng ta đã ‘sai’ ở đâu đi”

“Sumire-sensei là người duy nhất…là người giáo viên duy nhất thật sự bảo vệ Mashiro”

Nhìn thẳng vào mắt ông nội tôi như thế hẳn phải đáng sợ lắm, thế nhưng Mashiro vẫn tiếp tục nói trong khi giữ tay mình lại để kiềm chế chúng run rẩy

“Giáo viên chủ nhiệm ở trường cũ của Mashiro chưa bao giờ để tâm đến Mashiro cả. Dù Mashiro có bị bắt nạt và đi nói với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không hề quan tâm đến và chỉ phớt lờ Mashiro thôi. Cô ấy giả vờ như không thấy chuyện gì xảy ra. Cô ấy chỉ nói rằng Mashiro hãy tự tin lên, cứ như thể chính Mashiro mới là vấn đề vậy…Mashiro thật sự rất ghét cô ta”

“Chắc hẳn cô ta là một nỗi xấu hổ đối với ngành giáo dục. Ta nghe nói ngoài kia vẫn còn nhiều giáo viên như thế”

“Nhưng Sumire-sensei không hề như thế. Cô ấy thật sự quan tâm đến Mashiro. Cô ấy và Aki đã để Mashiro tham gia vui vẻ cùng nhóm của họ. Cô ấy…Cô ấy…”

Tôi rất ngỡ ngàng khi nghe Mashiro-chan thật sự cảm thấy thế nào về tôi. Là một giáo viên, tôi luôn cố làm hết sức có thể cho học sinh của mình, nhưng tôi không hứng thú với việc được tán thưởng, cũng chưa bao giờ nghĩ chúng phải biết ơn vì những gì tôi đã làm. Sự bùng nổ của em ấy đã làm tôi ngạc nhiên lắm, nhưng cũng cảm thấy thật ấm áp nữa

Mashiro-chan tiến đến và nhìn vào người đàn ông to lớn gấp đôi em ấy “Đừng chế giễu cô ấy nữa! Sumire-sensei là giáo viên tốt nhất mà Mashiro từng có”

Em ấy nói điều đó kiên quyết đến nỗi có thể nói là thù địch với ông nội tôi luôn. Tsukinomori Mashiro là một học sinh nhút nhát. Tôi biết điều đó khi đọc bản báo cáo về trường hợp của em ấy khi chuyển trường, và tôi còn chắc chắn hơn khi tiếp xúc với em ấy. Nếu em ấy có mạo hiểm để nói những điều cay nghiệt có ý thù địch thì đó là người mà em ấy không hề để tâm đến; còn nếu ai đó quan tâm em ấy hoặc là người em ấy quan tâm thì lại khác. Ai đó như Aki và thành viên Liên minh Tầng 05 chẳng hạn

Hồi trước lúc Mashiro mới chuyển vào chung cư bọn tôi, tôi có nghe rằng Mashiro đã gặp lại những người bạn cũ từng bắt nạt em ấy. Hình như em ấy đã chết lặng đi và không thể làm gì khi chúng trêu chọc em ấy. Bởi vì Iroha-chan đã đuổi bọn chúng đi nên mới không có chuyện gì xảy ra, nhưng Mashiro-chan đã không đủ can đảm để đứng lên chống lại chúng

Nhưng bây giờ, ngay tại đây, em ấy đã có thể đứng lên chống lại một người to lớn đáng sợ như thế, vì lợi ích người khác—vì lợi ích của tôi

Em ấy trưởng thành thật rồi, không phải sao?

“Tất nhiên con bé là một giáo viên tốt. Con bé có thể khá tệ hại nhưng con bé vẫn là một người nhà Kageishi. Việc thừa hưởng một số kỹ năng tốt là điều đương nhiên”

“Vậy có nghĩa là—”

“Nhưng chuyện đó không liên quan!”

