Tại xưởng ma thuật thuật trong dinh thự của mình, ta đã đến ngõ cụt của cuộc đời này.

Ta được sinh ra tại Nhật Bản vào tời Đại Chính (1912). 60 năm…Giờ đây khi đang ở trên bờ vực của cái chết, ta nhận ra cuộc sống quá ngắn.

Ta đã hoàn toàn đắm chìm vào thuật pháp, nhưng chỉ mới đạt chân tới ngưỡng cửa. Vẫn còn nhiều việc ta muốn làm.

Với những kỹ thuật của mình, ta có thể kéo dài cuộc sống của mình thêm một thập kỷ… có thể là hai thập kỷ.

「Nhưng để làm gì?」

Qua mặt thần chết để sống thêm vài năm ít ỏi…không đủ.

Ta muốn ít nhất là gấp mười lần khoảng đó.

Nhưng ta không hề có sức mạnh đó. Cơ thể già nua này đang dần thối rữa. Tâm trí ta đang trở nên chậm hơn bao giờ hết. Ta ghét cái cơ thể này, thứ đang trói chặt ta và gửi ta đến điểm kết thúc đời mình.

Vậy thì…bỏ cuôc?

Không bao giờ! Chắc chắn là không! Tâm hồn thích khám phá và phiêu lưu của ta hét lên những từ đó.

Chỉ một chút nữa thôi và ta sẽ mở ra một con đường mới. Ta rất tự tin về việc đó.

「Phải rồi…Nếu không thể dùng được nữa thì cứ vứt bỏ nó.」

Ta có thể chắc chắn rằng nhiều pháp sư khác cũng nghĩ đến đáp án này.

Chuyển linh hồn của mình sang một cơ thể mới.

Tuy nhiên, có vẻ không một ai có phương án đúng.

Chiếm đoạt cơ thể người khác rất khó. Về cơ bản thì ma thuật là sức mạnh ý chí. Một linh hồn và ý chí bên trong một cơ thể có sức mạnh vô song. Hơn nữa, sức mạnh vô thức của nó trong lúc bảo vệ cơ thể lại cực kỳ mạnh.

Cuối cùng là khả năng tương thích giữa cơ thể và linh hồn. Cơ thể của một người được gắn liền với linh hồn của mình và lớn lên. Kể cả trẻ sơ sinh thì việc này chỉ chậm hơn. Ngay khi cơ thể đến với thể giới này thì nó đã trở thành vật chứa của linh hồn.

Nếu nhắm tới khoảnh khắc này thì mọi chuyện có thể thành công, nhưng sức sống của nó sẽ rất mong manh. Nếu chiếm được một cơ thể rồi chết ngay lập tức thì ta còn chẳng có thời gian để cười vì vận xui của mình.

Không còn cách nào an toàn và đảm bảo hơn sao?

Rào cản này là thứ sẽ khiến một người bình thường và cả một thiên tài phải dừng lại?

Ma thuật là nghiên cứu về linh hồn. Vì thế nên ta có kiến thức về nó hơn bất kỳ ai.

Đó là lí do cho câu trả lời cuối cùng này.

「Vòng xoay luân hồi. Sinh, tử, và tái sinh.」

Phải. Cho phép linh hồn quay trở lại.

Linh hồn lên tới thiên đường rồi quay lại trái đất. Tuy nhiên, nó sẽ làm sạch mọi ký ức trước khi quay lại. Đó là phỏng đoán của ta.

Tuy nhiên, vẫn có ngoại lê. Linh hồn có những mong muốn mãnh liệt có thể tiếp tục sống kể cả khi phải hoàn thành vòng xoay đó.

Vậy thì ta chỉ cần làm thương tự.

Ta phải tự mình khắc ghi những ký ức và ý thức vào sâu trong linh hồn của mình, như thế thì chúng mới không bị tiêu tan khi trải qua vòng xoay luân hồi ấy.

