(Lucifer-Misuzi hay Kuro-Misuzi? Mọi người thích cặp đôi nào?)

Tại nước Mỹ xa xôi

Trong toà lâu đài cổ kính lộng lẫy, nàng công chúa ngủ say từ từ mở mắt ra đón lấy màn đêm tối tăm. Bây giờ là thời điểm màn đêm đã ập xuống vùng đất này. Cả thân thể nó đau nhức, vùng eo bị một cánh tay chắc khoẻ đè nặng. Nó tình dậy trong cơn hôn mê, mở mắt ra, đập vào mắt là cái khuôn mặt trời đánh thánh vật của anh. Anh cười cười nhìn nó rồi hỏi một câu xanh rờn:

- Sao không ngủ tiếp đi?

Nó tức giận, máu dồn lên não mặt mày đỏ bừng đập vào đầu anh:

- Má nhà anh! Anh đánh ngất tôi ở sân bay rồi tự ý bê tôi về đây? Anh có thần kinh k? Bây giờ còn hỏi tôi là sao không ngủ tiếp. Tay anh nặng chết đi được, đòi tôi ngủ kiểu gì?

Anh ôm chặt nó vào lòng:

- Chiếc máy bay đó có bom, anh chỉ muốn em ngủ thêm chút nữa vì anh biết chỉ khi ngủ em mới chấp nhận để anh ôm, để anh nằm cạnh. Em biết không? Misuzi trước đây anh quyết định buông tay bởi anh nghĩ Kuro sẽ có thể cho em câu trả lời em muốn nhưng, khi biết tin em bị hắn đối xử như vậy, còn có chuyện trong máy bay có bom. Anh đã rất tức giận, cũng rất sợ và hối hận. Tức giận vì tại sao hắn lại làm thế với em, hối hận là tại sao lại buông tay, sợ.. là vì sợ mất em! Anh rất yêu em!

Misuzi bị anh ôm, lúc đầu còn vùng vẫy nhưng khi nghe thấy tấm tư cùng những suy nghĩ trong lòng anh, nước mắt lại trào ra. Hoá ra, còn có người yêu nó như vậy, hoá ra, còn có người luôn đứng sau thầm lặng bảo vệ nó vậy mà lâu nay, nó lại không biết. Lại luôn cô độc một mình chờ đợi hắn, chịu tổn thương vì hắn.

Anh thấy nó khóc, vội lấy tay lau nước mắt cho nó, để mặt nó sát mặt mình hôn lên đôi mắt kia nói nhỏ:

- Đừng khóc, chủ nhân bữa tiệc mà hai mắt sưng vù thì còn ra thể thống gì nữa?

Nó lau nước mắt ngẩng đầu lên:

- Bữa tiệc?

Anh mỉm cười, bế nó dậy:

- Mai là sinh nhật em, em quên rồi sao? Haizzz, đồ đãng trí! May cho em, anh đã chuẩn bị hết rồi!

Nó mỉm cười dịu dàng, ngượng ngùng dúc vào lòng anh. Khoảnh khắc ấy đối với anh tại sao lại tuyệt vời đến vậy? Anh ước, mọi thứ dừng lại tại đây, nó và anh sẽ mãi như thế này. Sẽ mãi bên nhau như bây giờ.

- ------------------------

Ai Cập.

Sau khi nghe và biết mọi chuyện, cậu và nhỏ liền bay sang đây. Mấy đứa trẻ thì để cô trông dù sao, cô cx sắp có thêm một đứa con nữa, không nên để sản phụ đi xa như vậy.

Tại một nơi nào đó trên đất nước to lớn này, hắn cầm chai rượu lên uống, hắn không biết đây là chai thứ mấy nữa nhưng, cuộc sống của hắn kết thúc rồi! Nó đi rồi, chiếc máy bay đã nổ, tất cả các hành khách đều tử vong. Hắn k còn cơ hội nữa, hắn không tìm đc nó, không tìm đc! Hắn ngất đi, khi mn đưa hắn đi bệnh viện để rửa ruột thì cậu và nhỏ cx đáp máy bay xuống, lái xe tới bệnh viện.

Cậu và nhỏ thấy hắn nhưu vậy thì chỉ bt nhìn nhau lắc đầu, cậu biết, chắc chắn nó chưa chết bởi cậu đã tìm trong danh sách các hành khách, không hề có nó. Có lẽ nó đã đi chuyến bay khác nhưng, tại sao lại không tìm được tin tức? Khi mà cậu định copy lại danh sách đó thì nó đã bị phong toả rồi. Tất cả thông tin về chiếc máy bay và nó đều bị phong toả lại. Mọi người chỉ biết những tin tức trc kia về nó, và chỉ bt chiếc máy bay phát nổ tất cả mn đều chết.

Nhỏ đứng ngẫm lại, rốt cuộc thì ai lại có khả năng phong toả tin tức này! Mà đến cả ng đứng thứ 2 thế giới, Monika Kuro như hắn cx k tìm được? Đến cô, ng giỏi công nghệ máy tính như thế cũng không thể tìm được? Khoan đã, vẫn còn một ng...

Nhỏ nói thầm vào tai cậu. Cậu gật gật đầu, bước vào phòng bệnh nơi hắn đang nằm.

Hắn đã dậy, sắc mặt tiêu tuỵ không thể hơn, cậu đến bên hắn:

- Mọi tin tức về Misuzi và chiếc máy bay đều bị phong toả rồi!

Hắn nhìn cậu khó hiểu:

- Ai có thể làm việc này chứ!

Cậu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc:

- Lucifer!

Hắn tức giận:

- Cái gì?

Cậu:

- Chỉ có Lucifer thôi nhưng bây giờ, không xác định đc vị trí của Lucifer, đàn em của hắn lan toả khắp nơi những thông tin khác nhau. Bây giờ phải đợi tin từ Selina thôi!

Hắn:

- Được!

Hắn đau khổ lắm rồi, hắn ngước mặt ra cửa sổ nhìn trời "Misuzi mau về với anh đi!"