Ix cảm thấy có một chút trống rỗng khi hắn rời khỏi cửa hàng. Cảm giác đó hoàn toàn có thể hiểu được nhưng nó vẫn làm hắn cảm thấy ngạc nhiên. Như thể bị cảm xúc chi phối, hắn quay trở lại cửa ra vào. Bên trong đó trống rỗng.

Những chiếc kệ cũ kỹ xếp dọc các bức tường. Đồ đạc trong nhà và trên tầng hai đều bị bỏ lại. Chúng sẽ rất hoan nghênh được những thế hệ cư dân tiếp theo sử dụng. Nếu không, họ có thể dỡ bỏ chúng để lấy củi.

Ix tự hỏi rằng liệu có ai mua lại nơi này không. Sau cùng thì nơi đây cũng chỉ là một một ngôi làng đang trên đà suy tàn nằm giữa những dãy núi. Hắn sẽ đối mặt với tình trạng thực sự khó khăn nếu không có ai mua nó. Cha nuôi Ix đã mất, thiếu ông, chẳng còn ai muốn thuê hắn làm việc nữa. Số tiền ít ỏi hắn có chỉ có thể chi trả cho sinh hoạt một thời gian ngắn, nhưng chỉ đến vậy thôi.

Một tia sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, làm hiện lên những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí.

Đột nhiên, Ix lại nhớ đến giọng nói khàn khàn từ ngươi thầy của mình.

“Mày có biết theo thánh thư Marayist, điều gì sẽ xảy ra với cơ thể sau khi chết không?” người đàn ông hỏi, cơ thể tiều tụy như một cái cây già cỗi.

Ông nằm trên chiếc giường đơn sơ, quay mặt về phía Ix, cố rặn ra từng chữ. Có vẻ ông ấy tin rằng một khi lời nói này dừng lại, ông ấy sẽ chết.

“Họ nói rằng linh hồn mày sẽ chui ra từ miệng và bay lên thiên đường — đúng không?” Ông nói.

“Vâng”

Ix gật đầu một cách thờ ơ.

“Hừ, ta chẳng tin chuyện hoang đường đó đâu. Thế giới này, hmm, đâu có dễ dàng đến vậy.”

“Vậy điều gì sẽ xảy ra sau khi thầy chết vậy?”

“Ta sẽ hóa thành cát bụi.”

“Cát bụi?”

“Những sinh vật sống sẽ trương phềnh lên

sau khi chết. Đến mức không thể nhận ra. Và càng ngày càng nhẹ hơn, nhẹ đến cùng cực sau đó hóa thành cát bụi rồi phân tán.” Người đàn ông nói liền hơi trước khi ho ra một tiếng, hệt như tiếng gió len qua những kẽ lá.

“Nghe có vẻ cũng tốt và vô tư đó chứ.”

“Vô tư sao?” Môi ông run rẩy. “Sau cùng thì còn lại cái gì? Một thằng thợ nửa mùa như mày? Yên tâm quá nhỉ?”

“Thầy còn rất nhiều đệ tử giỏi mà.”

“Ah, không. Không, không. Sẽ chẳng có tương lai nào cho chúng và cái nghề làm đũa phép này đâu. Thật đáng thương cho những khách hàng của ta...”

Giọng người đàn ông nhỏ dần. Nhịp thở của ông nhỏ dần, cuối cùng ông chìm vào giấc ngủ.

Khi cái chết ngày càng đến gần, những lần hấp hối và lời nói luyên thuyên mê sảng của ông lão cứ xen kẽ nhau. Giấc ngủ ấy cứ dài hơn và dài hơn, cho đến khi ông ấy không thể tỉnh dậy được nữa.

Đó là chuyện đã xảy ra vào một tháng trước.

Ix hồi tưởng lại tất cả chuyện này trong khi nhìn vào đám bụi bay lơ lửng trong không khí.

“Vậy là ngay cả Thợ làm đũa huyền thoại Munzil cũng hóa thành cát bụi sau khi chết à?”

Lời nói đó được thốt ra từ miệng Ix trước khi hắn đóng của lại.

