*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Có Mã gia cùng Chung gia hỗ trợ, “Ngũ hành thất sát trận” vốn rất khó xác định giờ không còn là vấn đề, Mã gia trực tiếp cung cấp hai vị trí, một cái hóa ra chính là bệnh viện số 3 nơi Ngụy Thời từng làm việc, Ngụy Thời tò mò hỏi một câu, người đàn ông lúc ấy chết ở bệnh viện số 3 dùng tên giả kêu Đổng Ái Quốc, có quan hệ gì với Mã gia không?

Vẻ mặt đại gia lão Mã gia trầm xuống, “Đó chính là người Mã gia chúng ta.”

Mã gia còn cung cấp một huyện ngoại tỉnh khác, nơi đó Ngụy Thời cũng nghe người ta nói qua, là một nơi nổi tiếng hung địa, không ngờ được nơi đó là một trận nằm trong “Ngũ hành thất sát trận”.

Mà Chung lão thái cũng cung cấp ba địa phương khác.

Ba địa phương kia, ngoại trừ “Cửu quy nhất sát trận” ở cao ốc Phú Dân mà Ngụy Thời đã biết, hai nơi khác, Ngụy Thời đều chưa từng nghe qua.

Hai nhà bọn họ cung cấp năm địa phương, còn lại hai nơi cũng chỉ có thể dựa vào người Ngụy gia tự mình nghĩ cách mà tìm, lúc Ngụy Thời lấy tấm bản đồ giáo sư Tống Kiến Quốc đã từng cho anh ra, trong lòng cũng có chút cảm khái, vòng vòng chuyển chuyển, rất nhiều chuyện anh trải qua không ngờ lại có quan hệ mật thiết với Ngụy gia, có lẽ đây là số mệnh.

Số mệnh đã định trước anh phải đi con đường này, phải làm việc này, phải từ người của thế hệ anh, mới có thể hóa giải hết nguyền rủa trên người người Ngụy gia, cho dù người Ngụy gia có tội, nhiều năm trôi qua như vậy, chết nhiều người như thế, cũng đủ để chuộc tội rồi.

Ông trời vẫn rất công bằng.

Trên bản đồ giáo sư Tống Kiến Quốc cho, có đánh dấu mấy nơi, trùng hợp với mấy nơi mà Mã gia và Chung gia cung cấp, còn ba dấu hiệu, trong đó một dấu hiệu xác định rõ nơi đó chính là một phần của “Ngũ hành thất sát trận”, mà hai dấu hiệu khác thì vẫn còn đang trong vòng nghi vấn, cần phải điều tra thì mới xác định được.

Cụ Ngụy lúc này gõ bàn, ba dấu hiệu chia ra cho ba nhóm người đi điều tra.

Ngụy Thời cùng Ngụy Hân một đường, Ngụy Ninh cùng Ngụy Tích một đường, Trần Dương cùng Ngụy Lâm Thanh một đường.

Mấy ngày hôm trước, cụ Ngụy đã gọi Ngụy Ninh từ thành phố B về, mà Trần Dương, sau khi nghe Ngụy Lâm Thanh nói, đã đến thôn Ngụy.

Xác định kế hoạch rồi, Ngụy Thời vội vàng nói mấy câu với Ngụy Ninh và Trần Dương, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, liền rời khỏi thôn Ngụy, ngồi xe đi lên tỉnh, trên bản đồ biểu thị còn tới hai nơi đáng nghi vấn, một chỗ trong đó nằm ngay vùng ngoại ô tỉnh kia.

Ngụy Thời trực tiếp xuống xe cách tỉnh không xa

Sau khi xuống xe, liền dẫn theo Ngụy Hân, không nhanh không chậm đi về hướng mục đích của chuyến đi lần này.