Cứ thế, sau khi mọi thứ đã xong thì ta vẫn có thể là chính mình.

Ta chỉ có thể thực hiện nó ngay bây giờ. Trước khi tuổi già cướp đi trí tuệ và kỹ năng của ta.

Nhưng kể cả khi đã thành công thì ta vẫn không thể chắc chắn rằng tái sinh có thật.

Đây là một ván bài với tỉ lệ thắng thấp.

Nhưng…

「Ta không còn lựa chọn.」

Ta không còn gì khác cả.

Con đường mà ta mong muốn sẽ xuất hiện nếu ta thành công. Vậy tại sao phải chần chừ?

Nếu ta bị cấm khỏi con đường này, ta sẽ chết như là một pháp sư.

「Hãy tự do đi, linh hồn của ta.」

Ta đọc thần chú để kiểm soát linh hồn của mình.

「Hãy lấy đi ký ức của cơ thể già nua này và giữ lấy chúng! Chôn vùi chúng vào linh hồn này. Bắt đầu nghi thức.」

Thật sự thì câu thần chú không có ý nghĩa gì.

Ma thuật được định hình bằng tâm trí và linh hồn để thay đổi thế giới.

Tuy nhiên, có thể sử dụng thần chú để điều hướng những suy nghĩ thật chính xác.

Ta cảm thấy lòng ngực mình bị thiêu đốt. Sự tồn tại của ta được lưu giữ đơn độc bên trong não bộ…tất cả thông tin bị thiêu cháy và đưa vào sâu bên trong. Những suy nghĩ và kiến thức có thể chết cùng với não bộ của ta giờ đây có thể sống mãi một khi được khắc vào linh hồn ta.

Vấn đề duy nhất là việc này gây thương tổn lên linh hồn ta. Chỉ cần một sai lầm nhỏ trong quá trình này, linh hồn ta sẽ vỡ tan và bị xóa sổ.

Sự hủy diệt hoàn toàn và không còn tái sinh được nữa.

Hàng nghìn, hàng vạn câu lệnh chạy liên tục. Các chuỗi ký tự mà ta tưởng tượng bắt đầu thành hình và xoay quanh căn phòng.

Nóng, nó rất nóng. Ta cảm thấy mình đang dần biến mất.

Tại sao ta vẫn quan tâm đến cơ thể này?

Ta cảm thấy bản thân có thể chạm tới linh hồn của mình.

Đây là bản chất thật sự của một pháp sư.

Máu phun ra từ các lỗ chân lông của mình. Ta không nhớ đã bắt đầu tính toán lúc nào. Nhưng kể cả thế, ta vẫn tiếp túc khắc ghi mọi thứ để sự tồn tại của ta không bị mờ nhạt đi.

Cuối cùng, ta đã tới giới hạn.

Không phải về ý chí, mà là giới hạn vật lý.

Ta ngồi trên đống máu của chính mình và cười.

Nó đã thành công. Mặc dù tổn thương đôi chỗ nhưng linh hồn ta vẫn nguyên vẹn. Ta đã ghi đè thành công bản thân.

Và thế này thì chắc chắn ta sẽ chết.

Nhưng ta không quan tâm. Vì giờ đây ta đã chứng mình được rằng đáp án của mình là đúng.

Hãy nói về kết quả. Tôi đã thành công

Lần đầu tiên này là ở Mĩ, vào năm 1972.

Tôi là con trai thứ trong một gia đình trung lưu.

Ký ức trở lại vào năm 13 tuổi và tôi nhận ra rằng não bộ không thể tiếp nhận ký ức cho đến khi nó đủ trưởng thành.

Ở lần tái sinh này, tôi dành cả đời để nghiên cứu những thứ còn tiếc nuối ở kiếp trước.

Tuy nhiên, đó là một cuộc sống cô độc và vô vọng. Thế giới này cấm phép thuật.

