Rời “Tuyệt Mệnh cốc”, Lý Nhược Nhi một lòng muốn về “Liệt Vân sơn trang”, nàng hận con ngựa không có đôi cánh trực tiếp chở nàng bay về.

Bất đắc dĩ, con ngựa không chạy nhanh được, bất kể nàng quất roi thế nào, con ngựa vẫn trước sau như một đi từng bước chậm rãi.

Lý Nhược Nhi không có cách nào với nó, chỉ có thể cầu mong trong lòng là Kinh Ngự Phong về “Tuyệt Mệnh cốc” chậm một chút, chậm một chút phát hiện nàng đã rời đi.

Chỉ tiếc, ông trời không nghe lời cầu nguyện của nàng. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.

“Nguy rồi!”

Nàng ôm dự cảm xấu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy xa xa có người đang cưỡi con tuấn mã đang đuổi tới.

Khẳng định là Kinh Ngự Phong!

Lão Thiên, nàng nên làm gì bây giờ?

Lý Nhược Nhi tâm loạn như ma, nhưng trừ giục ngựa chạy nhanh hơn nữa, nàng cũng không có biện pháp gì khác.

“Giá —— mau lên! Ngựa tốt, chạy nhanh một chút!” Nàng vừa quát mắng, vừa đá bụng ngựa, dùng hết các loại phương pháp.

Con ngựa giống như lây cảm xúc của nàng, nó cũng nóng nảy theo.

Nó lắc đầu, bắt đầu chạy nhanh, nhưng lại trở nên khó khống chế, Lý Nhược Nhi không khống chế được, chỉ có thể bị nó chở chạy như điên.

Lý Nhược Nhi la hét, sắc mặt tái nhợt, nàng bị con ngựa dọa sợ.

Nàng đang suy nghĩ biện pháp để con ngựa chạy chậm lại, bỗng nhiên nàng hốt hoảng, con ngựa đang chở nàng lên đỉnh núi.

Mắt thấy phía xa xa là một vách đá, Lý Nhược Nhi bị dọa đến hoa dung thất sắc, giống như bị ai đó bóp cổ không thể thở nổi.

“Dừng lại! Dừng lại đi!” Nàng kinh hoảng vừa la hét vừa cố kéo dây cương.

Con ngựa phát ra tiếng hý thật dài, hai vó trước nâng cao, dừng lại ngay cạnh vách núi. Con ngựa hất mạnh nàng xuống đất.

Lý Nhược Nh kinh hô, trong đầu trống rỗng, thân thể lăng lông lốc trên mặt đất, lăng xuống vực sâu.

May mắn nàng bắt được một cành cây mọc chìa ra từ vách đá, cả thân hình nhỏ nhắn treo trên vách đá, nguy hiểm cực kỳ.

Khi Kinh Ngự Phong đuổi tới thì thấy một màn này.

Hắn lật người xuống ngựa, đi tới bên vách núi, từ trên nhìn xuống.

Lý Nhược Nhi cực kỳ chật vật. Bằng khí lực của nàng, căn bản không có cách nào leo lên núi, nhưng nàng không muốn mở miệng cầu xin người đàn ông này.

Kinh Ngự Phong tựa hồ không kỳ vọng nàng mở miệng cầu cứu, cặp mắt sâu không lường được quan sát tình huống xung quanh, xác định nàng không có lập tức nguy hiểm.

“Ban đầu biểu tẩu của ngươi cũng từ vách đá này nhảy xuống, vừa lúc ngã vào đầm sâu trong [Tuyệt Mệnh cốc] , ngươi có muốn thử vận khí của bản thân không?”

Nghe lời hắn nói, mặt Lý Nhược Nhi cứng ngắc.

Mới vừa rồi nàng đã thăm dò xung quanh “Tuyệt Mệnh cốc”, nàng có nhìn thấy cái đầm đó, biết nó thật ra cũng không lớn, biểu tẩu vừa lúc ngã vào, chứng tỏ mệnh biểu tẩu của nàng còn chưa đến tuyệt lộ, nhưng nàng nghĩ mình không có may mắn đến vậy.

