Giống như toàn thân đều bị ánh sáng kia bao quanh, Thượng Đế xuất hiện làm tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động, gần như tất cả người ở Ma giới từ khi Thượng Đế xuất hiện, đều cảm nhận được sự yếu ớt của mình.

Đó là Thượng Đế, lúc người của Ma giới quấy nhiễu nơi này, đều là người mạnh nhất của Ma giới, nhưng, đối phương là Thượng Đế, là sự tồn tại mạnh nhất trong Thiên giới.

Gương mặt hoàn mỹ, mang theo nụ cười nhàn nhạt, thánh khiết làm cho người ta không khỏi tự ti mặc cảm.

Mồ hôi lạnh, không ngừng toát ra trên trán của mọi người.

"Thượng Đế." Phượng Lại Tà nuốt nước miếng một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phượng Lại đứng bên cạnh.

"Ừ." Phượng Lại híp mắt nhìn Thượng Đế, tia sáng nơi đáy mắt làm cho người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

"Hắn có phải trông khá quen hay không?" Phượng Lại Tà theo bản năng nhíu nhíu mày, là ảo giác của cô hay sao? Tại sao cô cảm giác diện mạo của Thượng Đế và Phượng Ca đều có chút côn đồ, khá là giống nhau, cô không phải đã nghĩ nhiều quá chứ?

"Phượng Ca." Khóe môi Phượng Lại nhếch lên nụ cười đầy thâm ý, lúc Tiểu Tà kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn ra, ngón tay thon dài của đặt ở trên môi cô.

"Có một số việc, không phải việc chúng ta có thể biết."

"A." Chớp chớp đôi mắt to, Phượng Lại Tà đầy nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng nhìn thấy nụ cười như có như không của Phượng Lại, cô đã từ bỏ ý định dò xét cho đến cùng.

Đại diện của Đông Phương Ma vương thay mọi người ra mặt, mặt uy nghiêm đi tới trước mặt Thượng Đế, mặc dù vẻ mặt của hắn rất tự nhiên, nhưng Phượng Lại vẫn thấy đáy mắt hắn thoáng qua tia sợ hãi đối với Thượng Đế.

Đó là bản tính sợ hãi thần thánh của người ở Ma giới, không cách nào có thể chống lại bản năng.

"Hoan nghênh Thượng Đế đã đến." Ma vương bình tĩnh nói, Thượng Đế cười nhạt một tiếng, nụ cười hoàn mỹ khiến cho Tiểu Tà xem đến choáng váng cả mắt.

Bộ dạng cười nhạt không nói của Thượng Đế khiến Ma vương mồ hôi đầm đìa, hắn chịu đựng sự sợ hãi trong nội tâm từ khi Ngũ Đại thiên sứ cùng thiên sứ Trưởng tới trong đại điện, Ngũ Đại thiên sứ mỗi người đều mất đi một cái cánh, còn Michael chỉ còn tám cái cánh khi triển khai Lục Dực.

Lục Đại thiên sứ bộ dạng chật vật không chịu nổi bị đưa đến đại điện, mặc dù bọn họ mặc quần áo sạch sẽ, trên mặt cũng không bị dính gì, nhưng từng

gương mặt, chứng kiến bóng dáng Thượng Đế xuất hiện, trong nháy mắt mặt đã trở nên hoàn toàn trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, theo bản năng cúi đầu xuống.

"Thượng Đế. . . . . ."

Thượng Đế chỉ cười nhạt, trong đại điện bỗng dưng yên tĩnh tới lạ thường.

"Chúng ta có thể thành lập khế ước sao?" Cuối cùng Thượng Đế chậm rãi mở miệng, giọng nói rất dễ nghe.

"Có thể." Ma vương hơi sững sờ lúc này gật đầu một cái, đúng lúc đó, một bóng dáng lại xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Phượng Lại chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở giữa Thượng Đế và Ma Vương, con ngươi hé mở nhìn nụ cười hoàn mỹ trước mắt.

"Ta nghĩ ngoài khế ước ban đầu ra, ta còn cần thêm hai cái nữa."

Lời nói của Phượng Lại, đã làm tất cả mọi người chấn động ngay tại chỗ.

