==================================================

Death March kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku:Chương 16-58

==================================================

=======================================

16-58. Quãng nghĩ: Đằng sau sự cố

=======================================

“Hahaha, thế này là tham vọng của ta đã sắp thành hiện thực rồi.”

Một cột pha lê đen đang phát ra một ánh sáng kì dị ở đằng trước Anh Hùng Fuu đang cười sằng sặc.

Bên ngoài tế đàn trang hoàng bằng cột pha lê đen, một cấu trúc xương sống giống như một bộ xương người tẩy trắng đang treo trong bóng tối trên trần nhà.

Dù vậy, từ kích cỡ của nó, rõ ràng đó không phải một bộ xương người.

Vì đầu của nó có sừng như sừng bò ở hai bên, có vẻ nó cũng không là giống loài khổng lồ thường được biết đến.

Nhắm kích thước, nó cũng không thể là người đầu bò.

“Fuu-han, cái đó là gì thế?”

“—Ugee”

Anh Hùng Fuu nhảy dựng lên thật sự vì giật mình bởi tiếng nói phát ra từ đằng sau cậu.

Vừa ngó quanh quất như mấy kẻ khả nghi, cậu vừa né tránh ánh mắt khỏi gã đàn ông thấp bé đã gọi tên mình.

“Đ-đây, cái này là, err, ông…”

Anh Hùng Fuu liếc nhìn bộ xương khổng lồ trong thoáng chốc khi cậu tìm kiếm một lý do, nhưng cậu ngậm mồm khi nhận ra gã đàn ông đang nhìn vào cột pha lê.

“Nè nè, cái thứ gì đây?”

Gã thấp bé mỉm cười thân thiện, nhưng mắt hắn không cười tí nào.

“Đ-đ-cái này là…<Pha lê Chướng khí>.”

“Hmmm.”

Gã thấp bé bước tới gần hơn và nhìn chăm chú vô trụ pha lê đen trong khi đi vòng quanh nó.

“Vậy, ngươi định thử làm gì với nó?”

Anh Hùng Fuu đảo ánh mắt.

“B-biến…bọn yếu thành vong linh, rất nhiều.”

“Hou? Ra là kiểu [Sức mạnh nằm ở số lượng, đại huynh] hả.”

Mắt của Anh Hùng Fuu lóe sang trong một khắc khi nghe câu thoại gần giống hệt lời thoại của một nhân vật là con trai thứ ba của một bộ anime robot nọ, nhưng biểu cảm của cậu cứng lại khi cậu bắt gặp nụ cười ác hiểm của gã thấp bé lúc cậu ngẩng mặt lên.

“Nói cụ thể xem, ngươi có thể làm ra bao nhiêu?”

“B-bao nhiêu tùy ý, m-miễn là có mana.”

“Bởi dzì pha lê đen này cung cấp mana hả?”

“Nó không phải pha lê! Nó là Chướng khí—“

Anh Hùng Fuu phản xạ cự cãi, nhưng rồi cậu nuốt xuống lời khi nhìn thấy gã thấp bé có ánh nhìn nghiêm túc.

“Dậy nói ta nghe xem. Ngươi có thể sản xuất hàng loạt khô lâu và thây ma với nó không?”

“Đ-đúng vậy—“

“Nói dối là không không nhá, okay.”

Anh Hùng Fuu cắn môi và ngừng thử nói dối khi hắn bảo cậu điều đó.

“Pha lê Chướng khí kia đã được chạm khắc Hồn Thuật [Vong linh Hoạt hóa] chớ gì? Nó có tác dụng lên bất cứ gì miễn là vật chết phải hem?”

Anh Hùng Fuu giữ im lặng.

“Ê, nói ra xem. Nó có thể tạo ra bất cứ gì hay không?”

“Đ-đúng vậy. [Kị sĩ Không Đầu], và [Khô lâu Hiệp sĩ], k-không chỉ có vậy… Nếu ông có thể nhúng tay vào những linh hồn hấp hối, nó thậm chí có thể tạo ra, những Oán Linh Kỵ Sĩ.”

“Thế nên, ngươi dự tính chuyển động cả thứ đó nữa hả?”

Gã thấp bé nói trong khi liếc nhìn bộ xương khổng lồ treo trong bóng tối.

“…”

Hắn cười to vào Anh Hùng Fuu giữ im lặng.

“Hay à, thật đúng như mong đợi từ Anh Hùng Fuu, yea. Ta chưa từng thấy một anh hùng nào (tâm địa) đen như ngươi. Ngươi hổng có gì khác với cái gã anh hùng sáng lập hỏng hóc đó, yea.”

Gã thấp bé vuốt ve bề mặt trơn láng của Pha lê Chướng khí trong khi lầm bẩm gì đó nghe giống như thể hắn có quen biết với anh hung sáng lập.

