Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi bước lên cao trung.
Tôi đã dần quen với môi trường mới mẻ này, chưa kể còn làm quen được với vài đứa bạn trong lớp nữa chứ.
Giờ đây, tôi có thể thong dong đến trường với tâm thế phấn khởi chứ không phải hồi hộp lo lắng như trước kia nữa. Hơn hết, cánh cửa nặng trĩu mang tên lớp học giờ đây cũng nhẹ bâng và thoải mái hơn nhiều.
Và cứ mỗi lần như thế, điều đầu tiên tôi muốn hỏi khi bước vào lớp học là:
“Yamada, mày có mang muối không?”
“Có đây rồi!”
Đợt ấy là vào tháng Năm.
Tôi lết đến trường với đôi mắt nặng trĩu, và rồi khi chứng kiến khung cảnh trước mặt, tôi không thể ngăn mình thốt lên được.
“Fufu, Souta vẫn tốt bụng như ngày nào~.”
“Không hề nha~.”
Đó là khung cảnh nơi thằng bạn chí cốt của tôi ôm một cô gái với mái tóc dài chấm lưng màu nâu, làn da trắng trẻo mịn màng cùng khuôn mặt tròn trịa vào lòng. Hai người họ cùng nhau tạo nên bầu không khí tình cảm nặc mùi hường phấn.
Ta thường nói rằng: “Nỗi đau của người khác là mật ngọt của mình”, và ngược lại cũng có câu: “Hạnh phúc của người khác là chất độc với mình”, đúng không nhỉ?
Một vài đứa con trai lớp tôi đã quằn quại trong đau đớn khi chứng kiến khung cảnh đó, đó có lẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho luận điểm trên. Nhìn xem, chúng nó cắn môi đến chảy cả máu xong phát khóc luôn rồi kìa.
“Nè~, hôm nay có muốn về cùng người ta không đây?”
“Có chứ, tất nhiên rồi. Hãy cùng nhau, tay-trong-tay, như mọi khi nhé!”
“Ukiii!”
““Argggggggg!!!!!””
Mỗi lần hai người họ nói chuyện với nhau, là y như rằng tôi nghe thấy tiếng kêu la kỳ lạ của bọn con trai trong lớp.
Cảm giác của tôi khi chứng kiến điều đó là gì nhỉ?
Ganh ghét? Đố kỵ? Hay là cay đắng?
– Không, không phải chúng.
“Hỡi những người anh em, mau mang muối ra đây nào! Chính xác là như vậy đó, hãy rắc lên họ đi. Tống cổ hai người ấy khỏi lớp học và đưa mọi thứ trở về hiện thực nào!”
“”Biến đi lũ Riajuu!””
Toàn bộ câu chuyện là như thế đấy.
Ai mà đủ sức nhìn cảnh tình tứ đó vào buổi sáng sớm cơ chứ?
Nhìn hai người họ thể hiện tình cảm với nhau khiến tôi buồn nôn chết đi được.
Đối với đám non-riajuu như bọn con trai chúng tôi thì nhìn vào họ trông chẳng khác kẻ thù là bao.
Và bây giờ chính là lúc mà tôi rắc muối để thanh tẩy đám đáng nguyền rủa đó!
Tôi bốc lên một nắm muối toan ném vào hai người họ.
Nhưng rồi, một cô gái với mái tóc dài chấm lưng, người vừa âu yếm thằng bạn chí cốt của tôi phút trước, liền đứng dậy và bước về phía tôi–
“Thôi ngay!”
– và tát bốp tôi một phát bằng tất cả sức lực mà cô nàng có.
***
“Chào buổi sáng, Manaka.”
“A-ừ chào buổi sáng.”
Tôi vừa ngồi xuống ghế vừa xoa lấy xoa để gò má sưng tấy của mình.
Người vừa chào tôi không ai khác chính là Sakuragi Souta, thằng bạn chí cốt của tôi từ hồi sơ trung.
Một tên đẹp mã với mái tóc màu nâu và khuôn mặt rạng ngời.
Đó là những mỹ từ hoàn hảo nhất để nói về Souta.
Ngoài vẻ đẹp trai khiến người ta phải ganh tỵ, cậu ta còn cực kỳ tốt bụng nữa chứ.
Hơn hết, bằng khả năng trời phú về thể thao mà cậu ta trở nên cực kỳ nổi tiếng với đám con gái, dù mới một tháng trôi qua kể từ khi nhập học.
Thế nhưng, cũng từ lúc đó, vẫn chưa có cô gái nào dám thổ lộ tình cảm của mình với cậu ta cả.
–Vì sao ư?
“Trời ạ… Mới sáng sớm thì đừng có làm mấy việc ngu ngốc như thế chứ.”
Lý do là bởi cậu ta đã có cô bạn gái yêu quý của mình mất rồi.
Đó là cô gái có mái tóc dài chấm lưng đang ngồi kế bên Souta. Vâng chính là cô nàng đó đấy.
Tên cô ấy là Toudou Miyuki.
“Ngược lại mới đúng chứ? Đã phát cẩu lương cho cả lớp từ sáng sớm, đã thế lại đi tát tớ bốp một phát như búa bổ nữa.”
“Vậy thì sao? Dù bọn tớ có làm gì hay ở đâu thì cũng đâu liên quan tới mấy cậu, đúng chứ?”
Thật khó nghe làm sao.
“Nào nào, từ lần sau cậu không được làm thế nghen, tự tiện tát người khác chẳng hay ho gì đâu.”
“Tớ hiểu rồi, xin lỗi Souta~.”
