Tôi làm theo góc một nhé

#

“Em này…”

“Hmm~? Chuyện gì vậy~?”

Lúc này đã hơn hai giờ chiều, sau khi chúng tôi dùng xong bữa trưa.

Tôi cùng chủ nhân của giọng nói lười biếng kia đang nằm cạnh nhau trên giường.

“Anh có thể nói cái này chút không?”

“Hmm~. Em đang bận câu cá rồi~”

“Đấy là game thôi mà. Dừng một chút anh bảo”

“Chờ tí~. Một tí thôi~”

“...Haah”

Tôi khẽ thở dài khi thấy dáng vẻ thong thả của cô nàng.

Cô gái nằm kế tôi đây có vẻ như đang nghiện một game kiến tạo làng mạc mà gần đây cổ hay chơi, và cô nàng đã như thế này được một lúc rồi.

Nó thực sự bánh cuốn đến thế ư?

“Ah…”

“Em sao thế?”

“Uu~, để nó chạy mất rồi… nó có thể là một mánh lớn kia mà~”

Cô nàng giãy đành đạch trên giường và lẩm bẩm “Cáu quá đi”

Ít nhất thì chúng cũng khá dễ thương nhỉ?

“Mu~. Tại Yu-kun hết đó~”

“Sao lại tại anh…”

“Hmm~. Thì tại anh nói chuyện với em đó…”

“...Chẳng phải quá vô lý hay sao?”

“Hmmm~”

Phồng mồm trợn má rồi kìa.

Cử chỉ đáng yêu đó vẫn chưa từng thay đổi.

Đáng buồn thay, đây lại là điểm yếu của những người trót yêu cô nàng.

“...Anh đoán nó là một trường hợp”

“Hmm~? ...Ah, mà anh muốn nói cái gì thế~?”

“...Che nó đi giúp anh với”

“...Unye?”

Tôi hướng tay mình chỉ vào người cô nàng.

Tại sao tôi lại không dám nói nó ra ngoài? Bởi…

“...Uhh, chỗ bụng ấy hả?”

“...Đúng rồi đấy”

Tôi nhẹ gật đầu.

Do nằm kế bên tôi, chiếc áo sơ mi có hơi quá cỡ mà cô nàng đang mặc nhăn hết lại, vài lúc tôi còn có thể thoáng thấy được làn da tuyết trắng của cô ấy xuyên qua nó.

Nó có thể là một sự khiêu gợi khá tinh tế.

Tôi quay mặt đi hướng khác và chỉ tay vào cô ấy.

“Gì vậy? Chỉ có thế thôi sao?”

“...Là vậy đó”

“Em có quan tâm đâu~. ở nhà chứ có phải ra ngoài đâu mà lo~”

Cô nàng lại cắm mặt vào màn hình thêm lần nữa, dường như cổ còn chẳng thèm bận tâm tới nó.

“...Không, để hở ra như vậy không phải ý hay đâu”

“Huh? nhưng em vẫn thấy ổn mà, em không cảm thấy lạnh hay gì đó đâu, ổn cả mà”

“Không, nhưng…”

“Em bảo là ổn ~!”

“Anh nói là không ổn!”

Hmm.

Cô nàng đang có tâm trạng rất tốt, nhưng cổ lại bận cày game hơn là ngồi nghe tôi nói.

...Ý tôi là, tôi thua trận này mất rồi...

Haaah…

“Hmm~. Anh câu nệ quá đấy~”

“...Nó chỉ mất có vài giây thôi mà”

“Mmm~”

Lần thứ mười tôi thở dài tỉ lệ thuận với số lần cổ từ chối làm việc đó.

Tất nhiên, chúng đều là sự buồn phiền.

Haah…

Tôi tự hỏi liệu điều gì đã thay đổi từ những ngày ấy.

“...Ah!”

Khi tôi đang hồi tưởng lại quá khứ, cô ấy khẽ kêu lên một âm thanh nhỏ, biểu hiện này thường xuất hiện mỗi khi cô ấy nghĩ ra thứ gì đó.

“Sao vậy? Em cảm thấy muốn làm nó rồi à?”

“Không đâu, em có ý tưởng khác”

“...Ý tưởng khác à?”

Có mùi không ổn...

Ý tưởng của cô nàng luôn tốt cho cổ. nhưng tôi cũng chẳng biết nó có lợi cho tôi hay không.

“Làm thay em đi”

“...Ha?”

Vậy cảm giác bất an trước đó của tôi là đúng.

Điều đó thì có gì tốt cơ chứ?

...Không, tôi biết mấy ông đang nghĩ cái gì mà.

“...Anh?”

“Ừm… Còn ai vào đây nữa?”

“...Thôi được rồi”

Tất nhiên, trong phòng chẳng có ai khác ngoài tôi và cô ấy.

...Cả bên nội với ngoại đều giục kinh lắm, nhưng bọn tôi tin rằng từ từ mà tiến sẽ ổn hơn.

Niềm vui có thể sẽ nhân lên nếu gia đình đón thêm thành viên mới, nhưng lúc này nên ưu tiên giải quyết vấn đề tài chính trước. Trên hết, tôi muốn tận hưởng quãng thời gian chỉ có hai đứa nhiều hơn.

Đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn có những chuỗi ngày thư thái như này.

“Nhanh lên nào ~”

“...Nếu em tự làm thì đã nhanh hơn rồi”

“Nhưng em đang bên chơi game, hết tay rồi ~”

“Em có đang chơi mấy game FPS đấm đá nhau đâu, em vẫn có thể ngơi tay một chút kia mà”

Tiến lên! Chính nghĩa tấn công!

“Em không thể~. Em nói em không thể là em không thể~”

...Dường như, nó không có tác dụng gì với cô nàng rồi.

Hay đúng hơn, trước khi tôi nhận ra thì cổ đã phản công rồi.

Haaaaaahhhh…

“...Được rồi được rồi. Đây, anh làm, nhấc người lên một chút nào”

“...Nn”

Cô ấy nhấc nhẹ hông lên khi tôi nói vậy.

Nếu em nghe anh thì có phải dễ hơn không, chính ra em nên tự làm từ lúc đầu…

Tôi chỉnh lại phần áo bị nhăn của cô nàng, vừa làm vừa than phiền với bản thân mình.

...Mấy ông phải thông cảm cho tôi nếu tôi có nhỡ nhìn thấy làn da trắng tuyết của cô ấy chứ, đàn ông với nhau cả mà.

“...Mmm”

“...”

Nếu tôi lưu lại âm thanh mà cô ấy vừa phát ra, tôi sẽ gặp rắc rối mất.

“...Xong rồi đấy”

“Hmmm…”

Tôi hoàn tất việc chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi của cô ấy và nằm bệt xuống giường.

Không biết vì sao mà dù là ngày nghỉ mà bản thân vẫn thấy mệt mỏi như này.

“...Mơn anh nhé”

“Ừm”

“...Fufu”

“...Gì thế”

“Không có gì đâu~”

Cổ khúc khích cười và bắt đầu làm loạn lên

Dường như tâm trạng của cô ấy tốt hơn mọi khi thì phải.

“~~~” [note36239]

...Mà, chỉ cần ẻm mỉm cười như vậy là được rồi.