Cũng không cần lo lắng có chuyện sẽ xảy ra, nơi bọn họ muốn đi ban đầu là một nghĩa địa, sau đó xây lại thành một trường tiểu học, mấy năm nay con nít ở nông thôn cũng càng ngày càng ít, thứ nhất là sinh ít, thứ hai là đều vào thành phố, cho nên trường tiểu học kia gần như hoang vắng, có lẽ qua vài năm nữa, sẽ bị huỷ bỏ. Nông thôn ngày càng tiêu điều đối lập rõ ràng với thành phố ngày càng phát triển thịnh vượng.

Ngụy Thời đi vòng bức tường thấp bé bao quanh trường tiểu học.

Từ bên trong tường truyền đến tiếng hô chói tai của học sinh đang tập thể dục, tiếng cười đùa, tiếng đọc đồng đều trong veo của những học sinh đang học ngữ văn, nơi này tràn đầy sức sống mãnh liệt, ngược lại với suy đoán sẽ nhìn thấy mấy thứ này nọ, rất khó tưởng tượng nơi này sẽ trở thành một phân trận trong “Ngũ hành thất sát cục”.

Ngụy Thời bôi một ít nước mắt trâu lên mí mắt, nhìn chung quanh một chút, nơi này thoạt nhìn rất bình thường, hoàn toàn khắc hẳn với cao ốc Phú Dân và bệnh viện số 3 mà anh đã gặp qua hồi trước, mặc kệ là cao ốc Phú Dân hay là bệnh viện số 3, đều có âm khí rất nặng, thậm chí tụ lại thành một phiến mây đen, mà trường tiểu học này, căn bản không có âm khí quá nặng gì.

Ngụy Thời sờ sờ cằm, chẳng lẽ nơi này không phải?

Vì để ngừa vạn nhất, Ngụy Thời đi vòng ra phía sau trường học, định thử lại một lần cuối cùng.

Anh lấy ra ba cây nến, dùng lá bùa đốt lên, cắm trên mặt đất, rồi lại đốt thêm ba cây nhang, sau đó dùng cây kiếm bằng tiền đồng chấm mặt đất, bắt đầu vẽ, miệng lẩm bẩm.

“Dương gian có đạo, âm phủ có pháp, thổ địa bảo hộ, một phương thái bình, lên —— ”

Mũi kiếm tiền đồng xẹt qua ba ngọn nến kia, ba ngọn lửa cứ như vậy bị xúc lên thân kiếm, ngọn lửa từ từ dâng lên cao, cháy hừng hực, cổ tay Ngụy Thời vừa động, mũi kiếm nghiêng xuống một chút, ba ngọn lửa liền rơi xuống mặt đất, chui xuống dưới.

Ngụy Thời đợi một hồi lâu sau, mới rốt cục mới chờ được thổ địa nơi này tới.

Bộ dạng thổ địa này rất đặc sắc, gầy teo nho nhỏ, hình dáng hèn mọn, giống như một con chuột mới vừa bị lôi ra khỏi đất, gã đứng ở nơi đó, ánh mắt tràn đầy sợ hãi mà nhìn Ngụy Thời, ban đầu Ngụy Thời còn cảm thấy có lẽ khí chất bá vương của mình trấn áp gã, lại phát hiện ánh mắt gã kỳ thật không phải nhìn mình, mà là Ngụy Hân đứng ở bên cạnh mình.

—— Cái loại hiểu sai này, không phải do mình trâu bò mà là người khác quá giỏi, thẹn quá thành giận làm cho Ngụy Thời nhướng mày, trừng thổ địa, “Thổ địa tại thượng, tại hạ muốn biết địa giới này có phải từng xảy ra chuyện thảm thương kỳ lạ nào không.”

Thổ địa run run rẩy rẩy trả lời anh, “Tiểu thần, tiểu thần cũng không, không biết.”

