Editor: Tiểu Bạch Thử

Triệu Phổ bây giờ còn nhớ kỹ, Tử Ảnh khi còn bé cực kỳ khó hầu hạ, vật nhỏ này tuy người gầy gầy nho nhỏ nhưng tính tình đặc biệt nóng nảy, động một tí là giận dỗi. Bao nhiêu Ảnh vệ đều rất thương yêu hắn, thế nhưng không ai có khả năng quản được hắn, kể cả Triệu Phổ cũng là không gây khó dễ nổi hắn. Duy độc một người có thể dễ dàng khiến Tử Ảnh trái lại rất nghe lời, người đó là —— Giả Ảnh!

Đại khái cũng bởi vì ngay từ nhỏ Tử Ảnh đã luôn kề cận Giả Ảnh không rời, một phút cũng không chịu ly khai . . . . . . cứ thế lớn lên.

Từ lúc định cư ở Tiêu Dao đảo, sinh hoạt của Ảnh vệ môn bắt đầu trở nên an nhàn hẳn lên.

Buổi tối Triệu Phổ cũng không cần bọn họ thay phiên gác đêm nữa, toàn bộ đều có khu riêng để ngủ, vài ngày đầu bọn họ còn chưa thích ứng, hầu như mỗi đêm đều có người mộng du mà gây tán loạn khiến bọn hạ nhân nha hoàn cả kinh, cho rằng gặp phải quỷ.

Tử Ảnh cũng được một khu riêng, buổi tối bình thường ôm gối đầu đi đến nằm ở phòng ngủ hảo hạng, Giả Ảnh bình thường đi tiểu đêm, đành ôm hắn trở về phòng, bất quá Tử Ảnh lúc này cứ cuốn chặt lấy Giả Ảnh không tha, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cùng hắn ngủ thẳng đến hừng đông, cả người bị biến thành gối đầu cho Tử Ảnh tùy nghi sai sử.

Hai tháng trôi qua, Tiêu Dao đảo đổi mới hoàn toàn, cuộc sống gia đình của mọi người cũng tạm ổn định . . . . . .

Công Tôn mỗi ngày mang theo Tiểu Tứ Tử nghiên cứu chế tạo thảo dược, Tiểu Tứ Tử cũng đã tới tuổi học y thuật một cách có hệ thống rồi, Công Tôn bắt đầu để bé bắt mạch xem bệnh, kế thừa phụ nghiệp.

Triệu Phổ ngoại trừ hàng ngày đùa giỡn Công Tôn ra, cũng bắt đầu kiểm tra chính sự, bố trí sản nghiệp trên Tiêu Dao đảo, cùng Lư đại gia Hãm Không đảo buôn bán, bởi vì Ảnh vệ môn cũng đều phi thường tài giỏi, do đó thường xuyên qua lại, toàn bộ đảo hưng phấn hưng thịnh, các mối làm ăn cũng ngày càng lớn.

Tiêu Lương thì song song ở cả hai nơi Hãm Không và Tiêu Dao đảo, mỗi ngày học công phu, ngoại trừ ăn bữa chính cùng Triệu Phổ ra, còn có điểm tâm, như là học khinh công với Lư Phương, với Tương Bình học kỹ năng bơi, thậm chí còn luyện công phu với Hàn Chương nữa, sau đó liều mạng với Thạch Đầu. (Khiếp, coi chừng bé sau này siêu hơn Bạch Bạch với Miêu Miêu mất)

Hoàng Thái Phi cũng sang đây rồi, cùng với các nữ Ảnh vệ sống tại một đại viện tử, ngày ngày niệm kinh tụng phật cộng thêm sủng ái Tiểu Tứ Tử. (Thế thì bé lớn kiểu gì?)

Phi Ảnh và Đại Ảnh cùng một đám cô nương tại Tiêu Dao đảo mở một tú đường ở phía sau, chuyên làm xiêm y và vân vân, mấy nàng nha đầu còn mở thêm một sân khấu kịch, học thượng xướng khúc, huyên náo cực điểm.

