◇
Ăn uống là một phần không thể thiếu trong hoạt động của các sinh vật sống. Không chỉ điều hoà và giúp tạo ra một cơ thể khoẻ mạnh để giữ cho quá trình sản sinh ma lực được ổn định, nó còn giảm bớt sự mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
Thế nhưng, đừng bao giờ gọi một “menu đặc biệt” chỉ vì nghe có vẻ hay hay, vì nếu bạn làm thế thì ――
“―― Bọn mình xử lý cái này kiểu gì đây?”
Millis nhìn chỗ đồ ăn trên bàn với vẻ mặt có chút nhợt nhạt.
“…Chúng ta thực sự phải ăn mấy món này sao, tiểu thư Millis?”
“Wiesel nè… không được bỏ phí đồ ăn đâu…!!”
“Đúng là thế, nhưng khi họ mang lên những món không như mong đợi thì ta phải làm sao?”
Wiesel cau mày, chỉnh lại kính trước khi nhìn xuống bàn lần nữa.
Ở đó, tất cả mọi thứ, chỉ độc một màu đỏ, đến mức nhìn vào chỉ muốn chảy nước mắt, chưa kể đến mùi hương toả ra không hề dễ chịu chút nào, trái lại, nó như kích thích, đâm xuyên qua khoang mũi, lên thẳng nhãn cầu.
“Ừm, mấy món này trông có vẻ cay thật.”
“Mm… em nghĩ là họ dùng quả Capsaicin.” [note51534]
“Capsaicin…? Thứ mà đến cả rồng cắn một miếng cũng phải gục luôn!?”
“Mấy món này có thực sự ăn được không…!?”
“Trước khi nấu thì đúng là nó rất độc, nhưng chín rồi thì sẽ không có vấn đề gì. Thực chất, loại quả này sẽ giúp cải thiện dòng chảy ma lực bằng cách đẩy ma lực dư thừa khỏi cơ thể dưới dạng mồ hôi.”
Nói xong ―― Elria lấy thìa múc lên một chút thức ăn, đưa vào miệng và nhai vài lần.
“Mm… có hơi cay, nhưng mà ngon lắm.”
“Vị giống như món hầm cay, anh thấy cay thêm chút nữa cũng được.”
“Hai người đấy không do dự mà ăn luôn kìa…!!”
“Đã thế còn đủ thoải mái để nhận xét dư vị nữa!!”
“Nói vậy thì hơi quá đấy, cứ ăn thử là hai người hiểu ngay thôi.”
Reid chuyển một đĩa thức ăn sang phía Millis và Wiesel.
Đôi bạn cùng nhăn mặt trước thứ màu đỏ tiến đến gần, nhưng nhìn Reid và Elria vẫn đang nhai ngon lành, hai người cho là món này đủ an toàn để ăn.
“À-À thì, cũng không hẳn là có ảnh hưởng xấu gì đâu nhỉ…?”
“Tiểu thư nói đúng… đồ cay thực chất cũng có tác dụng giúp hồi phục và cải thiện sức khoẻ.”
Và ngay khi Wiesel và Millis quyết định đưa chiếc thìa vào miệng ――
““AAAAAAAAAAHHHHHHHHH!!!!!!!””
Tiếng hét của đôi bạn vang vọng khắp nhà ăn.
“C-cay q-quá…!! Đ-đến cả thở thôi cũng đau nữa…!!”
“Cảm giác như thực quản với dạ dày đang bị thiêu đốt bằng nham thạch…!!”
Millis vừa thè lưỡi ra vừa rớm nước mắt, còn Wiesel trông có vẻ rất đau đớn, trán ướt đẫm mồ hôi.
Reid và Elria cùng nghiêng đầu khi nhìn tình cảnh của đôi bạn kia.
“Đâu có cay tới mức đó nhỉ?”
“Vâng, ăn ngon hơn hẳn dạ dày của Độc Long với thịt của gấu một sừng.”
“…Anh nhớ là mùi thịt của gấu một sừng tệ đến mức ăn không nổi luôn. Anh cũng từng thử ăn nhộng của bướm hoàng gia, nhưng vị dở kinh khủng, và lưỡi anh như tê dại hết cả ngày trời.”
“Em hiểu mà. Cho dù nó có nhiều dinh dưỡng đến đâu thì em cũng chẳng muốn đụng vào lần nữa…”
“Hai người so sánh lạ đời thật đấy…!!”
“Sao hai người lại nghĩ đến cả việc ăn mấy thứ đó…!?”
Và như thế, ôn lại những kỉ niệm đắng cay về những ngày xưa cũ, Reid và Elria xong bữa với sự cảm kích trước thức ăn của thời hiện đại.
◇