“Sao cơ?” Mặt Mashiro-chan bừng lên tia hy vọng trong thoáng chốc rồi lại đóng băng ngay lập tức

“Chỉ một lời nói dối thôi cũng đủ sức phá hủy cả ngàn đức tính tốt khác. Sumire đã ẩn mình sau lớp mặt nạ cả một thời gian dài. Làm sao nhóc chắc rằng lòng tốt của con bé dành cho mình không phải vì một lý do nào đó khác?”

“Y-Ý…Mashiro…là…bởi vì cô ấy không trung thực về một chuyện không có nghĩa tất cả những chuyện khác đều là dối trá”

“Có thể điều đó là đúng đi, nhưng nhóc phải hiểu rằng chúng ta đều là con người vô dụng không phải những vị thần. không phải chúng ta ai cũng có thể bao dung mà bỏ qua cho một hai lời nói dối như nhóc được. Nhóc không thể mong đợi mọi người sẽ tin cậy vào nhóc sau khi nhóc lừa dối họ được”

“Uhh…”

“Sumire có thể đã hết mình vì lợi ích của học sinh. Con bé có thể là một giáo viên tốt bụng và biết thấu hiểu. Nhưng con bé đã giấu một tham vọng lớn lao hơn sau lớp vỏ bọc giáo viên của mình. Dù con bé có đối xử với nhóc như thế nào, trái tim con bé cũng không hề thấy thế. Nhóc có thể thành thật mà nói với ta rằng con bé rất chân thành không? Có bất kỳ học sinh nào của con bé có thể nói với ta điều đó, và ta thật sự có thể tin lời nói của chúng không?”

Mashiro-chan không nói gì nữa mà cắn môi. Chắc vì có cảm giác như ông nội đang nói em ấy. Em ấy nắm chặt vạt áo của mình với đôi mắt ngấn nước, nhưng kể cả thế em vẫn nhìn thẳng vào mắt em ấy. Dù vậy đó là tất cả những gì em ấy có thể làm rồi—em ấy không thể nói được lý lẽ nào với ông nữa

Lời nói của ông nội tác động rất lớn với em ấy cùng thân phận Makigai Namako và cả với tôi nữa. Tôi không thể đổ lỗi cho em ấy vì bị tổn thương được. Thật ra thì, đó là lỗi của tôi vì đã thiếu quyết đoán suốt thời gian qua

Cô xin lỗi. Cô thật sự thất bại với tư cách là một giáo viên mà. Nhưng vẫn cảm ơn em vì đứng về phía cô

Tôi là một kẻ hèn nhát và tôi ghét bản thân mình vì điều đó. Tôi không thể lấy đủ quyết tâm để thực hiện những quyết định về cuộc đời mình. Đó là lý do tôi rất biết ơn Mashiro-chan. Chính vì có em ấy ở đây, cùng gánh chịu nỗi đau khi bị gọi là kẻ dối trá, nên tôi mới tràn đầy tự tin như bây giwof

Tôi sẽ làm điều đó. Murasaki Shikibu-sensei và Makigai Namako sẽ làm điều này cùng với nhau. Tôi sẽ chứng minh rằng cuộc sống mà Mashiro-chan và tôi đã chọn không hề sai lầm

Tôi lấy một hơi thật sâu và chầm chậm thở ra. Đó là bước khởi động. Tôi sẽ không để ông nội coi thường tôi nữa và tôi sẽ đứng lên vì điều đó. Tôi bật lên: chế độ Nữ hoàng cay nghiệt, người dọa học sinh lớp tôi lạnh sống lưng

“Ông còn định coi thường bọn cháu đến bao giờ nữa đây?”