Thổ địa quản chuyện lớn chuyện nhỏ cả một phương, chỉ cần có chuyện xảy ra ở nơi này, không thể không lọt vào trong mắt gã, làm sao có thể không biết, chẳng lẽ nơi này thật sự yên bình như vậy, chưa từng xảy ra chuyện gì hết, Ngụy Thời lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng, bởi vì nếu chưa từng xảy ra chuyện gì, giáo sư Tống Kiến Quốc cùng đạo sư của ông sẽ không tìm được nơi này, cho nên nhất định là thổ địa trước mắt có điều giấu diếm.

Ngụy Thời hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Ngụy Hân một cái.

Hiện tại Ngụy Hân với anh không thể nói là vạn sự đều thần giao cách cảm, nhưng phần lớn mọi chuyện, đều có thể hiểu được ánh mắt của đối phương hoặc là không cần nói rõ ra suy nghĩ. Ngụy Hân tiến lên phía trước một bước, đứng ở trước mặt thổ địa, thổ địa càng run rẩy lợi hại.

Thổ địa chỉ là một tiểu thần có chút pháp lực, căn bản không phải là đối thủ Ngụy Hân.

Trên người Ngụy Hân tản ra âm khí nồng đậm, hù đến mức thổ địa lập tức quỳ rạp trên mặt đất, giơ lên hai tay lên ra vẻ đầu hàng, vẻ mặt cầu xin khóc lóc thút thít nghẹn ngào nói, “Ta nói, hu hu, ta nói còn không được sao? Hu hu, sao ta lại xui xẻo như vậy, ta cũng không phải cố ý gạt các người, trước kia có người bắt ta không được nói ra ngoài, nếu ta nói ra ngoài hắn liền treo ta ở cửa miếu thổ địa… Ta không muốn bị mất mặt…”

Ngụy Thời nghe đến đầu đầy vạch đen.

Mẹ nó, thổ địa vừa ngốc vừa nhát gan như vậy thật sự có sao?

Thổ địa nhát như chuột dưới ánh mắt của Ngụy Hân, run rẩy như một con chim cút, “Này, nơi này, hơn hai trăm năm trước là, là một cái trấn nhỏ, sau, sau lại, bị cháy, trấn, người trong trấn đều bị thiêu chết, nơi này liền biến thành một cái mồ hoang, người xung, xung quanh đều chôn ở chỗ này, sau, sau này, hai mươi lăm năm trước, liền xây, xây trường học, trường học xây, xây xong, liền có một gã đàn ông, tới tìm ta, bắt ta không được nói, nói chuyện ở nơi này ra! Lời ta nói đều là thật, không gạt người.”

Lắp bắp, đứt quãng, Ngụy Thời nghe một hồi ruột cũng muốn thắt lại.

Ngụy Thời hỏi thổ địa, “Chẳng lẽ không có chuyện kỳ quái gì xảy ra sao?”

Thổ địa suy nghĩ một chút, “Muốn nói kỳ quái, thì, thì có một chuyện, ban đầu, nơi này vốn là mồ hoang, âm khí rất nặng, xây trường học thì lại tốt, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”

Thổ địa tỏ vẻ gã cũng không rõ.

Ngụy Thời đi vòng quanh thổ địa một vòng, “Vậy ông nói cho tôi biết, ông cảm thấy cái chỗ này nơi nào tương đối cổ quái hay không? Không giống với những nơi khác?”

Thổ địa nghiêng đầu, “Nhà kho bỏ hoang ở trường học, rốt cuộc kỳ quái như thế nào, ta cũng không nói được, chỉ là chỗ đó tuyệt đối kỳ lạ, ta cũng không dám tới gần.” Cuối cùng thổ địa cũng nói chuyện không lắp bắp.

Ngụy Thời gật gật đầu, hướng về phía thổ địa nở nụ cười một chút, “Cám ơn ông.”

Thổ địa cuống quít phẩy tay, “Không cần, không cần, ta, ta có thể đi chưa?”

Ngụy Thời cười như cúc nở gật đầu, “Đương nhiên có thể, đã làm phiền ông.”