Giả Ảnh có năng lực nhất, nghiễm nhiên thành đại quản gia Tiêu Dao đảo, lúc nào cũng bận rộ lo lắng an bài mọi việc thỏa đáng, Hôi Ảnh lần trước có nói với Triệu Phổ muốn cùng Phi Ảnh thành thân, Triệu Phổ hỏi Phi Ảnh, cô nương không cự tuyệt, bởi vậy mấy ngày nay trên đảo việc chính là lo chuẩn bị hôn sự.

Tất cả mọi người đều bận rộn . . . . . . Duy độc Tử Ảnh, nhàn a, nhàn cũng là bởi vì hắn tụt hậu hơn.

Tử Ảnh tuổi còn nhỏ, bọn Giả Ảnh đều chiều hắn, không để hắn làm gì cả, ở trong sân nhàn rỗi, hết hái hoa lại đi dạo phố phường và hảo hảo chơi đùa vân vân. Vốn dĩ ban đầu Tử Ảnh còn rất vui vẻ, nhưng ba ngày đã qua, thật là muốn lấy mạng của hắn rồi, thật nhàm chán a!

Hơn nữa Tiểu Tứ Tử gần đây bận quá, một ngày hơn phân nửa thời gian đều cùng Công Tôn học y, phân nửa thời gian rảnh rỗi phân cho Tiểu Lương Tử, phân nửa còn lại thì bị Hoàng Thái Phi đoạt đi. Tử Ảnh không có ai vui đùa, phiền muộn chịu không được.

“Ai . . . . . .”

Ngày hôm đó buổi chiều, Tử Ảnh ngồi ở bàn đá trong viện, cầm trên tay nhánh cỏ lau vẩy qua vẩy lại, đùa với tiểu miêu vằn hổ.

“Ngươi đang làm gì đó?” Giả Ảnh gặm quả táo đi vào sân, đứng ở bên cạnh hắn, nhìn trên người hắn hình như mọc lên mấy cây nấm thì phải. (Cái này ý nói bị bỏ xó đến mức mọc nấm “mốc” ấy mà)

“Ngươi còn chưa phát giác ra . . . . . .” Tử Ảnh nhăn mũi lại, “Buồn chán?”

Giả Ảnh nở nụ cười, “Sao lại buồn chán? Cái này gọi là an nhàn, thật tốt, dưỡng lão sớm.”

“Ta chẳng phải còn chưa được hai mươi tuổi sao?” Tử Ảnh vò đầu bứt tai toàn thân không được tự nhiên, “Giờ đã dưỡng lão sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Giả Ảnh suy nghĩ một chút, nở nụ cười không rõ nghĩa, hỏi, “Bằng không . . . . . . Cưới một cô vợ sinh một đứa con, vậy không phải ngươi có người chơi cùng rồi sao?”

“Ách . . . . . .” Tử Ảnh nheo mắt nhìn hắn, nói, “Cũng tốt a, bất quá lấy vợ ở đâu đây?”

Giả Ảnh nhưng thật ra sửng sốt, “Ngươi thật muốn cưới vợ hả?”

“Ai muốn cưới vợ vậy?” Lúc này, Triệu Phổ gặm quả lê đi vào, theo phía sau là Thạch Đầu lười biếng.

“Vương gia, Thạch Đầu hiện tại theo ngươi lăn lộn a?” Tử Ảnh hỏi.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đuổi đuổi Thạch Đầu, nói, “Ừ, Tiểu Tứ Tử bận quá . . . . . . Vừa nãy ai nói muốn thành thân? Thật tốt quá, chúng ta đang lo việc vui, hảo hảo làm thêm một cái nữa, dùng ngay đồ của bọn Hôi Ảnh vừa xong.”

Giả Ảnh khóe miệng rút trừu —— Làm thêm một lần nữa?!

Tử Ảnh nhấc tay, “Ta nha!”

Giả Ảnh khẽ nhíu mày, “Ngươi thật muốn cưới vợ a? Ngươi nói đùa à.”