Tấm biển hiệu đã không còn được treo ở bên ngoài. Dấu tích duy nhất còn sót lại là dòng chữ Hãy đặt chiếc đũa phép vào tay người xứng đáng được khắc vào khúc gỗ ở trước cổng.

Vì cửa hàng nằm ở rìa ngôi làng. Ix rời đi mà không chạm mặt với bất kì ai. Hắn nhẹ nhàng nhấc túi hành lý mang theo. Hiện giờ vẫn còn sớm, măt trời mới nhô lên được một nửa, vừa đủ để sưởi ấm mặt đất lạnh lẽo.

Trước tiên, hắn định sẽ tới Leirest, một thành phố nằm ở phía Nam. Ngay cả khi đi bộ, hắn cũng phải tới trước khi mặt trời lặn.

Vượt qua hàng rào đuổi thú, Ix đang đứng trước lối vào làng. Đúng lúc đó, hắn thấy nhìn thấy một người lạ mặt. Một bóng người đơn độc trên con đường hướng về phía Nam. Cả cơ thể khoác một chiếc áo choàng xám, giấu mặt dưới cái mũ trùm đầu.

Mặc dù tính bỏ đi nhưng dù sao đây cũng là nơi mà hắn lớn lên. Vì vậy, với chút nghĩa vụ cuối cùng với quê hương, hắn vẫn quyết định đứng đợi ở cổng. Hắn sẽ cảnh báo với mọi người nếu có một kẻ đáng ngờ tiến vào.

Không lâu sau, hai người chạm mặt nhau.

Người kia thấp hơn Ix khoảng 1 cái đầu. Chiếc áo choàng được làm bằng chất liệu khá cao cấp. Dẫu vậy, dù mặc trên mình trang phục xa xỉ nhưng lại không có một người hầu nào để mang vác hành lý mà thay vào đó là một cái túi to trên lưng.

Mọi thứ về du khách này, đều mâu thuẫn với nhau. Ix không thể nhìn thấy mặt của người đó dưới cái mũ trùm đầu.

Trong một khoảng khắc ngắn, hai người đối mặt với nhau trong im lặng.

“Um”, một giọng nói của nữ phát ra dưới chiếc mũ. Giọng của cô gái ấy hơi trầm. “Cho hỏi ở đây có một cửa hàng đũa phép đúng không?” cô hỏi.

“Cửa hàng đũa phép?”

“Tôi nghe nói rằng có một cái trong ngôi làng này.”

“...A” Ix khẽ gật đầu.

Có vẻ — cô ta đến để kiểm tra cửa hàng.

Vì chẳng có ai trong làng mua ngôi nhà nên có lẽ họ đã rao bán nó ở những ngôi làng dưới chân núi. Người phụ nữ đó có thể là một khách hàng tiềm năng, đến để kiểm tra ngôi nhà trước khi mua hoặc là một người thuộc lĩnh vực bất động sản. Ix không thể hiểu được cô gái ấy thấy được giá trị gì ở nơi hoang vu này, tuy nhiên...

Tốt xấu gì cô ấy cũng là một khách hàng của hắn. Hắn cũng nên cư xử tử tế một chút.

“Đi vào trong làng, nó chính là ngôi nhà đầu tiên đó.” Hắn nói với cô.

“Cảm ơn.”

Nói vậy rồi cô ấy biến mất hút vào trong thị trấn.

“... Cô ta định mở một cửa hàng sao?”

Ix thở dài. Dù không muốn nhưng từ hôm nay, hắn sẽ phải bước chân ra ngoài thế giới. Tất cả những gì hắn có là một vài đồng xu lẻ và kĩ năng làm đũa phép.

Khoảng hai mươi năm trước, Ix đã bị bỏ lại bên ngoài cửa hàng đó — cửa hàng đũa phép Munzil. Thậm chí còn không có một mảnh giấy nào được để lại bên hắn, chỉ có một đứa bé được quấn bới vải vụn bị vứt trên bậc cửa. Hôm đó trời đổ tuyết. Munzil đi ra ngoài lấy nước và nhìn thấy cậu bé, ông đã nhận nuôi và tự tay chăm sóc cho cậu. Ông đã đặt tên cho cậu là Ix, có nghĩa là tuyết.