Thổ địa không nói hai lời, xoẹt một tiếng, tiến vào trong đất.

Ngụy Thời sờ sờ cằm, xem ra nơi này vẫn có chỗ đáng hoài nghi, anh quyết định chờ buổi tối lại đây kiểm tra một chút, Ngụy Thời thu hồi kiếm tiền đồng cùng mấy thứ khác, dập tắt nến nhang trên mặt đất, ném vào trong bụi cỏ bên cạnh, vỗ vỗ vạt áo, chậm rãi đi về con phố gần đó.

Mã Tử Kiều là trấn nhỏ gần nội thành, thôn trấn cũng không lớn, buôn bán lại phồn vinh, cửa hàng dọc phố phần lớn đều là khách sạn, lái xe qua lại, Ngụy Thời tìm trái tìm phải, phát hiện ra một tiệm net, liền lập tức đi tới đó.

Hiện tại đã là buổi chiều, anh kiếm chút chuyện làm giết thời gian.

Vào tiệm net, phát hiện hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, ngoại trừ dãy máy ở ngoài phòng lớn, còn có mấy phòng nhỏ, chỉ là phí lên mạng gấp rưỡi máy ở ngoài phòng lớn, Ngụy Thời liếc nhìn Ngụy Hân theo ở phía sau một cái, muốn một gian phòng nhỏ có hai máy.

Phòng nhỏ như chuồng chim bồ câu, một bên có một ghế salon dài cùng một máy tính, nếu lên mạng mệt, có thể nằm ngủ một giấc ở trên ghế salon, loại phòng này chủ yếu là tiện cho những người lên mạng thâu đêm.

Ngụy Thời ngồi vào bên trái ghế salon, mở máy tính, cầm lấy chuột di chuyển tới lui.

Anh nhìn thấy Ngụy Hân còn đứng ở đằng kia không động, liền chỉ xuống dưới, ý bảo cậu ngồi đối diện, “Em chơi máy kia đi.” Nói xong, liền tự mình nhấp vào icon game, bắt đầu chơi CS*, lúc đang chơi high, màn hình máy tính đột nhiên tối sầm, điện đứt, Ngụy Thời nhìn thấy một ngón tay tái nhợt thon dài đặt trên nút power của thùng máy, nhất thời đầu đầy vạch đen, anh nhìn dọc theo ngón tay kia, về phía Ngụy Hân không biết từ khi nào đã nửa ngồi bên cạnh mình, “Em làm cái gì vậy?”

CS= counter strike

Ngụy Hân vươn tay, ôm lấy Ngụy Thời, cúi đầu, không nói một lời bắt đầu hôn.

Tay chân Ngụy Thời giãy dụa muốn đẩy cậu ra, miệng phát ra thanh âm “ư ư”, nhưng mà mặc kệ anh dùng sức như thế nào, thân thể Ngụy Hân lại chẳng mảy may di chuyển, nghiền áp đôi môi lạnh băng mà lại mềm mại xuống môi anh, đầu lưỡi như khối băng có ý muốn chui vào miệng anh, quấn lên đầu lưỡi anh.

Lại tới nữa, Ngụy Thời liếc mắt xem thường, không thèm giãy dụa nữa.

Không phải là vừa rồi chỉ lo ham chơi không để ý đến nó thôi sao? Sao lại phản ứng lớn như vậy chứ?

Đầu lưỡi Ngụy Hân hung ác xông vào trong miệng Ngụy Thời, đầu lưỡi anh bị quấn lấy, động tác kịch liệt quá mức khiến anh cảm giác một ít đau đớn, Ngụy Thời nắm chặt tay, đập một cái xuống đầu vai Ngụy Hân như kháng nghị, động tác Ngụy Hân lập tức chậm lại, cậu mềm nhẹ liếm đầu lưỡi Ngụy Thời, lôi kéo anh cùng triền miên, đầu lưỡi Ngụy Thời tránh trái tránh phải cũng chạy không khỏi cậu đuổi theo, chỉ có thể bất đắc dĩ đầu hàng.