Phượng Lại điên rồi phải không, hắn lại có thể ở trước mặt Thượng Đế nói ra những lời như vậy?

Cho dù hắn không tin vào Thượng Đế, nhưng, đối phương dù thế nào cũng là Thượng Đế, cho dù là Lucifer, cũng từng là tay của đối phương, hắn lại có thể…

"Mời nói." Thế nhưng, ý của người ngoài, Thượng Đế không hề có chút tức giận.

Phượng Lại lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói

"Thứ nhất, tháo bỏ phong ấn cho đại nhân Lucifer."

Lúc Phượng Lại nói thế, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ai cũng đều biết, Lucifer sau khi phản bội Thiên giới, liền bị Thượng Đế phong ấn trong Vương Thành đóng băng, Lucifer là người đầu tiên dám phản bội Thượng Đế, dù là hôm đó đại chiến toàn thắng, mọi người

cũng không có lá gan nói lên yêu cầu như vậy. Thế nhưng Phượng Lại có thể tại thời khắc mấu chốt như vậy đưa ra yêu cầu như thế, mọi người trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Một đôi mắt, im lặng nhìn Thượng Đế một cách chăm chú, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của hắn.

"Có thể." Thế nhưng Thượng Đế chỉ nhàn nhạt gật gật đầu , dễ như trở bàn tay đồng ý lời nói của Phượng Lại.

Đáy mắt Phượng Lại thoáng qua nét cười, sau đó nâng tay lên, hướng về phía Tiểu Tà sững sờ đứng một bên nhẹ giọng nói: "Tiểu Tà."

Bị điểm danh Phượng Lại Tà âm thầm le lưỡi, chậm chạp đi tới bên cạnh Phượng Lại.

"Lại." Cô chớp chớp đôi mắt to, không hiểu tại sao hắn lại gọi mình.

Phượng Lại hướng về phía cô lộ ra nụ cười dịu dàng, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thượng Đế.

"Điều kiện thứ hai, giúp ta cử hành một cuộc hôn lễ."

Gì?!!!!

Một câu nói của Phượng Lại, đã làm cho đại điện trong nháy mắt yên tĩnh kì lạ.

Hôn lễ.

Nhờ Thượng Đế chứng kiến một cuộc hôn lễ?

"Khụ khụ, các ngươi lúc nào thì…." Đệ Nhị đứng một bên khôi phục lại tinh thần khẽ mỉm cười, kinh ngạc nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Nếu như Phượng Lai kết hôn, đối tượng sẽ là ai?

Trừ Phượng Lại Tà ra, mọi người không thể nghĩ đến ai khác.

"Lại!!" Thế nhưng việc này đã làm Phượng Lại Tà khiếp sợ trình độ của Lại, không kém hơn bất luận kẻ nào, thậm chí cô còn sợ hãi kêu lên rốt cuộc ai là người đứng đầu vậy.

Lỗ tai cô có phải có vấn đề hay không, Lại lại có thể nhờ Thượng Đế giúp hắn cử hành hôn lễ, cho tới bây giờ cô cũng không biết, Lại muốn kết hôn?!

Hơn nữa nếu như không có chuyện gì đó ngoài ý muốn, đối tượng kết hôn của Lại, chắc sẽ là cô chứ?

Tại sao cô đến việc chuẩn bị một chút tư tưởng của cô dâu cũng không có?

"Tốt." Thượng Đế cười gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại ở trên người Phượng Lại và Tiểu Tà.

"A!! Thượng Đế nói tốt? Nói cách khác" Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Phượng Lại, đáy mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ. Nhưng, Lại cũng chưa từng cầu hôn cô, tại sao đột nhiên lại có thể như vậy.

"Thế nào?" Phượng Lại nhỏ giọng hỏi.

Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Phượng Lại Tà, vô cùng rối rắm nhìn hắn.

"Nhưng anh chưa từng cầu hôn em." Mặc dù sự vui sướng trong lòng làm cô muốn hét lên, nhưng kết hôn cả đời chỉ có một lần, cô rõ ràng không nghe thấy bất kì lời nói nào tương tự lời cầu hôn, hắn làm sao lại có thể tự quyết định như vậy. Được rồi,

mặc dù cô 100% không phản đối , nhưng dù gì cũng phải làm cho cô thỏa mãn thói hư vinh nho nhỏ của cô.

