Theo như thần y nói, bệnh này không khó chữa, chỉ cần phối hợp điều trị trong thời gian dài… khái niệm không khó chữa mà hắn nói cũng rất rộng!

Hàng loạt các loại thuốc viết kín mấy tờ đơn thuốc, chỉ thu thập đủ những đầu thuốc đó, mẫu thân cũng phải lãng phí khá nhiều thời gian.

Rất nhiều loại trong hiệu thuốc không bán, vậy mà thần y vô cùng đắc ý mang những loại thuốc không có trên thị trường ra. Vậy là, có thể miễn phí chi phí khám bệnh, nhưng bạc mua những phương thuốc quý đó thì không thể miễn. Theo như lời hắn nói, những loại thuốc đó phải đi khắp thiên hạ thu thập mới có được.

Nói rằng kế thừa sự nghiệp của cha, đã bị cha hắn lừa cho đến khổ sở, do đã có vết xe đổ từ trước khiến Hình Hoan không dám tin lời hắn nữa. Hình Hoan bảo mẫu thân đi hỏi nhiều vị đại phu khác, nghĩ xem những loại thuốc trong đơn thuốc không mua được đó có thể dùng loại khác thay thế không?

Kết quả cho thấy, giang hồ tuy rất điêu thuyền nhưng lần này thần y thực sự đã bán những loại nguyên liệt tốt.

Thuốc, Hình Hoan nghe theo lời dặn dò uống mấy ngày liền, quả là thần sắc có khá hơn, không sợ lạnh như trước kia nữa. Nghe nói cứ nửa tháng là một giai đoạn trị liệu, qua một giai đoạn thì bệnh tình sẽ khá hơn rõ rệt, kiên trì như vậy khoảng hai năm là bệnh có thể khỏi hẳn. Chỉ có điều cơ thể sẽ yếu hơn người bình thường, song chỉ cần chú ý giữ gìn thì sẽ không sợ lạnh nữa, cũng sẽ không bị tái phát bệnh.

“Nếu đã vậy, tại sao không đi tìm đại thiếu gia?” Hình phu nhân đưa bát thuốc vừa sắc xong cho Hình Hoan, chưa đi ra ngoài ngay như mọi khi, mà hứng khởi ngồi ngay bên cạnh giường nàng, chậm rãi nói.

Bà nhận thấy rõ Hình Hoan sống không được vui vẻ, chính xác thì, sau khi rời xa Tịnh An, nàng rất ít khi cười. Bởi vậy càng ngày bà càng hiểu ra rằng, nếu đã yêu, mà giờ không còn trở ngại gì nữa, thì tại sao còn do dự?

“Mẫu thân, con…” Hình Hoan chợt hoảng hốt, tay run run, thuốc trong bát sóng sánh. Cố giữ bình tĩnh, nàng giày vò, suy nghĩ không biết có nên kể chuyện thần y kể cho mẫu thân nghe hay không.

Nàng hiểu tính của mẫu thân, từ trước đến nay nếu người ta không động chạm đến mình thì mình không đạm chạm đến họ, còn nếu người ta đã động chạm gì đến mình thì mình sẽ phải động chạm đến cả nhà họ.

Ngay chính bản thân nàng cũng không thể thoát khỏi tâm trạng đó, muốn rằng nếu thực sự có cơ hội gặp lại Triệu Tịnh An thì nàng cũng không thể cho qua chuyện cha chàng đã chết như thế nào. Người ta vẫn nói mối thù giết cha không đội trời chung, tuy Triệu lão gia không trực tiếp giết cha nàng nhưng tuy tôi không giết anh nhưng vì anh mà tôi bị giết, lý do chẳng gần giống như nhau sao?

Huống hồ, nếu đúng là lão phu nhân đã bịa chuyện đó ra để lừa mẫu thân, bao nhiêu năm nay hai mẹ con nàng vẫn luôn lấy tình cảm báo ơn để đối đãi với họ thế không phải thực buồn cười sao?

“Muốn nói gì thì nói đi.” Thấy nàng có vẻ ấp úng, Hình phu nhân lạnh lùng nói.

