Cậu chẳng rõ liệu
nó là giấc mộng hay chỉ là ảo giác. Nhưng, ký ức ấy là điều cậu không muốn chấp nhận.
Xuyên suốt thời thơ ấu của mình—— vào cái năm lên bảy, cậu đi đến khu phế tích tọa lạc nơi thị trấn lân cận, rồi chơi cái trò đóng giả như thể cậu đang trong một chuyến phiêu lưu vậy.
Giữa trời đông tháng giêng, khi mà bông tuyết cũng chỉ mới bắt đầu rơi dày, gã ta xuất hiện trước sự chứng kiến của cậu.
Y là một hắc thiên thần.
Sau lưng gã là một đôi cánh màu đen tuyền. Bề ngoài trông gã trạc tuổi hoặc lớn hớn một tẹo so với cha cậu.
Hắc thiên thần khom người xuống như thể để tầm mắt của họ ngang nhau.
“...Vậy thì, có đúng là người vẫn chưa ngộ ra điều đó không?”
Rồi gã nở một nụ cười thật tươi trong khi xoa đầu cậu.
“Nếu có thể, giả như thứ đó có tồn tại bên trong ngươi, thế giới này không sớm thì muộn sẽ hoàn toàn thay đổi. Nhưng, giờ không phải lúc mà ngươi tuyệt vọng? Sau mọi chuyện thì, ngươi__”
Đặt ngón tay lên ngực cậu, gã ta bèn nói tiếp:
“Trong số mười ba cá thể, chỉ độc mỗi ngươi, người được trao cho danh hiệu của “Chúa”. Tuy nhiên, cũng chỉ là một vị “Chúa” giả mạo mà thôi.
Cậu không hề hiểu được thứ mà hắc thiên thần nói đến, chỉ là chẳng thể hiểu được thôi— Song cậu vẫn nhớ như in cái ký ức ấy.
Đúng lúc đấy, đứa bạn đi cùng gọi lớn tên khiến cậu phải đáp lại, tuy vậy khi quay đầu về phía gã lần nữa— mọi thứ đã quá trễ, hắc thiên thần đã biến mất từ bao giờ.
Cậu ta không biết được liệu chuyện ấy là mơ hay ảo.
———-
Mở đầu
Đó là vào đầu tháng năm.
Trong suốt thời cao trung, ngay trước chuyến đi chơi đầu tiên và cũng là duy nhất, Ikuse Tobio buộc phải nghỉ học.
Trước hôm khởi hành, tình trạng sức khỏe của cậu bỗng trở nên tồi tệ. Cơn sốt chẳng chút thuyên giảm, ắt hẳn điều đó đã khiến cơ thể cậu chẳng còn tí sức nào hết. Đầu óc thì mụ mị, thậm chí đi đứng mà cậu còn không vững nữa chứ.
Dù rằng hôm ấy tuần lễ vàng chỉ vừa bắt đầu, đáng lý ra thì chẳng hà cớ gì mà cậu lại không quan tâm... tuy nhiên, căn bệnh bất giác ập đến lại đang hành cậu ra bã. Song bác sĩ cũng bắt cậu phải tịnh dưỡng.
“Vầy nhé, cậu hãy ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đi, rồi tớ sẽ mua quà lưu niệm cho.”
Thốt ra những lời đó trong lúc đứng mỉm cười ngay trước cửa, không ai khác chính là Toujo Sae. Cô nàng không những là đồng môn năm hai của Tobio, mà còn là bạn thởi nhỏ của cậu. Sae có một mái tóc dài ngang vai kèm theo độc nụ cười trong thật láu lỉnh làm sao.
“...Aah.”
Tobio bĩu môi đáp lại trong khi đeo khẩu trang.
Sae ghé qua có chi là cũng để kiểm tra xem tình trạng Tobio trước khi cô khởi hành. Và với Tobio mà nói, anh không thể không cảm thấy khó chịu được.
Theo lịch trình thì đó là một chuyến đi dài mười ngày trên du thuyền hạng sang tham quan quần đảo Hawaiian.
Chuyến đi này cũng là lần đầu ra nước ngoài của cậu. Và với tư cách là một học sinh, không thể có chuyện mà cậu lại không tham gia chuyến này. Tuy nhiên, với cái cơ thể không chút sức lực kia, Tobio có đôi chút cay cú.
Sae búng vào cái trán nơi lộ rõ vẻ buồn rầu của cậu.
“Một khi chúng ta đủ tuổi trưởng thành, bất cứ khi nào tớ cũng có thể đi, chính vì vậy, bọn mình sẽ đi chơi cùng nhau, cho nên cậu hãy cố chịu khó lần này thôi nhé.”
“...... Thật là lố bịch, tớ không muốn phải bỏ lỡ dịp này. Cậu bảo là muốn đi cùng tớ thế thôi, chứ thật ra cậu chỉ muốn tớ khao cậu, có đúng không?”
“Cậu bắt thóp tớ rồi đấy.”
Cô nàng liền cười khúc khích. Tobio thở dài, đưa tay xoa vầng trán.
Rồi Sae vác cập lên sau khi cô trêu tức cậu.
“Chà, tiếc thật, đến lúc tớ phải rời đi rồi.”
“A, chờ tớ chút.”
Tobio gọi cô quay lại trong khi thọt tay vào túi quần rồi móc ra thứ ắt hẳn là một hạt tràn.
Song cậu đeo vào cổ tay trái của Sae.
“Người bà quá cố của tớ, luôn muốn tớ đeo chiếc vòng này mỗi khi đi chơi xa. Và bởi tớ không thể tham gia chuyến đi này, nên tớ muốn cậu hãy giữ lấy nó, thượng lộ bình an nhé.”