“Ai nói giỡn với ngươi?” Tử Ảnh gõ gõ quai hàm, “Dù sao cũng không có việc gì làm, có vợ là có thể sinh một oa nhi như Tiểu Tứ Tử, như vậy ta mỗi ngày có thể cùng chơi với nó.”

Giả Ảnh nhíu mày cười cười, hạ giọng hỏi, “Ngươi biết làm thế nào để sinh hài tử sao?”

“Muốn ta biết để làm chi?” Tử Ảnh đỏ mặt bất mãn, “Đâu phải ta sinh, sinh hài nhi đó là chuyện của thê tử mà!” (Về độ ngốc khéo Tử Ảnh phải tương đương Tiểu Tứ Tử nha)

“. . . . . .”

Triệu Phổ cùng Giả Ảnh đều không nói một lời nhìn Tử Ảnh.

Triệu Phổ nói, “Tử Ảnh . . . . . . Sinh con là chuyện của hai người.”

Tử Ảnh bĩu môi, “Gạt người, đừng cho là ta không biết, sinh con là chuyện của nữ nhân!” Nói xong, thở phì phì đi, cũng không biết đang giận cái gì

. . . . . .

Giả Ảnh và Triệu Phổ vô lực đối mặt nhìn nhau liếc mắt, dở khóc dở cười, vậy phải làm gì với chuyện này bây giờ.

Tử Ảnh chuồn ra ngoài đi vào thành tản bộ để tìm một cô vợ như ý.

Giả Ảnh ở phía sau đi theo, thấy Tử Ảnh ở phía trước lắc lắc giãy giãy, thấy thế nào cũng có chút muốn giận.

“Còn chưa có tìm được người như ý?” Giả Ảnh đi đến, tức giận hỏi.

Tử Ảnh nhăn mặt nhăn mũi, “Không có a . . . . . . Mấy phu nhân ôm hài tử này, hài tử của bọn họ không đáng yêu như Tiểu Tứ Tử.”

Giả Ảnh đỡ trán, “Ngươi đến tột cùng có biết sinh hài tử thế nào hay không?”

Tử Ảnh nhíu mày, “Biết a, ta đâu có ngốc, chẳng phải là như thế này như vậy sau đó như vậy như vậy, rồi chờ một năm mang thai, sinh hạ được một búp bê sao.”

“Biết rõ mà ngươi vẫn còn muốn thành thân?” Giả Ảnh càng thêm tức giận, híp mắt hỏi, “Ngươi muốn cùng nữ nhân như vậy như vậy lại như vậy như vậy?!”

Tử Ảnh cũng nhìn hắn một chút, lạnh lùng cười, “Giả thông minh, đây không phải là ngươi nói ta thành thân sao?”

“Ta . . . . . .” Giả Ảnh triệt để không mở miệng ra hơn được nữa, thì ra Tử Ảnh là giận hắn.

Tử Ảnh hắc hắc cười cười, xoay người hướng phía tửu lâu mà đi, phải ăn mấy món điểm tâm ngon cái đã, ngồi xuống ăn tại chỗ. Giả Ảnh theo sau, ngồi xuống cạnh hắn, cũng tự lấy cho mình một bình rượu, Tử Ảnh đoạt bình rượu đi, không để cho người kia uống.

“Này, ngươi tức giận cái gì?” Giả Ảnh đẩy đẩy Tử Ảnh.

“Quản ngươi cái rắm.” Tử Ảnh uống rượu ừng ực ừng ực, không thèm để tâm người kia.

Sau nửa canh giờ.

“Giả ~ thông ~ minh ~!” Tử Ảnh ghé vào lưng Giả Ảnh đấm hắn, “Ngươi nói làm thế nào mới có một búp bê như Tiểu Tứ Tử mà không cần thành thân a?”

Giả Ảnh nhìn Tử Ảnh bên cạnh mặt đỏ bừng đang mượn rượu làm càn, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngươi uống nhiều rồi.”