Mọi người trong thị trấn đều ngạc nhiên. Munzil là thợ thủ công nổi tiếng khắp cả vương quốc cả về tay nghề làm đũa phép và cả tính cứng đầu của mình. Không ai có thể nghĩ rằng ông ấy lại nhận nuôi một đứa trẻ, thậm chí còn coi nó như con ruột của mình mà nuôi dưỡng. Có lẽ vì ông đã thấy trước cái kết của cuộc đời mình. Cuối cùng, đứa trẻ đó đã trở thành đệ tử cuối cùng của Munzil, những đứa khác đã rời đi từ lâu. Ix là người duy nhất ở bên vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời người thợ ấy.

Theo di nguyện của Muzil, họ đã không tổ chức tang lễ. Người thợ làm đũa phép nổi tiếng nhất vương quốc đã ra đi một cách lặng lẽ. Những vật dụng và tài liệu làm đũa đã được xử lý trước khi ông qua đời, và theo di nguyện, cửa hàng đũa đã đóng cửa. Ông biến mất như một hạt bui trong gió. Hiện giờ, những gì còn lại của Munzil là những tác phẩm và đệ tử của ông...

Ix dừng lại. Lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn lên trời. Mặt trời đã lên tới thiên đỉnh. Một cơn gió mạnh thổi qua con dốc, hất tung mái tóc của hắn. Hắn quyết định nghỉ giải lao và ngồi xuống mép đường.

Cây Ense tiếp tục trải dài như vô tận ở hai bên đường. Chúng có lá sắc nhọn và vỏ cây cứng. Vì có tính kháng ma thuật nên chúng không thích hợp để làm đũa phép. Nhưng chúng đã ngăn ma vật không bén mảng được vào làng. Cũng vì lý do đó mà nhiều thành phố đã trồng rừng ense hoặc xây dựng hàng rào bằng gỗ ense xung quanh biên giới.

Rất lâu về trước, con đường này từng đóng vai trò huyết mạch giữa các thành phố trong vùng bởi nó được mở ra từ một khu rừng ense tự nhiên. Có thể thấy các ngôi làng dọc theo tuyến đường này đã trở lên thịnh vượng nhờ những đoàn khách lữ hành lấy nơi đó làm chỗ nghỉ chân.

Tuy nhiên, việc xây dựng Kusa Zuf, xa lộ hoàng gia, khoảng năm mươi năm trước đã khiến con đường quanh co này trở nên thừa thãi. Những đám cỏ dại mọc ven đường là minh chứng cho việc có rất ít người qua lại nơi đây ngày nay.

Toan đứng dậy sau khi nghỉ ngơi, Ix nghe thấy có tiếng bước chân xào xạc giẫm lên cỏ đang tiến lại gần chỗ hắn.

Nhìn lại, hắn thấy người phụ nữ sáng nay đang nhanh chóng sải bước về phía hắn. Cô dùng tay giữ chiếc mũ để tránh việc nó bị gió thổi bay.

Có lẽ cô ấy kiểm tra xong cửa hàng rồi.

Trong khi Ix đang nghĩ thế giới thương gia thật bận rộn, người phụ nữ đó dừng lại trước mặt anh ta.

Đôi vai nhấp nhô liên tục, hơi thở gấp gáp nặng nhọc; có lẽ cô ấy đã vội vàng chạy đến đây.

Vẫn còn hổn hển hơi thở, cô ấy hét lên: "Tại sao anh lại nói dối tôi?

Ix bối rối.”Chắc chắn nơi tôi chỉ cho cô là chính xác mà.”

"Cửa hàng không còn ở đó nữa!"

“Chủ cửa hàng đã chết rồi.”

"Cái gì...? Tại sao anh không nói cho tôi điều đó từ trước?"

“Cô không hỏi.”

"Không ai ở khu vực chân đồi có thể cho tôi biết ông ấy còn sống hay đã mất. Rõ ràng, chưa có tang lễ nào diễn ra."

" Cô đến đây để xác nhận điều đó hả? Thật không may, sẽ chẳng có cái tang lễ nào đâu."