“Mà nói nè, Fuu-han. Ngươi có thể sản xuất hàng loạt bao nhiêu cái thứ này?”

“L-làm hàng loạt hả? C-cái đó cần rất nhiều ch-chướng khí trên cả việc đòi mana nên—“

“—bất khả thi hả. Nó không là từ mà ta muốn nghe.”

“N-nhưng không có chướng khí thì…”

Hắn lấy ra những Bình Thù Hận và Hũ Quái Ác khỏi Hộp Đồ và đặt chúng trên sàn.

“Ta há chẳng phải là một ông chủ thông thái hay sao? Chúng được thu thập bởi bọn muỗi mà Fuu-han đã cho ta lần cuối đấy. Giá mà chúng ta có Chén Thánh của vương quốc Shiga, thì chúng ta đã có thể làm ra Tà Niệm Kết Tinh rồi—“

Anh Hùng Fuu nhớ về [Tà Niệm Kết Tinh] từ một quyển sách, ném một ánh mắt đầy mong đợi vô gã đàn ông.

Nếu cậu có vật đó, đừng nói việc sản xuất hàng loạt vong linh binh sĩ hạ cấp, cậu thậm chí có thể lấy lại hình dạng ban đầu của bộ xương treo đằng sau lưng cậu.

“Xin lỗi vì đã thắp lên hy vọng của ngươi, nhưng nơi đó không là không.”

Gã thấp bé nhăn mày trong khi xua tay, “Thương xót cho ta với.”

“…”

“Chúng ta có thể tháo phong ấn Chủ thượng ngay giờ nếu chúng ta có một vạn tà yêu thạch, nhưng ở đó là pháo đài và biên giới của Dị Biệt, chúng ta sẽ lao thẳng tới bad end nếu như tới gần chỗ đó.”

“D-dị biệt?”

“Đúng đóa”

Gã thấp bé đổi đề tài mà không thật sự trả lời Anh Hùng Fuu.

“Vậy nói coi, với chừng này chướng khí tinh khiết, Pha lê Chướng khí này có thể tạo ra bao nhiêu binh sĩ hả?”

“N-nếu ông thấy ổn với lũ yếu, thì khoảng một vạn một ngày. Đ-đối với những con tầm ngang ngửa với hiệp sĩ lão luyện, thông thường, thì 300 con một ngày là có thể làm được.”

Gã thấp bé gật đầu thỏa mãn khi nghe lời đáp của Anh Hùng Fuu.

“Tiện thể, ngươi có thể làm nhiều thêm cái Pha lê Chướng khí này không?”

“C-có thể…nhưng. C-càng nhiều thì, chướng khí không đủ…T-tôi không thể làm nhiều Pha Lê mà kh-không có chừng này.”

“Vậy hả. Tốt thôi, ta có một ý tưởng để làm sao có thêm chướng khí. Chúng ra sẽ chinh phạt toàn thế giới tiếp theo nếu thí nghiệm Muỗi Hấp Huyết Quỷ diễn ra tốt đẹp.”

“Đ-đừng nói là…Ông l-làm bừa đi?”

“Phải đó. Hành động khủng bố hàng loạt trên toàn thế giới! Chúng ta sẽ vẽ cả thế giới trong màu sắc kinh hoàng, tuyệt vọng và tàn sát."

Anh Hùng Fuu giật lùi lại trong khi nhìn khiếp sợ gã thấp bé bắt đầu nhảy múa như một gã hề.

“N-nếu ông làm điều đó…thế giới sẽ kết thúc….”

“Nay nay, sao mà cái đó xẩy ra được. Anh hùng sinh ra để làm gì. Đế quốc Saga để làm gì.”

“—EH?”

“Nếu nó bị phá hủy, ta sẽ không vui chơi được một hồi phải không? Ta sẽ tận hưởng nó mà không đi quá xa lần này, và dừng lại một khi chúng ta có dồi dào chướng khí trong Bình Thù Hận và Hũ Quái Ác yeap.”

Gã thấp bé khoác lác, “Dừng ngay lại trước khi nó hoàn toàn bị hủy diệt là cách dân chuyên họ làm việc.”

“Ngoài ra, mục đích chính của chúng ta lần này là gỡ phong ấn trói buộc Chúa tể, đó là dzì sao chúng ta đang quậy thế giới ô nhiễm, đặng thu thập chướng khí.”

“C-chúa tể?”

“Yeap, một khi phong ấn của Chúa tể được giải phóng, đó là lúc tiệc tùng. Với sự lãnh đạo của Chúa tể, binh đoàn địa ngục sẽ tiến công vào Nước Thần và quậy banh chành ở đấy. Aaah…ta không chờ đợi nổi. Chừng nào Chúa tể còn tại, thì ta còn có thể tiếp tục quay về địa ngục, và chiến đấu với thần và sứ đồ cho tới chết.”

