Tạ Hồng là con trai duy nhất trong gia đình, nhưng rõ ràng cậu bé cảm thấy cha mình không hài lòng với giới tính của mình, theo ông nội Cốc gia, là bởi vì ba luôn muốn có một cô con gái.
Là một cậu bé, Tạ Hồng không có cách nào thay đổi giới tính của mình. Nếu ba không thích mình, vậy thì bám lấy mẹ thôi.
"Mẹ, cái này nóng." Tạ Hồng bốn tuổi bĩu môi giả vờ thổi, trong mắt còn nổi lên nước mắt.
Quả nhiên Hoàng Thu Thu bị lừa, ôm Tạ Hồng đặt ở trên đùi mình, thổi cháo củ cải đường trong thìa cho tiểu Tạ Hồng ăn.
"Ngon~" Đuôi lông mày tiểu Tạ Hồng đều phiếm vui vẻ, cậu bé liếc mắt nhìn sắc mặt không đẹp lắm của ba, lại quay đầu nhìn mẹ đang đút cháo cho mình, cuối cùng đem ngực nhỏ ưỡn cao cao.
Hừ, mặc dù ba không thương, nhưng mẹ rất thương cậu nha ~"Mẹ, mẹ cũng ăn cái này đi." Tạ Hồng vội vàng gọi đồ ăn, thỉnh thoảng còn muốn Hoàng Thu Thu cùng ăn.
"Tạ Hồng, nói chuyện không nên hàm hồ." Tạ Dịch Chi nhìn không quen bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào của con trai mình.
"Nhưng mà..." Tiểu Tạ Hồng đã trở nên quen thuộc đối với việc bị ba gây phiền toái.
Ánh mắt Tiểu Tạ Hồng ùng ục chuyển động: "Đầu lưỡi của con bị nóng nha~"
Tạ Dịch Chi hoàn toàn không động đậy đối với vẻ mặt bán manh của con trai, anh đứng lên ôm lấy tiểu Tạ Hồng, nhận lấy thìa, giọng điệu khi đối diện với Hoàng Thu Thu lại nhẹ nhàng hơn vài phần: "Em ăn cơm trước, để anh cho con ăn."
Tiểu Tạ Hồng nào ngờ mình sẽ được ba tiếp nhận, cậu cứng ngắc thân thể nhỏ bé, ánh mắt ùng ục xoay chuyển không ngừng, muốn đứng xuống tự mình ăn.
"Đừng làm loạn." Tạ Dịch Chi không giống Hoàng Thu Thu, một bàn tay liền trực tiếp đè lại tất cả cử động của tiểu Tạ Hồng.
"Ba, con có thể tự ăn." Tiểu Tạ Hồng còn không dám ngồi trên đùi ba ăn cơm, càng đừng nói là để ba đút.
"Không phải là bị bỏng sao?" Tạ Dịch Chi mang theo lạnh lùng, múc một muỗng cháo từ trong chén, lại cẩn thận đặt ở trước mặt thổi lạnh, sau đó mới đút cho tiểu Tạ Hồng.
Tiểu Tạ Hồng không thể không ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba mình, 'hưởng thụ' ba hầu hạ.
Từ nhỏ khi Tạ Hồng bắt đầu có ký ức, Tạ Dịch Chi không lộ nụ cười với tiểu Tạ Hồng, nhưng lại chưa từng buông lỏng chuyện chăm sóc cho cậu bé.
"Baba, ăn cái này." Tiểu Tạ Hồng do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên dùng phương thức tương tự để đối đãi với ba.
Mặc dù ba không thích cậu bé, nhưng cậu lại không thể không thích ba mình.
Trong mắt Tạ Dịch Chi hiện lên một nụ cười cực nhanh, ôm con trai mình lại nói: "Im miệng, ăn của con đi."
Lại bị ghét bỏ...
Tiểu Tạ Hồng tức giận, ăn từng miếng cháo do ba đút, không để ý tới ba nữa.