"Không, không phải vậy!" cô ấy hét lên, nắm chặt nắm đấm với cơn giận. Khi cô ấy bỏ tay ra khỏi cái mũ, gió thổi vào lật nó ra đằng sau.

Tóc đen pha màu xanh lam như tuôn ra, tiếp theo là làn da nâu. Một chiếc bông tai trang trí trên tai phải của cô tạo ra âm thanh kim loại. Gương mặt trẻ trung của cô chứng tỏ rằng cô ấy chưa hoàn toàn trưởng thành.

Cô ấy trông ngạc nhiên trong một khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng biểu hiện sự tức giận.

"Trẻ con?" Ix lẩm bẩm. Sau đó, anh ta hỏi cô ấy: "Cô đến từ đâu?"

“Thủ đô.”

“Đi qua tất cả các ngọn núi đó sao?”

"Tôi sẽ không thể có được nó nếu tôi không đi."

“Có được cái gì?”

Ánh mắt sắc bén của cô ấy găm thẳng vào Ix. Chỉ tay vào cậu. “Anh, thợ làm đũa phép.”

“Cô hiểu nhầm rồi.”

"Hử? Anh không phải là Ix à?"

“Là tôi. Còn cô?”

"Tên tôi là Yuui," cô ấy tuyên bố, đặt tay lên ngực. "Nhưng anh thật sự là Ix, phải không?"

“Là tôi.”

"Tôi nghe từ những người dân làng. Chủ cửa hàng đã qua đời và đệ tử của ông đang trên đường đến Leirest hôm nay."

"Ừ, đúng là tôi, nhưng tôi không phải là người làm đũa phép. Tôi không được đăng ký với Hội."

"Hừ, à, cái gì...?" Cô ấy trông bối rối. Có lẽ cô ấy chưa biết về hệ thống hội. Dựa vào diện mạo, có lẽ cô ấy đến từ vùng đất phía Đông. Nghĩ lại, hắn nhận ra cách cô ấy nói chuyện nghe có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng lại thông thạo tiếng vùng trung tâm đến mức sẽ không nhận thấy nếu ai không chú ý kỹ.

"Nếu không đăng ký với Hội, việc tự xưng là một thợ thủ công là một tội lớn. Hiện tại, tôi chỉ là một người học việc - dù thực ra, nói chính xác hơn là không bằng một người học việc. Không một cửa hàng nào sẽ thuê tôi cả." hắn thừa nhận.

“A-Anh không lừa được tôi đâu.” Yuuki vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy. "Dù có là người học việc hay không, anh vẫn có liên quan đến cửa hàng của Munzil phải không?"

“Đúng vậy.”

"C-cuối cùng anh chịu thừa nhận. Giờ tôi sẽ không để anh thoát khỏi tay đâu."

"Tôi đã nói từ đầu rồi. Chẳng có ai chạy trốn ở đây cả." Ix đáp lại một cách lạnh lùng. Anh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Yuui bằng một khuôn mặt vô cảm.

"Được rồi, cô có việc gì với người có liên quan đến Munzil?" hắn hỏi.

“N-nếu anh thành thật như vậy từ đầu với tôi thì có phải tốt hơn không...”

"Rồi, rồi. Cô muốn gì."

"Urgh... Anh tốt hơn không nên hối hận vì đã hỏi." Cô ấy đưa một tay vào áo khoác và lấy ra một cây đũa phép. "Sửa cái này đi!"

“Không.”

“Huh, c-chờ đã, ít nhất hãy dành một ít thời gian thử suy nghĩ đi chứ...”

"Tôi đã nói trước đó rồi, tôi không phải là một người thợ. Một người như vậy nếu hành nghề sẽ phạm trọng tội. Kể cả chỉ là việc sửa chữa." hắn cẩn thận nói, nhìn chằm chằm vào cây đũa.

Về mặt lý thuyết, thợ làm đũa làm việc với cả đũa phép và quyền trượng. Quyền trượng có chiều cao tương đương với một người, trong khi đũa phép thường có chiều dài từ khuỷu tay đến ngón tay cái. Ngoài điều đó ra thì chúng đều như nhau, nhưng chiều dài ảnh hưởng đến độ bền và tốc độ ra phép của chúng. Trượng càng dài thì càng bền. Mặt khác, cây đũa phép Yuui lấy ra là loại tiêu chuẩn. Loại có ưu điểm vượt trội về khả năng niệm phép nhanh.