“Hả?” Ông nội—không, là Kageishi Kou—hơi nao núng trước bầu không khí đột ngột thay đổi

Ông ấy là người đứng đầu gia tộc. Người đàn ông mà bố mẹ cảnh báo tôi phải nhớ và nghe lệnh của ông hết mức có thể. Tất cả mọi thứ về ông đều cứng rắn và kiên quyết: từ ngoại hình, tính cách đến đức tin và quyền lực của ông ấy. Cả cuộc đời tôi, suy nghĩ rằng mình sẽ đặt dù chỉ một ngón chân ra ngoài lằn ranh của giới hạn chưa bao giờ lóe lên trong tôi cả. Thế mà hôm nay và bây giờ, tôi lại quyết tâm đến thế. Quyết tâm đã le lói trong tôi kể từ lúc Aki thúc giục tôi lục lọi ngôi nhà

Tôi không có bằng chứng để uy hiếp Kageishi Kou, nhưng kệ đi điều đó không còn quan trọng nữa. Dù chúng có tồn tại hay không thì cũng vậy thôi. Nỗi sợ đã giữ tôi lại, nhưng khao khát được chọn làm bất cứ điều gì mình muốn của tôi vẫn luôn ở đó

“Cái chuyện ‘theo đuổi con đường’ làm họa sĩ minh họa này sao ạ?” Tôi luôn có sự lựa chọn, cuối cùng tôi cũng làm được “Cháu không nói có ý định từ bỏ nghiệp giảng dạy của mình”

“Hả?” Tôi nghe thấy Mashiro-chan thốt lên ngay bên cạnh

Cô lại phải xin lỗi em rồi, Mashiro-chan. Cô biết là kinh ngạc lắm, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc như em nghĩ đâu

“Murasaki Shikibu-sensei là ai vậy? Cháu chưa bao giờ nhìn thấy những bức ảnh tục tĩu trên màn hình đó trước đây”

“Cháu lại định nói dối tiếp à, Sumire? Chính mắt ta đã thấy cháu tham gia bán doujin ở lễ hội đấy”

“Có thể đó là điều mà ông nghĩ, nhưng nhìn xem ông bao nhiêu tuổi rồi. Thị lực của ông đâu thể được như ngày xưa nữa”

“Ta đã từng nhìn thấy cái tên ‘Murasaki Shikibu-sensei’ được viết trên tấm gỗ cầu nguyện ở đền thờ vị thần sáng tạo! Kết quả phân tích cho thấy nó hoàn toàn khớp với chữ viết của cháu!”

“Nghe như ông là một kẻ bám đuôi ấy, thật lòng cháu cảm thấy khá kinh tởm. Nhưng dù ông có đưa ra bằng chứng gì cũng không quan trọng, cháu sẽ không bao giờ thừa nhận đâu. Dù ai có nói gì thì cháu vẫn là Kageishi Sumire – một giáo viên”

“Vậy ra cháu chọn cách bướng bỉnh như thế sao. Thừa nhận đi! Rồi sau đó cháu muốn sống như thế nào thì sống. Ta đã biết hết mọi thứ về sở thích của cháu rồi! Và nếu đó là điều cháu muốn làm, ta—”

“Ông nhầm rồi, ông nội. Cháu không cần sự chấp thuận của ông đâu” Tôi lạnh lùng nói, sau đó, là điều lần đầu tiên tôi dám làm, quay lưng lại với ông rồi nói tiếp “Cháu sẽ không từ bỏ nghề giáo. Và cũng sẽ không kết hôn đâu. Cháu sẽ không làm theo luật lệ của gia tộc này nữa. Nếu cháu muốn bỏ giảng dạy hay kết hôn trong tương lai thì cháu sẽ làm điều đó, và cháu không quan tâm liệu ông có cho phép hay không. Cháu sẽ bước đi trên con đường của riêng mình. Và nếu điều đó có nghĩa là ông muốn cắt đứt mọi quan hệ với cháu thì ông cứ việc làm đi! Nhưng hãy để cháu nói điều này…”

Hình ảnh gương mặt của ông nội hiện lên trong tâm trí tôi. Khoảng thời gian chúng tôi dành bên nhau lúc tôi còn nhỏ; khi ông nội nghiêm khắc với tôi, và khi ông ấy tử tế và chăm sóc cho tôi. Cơn đau nhói lên trong lồng ngực tôi. Nhưng tôi xua tan nó đi. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi giả vờ với ông nội. Giả vờ rằng mình muốn nổi loạn