Sae nhìn đắm đuối vào chuỗi hạt tràng, rồi vuốt ve nâng niu nó.
“Cảm ơn cậu.”
“Ừa....tớ, nên nói như nào nhỉ, tớ chỉ muốn cậu chăm sóc cho bản thân mình thôi.”
Nói thế rồi, khuôn mặt Tobio đã đỏ sẵn do cơn sốt thì nay lại càng đỏ hơn nữa.
“Sao vậy?”
“Ừ thì… cậu biết rõ là do căn bệnh hoặc virus hay mấy thứ đại loại vậy mà.”
“Ờ thì chắc là do cậu sốt đấy.”
Ăn mấy lời đầy mỉa mai kia không khỏi khiến Tobio mồm méo thành hình “^”.
Song Sae mở cánh cửa ra. Quay lại nhìn lần cuối rồi nói lời tạm biệt.
“Giờ tớ phải đi rồi.”
Cô nở một nụ cười có chút cô đơn rồi ra về.
————
Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi những người bạn của cậu khởi hành.
Họ bay từ Narita đến Honolulu. Và từ nơi đó họ sẽ lên du thuyền “Địa đàng của Aloha” đang neo tại bến cảng. Giờ thì chắc nó đã cập bến đảo Kauai thuộc quần đảo Hawaiian rồi.
Tưởng tượng cái viễn cảnh mà những người bạn đồng môn của cậu xuyết xoa
miệng khi mà thưởng thức những ẩm thực trên du thuyền hạng sang, đã vậy còn được du ngoạn qua từng hòn đảo, thậm chí là giao lưu văn hoá nữa, chính những cái suy nghĩ thế kia càng làm cho cậu thêm đắng cay mà thôi.
Và với cái thể trạng đang ngày một phục hồi thì vào giờ trưa, sau khi lấy báo ở hòm thư, Tobio đã có thể tự chuẩn bị bữa bữa sáng muộn.
Ngoài Tobio ra thì không có lấy một ai trong nhà cả, cũng bởi vì cậu đã dọn ra sống tự lập. Tuy vậy cũng thật nhẹ nhõm cho cậu vì Sae luôn đến và làm buổi tối cho Tobio.
Không cần đến mức phải nhờ ai đấy chuẩn bị bữa ăn, song giống như những buổi sáng này, Tobio vẫn làm món trứng chiến rồi ăn kèm với vài mẫu bánh mì.
Mấy đứa bạn học chắc cũng đã thưởng thức xong buổi sáng đầy sang trọng rồi. Nghĩ về những điều ấy, cậu cũng có đôi chút chán nản.
Tobio di chuyển đến chiếc TV, miệng vừa nhắm nháp từng mẫu bánh mì, cậu vừa bần thần nhìn chăm chú vào nó.
[Hiện vẫn chưa rõ còn bất kì người nào sống sót hay không.]
Tobio nhắm nháp mẫu bánh mì trong im lạnh khi xem TV, tuy vậy cậu chẳng thèm hứng thú đến chi tiết vụ việc.
[ Những học sinh và giáo viên cao trung Ryoukuu trong lúc đang trong chuyến du lịch cùng trường đã lên tàu an toàn - -]
Gì cơ.... ?
Tobio nghe được một cái tên trường cao trung quen thuộc, rồi đột ngột tập trung vào chiếc TV.
Trên màn ảnh là một đoạn phim có lẽ là được quay từ trên cao ở vùng biển. Và nếu đúng như không phải là một bộ phim thì đó chính là phần lớn thân tàu đang chìm xuống dưới đáy biển trong khi bóc khối lên.
Cậu đã tự hỏi không biết mình đã nghe nhầm điều gì không. Song sự việc này thật chẳng khả thi chút nào! Những điều bất thường như này thì thường sẽ không xảy ra với bạn!
Trái tim của Tobio như thắt lại khi tiêu đề “vụ đắm tàu bí ẩn ‘địa đàng của Aloha’ hiện lên màn hình TV”.
Cái tên của con tàu du lịch đã được xác nhận khiến Tobio mắt đang trợn tròn kia không khỏi sốc. Sống lưng bất giác ơn lạnh, hơi thở trở nên gấp gáp còn nhịp tim cậu thì nhanh dần lên.
Tobio liền với lấy tờ báo đang yên vị trên chiếc bàn mà cậu mua hồi sáng nay.
Rồi đọc qua tin tức của một bài báo. Những gì được viết trên đó làm cậu rùng mình.
‘Tàu du lịch hạng sang gặp nạn!’
‘Chuyến du lịch đầy ác mộng!’
“Số phận của hai trăm ba mươi ba học sinh vẫn chưa được xác định.’
‘Không còn hi vọng để những nạn nhân còn sống___’
Cái tên của trường cao trung, trường cao trung Ryoukuu.
Và với Tobio, những dòng suy nghĩ về cô bạn thuở nhỏ Sae, người mà cậu đã hứa rằng sẽ tốt nghiệp cao trung cùng nhau.
—— Giờ tớ phải đi rồi.
Bên trong Tobio, những lời nói cuối cùng của cô bạn thuở nhỏ dường như ùa về. Sae đã nhìn cậu với một ánh mắt có chút cô đơn trong lúc mỉm cười.... Sự kết hợp đó có lẽ đã cho thấy tình cảnh hiện giờ vô vọng đến mức nào.
Vào ngày đó, Ikuse Tobio đã mất đi hai trăm ba mươi ba người bạn học của mình, bao gồm cả bạn thuở nhỏ, Toujou Sae.