Coi như không có hoa tươi nhẫn kim cương quỳ một chân trên đất, nhưng, đây cũng quá tiết kiệm rồi đấy? Không hề có một chút dấu hiệu, hắn đã ngay lập tức đưa ra quyết định như vậy? !

"Anh cảm thấy điều đó không cần thiết." Phượng Lại nghiêm túc nhìn cô.

Cầu hôn? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cầu hôn cô.

Chu cái miệng nhỏ nhắn lên, được rồi, cô biết mình rất không nể mặt hắn, nhưng, tha thứ cho sự tiểu nhân của cô, dù sao cũng chỉ có một lần.

"Em nghĩ anh sẽ làm như vậy?" Phượng Lại nhìn tiểu nha đầu vẻ mặt rối rắm, lúc này đang nhíu nhíu mày, hỏi.

Phượng Lại Tà chậm rãi gật đầu một cái.

Kết hôn, là chuyện lớn của đời người, đồng ý cả đời này cô chính là người của hắn.

"Như vậy, được rồi." Phượng Lại thở dài.

Thế nên là, với chúng vương cùng Thượng Đế ở Ma giới ngay trước mặt, Phượng Lại khiêm nhường phủi vạt áo khoác, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, ngón tay thon dài dắt đôi tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà, ngẩng đầu lên, ánh mắt đưa tình đầy vẻ si mê nhìn cô.

"Tiểu Tà, em có nguyện ý làm cô dâu của anh không?"

Bị Phượng Lại bất thình lình làm cho sợ không biết làm sao, trong nháy mắt cái miệng nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà bị dọa cho cứng đơ.

Cô chưa bao giờ biết rằng, Lại thuộc phái hành động, làm lên chuyện động trời mà một chút báo trước cũng không có, nói liền làm ngay.

Con ngươi đầy kinh ngạc đối diện với con ngươi đầy ý cười, Phượng Lại Tà cảm thấy ngón tay mình đang không ngừng run rẩy.

Bàn tay to của hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt kiên định lấp lánh ánh sáng.

"Em. . . . . . Đồng ý."

Phượng Lại Tà chậm chạp mở miệng, thời điểm cô nhả ra từng chữ, trong lồng ngực cô có cảm giác quen thuộc.

Không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, Phượng Lại ôm cô trong ngực thật chặt.

Hắn biết, bắt đầu từ giây phút này, bọn họ sẽ bắt đầu lại tất cả.

Cuộc sống của cô và hắn.

Phượng Lại Tà bị hắn ôm chặt vào trong ngực, đáy mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của bọn họ, đó là kinh

ngạc, đó là chúc phúc, là hâm mộ, là mất mát, tất cả vẻ mặt đó, hai người ôm nhau thật chặt.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy." Phượng Ca và Sóc Cách trở lại đại điện, liền thấy không khí kì lạ của mọi người, ánh mắt rất nhanh chú ý tới hai người đang ôm nhau trong đám người, khóe môi của Phượng Ca nâng lên một chút ý cười.

"Người kia là?" Sóc Cách ngẩng đầu lên lại thấy được bóng dáng mặc áo trắng, người đàn ông đó có chút xa lạ.

Phượng Ca theo lời của hắn, chú ý tới người đàn ông đang đứng đó mỉm cười.

Nụ cười của hắn có vẻ cứng ngắc, đáy mắt lóe ra tia sang kì lạ.

Là Thượng Đế.

"Thượng Đế." GIọng nói của Phượng Ca vẫn hời hợt như cũ, thế nhưng nếu để ý, sẽ cảm thấy được sự lạnh nhạt trong đó.

"Thượng Đế?!" Sóc Cách chấn động, cảm thấy cánh tay đang ngăn cản mình bị để xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Ca, nhìn hắn đang muốn xoay người rời đi, hắn không khỏi mở miệng hỏi

"Phượng Ca, ngươi định đi đâu?"

"Quá nhàm chán, ta đi tìm chút niềm vui." Phượng Ca phất phất tay, đang lúc mọi người không để ý, lặng lẽ rời đi trong đại điện.

Chỉ có tầm mắt của một người, chú ý tới hắn đang rời đi.

Đó chính là Thượng Đế đang cười nhạt.