“Nhưng nếu không thể ngã vào đầm sâu, từ địa phương này rơi xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng.

Lý Nhược Nhi cắn cắn môi, tức giận nhìn hắn.

Không cần hắn nói, nàng cũng biết từ nơi này té xuống sẽ có kết quả gì.

“Nếu ngươi đáp ứng ta ngoan ngoãn đợi trong [Tuyệt Mệnh cốc], ta sẽ cứu ngươi, thế nào?” Kinh Ngự Phong mở miệng hỏi, miệng cười tựa tiếu phi tiếu.

Nhìn mặt hắn tựa như nàng chắc chắn sẽ đáp ứng, oán khí trong lòng Lý Nhược Nhi càng sâu.

Nàng thật sự không muốn thuận theo ý hắn, nhưng nếu hắn không giúp, đợi nàng hết lực, khẳng định sẽ rơi xuống vách đá, tan xương nát thịt.

Bất quá, hiện tại ngã xuống và tương lai phát bệnh mà chết, bất quá chỉ là chênh lệch thời gian ba tháng thôi, dù sao cũng là chết.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng không còn mấy sợ hãi nữa.

Điều này làm nàng không nhịn được tự giễu —— thì ra một thân bệnh hoạn cũng có chỗ tốt, ít nhất khi tính mạng nguy nan nàng còn có thể tỉnh táo.

Nàng ngẩng đầu lên, làm mặt quỷ trêu Kinh Ngự Phong.

Kinh Ngự Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng.

Đã đến lúc này, nàng còn có tâm tình làm mặt quỷ?

“Dù sao ta cuối cùng cũng chết, cần gì phải cầu xing ngươi?” Lý Nhược Nhi hừ nhẹ nói.

“Ngươi biết mình bị bệnh?”

“Dĩ nhiên biết”

“Đã như vậy, ngươi phải biết với y thuật của ta, có lẽ có biện pháp có thể cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ không hy vọng có thể trị khỏi bệnh?” Kinh Ngự Phong hỏi.

Lý Nhược Nhi lắc đầu, nàng không quên lời nói của Khương Đồng Vân.

Ban đầu, nghĩa mẫu của nàng có y thuật trác tuyệt cũng không thể cứu được phụ nhân kia, với y thuật của Kinh Ngự Phong chỉ sợ cũng chỉ uổng công.

Huống chi, hắn cũng chỉ dùng từ “Có lẽ có biện pháp”, bày tỏ hắn chưa chắc có thể chữa khỏi.

“Đây là căn bệnh không có thuốc chữa, ta cần gì phải hành hạ bản thân. Thẳng thắn mà nói, ta vồn muốn tìm một địa phương im lặng mà chết.” Nàng sâu kín nói.

“Lặng lẽ chờ chết?”

“Đúng vậy, nếu không thể không chết, ta làm sao có thể nhẫn tâm để người trong nhà vì ta mà thương tâm khổ sở? Quá đau khổ!”

Vừa nghĩ tới tình yêu thương của cha mẹ, trong lòng Lý Nhược Nhi tràn đầy đau thương và hoài niệm. Mặc dù nàng mới xa kinh thành không lâu, nhưng lần này nàng ra đi, cũng là vĩnh biệt…

Mắt nàng hoen lệ, nàng sầu não nói: “Ta sẽ không cho cha mẹ ta chịu sự bi thống người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên ta không cho họ biết ta bị bệnh, ta khiến cho họ nghĩ ta mất tích, như vậy tốt hơn là để họ trơ mắt nhìn ta phát bệnh mà chết.”

Ánh mắt và giọng nói mang đầy tình cảm, làm rung chuyển tâm tư của Kinh Ngự Phong.

Qua nhiều năm như vậy, hắn gặp qua quá nhiều người ham sống sợ chết, thậm chí chỉ cần đau bệnh chút xíu liền bi phẫn, phảng phất như người trong thiên hạ đều thiều nợ hắn, muốn kéo mọi người chịu tội cùng.