Sau khi nghe Souta nhắc nhở, cô nàng khẽ xin lỗi với âm điệu nhẹ nhàng, khác hẳn giọng điệu đanh đá lúc nãy.
Sự khác biệt về cách ứng xử giữa hai người… khiến tôi bất giác nhăn mặt.
“Hầy… Bọn tao không có quan tâm việc chúng mày chim chuột nhau thế nào, nhưng ít ra phải biết lựa chỗ mà hành sự chứ? Nếu không sự ghen tỵ của đám con trai lớp này sẽ vượt quá mức chịu đựng mất.”
“Hiểu rồi.”
Nói rồi, Souta xoa đầu Toudou mà đồng ý.
Ý mày “hiểu rồi” là sao đấy hả? Chẳng phải hai đứa mày đang âu yếm nhau đấy à?
“Haha nếu ghen tỵ đến vậy, sao mày không kiếm bạn gái luôn đê?”
“Mày nói cứ như đùa ấy.”
Nếu nó dễ như vậy, thì tất cả đám con trai không có người yêu trên thế giới này sẽ không phải nhìn hai đứa chúng mày bằng ánh mắt ghen tỵ thế đâu.
Mày bị não hả? Tên khốn chết tiệt này.
“Nhưng nếu là Manaka, thì tao chắc mày có thể dễ dàng kiếm được một cô bạn gái nhanh thôi.”
“Ừ, còn mày là một thằng sở hữu tiềm năng cao ngút trời. Nên nếu mày thích, mày có thể có thêm mười, không, thậm chí là hai mươi cô bạn gái nữa kìa.”
“Thế thì nhiều quá.”
Việc có nhiều bạn gái như thế sẽ trái với lương tâm tôi lắm.
“Chà… Ngay cả khi mày nói vậy, thì tao cũng không muốn có bạn gái cho lắm.”
“Thế mà mày rắc muối lên người bọn tao sao…?”
“Hai điều này hoàn toàn khác nhau đấy nhé.”
Ngay cả khi mồm miệng nói rằng không muốn có bạn gái, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn khi nhìn thằng bạn chí cốt của mình mặn nồng bên người yêu nó.
“Chẳng nhẽ… cậu vẫn chưa quên được nó sao?”
Toudou khẽ khịt mũi rồi lên tiếng.
“Chưa quên… À ừ, có lẽ thế, tớ vẫn chưa thể quên cũng như vứt bỏ được nó.”
Tôi vừa nói vừa dựa vào ghế, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà.
Mình không thể quên được những cảm xúc đó.
Và đó cũng là lần đầu tiên mình được niếm trải.
Dù một năm đã trôi qua, mình vẫn không thể vứt bỏ nó được.
“Dù vậy, nếu cậu vẫn cứ lưu luyến mà bấu víu lấy mối tình đầu của mình từ ngày này qua ngày khác, thì cậu sẽ không thể có bạn gái đâu, cậu hiểu điều tớ nói chứ?”
“... Tớ biết.”
Thật sự thì, quên đi mối tình đầu có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất lúc này.
Nếu nó trở thành hiện thực thì tốt biết bao, thế nhưng có vẻ cô ấy vẫn đang hẹn hò với tên con trai ấy cho tới tận bây giờ, và mối tình đầu của tôi chẳng thể hái được hoa thơm quả ngọt nào cả.
Vì thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu quên đi nó đi và bắt đầu một tình yêu mới.
Nhưng–
“Haizzz… Cậu bảo nếu có thể quên đi mối tình đầu thì tót biết bao chứ gì?”
Toudou vừa nói vừa thở dài. Sau đó cô nàng thọc tay vào trong hộc bàn, từ từ rút ra một thanh dụng cụ đã cũ.
“Này, khoan đã! Cậu định làm gì tớ thế?”
“Hể? Ừ thì, tớ chỉ nghĩ nếu bây giờ đánh cậu một phát vào giữa đầu thì có thể cậu sẽ quên nó ngay thôi ấy mà, nhỉ?”
“Nếu cậu làm thế không những quên đi mối tình đầu của mình khéo tớ còn mất trí nhớ luôn đấy chứ.”
Cô ấy suy nghĩ cái gì vậy trời?
Không phải ý tưởng của cô ấy hơi điên rồ à? Souta dạy dỗ cô nàng này kiểu gì nữa không biết?
Cái gì cũng nên có chừng mực của nó thôi, đúng chứ?
“Nhưng cậu biết đấy, dù gì đi nữa, tớ thực sự muốn cậu kiếm được cho mình một cô bạn gái…”
“Nó… nhưng, sao lại thế?”
Sau đó, Toudou cất thanh dụng cụ đã cùn vào hộc bàn lại và lẩm bẩm với vẻ ngượng ngùng.
“Tại vì tớ cực kỳ cảm kích với tấm lòng của cậu…
nên thật tâm tớ mong cậu được hạnh phúc.”
“... Thật sao?”
Những lời nói ấy khiến tôi cảm thấy ấm lòng đấy chứ. Nhưng tôi không chắc liệu mình có thể đáp lại lời nguyện cầu của cô nàng hay không.
Kể từ khi biết yêu là gì, con tim tôi đã không còn thổn thức loạn nhịp khi nói chuyện với bất kỳ người con gái nào khác từ sau quãng thời gian đó nữa rồi. Và cứ mỗi lần như vậy, tôi mới thấy mình trống rỗng tới nhường nào.
Liệu mình có thể gặp ai đó khiến trái tim mình lay động mạnh như lúc đó nữa không?
“Cậu không nghĩ là nó khó nhằn lắm à…?”
Tôi vừa ngước nhìn lên phía trần nhà, vừa lẩm bẩm như thể đó là vấn đề của người khác vậy.