“Hừm, mẫu thân phải hứa là nghe xong phải bình tĩnh.” Hình Hoan mím môi, thấy mẫu thân gật gật đầu mới lấy hết dũng cảm bắt đầu nói, “Con nghe nói Triệu lão gia không phải do cha hại chết, rõ ràng là Triệu lão gia bị kẻ thù truy sát đến nhà mình, nên mới liên lụy đến nhà mình.”

Nói xong, nàng nghiêng mặt liếc nhìn mẫu thân. Ngoài suy đoán của nàng, mẫu thân đúng là giữ lời hứa, vẫn vô cùng bình tĩnh.

Điều Hình Hoan không ngờ nổi nữa là, im lặng một lát, đôi môi đỏ của bà mới mấp máy, “Ta biết, vậy thì đã sao?”

“Hả?” Mẫu thân biết? Biết rồi sao còn bảo con báo ơn? Biết rồi sao sau khi biết Triệu Vĩnh An nhiều lần chê bai nàng còn khuyên nàng cố gắng chịu đừng vì ân tình?

“Con người ta vì thù hận mà sống thêm lay lắt, vì ân tình mà sống thêm điềm nhiên. Mẫu thân không nói với con sự thựa là vì muốn con sống thật thảnh thơi, vui vẻ, không nên mu muội vì hận thù.” Đó là lẽ sống mà Hình phu nhân đã dần ngộ ra.

Bà đã từng hận, khi gia đình tan nát, thậm chí không có nơi nương tựa, không đủ ăn hàng ngày, làm sao mà không hận cơ chứ?

Khi Triệu phu nhận tìm thấy hai mẹ con họ, bà vẫn còn hận, nếu không phải vì Hình Hoan, cốt cách của bà không cho phép bà nhận tiếp viện của kẻ thù. Chỉ có điều, dần dần, hận nhiều năm, bà đã nghĩ thoáng hơn, “Đó là do cha con chọn lựa, ông ấy không hối hận, chúng ta cũng không nên hận thù. Dù biết rõ kết quả nhưng nếu để cha con chọn lựa thì mẫu thân nghĩ chắc chắn ông ấy vẫn sẽ chọn cứu Triệu lão gia.”

“Nếu sự đã vậy, tại sao mẫu thân còn gả con cho nhà họ Triệu…”

“Mẫu thân nghĩ như vậy con sẽ có một chỗ dựa vững chắc, lão phu nhận đối xử tốt với con, ngày đó nghĩ nếu có bà ấy thì sau khi gả con rồi mẫu thân vẫn có thể yên tâm, con không thể theo mẫu thân chăn cừu cả đời. Bây giờ, mẫu thân vẫn chỉ có câu nói đó, con có thể yêu được đại thiếu gia là phúc phận, nó là người đáng để gửi gắm trọn đời, có nó chăm sóc con, mẫu thân càng yên tâm. Đừng vì hận mà bỏ qua hạnh phúc cả đời mình, cha con cũng không mong con làm như vậy.”

Hình Hoan thẫn thờ ngồi nhìn bát thuốc, cũng may nhờ sự dạy dỗ bao nhiêu năm nay của mẫu thân, nàng quá không phải là người cố chấp trong hận thù, chỉ có điều, “Con không biết huynh ấy có thực sự yêu con không, huynh ấy chưa bao giờ nói, con cũng không dám hỏi.”

“Vậy thì tìm cách bắt nó phải nói.”

Giang hồ có một điểm tốt là tất cả mọi tin tức đều được truyền đi rất nhanh.

Sau khi được biết hai mẹ con Hình Hoan đã về Kỳ Châu, Triệu Tịnh An phi ngựa ngày đêm về tìm, thông tin đầu tiên y nghe được lại khiến y lạnh cả tim – Hình phu nhân đang cho làm quan tài.

Cũng may nhờ thần y “không may lỡ mồm”, y không khó khăn gì tìm được căn phòng nhỏ hai mẹ con nàng thuê.