Mà nàng, chỉ lo lắng cho cảm thụ của người thân, chỉ muốn mọi người nhận bi thống mức thấp nhất, phần thiện lương này thật đáng quý.

Một loại cảm giác khó nói nên lời, ánh mắt của Kinh Ngự Phong mất đi vài phần băng giá.

Hắn mở miệng nói: “Cõi đời này còn không có người nào mà ta không cứu được, ngươi không muốn thử xem bản thân có trở thành người đầu tiên hay không sao?”

Lý Nhược Nhi lắc đầu. “Trở thành người đầu tiên ngươi không thể cứu sống thì như thế nào?”

Nàng đã sớm đón nhận bệnh của bản thân, nếu đã không có thuốc cứu, có thử cũng chỉ thêm hành hạ bản thân mà thôi.

“Nếu ngươi muốn thì nhanh kéo ta lên, nếu không thì ta thả tay.” Lý Nhược Nhi nói, tay nàng dường như đã mất đi cảm giác.

“Ngươi —— ”

Kinh Ngự Phong nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân như vầy.

Mà lúc này, bàn tay Lý Nhược Nhi trược khỏi nhành cây, thân hình nhỏ nhắn rơi xuống.

Nàng không nhịn được sợ hãi kêu, nhắm hai mắt lại, trong đầu lúc nào cũng hiện lên khung cảnh bản thân tan xương nát thịt.

Nàng vốn cho rằng bản thân đối với tử vong không quá sợ hãi, nhưng khi rơi xuống nàng cả người sợ hãi rét run.

Kinh ngự Phong khẽ nguyền rủa, thân thể theo nàng nhảy xuống.

Một tay hắn vững vàng bắt được nhánh cây, một tay ôm Lý Nhược Nhi, lật người nhảy lên vách núi.

Lý Nhược Nhi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Kinh Ngự Phong nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng, nhàn nhạt hỏi: “Không phải là không sợ sao?”

“Ta…Ai nới ta sợ.” Lý Nhược Nhi mạnh miệng nói.

“Không sợ. Vậy ta đưa ngươi xuống dưới đó lại.” Kinh Ngự Phong nói xong, làm bộ muốn đưa nàng treo trên vách núi lần nữa.

“Không muốn!”

Lý Nhược Nhi la hét. Hai tay níu chặt Kinh Ngự Phong, thân thể hầu như là dán chặt vào ngực hắn.

Lúc nãy từ vách đá rơi xuống nàng đã trãi qua cảm giác sợ hãi đó rồi, nàng không muốn lần thứ hai nếm lại cảm giác đó nữa.

Nhìn bóng dáng run rẩy núp trong ngực mình, vẻ mặt nàng điềm đạm đáng yêu, người luôn không thích người khác thân cận như Kinh Ngự Phong, vào lúc này cũng không muốn đẩy nàng ra.

Một hồi lâu sau, hắn dùng giộng điệu lạnh nhạt mở miệng. “Có thể buông tay rồi.”

Lý Nhược Nhi ngẩn ra, lúc này mới ý thức bản thân đang ôm chặt hắn, gò má vốn tái nhợt giờ đây ửng hồng.

Nàng xấu hổ nghĩ muốn lui ra, nhưng vì lui quá nhanh thiếu chút nữa thì ngã nhào, Kinh Ngự Phong theo phản xạ kéo nàng trở lại.

Sau khi ra tay, hắn kinh ngạc, chân mày nhíu chặt.

Hắn thế nào lại sợ nàng ngã đau?

Nếu là dĩ vãng, cho dù nàng ngã sưng mặt mũi, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng hôm nay lại… Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Kinh Ngự Phong nhìn về phía Lý Nhược Nhi, giống như muốn từ nàng làm rõ tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Nhưng nhìn gò má ửng hồng của nàng, hắn bỗng nhiên phiền não, bỗng dưng buông tay nàng ra.

Hắn xoay người đứng qua một bên, vỗ vỗ con ngựa thiếu chút nữa là rơi xuống vực, ý muốn nó trở về “Tuyệt Mệnh cốc”.