Có một thành ngữ như này để so sánh giữa việc sử dụng một cây đũa và một cây trượng: Đũa đối nhân, trượng đối quân[note63872]. Ngoài ra cũng có một câu nói đùa như sau: sử dụng đũa phép một lần mỗi ngày rồi ném nó đi. Sử dụng trượng mỗi ngày, vì nó luôn vâng lời.[note63873]

Dù vậy, cây đũa mà Yuui cầm trong tay là một kiệt tác mà Ix chưa bao giờ thấy trước đây.

Cây đũa có lẽ được làm từ loại gỗ ‘nueb’ khoảng năm trăm tuổi. Nó có màu gần như đen tuyền, hơi phai màu do đã được sử dụng một khoảng thời gian dài. Một món đồ cổ. Dù vậy, cây đũa vẫn ít có dấu hiệu cong vênh nào. Về mặt giá trị, Ix cho rằng một quý tộc nhỏ chỉ có thể sở hữu nó nếu họ bán tất cả của cải mà họ sở hữu.

“Thầy Munzil chế tác nó à?” hắn hỏi.

“Đ-đúng vậy. Anh có nhận ra nó không?”

“Không, chưa từng thấy cây đũa này. Có lẽ nó được tạo ra trước thời của tôi.”

“Anh nói như kiểu anh nhớ rõ từng chiếc đũa được ông ấy tạo ra từ lúc đó vậy”.

“Tôi nhớ mà.”

“Cái...?” Cô gái nhìn Ix, lông mày nhíu chặt.

Dù về chất lượng của cây đũa hay cả việc cây đũa này được tạo ra bởi thầy của hắn, thì bất kì một người dân nào của vương quốc cũng khó có thể sở hữu được.

Vậy tại sao cô gái này lại có một cái...?

Dù khu vực này khá gần một thành phố lớn, nhưng cũng rất lạ khi có ai đó lặn lội từ một vùng đất phía đông đến tận nơi rừng núi này của vương quốc.

"G-Gì vậy?!" Yuui hét lên khi cô nhận ra Ix đang nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Dù sao, đừng nghĩ là tôi sẽ để anh chạy thoát." cô khẳng định. "Tôi có một hợp đồng."

“Hợp đồng?”

“Đúng vậy. Một lời hứa sửa cây đũa.”

"Tôi không bị ràng buộc bởi bất kì lời hứa nào cả."

“Cho dù không phải anh,” Yuui vừa nói vừa lục lọi túi đồ của mình sau đó rút ra một phong thư cũ “thì cũng là thầy của anh.”

“Thứ đó nói vậy à?”

"Tôi được kể lại là như vậy.”

Ix nhăn mặt, nhanh chóng giật lấy phong thư.

Dấu niêm phong rõ ràng là của Munzil. Không còn nghi ngờ gì rằng thầy của hắn đã viết thứ này. Bên trong phong thư chỉ có duy nhất một tờ giấy nhỏ.

Dưới danh nghĩa Munzil Alreff, tuyên bố rằng bất kỳ việc bảo dưỡng nào cho cây đũa này (mã số khắc: 8305, nhẵn) sẽ được làm một lần mà không thu phí nếu được yêu cầu trong vòng ba trăm năm tiếp theo. 

Hơn nữa, đảm bảo rằng nếu điều này xảy ra sau khi Munzil qua đời, hợp đồng sẽ được thực hiện bởi một trong số những đệ tử làm thợ của ông. 

Đến người đọc lá thư này đầu tiên, mày đấy, thằng oắt. Đừng bao giờ chạm vào một cây đũa nào nữa nếu mày dám từ chối nhiệm vụ này. 

Dường như người thầy của Ix đã nhanh chóng trở lại, mang theo một điều gì đó nặng nề hơn, to lớn hơn và quan trọng là cực kì phiền toái, hơn cả một đám bụi.