Căn phòng sơ sài, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, quả đúng là phong cách của Hình phu nhân, chỉ có điều nó thiếu hơi người, khiến từng bước đi của y đều như bóp thắt con tim. Tịnh An rất rõ mình đang sợ điều gì, y sợ mình đã cố hết sức nhưng vẫn đến muộn, y sợ nàng thực sự tàn nhẫn đến nỗi bỏ mặc y lại một mình, y sợ cả phần đời sau này của mình đều không thể quên được người con gái ấy.

Bụp!

Trong phòng bỗng vang lên tiếng đồ vỡ giòn tan, khiến y rảo bước nhanh hơn.

Vừa vào phòng y đã thấy Hình Hoan với sắc mặt trắng bệch, nửa người thò ra khỏi giường, tay đang cố với ra lấy chiếc cốc trên chiếc bàn gần giường. Dưới đất, là bát thuốc bị vỡ vụn.

“Ta đã nói thiếu ta nàng không thể sống được mà.”

Giọng nói bất chợt khiến Hình Hoan ngẩn người ra. Nàng bất ngờ há miệng, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn y.

Tịnh An cúi người cầm cốc trà lên, giúp nàng rót một cốc trà nóng khác, rồi đưa lại, vén vạt áo lên, ngồi nghiêng lên giường nàng. Y cẩn thận đỡ nàng dậy, để nàng dựa lên ngực mình, từ từ đưa tách trà lên miệng nàng, “Ta cũng đã nói rồi, dù trong sổ sinh tử dương thọ của nàng kết thúc vào ngày mai thì ta cũng nguyện cùng nàng vượt qua.”

“Sao huynh lại tìm ra muội?” Nàng chau mày nhăn trán, khó nhọc nuốt trôi nước trà. Đầu lưỡi tê quá! Đừng có nóng như vậy chứ, muốn làm bỏng chết người à?

“Tại sao nàng lại bỏ đi?” Y cúi xuống nhìn khuôn mặt nàng, không trả lời mà hỏi lại.

“Muội không muốn…”

“Muốn ta khen nàng vĩ đại chứ gì?”

“Huynh cũng biết rồi à?” Nàng thật muốn cắn đứt lưỡi mình, rõ ràng là vô cùng mong chờ y đến, tại sao còn hỏi nhiều câu thừa thãi như vậy làm gì. Tại sao y lại không biết, với cá tính của lão phu nhân và Vĩnh An, thấy nàng bỏ đi, chắc chắn sẽ cuống quýt lên, sau đó sẽ tranh nhau kể hết chuyện cho y nghe.

“Biết rồi.” Còn tại sao lại biết, y không định nói ra, vì cũng chẳng ra sao mà kể. Điều đáng ghét nhất là, quả nhiên là có quan tâm thì mới loạn lên, y không thể ngờ rằng bên cạnh mình có người đã biết tất cả mọi chuyện vậy mà còn ngây ngô đi hỏi thăm xa xôi tận đâu đâu, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.

Thực tế thì buổi sáng khi ở phủ họ Nhậm, lần đầu tiên nàng nhắc đến chuyện tinh thạch y cũng cảm thấy khó hiểu.

Y nghĩ chắc chắn không thể vì chúng có giá trị rất đắt, vì trong phủ họ Nhậm và phủ họ Quản còn có không biết bao nhiêu thứ đồ đáng tiền khác bày ra trước mặt nàng nhưng nàng không buồn nhìn, chỉ quan tâm đến mấy viên đá. Điều đó chắc phải có nguyên nhân. Y đã từng hỏi khó nàng nhưng nàng đều tìm chắc lảng tránh.

Chính vì thế, y nghĩ nàng đã giấu y rất nhiều chuyện, nếu ngay cả y cũng giấu thì những người khác chắc chẳng có ai biết.

“Này, chàng đang tức giận sao?” Nàng chẳng ngại ngần gì giơ tay lên vỗ nhẹ lên má y, cảm nhận sự tồn tại của y, chỉ có điều sau cảm giác tiếp xúc quen thuộc nơi đầu ngón tay khiến nàng không nỡ bỏ tay xuống.