“Ngươi nói vì sao nam nhân không thể sinh con a. . . . . .” Tử Ảnh vừa mượn rượu làm càn vừa ồn ào, “Đáng ghét a! Nếu như nam nhân có thể sinh con thì tốt rồi, ngươi sinh cho ta . . . . . .” (Cái này, Tử Ảnh à, nói Nhã tỉ đổi thành sinh tử văn là xong liền à, có điều phải là anh sinh chứ không phải Giả Ảnh sinh a)

“Phụt . . . . . .”

Tửu lâu bên trong hãy còn có khách nhân khác đang ăn, vừa nghe mấy điều Tử Ảnh nói đều phun hết ra, liền thanh toán tiền rồi đi khỏi.

Giả Ảnh mặt cũng đỏ, Tử Ảnh tửu lượng kém, trước đây Triệu Phổ cũng không cho phép hắn uống rượu, miệng vừa quát lại không nháo một ngày một đêm thì còn lâu mới chịu thôi.

Thừa dịp hắn hiện tại chỉ là ngoài miệng điên chứ chưa quậy nháo, Giả Ảnh vội vàng kéo hắn đi ra ngoài.

“Không đi, trở lại không tí thú vị!” Tử Ảnh không chịu đi, cứ thế ngã vật ra đường đòi nghỉ.

Giả Ảnh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ôm hắn đưa lên thuyền.

Lên thuyền rồi, Tử Ảnh chính là vẫn liên tục nháo, thuyền cũng không lớn, mọi người ngay ở Tiêu Dao đảo trước mặt thấy thú vị đều ngó qua.

Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa lúc ăn xong cơm trưa, mang theo cả gia đình lớn đi dạo bên bờ tiêu thực, chỉ nhìn thấy cách đó không xa một con thuyền trên sông liên tục lắc lư chuyển động tại chỗ, Tử Ảnh thì cứ nhất nhất đòi ra sông, Giả Ảnh thì túm chặt hắn không cho hắn trốn . . . . . .

“Tử Tử cùng Giả Giả bọn họ đang làm cái gì vậy?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu chỉ chỉ.

Tiêu Lương cũng hồ nghi, “Đây rốt cuộc là luyện công phu mới sao?”

“Xong, Tử Ảnh lại uống say rồi!” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đi chuẩn bị ngay thuyền nhỏ, chèo thuyền ra giúp Giả Ảnh mang Tử Ảnh đang làm càn dẫn theo trở về.

Sau khi lên bờ, Tử Ảnh cứ thế ngủ trên vai của Giả Ảnh.

Giả Ảnh vẻ mặt bất đắc dĩ khiêng hắn mang trở về phòng ngủ.

Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Cha, Tử Tử làm sao vậy?”

Công Tôn suy nghĩ một hồi, cũng có chút khó hiểu nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhớ lại chuyện hồi sáng này nói, Công Tôn mỉm cười, “A . . . . . . Tử Ảnh là đang giận sao?”

“Vì sao lại tức giận?” Tiểu Tứ Tử không giải thích được.

Tiêu Lương đưa tay kéo bé đến một bên, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta đến phật đường bồi bà bà đi.”

“Ừ, hay đấy!” Tiểu Tứ Tử để Tiêu Lương dẫn đi.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Tử Ảnh có phải thích Giả Ảnh hay không a? Ở cùng một chỗ lâu ngày nên nảy sinh tình cảm?”

Triệu Phổ gật đầu, “Nếu thế thì là chuyện tốt, bất quá Tử Ảnh có chút mơ hồ, hắn có lẽ chính mình cũng không thể hiểu rõ ràng đến tột cùng chuyện gì xảy ra.”

Các ảnh vệ khác đều gật đầu, Thanh Ảnh nói, “Tử Ảnh lúc nào cũng coi Giả Ảnh là vĩ đại nhất, cảm thấy lưu luyến không muốn xa rời …

“Đúng vậy!” Hắc Ảnh cũng nói, “Giả Ảnh nhiều khi nhìn người khác, liếc mắt thôi Tử Ảnh cũng không hài lòng, hỏi hắn vì sao không vui hắn lại không hề biết!”

