Phong Tình Tuyết cũng không hề rời đi, nàng đứng ở ngoài cửa, nghe rõ từng lời của Bách Lý Đồ Tô ở bên trong, trong im lặng rơi nước mắt.

“Tình Tuyết tỷ tỷ.”

“…Nguyệt Ngôn…”

Chẳng biết Nguyệt Ngôn đã xuất hiện bên cạnh nàng từ bao giờ, dịu dàng cười.

Dường như nàng đã đoán được kết quả trong phòng, nhẹ nhàng ôm Phong Tình Tuyết trong lòng, đem tất cả bi thương đau khổ cùng nhau chia xẻ.

Các nàng đều biết, tình cảm vốn là thứ không thể cưỡng cầu.

Dù cho có cưỡng cầu, kết quả vẫn là hai người mỗi người đi một ngả.

Ngay từ lúc bắt đầu Tôn Nguyệt Ngôn đã nhìn thấu, ánh mắt Phương Lan Sinh nhìn Bách Lý Đồ Tô, khác hoàn toàn những người khác.

Là ánh mắt si mê nhìn người yêu.

Nên nàng từ đầu đã biết, mình chưa bao giờ là người thắng cuộc.

Hai người ở bên trong, giờ đã không còn chỗ cho các nàng có thể xen vào.

Biết rõ kết cục, vì sao còn muốn làm người xấu?

“Nên từ bỏ thôi.” Tôn Nguyệt Ngôn lẩm bẩm tự nhủ.

.

.

.

“Phu quân, mong chàng hạnh phúc…”

Có thể ở cạnh người mình thật lòng yêu giữa hàng vạn người, là chuyện hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.

Dù hạnh phúc này không có mặt nàng, nàng cũng không buồn không hối.

Bởi trong hạnh phúc này, có một người nàng nguyện ý yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Tỉnh mộng thiên – Hoàn.