......
Trải qua thời gian dài tìm hiểu, cuối cùng Tiểu Tạ Hồng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao ba lại ghét mình.
Hóa ra trước kia khi mẹ mang bầu, ba vẫn luôn nghĩ rằng trong bụng mẹ là một cô công chúa xinh đẹp giống như mẹ.
Kết quả lại sinh ra cậu bé, không chỉ diện mạo không giống mẹ, ngay cả tính cách cũng không giống.
Tiểu Tạ Hồng bị ghét bỏ quyết định phải rời khỏi nhà để chống lại sự thiên vị của ba.
Dựa vào cái gì chỉ thích con gái, rõ ràng cậu bé cũng rất đáng yêu nha. Mỗi lần mẹ đưa cậu ra ngoài, các cô chú đều ở bên cạnh nói cậu đáng yêu, rất nhiều người còn muốn chụp ảnh với cậu.
Nói đi là đi, Tiểu Tạ Hồng thừa dịp mẹ còn đang ngủ, ba ở trong phòng bếp, vụng trộm đeo cặp sách muốn chuồn ra ngoài.
Trong túi sách có đồ ăn, nước, còn có tiền tiêu vặt mà ông nội cho, những thứ này đều là Tiểu Tạ Hồng bỏ vào từ đêm qua.
"Tạ Hồng, dậy sớm như vậy làm gì?" Giọng nói của ba từ trong bếp truyền ra.
"..... Đi tiểu ạ." Tiểu Tạ Hồng nghẹn nửa ngày mới lấy ra được một cái cớ, cậu bé còn không có dũng khí trực tiếp nói muốn bỏ trốn rời khỏi nhà.
Không nghe thấy giọng nói của ba nữa, Tạ Hồng nhón mũi chân chạy ra ngoài.
Trên đường có rất nhiều chú dì nhìn thấy cậu, hơn nữa còn có ý định muốn đi lên sờ cậu một chút.
Tiểu Tạ Hồng không chịu nổi quấy nhiễu, lấy ra mũ nhỏ từ trong ba lô đội lên đầu mình, cuối cùng lần này cũng yên tĩnh rồi đi.
Tiểu Tạ Hồng tự cho là như thế.
Nhưng lại không biết ánh mắt chung quanh không hề giảm bớt một chút nào, một cậu bé ăn mặc giống như một du khách, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Tiểu Tạ Hồng đi quanh tiểu khu nhà mình một vòng, cuối cùng ngửi được mùi thơm, dừng lại ở một quầy hàng.
Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt cười hỏi chủ quán: "Bà nội, cái này có ngon không ạ?"
Chỉ cần là phụ nữ, bất kể tuổi tác bao nhiêu, đều không thể chống lại những đứa trẻ dễ thương như vậy.
Chủ quán cười tủm tỉm đưa một cái bánh kếp tới: "Cháu nếm thử là biết."
Cứ như vậy Tiểu Tạ Hồng được cho một chiếc bánh nhỏ, ăn đến no bụng.
Sau đó cậu lại rút tiền ra mua một túi bánh lớn, muốn mang về cho ba mẹ cùng nếm thử.
"Phải nhanh chóng trở về, bằng không để lạnh sẽ không ngon." Bà chủ cười tủm tỉm nói.
"Vâng ạ~" Tiểu Tạ Hồng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rõ, cất bước đi về phía trước.
Trẻ nhỏ nhanh quên, chỉ một cái bánh lại thêm một chén canh, bụng đã trướng lên, trong đầu đã sớm đem chuyện bỏ nhà ra đi vứt ra sau đầu.
Thẳng đến khi đi tới cửa nhà, Tiểu Tạ Hồng mới nhớ tới mình đang muốn rời khỏi nhà.
Nhìn nhìn bánh kếp nóng hổi trên tay, Tiểu Tạ Hồng hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định về nhà.