Trong khi trói chặt Heine đã bất tỉnh sau phát súng điện, Emma làu bàu:
“Tôi tưởng cậu giết hắn thật chứ.”
“Này này, đừng xem thường sự tham lam của kẻ lừa đảo chớ.”
Jin nhún vai cách điệu.
“Mất đi vài tuần ký ức ở trường chẳng làm mất giá trị sử dụng của hắn đâu. Ta sẽ tận dụng hết mức có thể cho đến lúc hắn chết.”
“Thiệt tình... Ai chứ riêng cậu thì tôi chả muốn đối đầu chút nào.”
Vừa nói vừa cười khổ, Emma ném cho Jin chiếc chìa khóa đồng.
Đó là chìa khóa của kho chứa sau cánh cửa bí mật trong phòng Hiệu trưởng, nơi cất giữ Quả Nguyên sơ.
“...À phải rồi, trên danh nghĩa, chúng ta chiến đấu để lấy cái này mà.”
“Nếu không có nó, mối đe dọa từ Đế quốc sẽ không biến mất đâu. Đừng nói là cậu đã quên bẵng nhé.”
“Rồi rồi. Vậy, chúng ta đi lấy thôi.”
Ngay khi Jin định bước, bỗng có động đất.
Dường như có thứ gì đó đã nổ tung dưới lòng đất. Chấn động truyền từ mặt đất cho thấy quy mô vụ nổ khá lớn.
Lẽ nào đây là...
“Thủ tiêu chứng cứ ư...!?”
Emma thốt lên đầy uất ức. Vài giây sau, Jin cũng nắm được tình huống.
Có vẻ việc Heine – kẻ quản lý chìa khóa – mất ý thức đã kích hoạt cơ chế phá hủy.
Để Quả Nguyên sơ – thứ quan trọng trong việc sản sinh siêu năng lực gia – không rơi vào tay Cộng hòa quốc, hắn đã chuẩn bị kỹ càng đến mức cho nổ tung cả kho chứa.
Mặc dù đã ngăn không cho vũ khí tối thượng Kiến trúc sư Thiên đường kích hoạt, nhưng thế này thì Cộng hòa quốc vẫn không thể có được siêu năng lực gia làm lá chắn. Chỉ có thể trì hoãn sự tái khởi của chiến tranh thêm một chút thôi.
Emma tỏ ra hối hận, đạp mạnh xuống nền.
“Chết tiệt! Chúng ta đã làm tất cả vì cái quái gì chứ...!?”
“Emma...”
Emma quay gương mặt khó chịu về phía Nina vừa mới cất tiếng gọi lo lắng.
“Không, các cậu chỉ làm những gì cần làm thôi. Lỗi là do tôi đã không dự đoán được diễn biến như thế này...!”
“Không, không phải như vậy.”
Không hiểu tự lúc nào, Nina đã nở nụ cười gian xảo trên môi.
Đó là biểu cảm kẻ lừa đảo tồi tệ đang say sưa với cảm giác vừa lừa được mục tiêu.
“Quả Nguyên sơ... có phải là cái này không?”
Trong tay Nina là chiếc hộp hình trụ màu bạc sáng bóng.
Với vẻ mặt tinh quái, Nina mở nắp hộp ra. Trong đó là một ống nghiệm đựng chất lỏng màu hồng nhạt.
Trong khi Emma sững sờ, Nina lắc nhẹ ống nghiệm với nụ cười toe toét.
“Mọi người quên rồi à? Anh Heine không tin tưởng ai cả. Anh ta sẽ không để thứ quan trọng như thế này trong kho bí mật của trường đâu... mà chắc chắn luôn mang theo bên người.”
“Nina, lẽ nào...”
“Phải, tôi đã lấy trộm đấy.”
“Vào lúc nào...?”
“Lúc anh Heine lột mặt nạ của tôi ấy. Anh ta quá tập trung vào việc lột mặt nạ đến mức để lộ đầy sơ hở.”
“...Ha ha, cô thật sự đã trở thành tên tội phạm hạng nhất rồi đấy.”