Đầu lưỡi Ngụy Hân trong miệng anh không ngừng ra vào, bắt chước động tác giao hợp đầy tình sắc khiến Ngụy Thời mặt đỏ tai hồng, Ngụy Hân thật sự là càng ngày càng quá phận, tay Ngụy Thời đặt ở trên vai Ngụy Hân, chống lấy thân thể, đẩy cậu ra bên ngoài.

Mà Ngụy Hân thì vươn một bàn tay ra bắt lấy tay Ngụy Thời, kéo xuống, bắt ép anh tự vuốt ve thân thể của mình, chậm rãi trượt xuống, mãi cho đến khi tới vị trí quan trọng nằm ở dưới kia, nhẹ nhàng phủ lên, không ngừng xoa nắn, Ngụy Thời cảm thấy tay mình giống như nổi lửa, cái loại chuyện bị bắt ép thẩm du này, khoái cảm so với bình thường mãnh liệt gấp vài lần, mới hai ba cái, Ngụy Thời liền cảm thấy, phía dưới của mình đã cứng đến không thể cứng hơn rồi.

Bàn tay còn lại của Ngụy Hân kéo quần lót Ngụy Thời ra, dùng tay kia cầm lấy tay Ngụy Thời ép anh với vào trong lưng quần, đẩy quần lót ra, trực tiếp đụng đến nơi cứng thiệt cứng kia.

Ngụy Thời cắn răng, nhịn xuống rên rỉ thiếu chút nữa thốt ra.

Bàn tay cầm lấy tay anh bắt đầu động, một bàn tay lạnh như băng một bàn tay như lửa nóng, lửa băng giao hòa, Ngụy Thời bị kích thích đến liên tiếp phát run, theo vài động tác cưỡng ép vỗ về chơi đùa của Ngụy Hân, đã tiết ra.

Ngụy Hân cầm lấy tay Ngụy Thời rút ra khỏi quần.

Trên tay hai người vương đầy chất trắng tản ra mùi tanh, Ngụy Hân giơ tay Ngụy Thời lên, đầu cúi thấp xuống một chút, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, liếm vài cái xuống đầu ngón tay dính đầy chất trắng, nhẹ nhàng mỉm cười, thấp giọng nói, “Nhanh thế.”

Mặt Ngụy Thời phồng lên đỏ bừng, “Im miệng!”

Có thằng đàn ông nào thích bị người khác nói là lính bắn súng nhanh đâu, cho nên mới nói thằng nhóc này chính là thiếu đánh.

Ngụy Hân hôn lên gương mặt đỏ bừng của Ngụy Thời, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Anh sướng rồi, giờ đến em.”

Cậu không để ý Ngụy Thời giãy dụa, mạnh mẽ kéo tay anh, đặt ở hạ thân của mình, nhìn Ngụy Thời vẻ mặt không tình nguyện, liền dùng giọng điệu làm nũng, nói “Anh trai, anh giúp em một chút được không? Động một chút thôi mà?”

Ngụy Thời bị cái giọng trẻ con nũng nịu đòi ăn kẹo này của cậu giáng sét không nhẹ.

Nhưng nhìn ánh mắt Ngụy Hân đáng thương cầu xin, lại có chút không đành lòng, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bàn tay đi xuống, bắt đầu động, thì thầm trong miệng, “FML, kiếp trước ông thật là thiếu mày mà.”

Ngụy Thời cảm thấy mỹ mãn lại hôn lên mắt Ngụy Thời.

Kỳ thật chỗ Ngụy Thời cảm thấy kỳ quái là, Ngụy Hân rõ ràng đã không còn là người sống, vì sao chỗ bên dưới còn có thể có phản ứng… Đây quả thực là không khoa học chút nào, Ngụy Thời cũng không định hỏi cậu vấn đề này, đành phải giấu ở trong lòng tự mình suy nghĩ.