“Nói một cách đơn giản!” Các ảnh vệ tổng kết, “Tử Ảnh là hành sự theo bản tính của động vật bé con!”

. . . . . . Công Tôn không nói gì . . . . . .

Chính là đang lúc nói chuyện, chỉ thấy phía trước có một con thuyền nhỏ . . . . . loạng choạng cập bến Tiêu Dao đảo.

Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau liếc mắt, bọn họ là ai mà lại đến đảo vào lúc này vậy?

Từ trên thuyền bước xuông là một người mà mọi người đều đã gặp qua, quản gia phủ Vương thừa tướng.

Triệu Phổ có chút buồn bực, Vương thừa tướng sao lại phái người tới để làm gì.

“Vương gia lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như trước a.” Vị quản gia sau khi lên bờ nhanh chóng cấp Triệu Phổ hành lễ, Triệu Phổ tự nhiên khách khí, “Vương quản gia thế nào lại tới.”

“A, là như vậy, lão gia cử ta đến hỏi thăm một chút, không biết vị ảnh vệ lần trước cứu mạng lão gia, Giả Ảnh, đã thành thân hay chưa?”

Triệu Phổ sửng sốt, lắc đầu, “A, còn chưa có . . . . . .”

Vương quản gia cười đến thoải mái, “Tốt quá tốt quá, thừa tướng có một cô cháu gái, năm nay mười tám, bình sinh rất là xinh đẹp a, trước Giả Ảnh cũng gặp qua, tiểu thư đối với Giả Ảnh ngày đó là vừa gặp đã thương a, vừa hay, thừa tướng cũng rất vừa ý Giả Ảnh, nên nghĩ rằng muốn hỏi Vương gia một chút, có thể đồng ý cho cả hai tiến đến hôn nhân hay không?”

Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau liếc mắt, Triệu Phổ hỏi, “Chất tiểu thư, là nha đầu Vương Nghiên sao?”

“Đúng đúng, là Nghiên nhi tiểu thư, Vương gia đã gặp qua.” Quản gia gật đầu.

Vị cô nương này mọi người đều đã gặp qua, lớn lên vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại hiền lành lương thiện, là một tiểu thư khuê các tài hoa và dung mạo hơn người, cùng với Giả Ảnh cũng rất là xứng đôi, chỉ là. . . . . .

“Vương gia?” Quản gia hỏi Triệu Phổ, “Thừa tướng vốn định tự mình tới cửa cầu thân, bất quá chỉ sợ Giả Ảnh đã có người trong lòng, đến lúc đó mà ép buộc thì lại không hay, Vương gia vốn gần hắn nhất, thông báo cho một tiếng chẳng phải sao, dù cho là hai người không duyên phận.”

Triệu Phổ muốn trả lời, Công Tôn nhẹ nhàng kéo hắn, đối vương quản gia nói, “Vương quản gia. . . . . . Là có chuyện như vậy.”

. . . . . .

Chạng vạng, Tử Ảnh mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cảm giác ở trên đầu có tiếng thở nhẹ nhè ấm áp .

Ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cái bụng của Thạch Đầu hướng lên trời, còn nó e thẹn nhìn hắn, thì ra Tử Ảnh gối đầu lên người nó ngủ ngày.

“Ưm . . . . . .” Tử Ảnh ngồi dậy, ngáp một cái, cảm thấy đầu hãy còn chút choáng váng, suy nghĩ một hồi, a . . . . . . Là mình uống rượu, lại nhớ lại, bĩu môi —— Giả Ảnh thối!

Vừa định đứng lên, chợt nghe bên cửa có người nói chuyện.

“Thật sự sao?”

Là tiếng của Tiểu Tứ Tử, chính là kinh ngạc hỏi, “Giả Giả muốn kết hôn với Vương tỷ tỷ?”