Khoa học tỏa sáng ở những góc tối của thế giới này, không còn chỗ cho những bí ẩn. Không còn một việc nào phép thuật làm được mà khoa học lại không thể thực hiện được cả.

Ví dụ, một pháp sư đã dùng cả đời để học về hỏa thuật và dùng thêm những ma cụ khác cũng chỉ có thể khiến lửa thiêu đốt xung quanh trong bán kính 50m. Nhưng với khoa học thì con số đó có thể tăng lên gấp trăm hay nghìn lần. thêm nữa là mọi người đều có thể sử dụng.

Tôi đã từ bỏ việc nghiên cứu về những tác động vật lý của ma thuật và tập trung vào tâm trí và linh hồn. Tôi tin rằng đó mới là thánh địa dành cho ma thuật.

Sau 50 năm cuộc đời, tôi khắc ghi cuộc sống này và chấm dứt nó.

Ở lần thứ hai thế giới mà tôi tái sinh cứ như một trò đùa.

Tôi có cảm giác văn hóa ở đây được trộn lẫn giữa thời trung cổ và hiện đại.

Goblin, Orc và những con quái vật tung hoành khắp nơi và những hiệp sĩ thì lại phô trương khắp thị trấn. Kể cả dân thường cũng có thể sử dụng ma thuật.

Phải, tôi không chỉ thay đổi về thời gian, mà bản thân không gian này cũng không phải trái đất.

Tôi là con thứ tư trong gia đinh hiệp sĩ phục vụ hoàng gia. Nhìn chung thì cuộc sống này khá tự do và dễ dàng.

Ký ức của tôi trở lại vào năm 14 tuổi.

Tôi nhận ra vài việc.

Vì lí do nào đó mà phép thuật bị hạn chế ở trái đất.

Một phép thuật ở trái đất sẽ ngay lập tức biến mất cho dù nó được duy trì hình thái lâu đến đâu. Và khi niệm phép thì không có một tiếng động nào xuất hiện trong đầu.

Thế giới này rất tuyệt. Có hàng tấn thông tin về ma thuật ở đây. Hơn thế nữa, ma thuật rất có ích trong chiến đấu.

Tôi thật sự tỏa sáng ở thế giới này. Ma thuật ở trong linh hồn. Sau khi rời khỏi môi trường khó phát triển như trái đất, tài năng của tôi được bộc lộ ở thế giới này. Tôi đạt được địa vị cao, lâu đài nhận tôi về và trở thành pháp sư hoàng gia.

Thế giới này có những ma thuật bình thường mà ai cũng có thể sử dụng và có những đặc kỹ chỉ có ở riêng mỗi người. Đặc kỹ được nói rằng đã được ban tặng bởi Nữ Thần. Có thể mọi thứ đều có thể xảy ra ở thế giới viễn tưởng này.

Ma thuật thông thường có những cơ chế và tính hợp lý, nhưng đặc kỹ thì không. Tôi cũng không thể hiểu được nó mặc dù có sử dụng đặc kỹ của mình. Có vẻ như nữ thần trao cho mỗi người một mạch ma thuật riêng bên trong cơ thể. Ma thuật thông thường có lẽ chỉ là tác phẩm phụ của mạch ma thuật.

Đặc kỹ của tôi…là khả năng tua ngược tình trạng cơ thể của mình về quá khứ. Với nó, tôi vẫn có thể chiến đấu cực tốt ngay cả khi đã già, thêm vào đó là tôi có thể nhớ về những kiếp trước của mình.

Tại thế giới này, tôi chết trên chiến trường.

Tôi sử dụng hơi thởi cuối cùng của mình để ghi lại mọi thứ vào linh hồn mình.

Sau đó thì tôi cứ liên tục tái sinh.