“Cháu cảm ơn ông, vì tất cả mọi thứ”

Dù đến phút cuối cùng tôi vẫn không thể rũ bỏ thói ngoan ngoãn đã ăn sâu vào máu. Tôi quay mặt về phía ông nội và cúi đầu thật sâu, sau đó lại quay đi một lần nữa

“Sumire à…”

Tôi nghe thấy giọng nói bối rối gọi tên tôi từ đằng sau. Tim tôi đập lên rộn ràng, nhưng tôi buộc mình phải cùng Mashiro-chan đang chao đảo rời đi và bỏ lại dinh thự Kageishi ở phía sau

***

Sau khi rời đi được khoảng 50m, chân tôi đột nhiên bủn rủn và thả lỏng đến nổi tôi ngồi phịch xuống đất ngay giữa cánh đồng lúa

“S-Sumire-sensei? Cô ổn không vậy?” Mashiro-chan bối rối hỏi và nhẹ nhàng cho tôi mượn vai

“Haha! Ừ, cô ổn, đừng lo lắng thế. Cơ mà căng thẳng như đánh trận cuối cùng với boss vậy…” Tôi xua tay để trấn an em ấy, nhưng ánh mắt em ấy vẫn còn đờ đẫn

“Mashiro xin lỗi, Sumire-sensei”

“Vì chuyện gì?”

“Nếu cô trả lời câu hỏi của ông mình và nói rằng cô muốn trở thành một họa sĩ minh họa, thì có lẽ ông ấy đã cho phép cô, nhưng bởi vì Mashiro cố chõ mũi nào nên mới…” Mashiro rũ đôi vai xinh xắn buồn bã

Em ấy tự đổ lỗi cho bản thân mặc dù em ấy chẳng làm gì sai cả. Em ấy thật tử tế. Đó là lý do em ấy không thể khiển trách bất cứ ai nếu em ấy không thấy thoải mái với họ

“Đừng lo về chuyện đó. Thật ra thì, cơn bùng phát của em làm cô thấy rất vui. Em còn nói cô là giáo viên tốt nhất em từng gặp nữa!”

“Đ-Đừng có quá phấn khích vì điều đó. Nếu cô trở về thân phận Shikibu bây giờ, Mashiro sẽ nói cho cô nghe Mashiro thật sự nghĩ gì!”

“Aww, nét tsundere của em đúng là siêu dễ thương mà!”

“Đừng có xà nẹo vào người Mashiro nữa! Mashiro đang cố nghiêm túc đấy!” Mashiro-chan đẩy đầu tôi ra bằng một tay! Em ấy thật sự rất dễ thương khi xấu hổ như thế! Tôi muốn em ấy cứ dễ thương như thế này mãi, nhưng có lẽ như thế thì ích kỹ quá

“Heh. Chà, nói chung là em đừng lo lắng nữa. Đằng nào thì ngoài làm điều đó ra cô không còn lựa chọn nào khác cả”

“Tại sao vậy?”

“Nếu ông nội chấp nhận điều đó, thì cả nhà cô sẽ phát hiện ra sở thích của cô, phải không?”

“Ý Mashiro là, đàng nào thì ông ấy cũng có đủ bằng chứng như thế rồi mà”

“Không sao đâu. Như em thấy đấy, ông nội là người trọng chữ tín. Không có chuyện ông sẽ đi rêu rao khắp nơi về thứ mà cô không thừa nhận đâu. Có vẻ như bố mẹ cô đã biết từ lâu rồi nên cô không thể làm gì hơn. Nhưng nếu là Midori-chan hay người thân khác của cô mà biết thì xấu hổ lắm”

“Chỉ ‘xấu hổ’ thôi sao? Cô đang đứng lên bật ông nội mình đe dọa ông ấy cắt đứt quan hệ với mình chỉ vì cô không muốn bị xấu hổ à?”

