Mở đầu
Trans: Shin
Edit: Shutra
Nghĩ lại thì cuộc sống của tôi cứ như rác vậy, hoặc chí ít đấy là cảm giác rút ra sau bao nhiêu năm trời tồn tại.
Nếu như có thể tua ngược, làm ơn hãy cho tôi quay lại khoảng thời gian đó.
Cụ thể là 10 giây trước, tôi muốn được quay lại.
Cũng bởi nếu có thể làm thế, tôi...sẽ không phải chết.
---------------
---------------
Xung quanh tràn ngập những tiếng la hét thất thanh và tiếng một người đàn ông kêu “Gọi cứu thương đi!!”.
Nhưng lạ thay, thứ mà bọn họ nói nhiều hơn hết thảy lại là “Cậu có sao không!?”.
Không sao cái đầu mấy người! Thử bị vài thanh cốt thép đè lên như này đi, làm thế quái nào có thể sống sót được!?
Các phóng viên truyền hình thì vừa nhìn chúng vừa nhận xét “Áp lực này kinh khủng tới mức thậm chí còn nát hết cả ruột gan”. Bọn họ có thể thư thái trong cái tình huống như này được à?
Không thể nào đúng không.
Tóm lại đó chính là câu trả lời.
Tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ nhạt và bị thu hẹp lại, cơ thể thì bắt đầu lạnh lẽo.
Tất cả là do bố đã đưa tấm danh thiếp giới thiệu cái cơ sở nhỏ này, nên dịch thể trong người tôi mới rơi vào tình trạng báo động đỏ như vậy.
Dù có nói thế nhưng thật sự thì quyết định đi đến đây vẫn là ở tôi.
Cũng bởi mấy tên nhà đất nên đống cốt thép mới bị bung ra. Ấy vậy mà, tại sao chỉ có mình tôi là bị đâm trúng!?
Đúng là hết sức vô lý!
Nếu biết mọi chuyện sẽ thế này thì vào đêm giáng sinh tôi đã không ra ngoài rồi.
Còn cả mấy chuyện như “Đi kiếm việc gì đó để làm thôi”. Nếu không nghĩ tới nó thì tốt biết mấy…
---------------
---------------
Trình bày ngắn gọn như thế nào đây nhỉ...ừm, tôi là một đứa không ra gì cả.
Dù hơi đau đớn khi nói về những thành tựu của bản thân, một đứa sống tới nay đã được 25 năm, nhưng chả có gì hay ho đáng khoe.
Nếu lấy một chữ kanji nào đó để chỉ cái thanh xuân của tôi thì, đúng rồi, là [THÊ THẢM].
Tôi không đặc biệt nổi trội trong bất kì hoạt động nào, việc học hành thì chẳng đến đâu, thành ra làm gì có ai muốn kết bạn cơ chứ. À dĩ nhiên chuyện tình trường cũng là một con số 0 tròn trĩnh luôn. Đúng kiểu mô típ của một con người vô dụng.
Nhưng từ khi nào mà tôi lại bước vào con đường kết thúc của cuộc sống như thế này?
Đó là khoảng thời gian trước ngày thi đại học và tôi bị cúm thì phải. Một thanh niên sở hữu cái thành tích học tập hết sức tệ hại như thế, dù là cay lắm nhưng may mắn vẫn có một trường đại học chịu chấp nhận nó.
Tôi đã phải cố gắng nhịn cơn đau nhức toàn thân và cơn đau đầu để có thể đi tới trước cổng trường, nhưng đâu thể ngờ căn bệnh mà tôi mắc lại nguy hiểm đến nỗi hiện rõ lên trên nét mặt, và thế là tôi đã tức khắc bị chuyển tới bệnh viện. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi ấy.
Sau đó, tôi được sắp xếp cho một kì thi bù và nó cũng chính là cơ hội cuối cùng. Nhưng vào trước ngày thi, tôi lại bị viêm đường ruột và gục mất. Mấy con hàu đúng là tệ hại hết mức! Haa, cũng do cái sai lầm ngớ ngẩn của tôi cả. Trước hôm ấy cả nhà đã mở một bữa tiệc, có chút phấn khích nên tôi không thèm làm chín chúng mà cứ vậy ăn sống, chả hiểu lúc đấy nghĩ cái khỉ gì nữa.
Cuối cùng thì sự cố này làm em gái tôi mất hết cả hứng.
Tuy thế, chả ai có thể ngờ là bệnh tình lại nghiêm trọng đến mức như vậy...