Tử Ảnh thấy đầu mình ong lên một chút, vội đứng lên rồi tới cạnh cửa nghe.

Chỉ thấy ngoài cửa, Tiểu Tứ Tử đang hỏi Tiêu Lương, “Thật sự sao Tiểu Lương Tử? Vậy Giả Giả không thích ở với Tử Tử sao?”

“Thế nhưng Tử Ảnh không phải nói cũng muốn đón dâu mà?” Tiêu Lương nói, “Vương quản gia có nhắc tới hôn nhân, hẳn là không sai được rồi, tiên sinh cùng sư phụ cũng lưu người ta ở lại.”

“Như vậy a . . . . . .” Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, “Ta hãy còn thích Tử Tử cùng Giả Giả ở cùng một chỗ nha.”

“Không có biện pháp nha.” Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử vừa nói chuyện vừa đi về sân sau

Tử Ảnh ngơ ngác đứng ở phía sau cửa, choáng váng.

Tới giờ cơm chiều, Giả Ảnh bưng đồ ăn tới phòng Tử Ảnh, “Tử Ảnh, tỉnh chưa?”

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tử Ảnh ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn không nói lời nào.

“Làm sao vậy?” Giả Ảnh giơ tay lên huơ qua huơ lại tìm lý trí của hắn, “Còn chưa tỉnh sao?”

Tử Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu mới hỏi, “Nghe nói Vương quản gia tới?”

“A.” Giả Ảnh cười cười, “Là tới để . . . . . .”

Giả Ảnh nói còn chưa dứt lời, Tử Ảnh đã đứng lên, nhìn chòng chọc hắn mà hỏi, “Ngươi thật cao hứng a?!”

Giả Ảnh vẻ mặt mờ mịt, “Cao hứng cái gì?”

Tử Ảnh không nói lời nào.

Giả Ảnh mang đồ ăn đặt lên bàn, nói, “Ngươi ăn trước đi, buổi tối nay ta có lời muốn nói với ngươi.”

Tử Ảnh sửng sốt, nhìn Giả Ảnh, trong lòng luống cuống —— Giả Ảnh là muốn nói cho hắn biết chuyện Giả Ảnh thành thân sao, sau đó chúng ta cũng không thể ở cùng nhau nữa sao. . . . . .

“Ta đi ra ngoài trước, ngươi đi tắm rửa đi.” Giả Ảnh đâm đâm tay áo Tử Ảnh, “Đều là rượu.”

Nói xong, xoay người đi.

Nhìn Giả Ảnh đi, Tử Ảnh ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn nhìn chằm chằm bữa cơm tối trên bàn . . . . . . Một lúc lâu sau vẫn chưa động đến.

Đêm đó, Tiểu Tứ Tử tắm rửa xong cùng Tiêu Lương ở trong sân ăn đêm, nhìn Ảnh vệ môn đi vào, duy độc không thấy được Tử Ảnh thì hỏi, “Tử Tử còn chưa tỉnh rượu sao?”

Tiêu Lương lắc đầu, thấp giọng nói, “Cận nhi, vừa rồi Ảnh vệ môn nói, việc hôn nhân bị từ chối rồi!”

“Thực sự a?!” Tiểu Tứ Tử vui vẻ đứng lên, “Chúng ta đi nói cho Tử Tử!” Nói rồi, Tiểu Tứ Tử cầm lấy điểm tâm trên bàn chạy đi.

Tiêu Lương vội vã đuổi theo.

Thế nhưng hai tiểu tử kia chạy vào khu của Tử Ảnh, Tử Ảnh lại không có ở đấy.

Tiểu Tứ Tử vào nhà tìm một vòng, sốt ruột, “Tử Tử ngay cả y phục cũng cầm đi! Tử Tử rời khỏi đây rồi!”

“Ai rời khỏi rồi?”

Lúc này, chỉ thấy Giả Ảnh đi đến, trên tay hắn cầm một chút điểm tâm, bởi vì đã nói trước muốn cùng Tử Ảnh nói chuyện phiếm .