Anh Hùng Fuu nhận ra gã đàn ông không nói chuyện giỡn chơi thì run lên với khuôn mặt tái nhợt.

Mắt cậu điên cuồng tìm kiếm một con đường để thoát khỏi đây.

“Không cần trông quá đỗi lo lắng vậy đâu. Miễn là ngươi không đứng ngáng đường ta, thì ta sẽ không giết ngươi. Đó còn nói có thỏa thuận nữa, phải không được động tay ta tới những kẻ có kết nối tới loli nữ thần càng nhiều càng tốt.”

Anh Hùng Fuu chỉ có thể gật đầu lia lịa với một nụ cười gượng ép tới gã thấp bé mà nói ra thế với một vẻ mặt vô cùng không yên tâm.

Sau khi nhìn cậu trong nét thỏa mãn, gã thấp bé vừa nở một nụ cười quỷ quyệt tới Anh Hùng Fuu sợ hãi vừa nói, “Yea, bản thân thần nữ loli sau cùng là cần thiết tối thẩy.”

“Ui là trời, đã lâu vậy rồi sao. Vậy nhé, Fuu-han, ta sẽ liên tục mang tới

Bình Thù hận và Hũ Quái Ác đổ đầy chướng khí, nhớ làm thiệt nhiều Pha lê Chứng Khí cho ta nha.”

Không hề đợi Anh Hùng Fuu đáp lại, gã thấp bé xoay mình bỏ đi trong khi vẫy vẫy tay chào.

~medmed~

“Touya-sama, cảm ơn vì ngài cũng đã làm việc vất vả hôm nay.”

“Umu”

Một chàng trai đầu trọc quay trở về từ tiệm hóa dược trong phần tòa nhà được chào đón bởi một cô gái có bề ngoài giản dị.

Cô trông như một tân nương đang đón chào một anh chàng hào hoa khoác bộ áo bào trắng thường dùng trong cửa hàng.

“Anh muốn ăn tối trước? Hay tắm trước? H-hoặc có lẽ…a-anh muốn em hay gì!”

Cô gái vẻ giản dị làm mấy cử chỉ trông ám muội trong khi vẫy tay và kêu lên ‘Kyaa’ một cách sung sướng.

Chàng trai liếc mắt về cô gái trong một lúc rồi thì bất ngờ nhìn lên một cửa sổ gần đó.

“—Ai ở đó.”

『Thư, đưa, tới đây』

Một con quạ mặt người đậu vào khung cửa sổ khéo léo gỡ một lá thư ở chân nó, bỏ vào phòng và biến mất trong làn khói xám.

“Biến mất rồi---đó có phải là một chim triệu hoán không?”

“Nhiều khả năng là vậy.”

Sau khi nhặt lá thư và đọc qua nó, chàng trai cho lá thư chạm vào một chiếc nhẫn đính một viên pha lê lửa trên ngón tay cậu, và nó biến thành tro trong tích tắc.

“…Nó từ Thủ lĩnh ạ?”

“Phải, đúng vậy.”

Nói cho chính xác hơn, nó từ một trong số những tổ chức ô dù mà Thủ lĩnh họ tạo ra, nhưng chàng trai xác nhận mà không đi vào chi tiết.

“Công việc đang tiến triển tốt.”

“---Chà? Bộ có một loại âm mưu bí mật đang diễn ra à thưa đại nhân?”

Ủa, không phải chúng ta đang dành thời gian trong sự ít người biết đến sau khi buông bỏ tất cả lại sau hòng ngăn chặn một tai họa gây ra bởi Dị Biệt—là những gì viết trên khuôn mặt cô gái giản dị khi cô nhìn vào mắt chàng trai.

“Chính xác. Lượt của chúng ta vẫn chưa đến, nhưng trước khi vào giai đoạn cuối, chúng ta sẽ gửi một số lượng lớn ma tộc và lính đánh thuê tới những địa điểm có quan hệ tới Dị Biệt để đánh lạc hướng.”

Cô gái giản dị gật đầu nghe chàng trai nói chuyện.

“Nhằm xác định giai đoạn đó, chúng ta sẽ đi sớm tới vương quốc Shiga dưới danh nghĩa một chuyến du lịch vui vẻ.”

“D-du lịch vui vẻ tức là, tuần trăng mật phải không! Không, nó phải là tuần trăng mật! Đúng chứ, Touya-san!”

“…Chứ cô nghĩ cái gì sẽ lừa dối tên Dị Biệt đó tốt hơn một chuyến du lịch đơn thuần hả?”