Nói về kết quả, cánh cổng cuối cùng của thanh xuân đã khép lại và tôi không thể làm bài dự thi của trường đại học.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã hoàn toàn từ bỏ và chẳng còn thiết tha gì hết, chỉ biết sống một cách sa đọa.
Tôi chọn cho mình một công việc bán thời gian ngắn hạn, trở thành một người làm tự do rồi không còn lo nghĩ cho tương lai nữa.
Cũng chính vì vậy tôi bị họ hàng thân thích ghẻ lạnh. Chẳng cần phải nói, cha mẹ tôi cũng không phải là ngoại lệ.
“Mày thật sự là con trai của tao à?”
Khi câu nói ấy được thốt ra, tôi đã không thể đáp lại được điều gì nữa.
Bởi tôi là một đứa thất nghiệp, dù ở cái độ tuổi này.
Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ theo dòng cảm xúc mà trở nên điên cuồng, nhưng lại không có đủ dũng khí để làm thế. Cuối cùng, tôi chỉ còn biết ôm đầu gối ngồi khóc cả đêm trong căn phòng đó.
Chẳng có ai là đồng minh của tôi cả.
Tuy nói thế nhưng em gái tôi thì khác. Con bé với tôi chả có lấy điểm nào giống nhau. Là một cô em gái ngoan ngoãn được chuyện, chỉ có con bé bước đến và quan tâm chăm sóc lúc tôi hoàn toàn gục ngã.
Nhớ có một lần, gia đình đã định đạp tôi ra khỏi nhà, nhưng cũng nhờ có em ấy cố gắng thuyết phục bố để tôi có thể được ở lại căn nhà này.
Tôi chả thể làm được cái gì cho ra hồn cả, một thằng ngốc vô năng.
Dẫu là thế nhưng ít nhất trước mặt con bé, tôi vẫn phải ra dáng một người anh trai. Có thể đây chỉ là do lòng tự trọng, sự ích kỉ của tôi mà thôi.
Nhưng những cảm xúc này thì không phải là giả tạo.
Cuối cùng cũng đã có thời điểm thích hợp để làm được điều ấy.
Sau khi nghe em gái mình nói sẽ có dự định kết hôn, đối tượng là một cậu bác sĩ thực tập con bé đã rất thân lúc còn ở đại học.
Sau vài năm hẹn hò với nhau, có vẻ hai người cũng quyết định đi đến hôn nhân vào một lúc nào đó rồi.
Thay vì làm một vẻ mặt buồn bã, tôi muốn mang cảm xúc vui vẻ đến cho con bé. Với cương vị là một người anh trai, tôi muốn cầu chúc cho sự hạnh phúc của em ấy.
Chính vì thế sau nhiều năm trời người con trai cuối cùng cũng đã chịu mở miệng với bố của mình, người hiện đang đọc một tờ báo bằng vẻ mặt bức bối, để nhờ vả xem có thể có được vị trí nào trong công việc hay không.
Và thế là ông ấy đã nói “Mày còn có mặt mũi để nói những thứ như thế à!?”, rồi trở nên bực tức, ném thẳng bình rượu vào đầu tôi khiến máu bắt đầu chảy ra.
Dẫu thế thì tôi vẫn không hề từ bỏ.
Mặc cho cơn đau đang dần trở nên lớn hơn và ép tôi vào tình huống khó nhọc, thậm chí lúc đó một bên mắt còn không nhúc nhích được nữa.
Tôi đã ngồi khụy xuống trước mặt bố và cố trụ mấy tiếng cùng với sự ngoan cố của bản thân.
Kết quả là bố cũng chịu đưa ra tấm danh thiếp giới thiệu một doanh nghiệp mà tôi chưa nghe thấy bao giờ, kể cả có tra cứu thì cũng chỉ có thể biết được cái tên của nó mà thôi.
Tôi cũng đã nghe được những lời đồn thoáng qua rằng doanh nghiệp này hiện đang thực hiện thử nghiệm lâm sàng nào đó.
Dẫu thế thì tất cả thông tin mà tôi kiếm cũng chỉ là những lời đồn thất thiệt, phải đến đây chứng kiến tận mắt mới thấy nó có mùi mờ ám cỡ nào.
Mà, nếu có thể kiếm tiền thì sao chả được.
Nếu là vì em gái, tôi nghĩ bản thân có thể làm mọi thứ, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ ổn thôi, chẳng sao cả.
Chính vì vậy hôm nay đúng ngày lễ giáng sinh. Một người chỉ biết nằm nhà lâu lắm mới ra ngoài, là tôi đây, đã đi tới địa điểm của doanh nghiệp ấy, một tòa nhà tập thể tọa lạc ở vùng ngoại ô.