Lúc này, Tiêu Lương từ trong phòng chạy đi ra, cầm một phong thư, “Tử Ảnh đặt nó ở trên bàn.”

Giả Ảnh mở thư ra xem, chỉ thấy ghi vỏn vẹn một câu —— lão tử đi đây, ngươi cứ ở lại mà lo thành thân đi, đồ hỗn đản.

“Haiz . . . . . .” Giả Ảnh thở dài.

“Mau đuổi theo nha!” Tiểu Tứ Tử giục Giả Ảnh, “Tử Tử rời khỏi đây để đi đâu vậy?”

“A . . . . . .” Giả Ảnh suy nghĩ một chút, “Hắn hẳn là còn chưa đi xa, lúc này sao, phỏng chừng là ở nơi nào nhỉ . . . . . .” Nói rồi gãi gãi đầu, ngoắc ngoắc ngón tay đối với hai tiểu tử, đi ra ngoài.

Ba người tới bến đò, xa xa . . . . . . Thấy giữa lòng sông có một con thuyền, đang lòng vòng quanh đảo.

Giả Ảnh đi chuẩn bị một con thuyền khác, chèo ra sông.

Giữa sông, trên thuyền, Tử Ảnh đang buồn bực dùng mái chèo rẽ nước, thân thuyền ở giữa sông càng không ngừng đảo quanh, mãi không tiến về phía trước.

“Muốn đi đâu vậy a?”

Tử Ảnh chợt nghe có người đang hỏi ở bên tai hắn.

Quay đầu lại . . . . . . Thấy được Giả Ảnh.

“Hỏi làm gì a?” Tử Ảnh trừng hắn.

“A, chúng ta vẫn chưa từng xa nhau sao, ngươi đi đâu vậy ta đương nhiên cũng đi theo đến chỗ đó rồi.” Giả Ảnh đi qua thuyền bên kia ngồi xuống, “Còn có a, thuyền này có đúng hay không là đệ nhất chiến thuyền mặt đông a?”

“Đúng vậy.”

“Sáng nay Thanh Ảnh nói thuyền bị dột nước.” Giả Ảnh đưa tay chỉ chỉ đuôi thuyền đang có một khe hở để nước lọt vào, “Đại khái còn ít nhất hai canh giờ nữa nó sẽ chìm.”

Tử Ảnh đưa tay ném mái chèo xuống nước.

Giả Ảnh nhíu mày, “Ai da, ngươi chặt đứt cả sinh lộ duy nhất của chúng ta rồi, vốn dĩ với tài cán của ta nội trong nửa canh giờ đã đưa thuyền trở lại rồi.”

“Ngươi thật sự phát cáu với ta trong khi ta không phải là người làm sai?!” Tử Ảnh phóng tới định cùng hắn đánh nhau.

Giả Ảnh nở nụ cười, “Ngươi phản ứng như thế này là bởi vì không muốn ta cùng người khác thành thân hả?”

Tử Ảnh dừng lại, chạy đến đầu thuyền ngồi xuống, “Không biết.”

Giả Ảnh lười biếng duỗi lưng ra, “Không muốn ta thành thân, nghĩa là ngươi thích ta?”

“Đắc ý!” Tử Ảnh lầm bầm một câu.

“Không thích?”

“. . . . . . Tàm tạm.”

“Vậy rốt cuộc là thích hay không thích?” Giả Ảnh có chút bất đắc dĩ hỏi hắn.

Tử Ảnh do dự một lúc, “Không biết.”

“Vậy ngươi định làm sao bây giờ?” Giả Ảnh ngồi dậy tiến đến ngồi bên cạnh hắn.

“Không biết, không thú vị, buồn chán, buồn bực, không có việc gì để làm.” Tử Ảnh lẩm bẩm nói thầm, vừa liếc mắt nhìn Giả Ảnh, “Không cho phép thành thân!”

“Không muốn ta thành thân?”

Tử Ảnh lắc đầu.

“Vì sao?”