Từ Nhật Bản thời Bình Thành, đến thế giới viễn tưởng, một thế giới ở thời kỳ động cơ hơi nước, và Pháp vào năm 2210. Có những thế giới thì tôi tập trung vào phép thuật, và những thế giới tương tự như game…tôi đã tái sinh 15 lần. Và mỗi lần như thế thì tôi đều có lại ký ức vào năm 13 đến 15 tuổi.

Sau khi đạt đến đỉnh cao của ma thuật và tới giới hạn của việc tự nghiên cứu…tôi cảm thấy muốn đi tìm cảm giác thỏa mãn không liên quan đến ma thuật.

Việc tận hưởng diễn ra tại Pháp năm 2210. Một VRMMO mới được ra mắt thị chúng.

Với công nghệ VR, họ có thể tái tạo nhận thức vật lý trong game.

Trong VR, 1000 giây chỉ bằng với 1 giây ngoài thế giới thật.

Trong thế giới này, tôi cho phép bản thân tận hưởng những thứ tương tự anime và game Nhật Bản. Tôi vốn đã sinh ra ở Nhật Bản và đang mất dần cảm giác hoài niệm của chúng. Tôi chỉ có thể tận hưởng đầy đủ nhất tại nơi mà thời gian dường như vô tận này.

Tại thế giới này, tôi đã tách mình khỏi ma thuật và tận hưởng mãi đến khi chết vì bệnh.

Ở lần thứ 20, tôi đã quyết định rằng đây sẽ là lần cuối…nhưng tôi đã gặp một cô gái.

Tôi gặp cô trong một thế giới đã bị tàn phá bởi Quỷ Vương.

Đó là một High Elf xinh đẹp. Mái tóc vàng đẹp đẽ và áo choàng của cô tung bay trong không khí trong lúc cô nhìn vào tồn tại đã phá hủy thế giới của mình cùng với cây cung làm từ Cây Thế Giới trong tay.

Không màng đến đau đớn hay ngã xuống bao nhiêu lần, cô luôn đứng dậy để chiến đấu.

Và tại trận chiến quyết đinh. Quỷ Vương đang tấn công pháo đài cuối cùng của loài người.

Cô cùng với những đông đội của mình đã chiến đấu một trận chiến vô vọng. Nhưng cô thì không, cô chiến đấu với niềm tin rằng mình sẽ chiến thắng. Rồi một, sau đó là hai…đồng đội của cô lần lượt nằm

xuống. Cuối cùng, cô chỉ còn một mình. Cô tiếp tục chiến đấu và tung đòn vào Quỷ Vương cùng lúc hắn tấn công cô.

Sau khi trận chiến kết thúc…Nụ cười của cô như thể báo hiệu mọi thứ đã ổn rồi.

Cô vẫn cười mặc cho có rất nhiều đồng đội của mình đã ra đi. Mặc cho một vết thương có thể khiến cô chết dễ dàng.

Nhìn thấy cô ấy, tim tôi đập liên hồi lần đầu tiên sau khoảng thời gian vô tận.

Tôi biết. Cuộc đời vô tận của mình đã khiến ánh sáng linh hồn mình bị mài mòn. Nhưng nhìn thấy hào quang từ những con người này có thể thắp sáng linh hồn tôi.

Sau đó, cô đã thực hiện một chuyến hành trình để đảm bảo Quỷ Vương không thể hồi sinh. Tôi đã đồng hành cùng cô và chết vì tuổi thọ của mình.

Thế giới này đã thay đổi tôi. Thay vì tìm kiếm cách khiến bản thân hìa lòng…thay vì tìm kiếm điểm tận cùng của ma thuật…tôi đi tìm những con người mà linh hồn của họ tỏa sáng. Để tôi có thể đi cùng và quan sát câu truyện của họ.

Hơn hết, tôi phải cố để không làm ảnh hưởng đến tái sinh hiện tại của mình.

Tuy nhiên, ở lần thứ 31…Cuộc tái sinh định mệnh bắt đầu.