Nina nói nhẹ bâng, nhưng cô đã thực hiện được một kỳ tích.
Ngay cả đối với Jin, lấy cắp vật gì từ tên quái vật như Heine trong lúc chiến đấu cũng chẳng dễ dàng. Hơn nữa, Nina suy luận chính xác rằng Heine luôn mang Quả Nguyên sơ bên người.
Chắc chắn không chỉ nhờ kỹ năng phân tích tâm lý mà cô đã rèn luyện trong lúc hành nghề lừa đảo.
Có lẽ Nina đã vận dụng kỹ thuật diễn xuất nhập tâm để hoàn toàn mô phỏng suy nghĩ của Heine.
Nếu đắm chìm sâu vào vai diễn Heine Stingray đến mức thay đổi cả nhân cách bản thân, việc còn lại chỉ là xác nhận xem bản thân sẽ giấu nó ở đâu.
Khả năng tái tạo chính xác gần như hoàn hảo tâm lý của mục tiêu.
Đối với kẻ lừa đảo, đó là khả năng hữu dụng hơn bất kỳ siêu năng lực nào.
Nina, dường như không ý thức được điều đó, đưa hộp hình trụ cho Emma.
“Vậy, Emma, nhờ cậu giữ cái này nhé. Hãy cùng Casper và Gilrane tẩu thoát trước đi.”
Hai đồng phạm mới của họ giờ đây đã trở thành đối tượng truy nã trên toàn Đế quốc. Trước mắt, họ nên tị nạn sang Cộng hòa quốc rồi mới tính tiếp.
“Hai người còn tín làm gì nữa? Nếu không mau lên thì bọn truy đuổi sẽ...”
“Đừng lo.” Nina mỉm cười điềm đạm. “Xong việc cần làm rồi thì chúng tôi sẽ đuổi theo ngay ấy mà.”
–––––––––––––––
Jin và Nina đang có mặt ở điểm hẹn riêng.
Nhóm Emma đã rời khỏi ngôi trường, mang theo Heine và Alice bị trói. Chắc giờ này họ đã hợp nhất với các điệp viên Cộng hòa đang chờ gần đó.
Vì họ đang chờ đợi, nên Jin và Nina không thể lãng phí nhiều thời gian. Hai người cần nhanh chóng xử lý hậu sự.
“Được rồi, làm thôi.”
Jin ném một miếng vải thấm xăng đang bốc cháy về phía trước.
Nina, đã cuộn ngắn mái tóc bạch kim để cải trang thành Jin, cũng làm tương tự.
Kho thể thao mà họ đã dùng làm căn cứ bị bao trùm bởi đám cháy ngay lập tức.
Tuy kho làm bằng gạch nhưng bên trong chứa nhiều vật dễ cháy. Họ cũng chuẩn bị sẵn xăng và các chất dễ cháy khác. Với tốc độ này, tất cả bằng chứng lừa đảo sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn trong vòng 10 phút.
Ngắm nhìn ngọn lửa nhuộm đỏ bầu trời đêm, Jin lẩm bẩm:
“Vậy là cuộc sống học đường ngắn ngủi của chúng ta kết thúc mất rồi. Cô có hối tiếc không?”
“À, chắc là không. Vì tôi đã có được thứ mình muốn rồi.”
“Tôi cũng vậy. Vì tôi đã gặp được cô rồi mà.”
“Hả, ý cậu là sao?”
Nina quay sang nhìn Jin với vẻ mặt ngạc nhiên. Jin tránh ánh mắt cô, chuyển sang chủ đề chính:
“Chúng ta còn có được một thứ nữa. Cô biết là gì không, Nina?”
“L-là gì...?”
“Là sự tự do đấy.”
Tiếng nổ lép bép bên trong gỗ do nước bốc hơi dưới tác động của nhiệt vang lên.
Đó là nhạc nền cho thời khắc lên đường.
Nếu tự thuyết phục mình tin vào ảo giác đó, sẽ không còn sợ hãi.
“Bây giờ, chúng ta đã có được vị thế nạn nhân đáng thương.”
