Valentine 14 tháng 2 là ngày dành cho các cặp đôi sau lễ Giáng sinh.

Năm nay tôi đây vun đắp hi vọng đến trường sẽ ẵm được một tí sô-cô-la tình yêu, nhưng rốt cuộc thì cũng chỉ nhận được thanh sô-cô-la giá khoảng 30 yên đến từ cô bạn mà đứa học cùng lớp nào nhỏ cũng tặng. Mà 99% chỗ sô-cô-la đó là sô-cô-la tình bạn cơ.

Tôi, Hoshimi Akira, là một trong những thanh niên biết trước là hôm nay đến trường sẽ chả được tặng mống sô-cô-la tình yêu nào, nhưng vẫn ôm ấp lấy cái niềm tin

bản thân sẽ được nhận gì đó.

Có hai khoảng thời gian chính bạn sẽ nhận sô-cô-la ở trường.

Một là trước tiết chủ nhiệm buổi sáng, hai là trước lúc đến trường.

Khoảng thời gian đó mà được tặng thì đỉnh thôi rồi luôn.

“Sao mặt câu trông lo lắng thế?’

“Hmm? Karin..”

Người vừa bảo tôi trông có vẻ âu lo là Kumosaki Karin.

Cổ là bạn thuở nhỏ của tôi.

Chả mong chờ nhận được sô-cô-la từ nhỏ đâu, vì hai đứa là bạn thuở nhỏ mà.

Nhưng mà nhỏ mà tặng sô-cô-la thì tôi vẫn vui lắm.

“Này, cậu dám thở dài khi thấy mặt người khác như thế à.”

“Tớ thở dài vì nhớ lại vài chuyện thôi, đừng bận tâm.”

“Có chuyện gì xấu xảy ra với cậu à? Tớ sẽ nghe nếu cậu muốn tâm sự? Ừ, Đừng hiểu lầm đấy. Tớ nghe cậu kể để sau này chúng ta có cái để cười thôi.”

“Tớ không bao giờ kể chuyện đó cho cậu đâu, Karin”

Tôi mà nói mấy thứ không biết xấu hổ như “Tớ lo lắm, không biết mình có nhận được socola không” thì chắc hẳn cô ấy sẽ cười phá lên mất.

“Hm, chuyện của Akira à. Chắc là mấy chuyện ngớ ngẩn thôi.”

Sau khi rời đi, Karin tiến tới chỗ nhóm bạn.

Đúng là… Không tôn trọng mình gì cả. Đồ ngốc Karin. Dù chuyện đó có lố bịch thật đấy nhưng lại rất quan trọng với tôi đó biết không,

Khoảng thời gian trước tiết chủ nhiệm buổi sáng sắp kết thúc rồi. Nhưng chả gái nào đến tặng sô-cô-la, không một ai thèm cho tôi cả.

Nhìn xung quanh thì thấy một cậu bạn cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Túm tụm bên bàn là thanh niên đẹp trai nhất lớp được vây nhiều gái vây quanh, còn có một cậu trai đang nhìn họ mà mắt đẫm lệ mi nữa cơ.

Chết tiệt...

Cái thằng đẹp mã mà tôi không nhớ tên vì thường được gọi bằng quá nhiều biệt danh khác kia… Tao hơi bị ghen tị rồi đấy.

“Đến tiết chủ nhiệm buổi sáng rồi đấy. Ngồi xuống hết cho tôi, mấy đứa nhóc này!”

Lời khiển trách của thầy giáo làm giải tán đoàn quân trao tặng sô-cô-la.

Sao tôi có thể bỏ lỡ chuyện này được cơ chứ. Thầy đưa mắt nhìn chỗ sô-cô-la với vẻ ghen tị.

Thầy à… Chúng ta giống nhau rồi.

Hử? Tiết chủ nhiệm buổi sáng? Thế sô-cô-la của tôi thì phải tính làm sao đây?

Ha ha ha… Chắc mình sẽ nhận được chúng sau nhỉ? Hẳn là vậy rồi…

+×+×+×+

Sáng nay chả nhận được gì cả, giờ trưa cả rồi… Chắc mình sẽ được nhận vào giờ nghỉ trưa thôi nhỉ?.

Mong ước nhận được chút ít, nhưng lại chả có gì sất mà thời gian ở trường cũng sớm hết.

