Vài năm sau, Triển Ký cùng Vân Thụy cùng bị đưa tới núi Côn Luân học võ nghệ. Lúc ấy, Hiểu Vân cùng Triển Chiêu cãi nhau một trận, Hiểu Vân khóc lớn.

Lại vài năm sau, Triển Hạo đi theo ông ngoại Công Tôn Sách đọc sách, đến ở Khai Phong Phủ.

Lại mười mấy năm sau, lúc Tiểu Ngọc nhi cùng Tiểu Vân nhi tròn mười tám tuổi, Triển Chiêu bán chút điền sản, chuẩn bị đồ cưới cho các nàng, để các nàng phong quang xuất giá.

Thời gian hơn hai mươi năm, năm tháng cũng đã lưu lại dấu vết trên hai người. Mà đám trẻ đều đã lớn khôn, tự thành gia lập nghiệp. Triển gia náo nhiệt ngày nào, dần dần không còn nữa. Một ngày đi làm trở về, nghênh đón Triển Chiêu chỉ còn lại một mình Hiểu Vân."Tướng công, về rồi.” Một câu, hai mươi năm qua chưa từng thay đổi.

"Ừ, đã về." Triển Chiêu cười, khóe mắt đã có nếp nhăn thật sâu.

Hiểu Vân tiếp nhận quan mạo hắn gỡ xuống, đặt lên giá đỡ. Triển Chiêu ngồi trên ghế, chậm rãi hít thở. Tay phải không tự giác vỗ cánh tay trái của mình.

"Nước đun nóng rồi, tắm rửa trước đã, lát nữa ta dùng rượu thuốc bóp cho chàng."

Tắm rửa xong, Triển Chiêu nằm trên giường, không muốn cử động. Khăn mặt đã làm ấm, ngấm rượu thuốc đắp lên cánh tay trái, ấp áp, thật thoải mái.

Triển Chiêu nghiêng đầu, nhìn thê tử đang đắp khăn ở xương sườn cùng chân trái mình, cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp bình yên.

"Vân Nhi, cám ơn."

Hiểu Vân ngồi ở bên giường, vén tóc mai của hắn ra đằng sau. Gần đây, tóc bạc đã nhiều hơn tóc đen.

"Ngốc quá, cảm tạ cái gì."

Triển Chiêu cười, vươn tay phải cầm tay nàng. Bàn tay vốn trắng mịn tinh tế, đã có nếp nhăn.

"Chúng ta đều già đi rồi." Không biết là ai cảm khái, hai người nhìn nhau cười.

"Chúng ta tuy rằng đều già đi, nhưng vẫn luôn ở bên nhau."

Càng nhớ năm đó mới gặp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hồng nhan xinh đẹp.

Càng nhớ năm đó thương nhau, tình si thắm thiết, bạc đầu không bỏ.

Càng nhớ năm đó chia xa, cõi lòng như tan nát, chỉ vì hồng nhan.

Càng nhớ năm đó gặp lại, mừng rỡ như điên, thề nguyện không rời.

Càng nhớ năm đó gặp nạn, bất khuất, làm bạn bên nhau.

Nắm tay người, cùng người đến chết.

Nắm tay người, cùng người say ngủ.

Nắm tay người, cùng người bạc tóc.

Nắm tay người, còn cầu gì hơn nữa?

HẾT