Tôi đi thẳng đến đó, nhưng phát hiện ra xung quanh toàn là những cặp đôi đang âu yếm nhau. Trái ngược hoàn toàn với tôi, kẻ cứ lang thang một mình và làm những thứ đáng nghi.
Nhìn tôi chắc hẳn giống một tên môi giới mờ ám nào ấy nhỉ.
Cố gắng rảo bước thật nhanh rồi đi ngang qua cái công trình hiện đang được thi công, tôi bắt gặp một cặp đôi đang quấn cổ cho nhau bằng một chiếc khăn choàng. Bất giác cái ý nghĩ làm phải làm thứ gì đó để cản trở họ lóe lên trong tôi.
Nhưng không được. Ước muốn mà tôi đã ấp ủ bấy lâu nay đâu phải điều đấy. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt của em gái thì cái sức mạnh vô hạn trong tôi lại sôi sục lên.
Tôi bèn cố tránh xa ra khỏi họ và đi dọc theo tòa nhà.
Bây giờ, dù cho có là nỗi đau nào đi nữa thì tôi đều có thể chịu đựng được.
Như trong một cuốn sách sáng thế, dẫu là một mũi tên hay một khẩu súng thì cứ mang tới đi, không thành vấn đề. Tôi đã nghĩ những thứ như vậy đấy.
Ngay tức thì, như thể đây là trò đùa của thần linh, hay là trò đùa của quỷ dữ, dưới chân tôi bỗng xuất hiện một bóng đen to lớn. Gì đây? Tàu bay chắc?
Vào khoảnh khắc vừa ngước lên trên, tầm nhìn tôi tức khắc nhuộm thành sắc đỏ, cơ thể thì bị phá hủy dễ dàng như một con búp bê.
Đau, đau quá! Cái gì vậy chứ!?
Tôi có thể chịu được đau đớn nhưng, thứ máu đang chảy ròng ròng là gì vậy?
Không lẽ tôi sẽ chết sao, điều này...
Quả thực, tôi đã nghĩ chết lúc nào cũng được thôi, nhưng không phải là bây giờ chứ!
Thỉnh cầu đó, làm ơn, một chút nữa thôi mà. Chí ít thì cho đến khi lễ kết hôn của em gái tôi được tổ chức…hãy để tôi có thể đến chúc mừng con bé đi.
Là vì tôi đã sống quá tùy tiện nên mới phải nhận sự trừng phạt này sao? Hay đó là sự phán xét của thần linh, một vị thần to lớn nào đấy đã tức giận?
Những thứ mà tôi đã làm cho đến bây giờ, không liên quan đến mấy điều đó. Chính vì thế hỡi thần linh ơi, tôi sẽ không nói mấy câu như “Làm lại từ đầu”, dù có nghĩ thế nhưng tôi cũng sẽ không nói ra. Do đó, ít nhất hãy làm cho em gái tôi…hãy cho con bé có được hạnh phúc, nếu không tôi sẽ chẳng thể nào siêu thoát được.
Nếu có thể thì, chỉ là nếu như có khả năng, tôi muốn nói ra điều ước của mình. Tôi vốn là một đứa ngu ngốc, vô dụng đến nỗi còn chẳng thể nói được câu chúc phúc cho cô em gái.
Chí ít là nếu có kiếp sau, hãy cho tôi có cơ hội đem lại hạnh phúc cho ai đó. Tôi sẽ không sống một cách lười biếng nữa mà sẽ sống hết mình và làm những thứ mà bản thân có thể làm được. Chính vì thế, vì thế, vì...thế...
“…..Một lần nữa, làm ơn, hãy cho tôi được bước tiếp trên con đường sinh mệnh.”
Những ánh đèn mập mờ màu đỏ dần tập trung ngày một nhiều và cả tiếng còi inh ỏi bên tai.
Ahh, chỉ vì cứu tôi mà mọi người mới tập trung lại nơi đây à.
Không nói đến là vì công việc, chuyện cứu một người mà bản thân còn chưa gặp lần nào, cũng như chả biết gì về họ. Đó quả thực là một điều rất tuyệt vời.
Nếu như có lần tiếp theo, tôi muốn là một người được ai đó yêu thương, tôi muốn là người có thể cứu được người khác.
Tôi phun ra một ngụm máu lớn và bắt đầu bước lên hồi kết của cuộc đời. Khi sinh mệnh dần trở nên dần mờ nhạt rồi biến mất, đây sẽ là lần cuối cùng, tôi nói ra cái khát vọng mà giọng nói mình đã chẳng thể cất lên thành lời.
..….Chỉ một lần nữa thôi, một cuộc sống mới.