Kết thúc một ngày trong yên bình và ai nấy cũng đều trở về nhà.

Lượng sô-cô-la tôi nhận được hôm nay vẫn là số không tròn trĩnh.

Thằng bạn ăn trưa cùng tôi dù gì cũng là một gã trai tân nhưng hắn lại được nhận hẳn 2 lần. Thế sao thằng này lại không có?

Không, thực chất vụ này cũng không quan trọng lắm.

Cái tôi muốn là sô-cô-la, sô-cô-la tình yêu cơ.

Ai mà lại đi muốn mấy cái giri-choco hay sô-cô-la tình bạn cơ chứ.

Không, tôi nói dối đấy, ghen tị quá đi mất. Lúc thấy thằng bạn mà bản thân cứ nghĩ nó cũng giống như mình thôi được tặng sô-cô-la là đã đủ khiến tôi phải khóc ra máu rồi.

“Nhanh về nhà thôi…”

Với tôi, Valentine năm nay là một ngày trống rỗng.

Không, âu cũng là điều bình thường khi có cả tá người chả nhận được cái gì.

Chẳng phải hôm nay có quá nhiều điều xảy ra rồi sao?

Khi nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy tốt hơn.

Giờ thì đã có thể quên đi mấy cặp đôi tay trong tay ngồi trên phố rồi nói “Anh sẽ đưa em về”.

Haiz? Tôi đâu thể tha thứ cho họ. Cứ vui đi.

Giờ tôi cảm thấy sức mạnh lời nguyền (sự ghen tị) đang được tích tụ bên trong cơ thể, để có thể phá hủy thế giới này.

Wuahahaha, thế giới này! Phải run rẩy và sợ hãi trước sức mạnh của ta.

“Cậu làm cái quái gì thế…..?”

“Cái gì!? Sao cậu lại ở đây!?”

“Sao cậu lại la lên như là con gái thế? Tớ hơi bị lo khi cậu làm mấy dáng kì quặc trước nhà tớ đấy”

Quên là nhà của tôi và của Karin đối diện nhau, thành ra nếu tôi mà làm mấy dáng kì quặc trước nhà mình thì có giấu thế nào cũng sẽ bị nhỏ nhìn thấy.

“Ừm, Karin… Cậu có thể quên chuyện này đi được không?”

“Tớ không muốn”

“Tớ sẽ làm bất cứ chuyện gì, nên cậu làm ơn quên chuyện này đi được không?

“Cậu nói sẽ làm bất cứ chuyện gì à?”

“Đúng vậy, tất nhiên rồi, Karin”.

Mình vừa nói mấy điều không cần thiết rồi.

Biết thế thêm câu “Nếu tớ làm được” thì cổ sẽ chẳng thể yêu cầu mấy chuyện kì quặc, nhưng tôi lại có chút sợ.

“Vậy…

vào nhà mở cái này ra đi.”

“Hử?”

“Đừng để tớ nói lại. Tớ bảo là mở cái này khi vào nhà!”

Xong cô ấy đưa tôi một gói quà khá xinh xẻo.

“Đừng có mà hiểu nhầm đấy!”

Vì quá bất ngờ nên não tôi chưa kịp hiểu, nhưng Karin đã chuồn về nhà mất rồi.

Có thế cái này là…

Về phòng rồi mở ra thôi nhỉ.

Tôi cẩn thận mở gói quà thì nhận được một lá thư và thanh sô-cô-la bắt mắt hình trái tim, trông giống hàng tự làm lắm.

“Woa… Cô nàng có thể làm được mấy thứ như này ư…”

Khi tôi kiểm tra là thư xem viết gì thì được ghi “Vì đây là thứ cậu thích thôi, đừng có hiểu nhầm đấy.”

“Ểeeeee?!”

Thứ âm thanh ầm ĩ vang khắp căn phòng khiên ai mà có mặt ở nhà cũng đều nổi cáu vì cái giọng quá lớn của tôi.

Có quá nhiều điều khiến tôi bối rối, chắc là nhỏ Karin thương cảm nên mới tặng đây mà.

Nhưng để tôi nói với nhỏ một lời.

“Ý cậu là gì khi nói ‘đừng hiểu nhầm đấy’ thế hả.”

+×+×+×+

Ngày hôm sau, hai người cùng tới trường trong sự bối rối.