Nhìn hồng mã chạy đi, Lý Nhược Nhi nhận ra được ý đồ của Kinh Ngự Phong, nàng đang muốn mở miệng kháng nghị thì đã bị hắn mạnh mẽ kéo lên bạch mã.

Ghê tởm! Nàng như vầy làm sao trốn được. Càng hỏng bét chính là, thân thể hai người gần như vậy, làm nàng nghĩ tới lời đe dọa lúc trước của hắn.

Hồi tưởng lại bàn tay hắn đụng vào cơ thể nàng, hai gò má nàng càng ngày càng nóng, tim đập mất tiết tấu.

“Ngươi…Ngươi…Không cho ngươi tới gần ta…”Nàng tâm hoảng ý loạn cảnh cáo hắn.

Ban đầu Kinh Ngự Phong không đem lời uy hiếp của nàng để trong lòng, nhưng từ lúc nhìn thần thái nàng không được tự nhiên, hắn nghĩ tới một sự kiện.

Con mắt xẹt qua vẻ tà khí. Nói: “Vậy ngươi phải thề không được trốn đi nữa, nhất định phải ngoan ngoãn để ta trị liệu.”

Lý Nhược Nhi cắn môi.

“Sao?” Kinh Ngự Phong thúc giục.

“Ta…Ta…”

Nàng chỉ mới hơi chần chờ, bàn tay hắn đã chậm rãi mò vào eo nhỏ.

Lý Nhược Nhi kêu lên, vội vàng kéo bàn tay tà ác của hắn ra.

“Ta đáp ứng là được chứ gì!” Nàng xấu hổ nói, nghĩ thầm trước đáp ứng hắn đã, sau tìm cơ hội lại trốn tiếp, hắn có thể làm gì nàng!

Đang lúc này suy nghĩ thì Kinh Ngự Phong lên tiếng.

“Nhưng nếu ngươi làm trái lời thề thì sao?”

Lý Nhược Nhi mỉm cười nhưng trong lòng lại ảo não.

Nam nhân ghê tởm này!

“Ngươi muốn thế nào?” Nàng tức giận hỏi.

“Nếu ngươi làm trái lời thề, ta lập tức giết Đinh Hồng” Kinh Ngự Phong không chút nói đùa.

“Cái gì! Ngươi…tại sao ngươi có thể làm vậy?”

“Tại sao không được?’

“Ngươi —— ” Lý Nhược Nhi tức giận nói: “Nàng ta là nô tỳ của ngươi, giết nàng ta là tổn thất của ngươi. Tại sao ta phải quan tâm?”

“Đối với ta mà nói đó không phải là tổn thất, nhưng ngươi chính là người quyết định sống chết của nàng.” Hắn lạnh nhạt nói, giống như đang nói về một món hàng không mấy quan trọng mà thôi.

Nghe xong lời của hắn, sắc mặt Lý Nhược Nhi tái nhợt.

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để người vô tội vì nàng mà chết. Ghê tởm! Nam nhân này đã đánh trúng nhược điểm của nàng.

Mắt thấy lời đe dọa có hiệu quả, Kinh Ngự Phong rất hài lòng.

Hắn quát lên, giục con ngựa chạy nhanh hơn. Con ngựa mang hai người rời khỏi vách núi.

★★★

Vốn Kinh Ngự Phong muốn đưa Lý Nhược Nhi về “Tuyệt Mệnh cốc” nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý. Hắn đưa nàng đi đến ngọn núi phụ cận.

Dọc đường đi, Lý Nhược Nhi cố gắng không để ý đến cánh tay đang ôm chặt eo nhỏ của nàng, cố gắng chú ý thân mình để không tựa vào ngực của hắn.

Nhưng bất đắc dĩ, bất kể nàng cố gắng thế nào cũng không hiệu quả. Nàng càng không muốn để ý, cảm giác lại càng mãnh liệt.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Nàng mở miệng hỏi, muốn dời đi lực chú ý của bản thân. Mới vừa rồi nàng phát hiện, đường này khác với con đường đến “Tuyệt Mệnh cốc.”

“Hái thuốc.” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt giải thích.