“――Vậy giờ mình làm gì nhỉ?”

Sau khi mua xong lá trà theo yêu cầu của Millis và rời khỏi cửa hàng, Reid liếc sang Elria để hỏi ý kiến.

“Hay mình đi ăn vặt nhé? Anh đang hơi đói rồi.”

“Vâng. Shehri cũng đòi ăn nè.”

Elria xoa xoa bụng, và Shehri đang ngồi gần đó sủa nhẹ một tiếng “Gâu” như để đồng tình. Vì Shehri đã phải đợi bên ngoài cửa hiệu trong lúc họ mua sắm, có vẻ như nó đang đòi phần thưởng cho sự kiên nhẫn của mình.

“Nếu Shehri cũng ăn thì hay là mình mua thịt nhỉ. Anh nghĩ ở chợ có quầy bán xiên nướng.”

“Mình không cần phải đi xa đến tận chợ đâu. Có một hàng gần đây mà anh.”

Elria chỉ về một hướng.

“Ở đằng kia kìa anh.”

“Ồ, hiếm khi thấy em biết vị trí các cửa hàng đấy.”

Elria khá ít ra ngoài, cũng ít khi đi lại trong kinh thành, nên Reid không ngờ cô lại biết các quầy hàng nằm đâu.

Nhưng Elria lắc đầu trước vẻ ngạc nhiên của Reid.

“Em có biết đâu. Em ngửi thấy mùi thôi.”

“...Em ngửi thấy á?”

“Vâng. Mùi thịt nướng thơm lắm.”

“Gâu gâu!” Shehri cũng đồng tình với Elria, phấn khích hướng mặt về phía cô vừa chỉ.

Còn Reid thì chẳng ngửi thấy gì cả.

Từ phản ứng của Shehri thì cũng có thể xác nhận rằng thật sự có một quầy hàng ở hướng đó, nhưng vì không thấy gì trong tầm mắt nên nó chắc phải ở xa hơn một chút.

“Làm anh nhớ đến lần em tìm thấy anh bằng mùi...”

“Vâng. Em khá tự tin về khứu giác của mình đó.”

“Tự tin cơ à... Em giống hệt một chú cún vậy.”

“Đâu có.”

Elria phồng má phản đối.

“Chắc chắn em không ngửi giỏi như chó đâu.”

“Em có câu chuyện nào liên quan đến khứu giác không?”

“Vài lần em bị lạc ở Vương đô, em đã đi theo những mùi quen thuộc để tìm đường về.”

“Đấy đúng là điều mà cún hay làm mà...”

“À-À thì, ai bị lạc chẳng làm thế...!?”

Elria vung vẩy tay cố gắng biện minh, nhưng ngay cả hành động đó cũng trông giống chó một cách đáng ngờ.

Trong lúc đang hờn dỗi, Elria đột nhiên quay mặt đi.

“...Nếu anh cứ khăng khăng thì em cũng công nhận là em cư xử hơi giống chó.”

“Em có nên thừa nhận vậy không đấy, Hiền nhân?”

“Nhưng nếu vậy thì em xứng đáng được thưởng đàng hoàng.”

Nói rồi, Elria nghiêng đầu về phía Reid.

“Mm!”

“...Hửm?”

“Em tìm ra quầy hàng, nghĩa là em đã tiết kiệm thời gian đi tận ra chợ đấy.”

“À thì... cũng đúng.”

“Nghĩa là em đã làm tốt rồi.”

Elria gật đầu tự tin trình bày lý lẽ. Rồi cô lại nghiêng đầu về phía Reid.

“Vậy nên em mong được nhận phần thưởng xứng đáng.”

“...Em muốn anh xoa đầu á?”

“Em nghĩ đó là phần thưởng phù hợp mà.”

“Làm gì có chú cún nào nghĩ ra kiểu thưởng đó chứ.”

Reid cười khúc khích, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Elria. Ngay lập tức, Elria nheo mắt lại vì vui sướng.

“...Mm, em đã nhận được phần thưởng rồi.”

“Được rồi, giờ dẫn đường đến quầy hàng đi em.”

“Em phải được thưởng riêng cho việc đó nữa.”

“Anh sẽ thưởng nhiều như em muốn.”

“Vậy cứ để em lo.”

Mỉm cười, anh Reid lại nhẹ nhàng xoa đầu Elria, và Elria bắt đầu phấn khởi bước đi.

Quả thật, vị Hiền nhân đang vui vẻ dẫn đường kia trông rất giống một chú chó.