Theo lời Heine, thông tin Jin và Nina cấu kết với điệp viên Cộng hòa vẫn chưa truyền đến tai tầng lớp lãnh đạo Đế quốc. Vì Nina đã xác nhận điều đó với sự am hiểu tâm lý Heine, nên chắc đúng là vậy.
Nghĩa là, nếu biến mất tại đây, họ có thể giả vờ như đã bị giết bởi gián điệp Cộng hòa.
Sau khi bị cản trở kế hoạch kích hoạt Kiến trúc sư Thiên đường, mất luôn Gilrane và Quả nguyên sơ, Đế quốc sẽ không còn thời gian đi kiểm chứng sự thật về cái chết của họ.
Như vậy, họ không còn phải sống trong nỗi sợ bị vạch trần lời nói dối nữa.
“Bây giờ, Nina có hai lựa chọn. Một là, tị nạn sang Cộng hòa quốc, nhận danh tính mới và sống yên bình. Cô đã là anh hùng của Cộng hòa quốc, chắc chắn sẽ được đối xử tốt. Cả đời vui chơi tự do, hoặc nếu muốn, chuyển trường sang đó để làm lại tuổi trẻ. Nhờ chúng ta ngăn cản Đế quốc, chiến tranh sẽ tạm lắng một thời gian. Hơn nữa, Cộng hòa là quốc gia tự do. Tôi khuyên cô nên chọn hướng này.
“Còn lựa chọn thứ hai mà cậu tuyệt đối không khuyến khích là gì?”
Trong đôi mắt xanh biếc của Nina lộ vẻ mong đợi.
Dường như cô ấy đã quyết định rồi.
Nhưng Jin vẫn nói, như một nghi thức:
“Cùng tôi thực hiện việc lớn kế tiếp.”
Một làn gió thổi qua giữa hai người.
Ngọn lửa bùng lên mạnh hơn. Lạ thay, họ không cảm thấy nóng lắm.
“Hình như cậu đã có ý định gì rồi phải không?”
“Ừ. Việc lớn kế tiếp là... xóa sổ hoàn toàn siêu năng lực khỏi thế giới.”
“Vẫn khó hiểu như mọi khi. Tham vọng lớn quá đấy.”
“Không biết là mất bao lâu. Cũng chưa chắc sẽ thực hiện được. Và cần tìm thêm đồng phạm, rủi ro cũng không thể so sánh với từ trước tới giờ. Nhưng chắc chắn, vụ này hứa hẹn sẽ rất vui nhộn. Nina, cô sẽ tham gia cùng tôi chứ?”
Nina mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
Dưới ánh lửa dữ dội, vẻ mặt cô toát lên tham vọng của một kẻ lừa đảo.
Đó là dấu hiệu đồng ý chỉ hai người hiểu.
“Tất nhiên rồi. Đừng tự ý loại tôi ra khỏi trò chơi vui như thế chứ.”
“...Tốt. Từ giờ chúng ta mãi là đồng phạm.”
Có tiếng hô vang lên từ phía xa.
Ai đó đang chạy tới sau khi phát hiện kho thể thao bốc cháy dữ dội. Có lẽ là thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn do Heine triệu tập.
“...Nguy rồi, phải chạy thôi!”
“Để họ thấy mặt là tiêu luôn. Cẩn thận đấy.”
“Đừng dọa tôi trong lúc này chứ!”
Kẻ lừa đảo không bao giờ được an toàn.
Hai người chạy thục mạng theo lộ trình đã định sẵn.
Mỗi bước chạy vào bóng tối khiến tiếng cười bật ra từ đáy lòng.
Chẳng rõ do bản thân là tội phạm bất thường, hay vì có ai đó đáng tin cậy bên cạnh mà họ lại thích thú với tình huống nguy hiểm như thế.
“...Nina.”
Trong tình trạng căng thẳng tột độ khi phải chạy hết tốc lực, Jin thốt ra một câu mà ý thức không kịp kiểm soát:
“Từ giờ chúng ta vẫn cùng nhau lừa cả thế giới nhé.”