“Hả? Tức cái gì?” Y nhếch mày lên, biết rồi vẫn cố ý hỏi.

“Tức vì chuyện lão phu nhân và Vĩnh An đều biết nhưng muội lại giấu huynh.”

Nghe vậy, bỗng y cười, lặng lẽ mở miệng cắn ngón tay nàng như để trừng phạt. Thấy nàng kêu đau y vẫn không chịu buông tha, “Ta thích nghĩ rằng nàng giấu là vì quá quan tâm đến ta.”

“Ơ?” Tại sao y lại biết? Ngay cả cảm giác vì quá quan tâm nên mới không để cho đối phương biết chuyện lo lắng, y cũng đồng cảm được?

“Vì ta cũng đã thử làm vậy.” Lại nhìn thấu tâm sự của nàng, Tịnh An đặt cốc trà xuống, hai tay ôm chặt nàng, “Ta vẫn chưa nói với nàng, trong giang hồ thực ra có bốn miếng tinh thạch. Thanh kiếm đó không phải mất trong vụ mất trộm kiếm mà khi Vĩnh An mười một tuổi mang kiếm đi chơi đã làm mất rồi.”

Bởi vậy, theo những gì y hiểu biết về Vĩnh An, nó thật trẻ con đến nỗi khi thấy ước hẹn mười năm sắp đến nên đã tự mình vạch ra vụ trộm kiếm để che giấu sai sót ngày còn bé. Nó tìm Quản Hiểu Nhàn tới, không phải như bên ngoài vẫn đồn là để tiếp cận với muội ta mà là vì để vở kịch này càng thêm chân thật, càng có nhiều người làm chứng.

“Thật thế sao?” Như vậy thì thật là hoang đường, nhưng nghĩ lại thì đó đều là những chuyện đã qua, “Lẽ nào Vĩnh An chắc chắn huynh đã biết chuyện kiếm bị mất như vậy.”

“Năm đó, sở dĩ ta bỏ đi trước ngày thành thân với nàng là vì với ta khi đó còn có nhiệm vụ khác quan trọng hơn.”

“Lúc đó huynh có thông tin về mảnh tinh thạch?” Liên tưởng các móc xích, điều này không khó đoán ra, chí ít thì Hình Hoan cảm thấy đây mới là lý do nàng có thể chấp nhận được.

Y gật đầu không lưỡng lự, sau đó lại mỉm cười, “Mảnh đó là do năm đó cha ta tặng cho sư huynh, sau khi xuất gia sư huynh mang nó vào trong chùa, tặng lại nó cho chủ trì chùa khi đó. Ta vốn định bảo sư huynh tìm lại mảnh đá đó là được, nhưng kết quả là lão đầu trọc chủ trì chùa giấu quá kỹ, huynh ấy không tìm thấy. Điều bi ai hơn là, lão đầu trọc đó sắp viên tịch mà không nói ra là đã giấu nó ở đâu. Còn bi ai nhất là lão còn tuyên thề ai mà tìm ra miếng đá đó sẽ trở thành chủ trì kế nhiệm của chùa. Bi ai nhất nhất lại là, ta đã tìm ra nó…”

“Không phải lo lắng, chùa do ta chủ trì làm ăn rất tốt, có không ít nữ thí chủ đến ủng hộ ta.” Y bỡn cợt. Y là kẻ mạo danh thì có điểm gì là giống một vị chủ trì? Nhưng nếu không là chủ trì thì liệu có được nhiều đặc quyền như vậy không? Không cạo đầu, khoác áo cà sa xanh, quá rõ là hình mẫu chủ trì. Nếu không nàng nghĩ tại sao y hoàn tục lại vất vả đến vậy? Nghĩ rồi, y lại ca thán, “Thực ra còn có chuyện bi ai hơn cả bi ai nữa là, lão trọc đầu đáng ra phải chết từ lâu đó sau khi ủy nhiệm quyền cho ta xong, đến nay vẫn còn sống.” Theo như lão nói thì vì thu nạp được đệ tử quá đắc ý như y nên tinh thần trở nên sảng khoái dần, dự tính có thể sống lâu thêm một trăm tuổi…

“Trời! Ha ha ha ha ha!” Tốt quá, Hình Hoan biết như thế là vô duyên, nhưng nàng không nhịn được cười.