Hai người cứ như vậy ở trong phòng nhỏ lăn lộn suốt mấy tiếng, Ngụy Thời chẳng những bị bắt tự mình thẩm du hai lần, còn bị ép giúp đỡ Ngụy Hân giải quyết hai lần, đến lúc sau, tay anh đã gần gãy rời, lúc ra khỏi phòng, Ngụy Thời cầm cổ tay của mình, hung hăng nhìn chằm chằm lưng Ngụy Hân, nghiến răng nghiến lợi lặp lại lời thề không biết đã nói bao nhiêu lần, lần tới, tuyết đối không cho thằng nhóc Ngụy Hân này như ý được! Tuyệt đối không cho nó lại gần mình trong vòng một thước!

Hai anh em ra khỏi tiệm net, ăn cơm chiều ở một nhà hàng gần đó, qua qua lại lại đến tầm mười giờ tối, mới đi lại trường tiểu học kia.

Trong trường học ban ngày ồn ào không ngớt, bây giờ yên tĩnh không tiếng động.

Ở trường hẳn là có bảo vệ gác đêm, nhưng mà lại không hề có tiếng động gì, Ngụy Thời tìm một nơi, dùng đá kê chân, dễ dàng trèo tường vào.

Động tác Ngụy Hân còn nhanh hơn anh, trực tiếp bay qua.

Vốn Ngụy Hân muốn ôm Ngụy Thời cùng bay qua, nhưng mà Ngụy Thời vẫn còn đang giận, quả quyết cự tuyệt ” yêu cầu vô lý ” muốn ” ôm” của Ngụy Hân.

Nhà kho bỏ hoang ở sau canteen trường học.

Đó là một gian phòng gạch thấp bé, cũ nát, Ngụy Thời nhẹ bước lại, chậm rãi đi qua, lá bùa vàng kiểm tra âm khí trong tay anh cũng không có phản ứng gì, chỉ phập phồng theo gió đêm, đi được hai mươi mấy mét, rốt cục đến trước nhà kho, lá bùa vẫn không có phản ứng, Ngụy Thời nhìn cửa phòng một chút, trên cửa treo một khóa sắt, Ngụy Thời từ trong túi tiền lấy ra một cọng thép nhỏ, với vào bên trong lỗ khóa động đậy một chút, không tốn sức mấy, khóa sắt đã bị anh mở ra, Ngụy Thời vừa lòng gật gật đầu, tuy rằng anh đây đã muốn lâu không vào giang hồ, nhưng mà bảo đao còn chưa già.

Ngụy Thời nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Phía sau cửa tối om, dường như cất giấu thứ gì quỷ quái, tản ra mùi mốc meo tro bụi, Ngụy Thời lấy ra một đèn pin cầm tay nhỏ, chiếu vài trong phòng, bên trong bày một ít dụng cụ dạy học, mấy bàn học cũ, vài tấm bảng đen, trên bảng đen còn có chữ viết bằng phấn trắng chưa lau.

Ngụy Thời vào phòng, đứng ở trong phòng, tuy rằng quả thật cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng mà tìm hoài vẫn không ra, anh đi vài vòng trong phòng, ngay cả góc phòng có bao nhiêu cái mạng nhện anh còn biết rõ mà vẫn không phát hiện được chỗ nào dị thường, lúc cảm thấy có khả năng trở về tay không thì nhìn thấy Ngụy Hân đứng trước mấy tấm bảng đen nhìn chữ viết bằng phấn phía trên.

Ngụy Thời nhất thời tò mò, cũng đi qua cùng nhìn.

