Lý Nhược Nhi ở trong nhà gỗ hàn huyên với Hà Vân Vân, vừa nghe chuyện cũ của bà, vừa an ủi bà đừng kích động.

Ước chừng nửa canh giờ, Hà Vân Vân vì mệt mỏi nên đi ngủ, Lý Nhược Nhi cỡi con ngựa Kinh Ngự Phong để lại chạy về “Tuyệt Mệnh cốc”.

Sau khi xuống ngựa, tâm nàng cực kỳ phức tạp, nàng muốn gặp Kinh Ngự Phong.

Khi hắn rời đi có vẻ rất tức giận, mặc dù nàng cảm thấy rất thấp thỏm nhưng nàng mãnh liệt muốn nói cho hắn biết chuyện tình năm đó mà mẹ hắn đã kể.

Lấy tư cách là người đứng xem, nàng cảm thấy bà ấy rất vô tội, bị buộc phải gả cho một nam nhân mà mình không yêu, còn phải chịu sự hành hạ trong bao nhiêu năm.

Nếu lúc ấy Hà Vân Vân lựa chọn không đi cùng vị Phan công tử kia thì không biết chừng giờ đây đã điên rồi.

Nàng nhìn xung quanh, không nhìn thấy Kinh Ngự Phong, lại nhìn thấy Lý Tứ, nàng vội hỏi: “Chủ tử của ngươi đâu? Hắn đang ở nơi nào?”

“Tiểu nhân không biết, nhưng…Có thể là đang ở thư phòng.’

Lý Nhược Nhi vừa nghe, vội vàng đi về phía thư phòng. Nàng đưa tay gõ cửa, đợi một lát, vẫn không có người đáp lại.

“Chẳng lẽ hắn không ở nơi này?”

Ôm sự nghi ngờ, nàng lấy tay đẩy cửa, cửa phòng mở ra.

Lý Nhược Nhi đứng bên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn quanh, chỉ thấy Kinh Ngự Phong đứng cạnh cửa sổ, sách vở tán lọa xung quanh hắn, có vẻ như hắn vừa phát tiết tâm tình xong.

Lòng của nàng như bị nhéo, xem ra, tâm kết của hắn đã rất sâu.

Nên làm gì mới có thể giúp hắn đây?

Lý Nhược Nhi vừa nghĩ ngợi vừa bước chân về phía hắn. Nàng khẳng định hắn đã phát hiện nàng đến gần, nhưng vẫn đứng im không thèm quay đầu lại.

Nàng thấy hai tay hắn đang nắm thành quyền, vì dùng sức nên đã trắng bệch cả rồi, biểu hiện đang đè nén cảm xúc, tâm nàng bỗng nhiên thấy rất đau.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn đè nén tâm của mình như vậy sao?

Nàng tin tưởng hắn thật ra là một người thiện lương, ôn hòa. Chẳng qua vì trãi qua cảnh ngộ như vậy, hắn tạo nên một thoid quen đè nén tâm tình, cưỡng bawchs chính mình phải vô tình.

Hồi tưởng lại chuyện của Hà Vân Vân, nghĩ tới người cha nghiêm khắc của hắn, ông ta đã phát tiết tất cả bất mãn lên trên người hắn, Lý Nhược Nhi cảm thấy chua xót.

Nàng muốn chạy lên trước, ôm hắn thật chặt, cho hắn ấm áp, để cho hắn không cô tịch lạnh lẽo nữa.

“Kinh…”

Lý Nhược Nhi vừa mở miệng thì Kinh Ngự Phong xoay người lại, phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng, thạm chí hung hán níu lấy váy nàng.

“Ta đã cảnh cáo ngươi!”

Hắn tức giận quát mắng, hung ác nhìn nàng, khi nhìn thấy đôi mắt ôn nhu mờ mờ hơi nước của nàng, hung ác trong mắt thối lui không ít, thậm chí đáy mắt xuất hiện vẻ chật vật.

Hắn bỗng dưng buông tay, xoay người nhìn đi hướng khác, không muốn nàng nhìn thấy ánh mắt của mình. Hắn lại nắm chặt tay, tiết lộ cảm xúc đang đè nén trong lòng ngực.

Một hồi lâu sau, hắn mới hỏi nàng: “Thân phận của bà ấy…Ngươi đã biết rồi?”

“Ừ” Lý Nhược Nhi nhẹ đáp. “Kinh Ngự Phong, ngươi ——"

“Ta không cần ngươi đồng tình!” Hắn tức giận ngắc lười nàng.

Nghe hắn quát, nàng cảm nhận hắn như một con dã thú bị thương, cưỡng bách chính mình ra vẻ cường hãn, nước mắt Lý Nhược Nhi rơi xuống.

“Ta không đồng tình ngươi, ta chỉ cảm thấy…Thật là khổ sở…Tâm ta rất đau…”

Những năm gần đây, hắn đã chịu bao nhiêu cực khổ? Có phải hay không hắn vô cùng cô đơn tịch mịch mỗi khi trời về đêm?

Nàng biết mình không phải là đồng tình với hắn, mà là đau thay hắn. Một thời gian dài như vậy, hắn đã một mình chịu đựng những thứ này.

“Đau lòng? Ngươi cần gì phải ——"

Kinh Ngự Phong quay đầu, nhìn thấy nước mắt của nàng thì cứng đờ.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng rơi lệ, tức giận ban đầu trở nên ôn hòa, thậm chí giọng nói cũng dịu xuống.

“Ngươi…Cần gì phải như vậy?” Cần gì phải đau lòng vì hắn? Cần gì phải rơi lệ vì hắn?

“Ta cũng không biết…Nhưng… Ta không muốn ngươi như vậy…” Không chịu được hắn khổ sở đè nén, ép mình trở thành người lạnh nhạt vô tình.

Không chịu được?

Nghe giọng nói nghẹn ngào của nàng, nhìn dung nhan đãm lệ, Kinh Nhự Phong không khỏi động dung.

Hắn chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt gò má đẫm lệ của nàng.