Nàng từng nghĩ có lẽ y có lý do phiền muộn hay bí mật gì nên đành phải mượn cớ xuất gia, nhưng không thể ngờ nổi sự thật lại hoang đường đến như vậy. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ỉu xìu của y lúc đó, theo tính cách của y, không chừng còn bỏ chạy, nhưng lần nào cũng bị đám đồng nhân bắt lại, đến cuối cùng, bắt y bắt đầu tận hưởng thân phận làm hòa thượng.

“Cười vui nhỉ, vậy ta còn một chuyện khiến nàng còn vui hơn nữa.”

“Gì vậy?”

“Ta còn rất nhiều điều chưa nói cho nàng nghe, giờ sẽ nói hết cho nàng. Ta khen nàng khi cười trông rất đẹp, vì ta muốn nhìn thấy nàng mãi mãi được cười vui vẻ. Nghe nói con gái chỉ nhớ người đàn ông khiến cô ta khóc? Câu nói này thật chẳng ra sao, ta thì muốn nàng luôn nhớ tới ta, nhớ tới người đàn ông nguyện cả đời này sẽ làm cho nàng cười.”

“…”

“Còn nữa, ngoài mẫu thân của ta ra, nàng là người con gái duy nhất ta nhớ tên. Ngoài mẫu thân của ta ra, nàng là người con gái duy nhất khiến ta phải bỏ tiền ra để mua xiêm y cho. Ngoài ra, nàng cũng là người con gái duy nhất ta nguyện đích thân hầu hạ chữa chạy vết thương. Người con gái duy nhất khiến ta cố gắng hoàn tục sớm, người con gái duy nhất khiến ta muốn gọi là nương tử, người duy nhất ta yêu…” Giọng của y càng lúc càng nhẹ hơn, cuối cùng, nó dần biến mất vào giữa đôi môi dính chặt vào nhau của hai người.

Hôn, nó như giãy bày nỗi nhớ nàng suốt những ngày vừa qua.

Tận hưởng đôi môi mềm mại, ngọt ngào của nàng, y bất giác đằng hắng thành tiếng, rồi ghì lấy nàng, “Cả đời này ta không thể thiếu nàng thêm nữa, lần sau nếu nàng còn dám bỏ đi không từ biệt, ta sẽ không đi tìm nàng nữa, ta sẽ đợi luôn nàng ở âm phủ, đợi đến khi nào nàng xuất hiện mới thôi…”

Hình Hoan lắc đầu, không đi nữa, nàng sẽ không bao giờ đi nữa, hạnh phúc tràn trề như thế này, dù có lấy mạng của nàng, nàng cũng sẽ không nỡ bỏ trốn nữa. Nàng không hiểu trước kia đầu óc mình có vấn đề gì mà lại nghi ngờ tình yêu của Tịnh An, ai nói rằng con gái chỉ biết nhớ đến người đàn ông làm họ khóc?

Nàng chỉ nhớ có y, nhớ nụ cười y ban cho.

“Này, không được làm bừa, cơ thể muội đang bệnh tật…” Cảm thấy y càng lúc càng muốn quấy rối, Hình Hoan bàng hoàng tỉnh ra, giữ chặt bàn tay đang muốn xuyên qua xiêm y của nàng.

“Mặc kệ. Mẫu thân của nàng cố tình làm to chuyện đặt quan tài, chẳng phải để ta đến sao? Bây giờ ta đã đến rồi còn giả vờ gì nữa?”

Nàng cứ nghĩ rằng tính toán của mẫu thân đã quá siêu đẳng, nào ngờ bà đã có đối thủ ngang tầm, nhưng vấn đề là… “Muội không nói điều đó, là, là… trong bụng muội đã có, em bé!”