Chữ viết rất lộn xộn, có nhiều chỗ thậm chí không phân biệt được rốt cuộc viết cái gì, nhưng mà có thể nhận ra được những từ đó, là một ít phù chú, ví dụ trên một cái bảng đen có viết “Trong cây có quỷ, trong đất có quái, ngồi trên mộ phần…”không rõ những từ sau đó là gì. Ba câu trước, hiển nhiên là một lời chú trấn tà.

Ngụy Thời sờ sờ cằm, chuyện tình bắt đầu thú vị rồi đây.

Anh lấy ra một tấm bùa, thấm một chút hỗn hợp máu chó mực và mực đỏ, liền thử lau mấy chữ viết trên bảng đen, lau một câu, âm khí chung quanh liền nặng vài phần, âm khí càng ngày càng đậm, trong phòng bắt đầu nổi lên một tầng sương mù bụi đen, sương mù tràn ngập, khiến tường gạch trở nên ướt sũng, lạnh lẽo tận xương, sau khi Ngụy Thời lau vài câu liền ngừng lại, chỉ cần xác định sự tình là được, nếu xóa đi hết những chữ bằng phấn trên bảng, âm khí bị trấn áp lập tức thoát ra ngoài, vậy thì học sinh, thầy cô giáo ở trong trường học sẽ gặp tai họa bất ngờ. Ngụy Thời không thể để loại chuyện này xảy ra được.

Ngụy Thời rời khỏi nhà kho, thuận tiện dùng khóa sắt khóa cửa lại, sau đó đi vòng vòng trong trường học yên tĩnh không người.

Đi được mấy vòng, anh hỏi Ngụy Hân vẫn luôn theo cùng, “Em cảm thấy nơi này là trận gì?”

Ngụy Hân suy nghĩ một chút, “Có chút giống ngũ phương trảm quỷ trận.”

Ngụy Thời gật đầu, “Đúng là có điểm giống.”

Ngũ phương trảm quỷ trận không phải là một sát trận, ngược lại, hơn phân nửa thời điểm, giống như tên gọi của nó, được thuật sĩ dùng để sát quỷ trảm tà, nhưng mà trận pháp này lại có chút khác biệt với trận pháp sát quỷ trong thuật Mao Sơn chính thống, trong ngũ phương trảm quỷ trận, trận pháp dùng để giết chết quỷ hồn âm vật trong đó chính là ngũ phương, cũng chính là ngũ quỷ, ngũ quỷ này chia ra làm ngũ quỷ ở giữa Trương Nguyên Bá, ngũ quỷ phương bắc Lưu Nguyên Đạt, ngũ quỷ phương tây Triệu Công Minh, ngũ quỷ phía nam Trương Sĩ Quý, ngũ quỷ phía đông Sử Văn Nghiệp, bọn họ ở trên trời là ngũ quỷ, ở dưới lại là ngũ ôn, nói tóm lại, ngũ phương trảm quỷ trận, chính là hung chồng lên hung, lấy quỷ giết quỷ. Không thể hoàn toàn coi là chính đạo.

Mà cái ngũ phương trảm quỷ trận trước mắt, lạicó chút khác so với cái Ngụy Thời từng thấy qua trong điển tịch, thông thường ngũ phương trảm quỷ trận là mời ngũ quỷ từ trời xuống, mà cái ngũ phương trảm quỷ trận này, lại là dùng năm hung hồn lệ quỷ cường đại thay thế ngũ quỷ trên trời, hồn phách bị chém giết hay vây ở trong trận, mặc kệ là năm hung hồn lệ quỷ cường đại này thắng lợi hay là hồn phách bị vây ở trong trận giết một trong các ngũ quỷ rồi thay thế nó thành ngũ quỷ, trong trận pháp này vẫn luôn tồn tại ngũ phương, cũng chính là năm hung quỷ dáng vẻ khí thế độc ác nhất.

Cũng chính vì thay đổi này, ngũ phương trảm quỷ trận vốn là chẳng chính chẳng tà, lập tức trở nên tà ác vô cùng.