“Không biết.” Tử Ảnh xoay người chải tóc, vẻ mặt mất hứng.

“Tiên sinh cùng Vương gia không đáp ứng hôn sự này.” Giả Ảnh đột nhiên mở miệng, “Ta đã gặp vương quản gia từ chối rồi.”

Tử Ảnh ngẩng đầu, giật mình nhìn hắn, “Ngươi không đáp ứng?”

“Ta vì sao phải đáp ứng.” Giả Ảnh nghĩ buồn cười, khóe miệng nhếch lên, “Ta lại không thích Vương cô nương.”

“A . . . . . .” Tử Ảnh nháy mắt mấy cái, thì ra không có thành thân a, tâm tình không có gì cả, thế thì tốt rồi.

“Được rồi.” Giả Ảnh lại nhích lại gần người Tử Ảnh, cười nói, “Ngươi không phải nói ngươi buồn bực, không thú vị lại buồn chán không có việc gì để làm sao?”

“Ừ.” Tử Ảnh gật đầu.

“Ta cùng ngươi ha?” Giả Ảnh đưa tay điểm nhẹ nhẹ cái mũi của hắn, “Ta đem mọi việc phân cho người khác làm, sau đó cái gì cũng không làm, chuyên trách cùng ngươi.”

“Thật sự?” Tử Ảnh nghiêng đầu quan sát ánh mắt của hắn.

“Ừ.” Giả Ảnh gật đầu, “Vậy tâm tình ngươi có tốt hơn chút nào chưa?”

Tử Ảnh gật đầu, tâm tình tốt hơn không ít, Giả Ảnh ngày hôm nay vẫn còn rất . . . . . . ôn nhu?

Đang nghĩ ngợi, cảm giác Giả Ảnh nhẹ nhàng đâm đâm hắn, nhỏ giọng nói, “Ai, chúng ta có muốn hay không qua bên chiến thuyền bên kia? Giầy ta ướt hết rồi.”

Tử Ảnh cúi đầu nhìn, nước tràn đầy thuyền a . . . . . .

Từ ngày này bắt đầu, Tử Ảnh từ một người nhàn nhất trở thành người bận rộn nhất Tiêu Dao đảo.

Sáng sớm trời mới tảng sáng, đã bị Giả Ảnh từ trong ổ chăn lôi ra, lên Tùng Gian phủ ăn sáng xem kịch, buổi chiều chạy đi leo núi, buổi tối sau khi trở về còn muốn đi chơi thuyền câu cá, ban đêm như thường lệ mệt mỏi cực kì đành để Giả Ảnh khiêng trở về, buồn bực nhức đầu ngủ.

Ngày thứ hai mới sáng sớm lại thức dậy chạy đi săn thú, buổi chiều xuất môn đi võ đài xem tỉ thí, buổi tối nghe hát, trở về ăn khuya . . . . . .

Ngày thứ ba đi thuyền hoa du hồ, buổi chiều rời bến ngắm thủy triều . . . . . .

Một ngày qua lại thêm một ngày, Giả Ảnh dùng mọi khả năng nghĩ ra đủ trò khiến đầu óc hắn choáng váng.

Công Tôn nhìn hai người chân không chạm đất chạy ngược chạy xuôi, cười hỏi Triệu Phổ, “Tình huống này ngươi định tính thế nào?”

Triệu Phổ nhíu mày, “Là chuyện yêu đương mà người xưa hay kể!”

Công Tôn bật cười, “Vậy còn việc hôn nhân thì sao? Có muốn chuẩn bị cho bọn hắn hay không?”

“Ai, sớm quá.” Triệu Phổ cười ha hả khoát khoát tay, “Tử Ảnh còn nhỏ, để hắn dằn vặt thêm hai năm hơn nữa đã.”

Vì vậy, dày vò nhau như vậy hết hai năm, Tiêu Dao đảo lại xử lý thêm một đại hỷ sự nữa, trên đảo lại có thêm một đôi tình nhân . . . . . .