“Hân hạnh được gặp mọi người, tớ là Tsubakiya Hinata.”

Một cảm giác rùng mình.

Chỉ với một câu chào đơn giản ấy thôi mà khiến cho cả bầu không khí xung quanh phải thay đổi.

Tại lớp A năm hai, thuộc trung học cơ sở- học viện tư lập Mominoki.

Tiết trời đang là mùa xuân. Lễ khai giảng kết thúc vào lúc 11 giờ sáng. Tại lớp học mới cùng những người bạn mới quen, tiết chủ nhiệm đầu tiên đang được tổ chức. Dĩ nhiên không thể thiếu được khoảng thời gian để học sinh tự giới thiệu bản thân.

“Hồi năm nhất tớ học ở lớp C. Tớ không tham gia câu lạc bộ nào cả. Tuy không có sở thích gì đặc biệt, nhưng tớ khá là thích đọc sách.”

Dáng đứng của cô nữ sinh như đang tỏa ra ánh sáng.

Chỉ đứng không thôi, mà cứ như thể những tia sáng chói chang đang phát ra từ cơ thể cô.

Mùa xuân, cũng là mùa của những cuộc gặp gỡ mới. Đứng từ đây có thể nhìn thấy được hàng cây anh đào qua khung cửa sổ mở toang. Những cánh hoa tung tăng nhảy múa theo từng nhịp gió thoảng.

“Có một số bạn năm ngoái đã học cùng tớ, nhưng những người sẽ trở thành bạn cùng lớp mới có lẽ là nhiều hơn. Thế nên trong năm tới đây, rất mong được các bạn giúp đỡ.”

Cứ thế, cô bé kết thúc bài phát biểu.

Cô không quên làm một tư thế cúi chào hết sức chỉnh chu.

Bầu không khí trong lớp thay đổi. Âm thanh của sự im lặng, thậm chí có cả tiếng nín thở. Những âm thanh ấy cứ thế hòa quyện vào nhau, trải đầy trong lòng của mỗi học sinh.

[... Học sinh tự giới thiệu tiếp theo sẽ phải chịu áp lực lắm đây.]

Giáo viên chủ nhiệm Onodera Tatsuya thở dài ngao ngán trong lòng. Học sinh phải tự giới thiệu bản thân sắp tới, dù có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thể nào so bì được.

Cô bé ấy rất nổi bật, dù xét theo khía cạnh tốt hay xấu cũng nổi bật như nhau cả.

Mái tóc đen bóng mượt, đôi mắt như tỏa ra thứ ánh sáng khiến người khác bị hút hồn, dáng người thon thả, làn da mịn màn.

Trên hết là chiều cao. Chiều cao của cô bé vượt xa học sinh cùng lứa, những con số chứng minh điều đó. 172cm là một con số vượt trên cả chiều cao trung bình của cánh nam sinh.

Nhìn bên ngoài thì cô chẳng khác gì một người trưởng thành. Thế nhưng nét mặt của cô vẫn còn chút gì đó non nớt sót lại... Sự cân bằng đầy màu nhiệm kia khiến người ta ngầm nhìn nhận rằng ngoại hình của cô hoàn toàn chẳng phù hợp với lứa tuổi.

Đúng vậy, ai ai cũng biết rõ, ai cũng cảm nhận thấy được.

Rằng cô bé này không hề bình thường.

Rằng rõ ràng cô chỉ là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác, nhưng vẫn có cái gì đó sai sai.

Rằng trong tương lai không xa tới đây, cô bé sẽ trở thành một nhân vật nào đó mà bất cứ ai cũng không thể với đến... Không, có lẽ ở thời điểm hiện tại cô đã hoàn toàn trở thành nhân vật “nào đó” kia rồi.

Tại phía chính diện của trung tâm lớp học.

Anh chạm mắt với Tsubakiya Hinata đang ngồi ngay giữa lớp.

Nhoẻn...

Cô bé mỉm cười, dù cô chỉ đang cười bằng ánh mắt. Thứ mà chỉ có duy nhất mỗi mình Onodera Tatsuya nhận ra.

Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, cô đã trở lại thành một [Đứa trẻ bình thường như bao người khác]. Một đứa trẻ đã từng chạy khắp xóm làng với chiếc vợt bắt côn trùng trên tay, nhìn còn chẳng biết là trai hay gái. Để rồi khi lớn lên, đứa trẻ đó sẽ cảm thấy day dứt, khó chịu mỗi khi tìm cách lí giải về lối tư duy của mình trong quá khứ mỗi lần ngoảnh đầu nhìn lại về những chuyện đã qua.

Năm hai trung cấp.

Đấy là lứa tuổi lưng chừng, không còn là nụ, nhưng cũng chưa kịp trổ thành hoa.

Cứ như một loại kẹo ngọt được chế biến công phu, một thứ mong manh dễ vỡ, nhưng cũng là một tạo vật có nét đẹp khó tả.

Và rồi, khoảng thời gian giới thiệu bản thân của học sinh kết thúc chóng vánh.

Dù có rất nhiều thứ muốn truyền đạt, nhưng nơi đây không thích hợp để một giáo viên chủ nhiệm lên tiếng.

Hướng đến những gương mặt trẻ tuổi- những nhân tố tiên phong cho thế hệ tương lai trước mắt, thầm mong những điều bình an sẽ đến, anh nhắn nhủ vài lời động viên điển hình như trong sách vở.

“Con đường các em đang đi sắp tới sẽ còn lắm chông gai, vậy nên trong một năm tới đây chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”