“Đúng vậy. Thật đáng sợ khi nghĩ đến việc mọi người biết mình thật sự là ai phải không? Cô không nghĩ đó là một phản ứng thái quá hay gì đâu”

Đối với tôi điều đó có vẻ hoàn toàn hợp lý và tôi cảm thấy hầu hết mọi người đều thấy thế. Nên tôi đã giải thích rõ ràng với Mashiro

“Sumire-sensei…”

Tôi cười “Thôi nào. Những kẻ nói dối chúng ta phải gắn bó với nhau thôi. Hy vọng chúng ta có thể sát cánh cùng nhau dài dài!” Tôi kéo Mashiro-chan lại và ôm em ấy thật chặt vào lòng để xóa tan sự ngờ vực trên gương mặt em ấy

Em ấy đúng là nàng Bạch Tuyết nhạy cảm mà, một con nhím biển gai góc bên ngoài nhưng lại mềm yếu bên trong. Vì dù sao tôi cũng là một giáo viên nên ít nhất điều tôi có thể làm lúc này là trông chừng em ấy cho đến khi em tốt nghiệp thôi. Đó là điều tôi tự nhủ với lòng mình khi cảm nhận được hơi ấm của em ấy trong vòng tay

Điện thoại trong túi tôi rung lên. Đó là tin nhắn thông báo tôi đã rời khỏi nhóm chat của gia đình Kageishi. Tôi nghĩ ngợi lan man về dòng thời gian tin nhắn nhóm mà tôi không còn nhìn thấy nữa, nhưng kỳ lạ thay nỗi mất mát ấy khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn là buồn bã. Tôi mỉm cười. Có lẽ đó không phải nụ cười hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn mỉm cười

Sau đó tôi liền thở dài

“Cô đoán mình vẫn chỉ đang trong độ tuổi nổi loạn thôi nhỉ?”

***

Murasaki Shikibu-sensei: Ô đã lập nhóm này ra để chỉ dành cho chúng ta thôi! Woooo!

Murasaki Shikibu-sensei: Tất cả những gì em nói ở đây đều được bảo mật tuyệt đối 

Makigai Namako: Kk

Makigai Namako: Mashiro có thể nói điều Mashiro đang nghĩ không?

Murasaki Shikibu-sensei: Sao vậy? Em đang muốn biết liệu Yuri mà có dính tình dục thì có thể gọi là Yuri trong sáng không à?

Makigai Namako: Không hề. Đừng có cố gây sự nhé, được không?

Makigai Namako: Tại sao cô phải lập cả một nhóm chat khi nó chỉ có hai ta nói chuyện vậy?

Makigai Namako: Có vẻ hơi vô nghĩa

Murasaki Shikibu-sensei: Đó chỉ là một cái LIME thôi

Makigai Namako: Chỉ là một cái LIME thôi à, được thôi

Murasaki Shikibu-sensei: Cô có thể tạo nhóm mới và thêm những người khác vào nếu chúng ta đổi chủ đề

Makigai Namako: Không, đừng mà 

Murasaki Shikibu-sensei: Awww~

Makigai Namako: Đừng có tiết lộ bí mật của Mashiro

Makigai Namako: Nếu cô làm thế, Midori-san sẽ phải khóc đấy 

Murasaki Shikibu-sensei: Uy hiếp cô đấy à!

Makigai Namako: Cô ấy là kiểu người dễ chấp nhận thân phận phải không?

Murasaki Shikibu-sensei: Đừng có động vào em gái của cô

Makigai Namako: Chờ đã, nhà trọ kìa

Murasaki Shikibu-sensei: Này, Mashiro-chan?

Murasaki Shikibu-sensei: Này! Cô không được nhầm lẫn như thế ở ngoài nhóm chat này đấy!

Murasaki Shikibu-sensei: Xin nhỗi…

Murasaki Shikibu-sensei: Khoan, nhưng điều này quan trọng đấy

Murasaki Shikibu-sensei:Tại sao ta lại phải nhắn tin qua LIME khi cả hai đang ở ngay cạnh nhau vậy

Makigai Namako: Im lặng đi

Makigai Namako: Bởi vì như thế này dễ hơn