Đang lúc mọi người vui mừng cho Phượng Lại và Phượng Lại Tà, Thượng Đế phất một tay lên, ánh sáng theo thứ tự rơi xuống, những đôi cánh bị bẻ gãy của Lục Đại thiên sứ, trong nháy mắt dài ra, đôi cánh trắng như tuyết từ vết thương phía sau

lưng mọc lên, đối với sự đau đớn kinh khủng đó, các thiên sứ âm thầm cắn răng, thừa nhận việc mọc cánh thật là đau đớn.

Mà trong đại điện những người khác, là âm thầm sợ hãi đối với năng lượng của Thượng Đế.

Nhìn Lục Đại thiên sứ chậm rãi đứng lên, mấy đôi cánh xinh đẹp màu trắng này, xinh đẹp tới chói mắt.

"Như vậy, khế ước giữa chúng ta đã có thể bắt đầu." Thượng Đế híp mắt, cánh tay tại không trung vẽ lên một tia sáng đẹp đẽ, ánh sáng theo đó rút đi, khế ước đầu tiên xuất hiện giữa không trung.

"Ký nó, Thiên giới cùng Am giới từ nay nước song không phạm nước giếng." Thượng Đế nhàn nhạt mở miệng nói.

Ma vương là đại diện cho Ma giới ký lên tờ giấy kế ước, Thượng Đế cũng theo đó ký xuống.

Sau khi ký kết xong hiệp ước thứ nhất, chuyện đầu tiên Thượng Đế làm, chính là tháo bỏ phong ấn trên người Lucifer.

Ngàn vạn năm nay chưa từng rời khỏi Vương Thành đóng, thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Thế nhưng, lúc Lucifer hiện ra, đã làm cho nhiệt độ trong đại điện lạnh tới cực điểm.

Đôi mắt của con người đứng đàu Ma giới, nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm Thượng Đế hoàn mỹ đứng trước mặt làm cho người ta sợ hãi than thần.

"Đã lâu không gặp, Lucifer." Thượng Đế nhìn Lucifer mở miệng nói. "Nếu như có thể, ta hi vọng vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ngài." Lucifer cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lục Đại thiên sứ đứng ở sau Thượng Đế.

"Mang theo sáu con chó nhà có tang này rời khỏi Ma giới đi, Ma giới không hoan nghênh các ngươi đến."

. . . . . . , mọi người đều bị lệnh đuổi khách không có chút khách khí của Lucifer làm cho sợ hãi nuốt nước miếng một cái, cho dù đó là người đứng đầu Ma giới của bọn họ, thế nhưng hắn ư không cần lớn lối

như vậy? Hắn vừa mới được thả ra đó nha.

Thế nhưng Thượng Đế không hề tức giận, tầm mắt của hắn hướng tới bên cạnh Phượng Lại.

"Lúc hôn lễ được tổ chức ta sẽ đến." Nói xong, hắn ngay lập tức xoay người mang theo Lục Đại thiên sứ biến mất ở trước mặt mọi người, lưu lại đó, chỉ có hơi thở nhàn nhạt.

Lucifer đi tới trước mặt Phượng Lại, híp mắt nhìn hắn.

"Là ngươi muốn hắn thả ta ra sao?"

Phượng Lại không phủ nhận cũng không có nhận mà chỉ nhìn hắn.

"Nhiều chuyện!" Lucifer lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó mở thong cửa chính của Vương Thành đóng băng.

"Đừng tưởng rằng, vì điều đó, ta sẽ tới hôn lễ của ngươi." Nói xong, ngay lập tức rời đi.

Phượng Lại trong lòng cười khẽ, nhìn Tiểu Tà bị hắn ôm trong ngực vẫn mang vẻ mặt ngây ngô như cũ.

"Ba ngày sau tổ chức hôn lễ, hi vọng mọi người có thể tham gia."

Ba ngày sau? Mọi người xôn xao, hôn lễ của hai người nhanh chóng đến không ngờ.

"Lại?" Ba ngày? Quá nhanh, cô còn không kịp chuẩn bị tư tưởng nữa.

Phượng Lại mân mê tóc của cô, không nói gì nữa.

Có lẽ mọi người cảm thấy có chút vội vàng, nhưng . . . . . , hắn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.