Chàng trai đáp lại cô gái dáng vẻ vô cùng khẩn trương trong khi nhìn hơi bị choáng ngợp.

“Đúng vậy a! Tất nhiên phải nên như thế! Được rồi, vậy em sẽ tới thư viện ngay để thu thập sách về vương quốc Shiga và vạch ra một kế hoạch!”

Với đôi mắt mệt mỏi, chàng trai nhìn cô gái giản dị chạy khuất bóng một cách vội vã. Anh chàng mà nghe thấy một tiếng hét cực kì vui vẻ từ đằng xa, “Hyahoo! Tuần trăng mặt với Touya-sama!”, chỉ có thể quay về phòng mình với tiếng thở dài lặng lẽ.

~medmed~

『Chủ nhân, ngài có kế hoạch ghé tới tổ chức ô dù [Hoàng Kim Tâm] hôm nay. Xin hãy sớm chuẩn bị khởi hành ạ.』

Ở nơi ẩn náu của mình, gã thấp bé đang duyệt xem lại kế hoạch trong trường hợp chúng có Pha lê Chướng khí ngẩng mặt lên nhìn một thư kí honmonculus mà có vài đường cong.

“Lần đó đã ờ…[Hoàng Kim Tâm], lần này lại ở đâu vậy ey?”

『Tổng bộ của họ nằm ở Thành Kariswolk, còn được gọi là thành phố học giả [Hiền Giả Tháp]. Chủ nhân có ghé tới đó để kiểm tra công đoạn cuối cùng của kế hoạch [Muỗi Hấp Huyết Quỷ] ạ.』

“Đúng dồi”

Gã thấp bé đứng dậy trong khi đấm lưng hắn.

“Chuyện đã dể dòn hơn nếu ta có dịch chuyển của đứa gái giản dị, nhưng Dị Biệt đã động tay động chân và đánh dấu lên nó rồi.”

Hắn lải nhải chẳng với ai cụ thể trong lúc vươn vai giãn gân cốt.

“Thật khó chịu, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc ta phải thân chinh tới đó.”

『Chủ nhân, xin cho phép tôi được nêu ý kiến.』

Gã thấp bé trông có chút ngạc nhiên khi nghe viên thư kí homunculus mà thường giấu mình trong bóng tối nói.

“Có chuyện gì vậy? Nói ta xem.”

『Chủ thần điện của Thần Karion nằm ở Thành Kariswolk. Tôi khuyên Chủ nhân hoãn chuyến đi tới đó lần này khi có khả năng cao là Dị Biệt sẽ ở đó để tiếp nhận thử thách của thần.』

“Whoa, đó tệ à nghen.”

Nói vậy xong, gã thấp bé chống tay lên cằm và ngẫm nghĩ.

“Xin lỗi, nhưng ngươi có thể tới phòng thí nghiệm và mang mấy homunculus chuyên về xâm nhập ra khỏi bể của chúng không.”

“Vâng ạ.”

Sau khi chắc chắn homunculus thư kí đã rời đi, gã nhỏ bé lấy một viên đá quí màu tím ra khỏi [Thùng đồ].

Hắn vận mana vào đá triệu hoán rồi ném nó xuống đất, sau đó một vòng tròn ma thuật màu tím hiện quanh hòn đá và xuất hiện một ma tộc màu lam sẫm ở trung tâm.

Đó là một ma tộc to lớn trong đồng phục quân sự cầm theo một cây giáo lưỡi kiếm.

"Ciao Ultramine, xin lỗi nhưng ta có việc cần mi làm đây.”

“Ta sẽ vâng lệnh mọi điều mà triệu hoán giả của ta nói dearimasu."

Sau khi xác thực ma tộc lam sẫm cúi đầu cho sự đồng ý, gã thấp bé mới tiếp tục.

“Đi tới Thần Quốc Parion và phá hủy thần điện chính ở đó. Đảm bảo biến mọi tòa nhà thành hoang tàn, và dọn dẹp tất cả bọn cấp cao bao gồm cả giáo chủ hiện tại.”

“Lệnh sẽ được thực hiện dearimasu."

“Uh và còn nữa, làm ơn thu lấy biểu tượng của chủ thần điện, Thánh Bảo ở đó, hiểu chứ.”

“Thánh Bảo hả dearimasuka..."

Ma tộc lam sẫm đã hành động tự tin tới bây giờ biểu lộ sự không tán đồng lần đầu tiên.

Ma tộc hẳn phải thấy những Thánh Bảo của Bảy Trụ Thần là tồi tệ.

“Chủ nhân, tôi đã mang tới năm homunculus.”

“Đến đúng lúc lắm. Và ngươi cũng đã cho chúng đúng thuốc luôn. Có nghĩa là chúng có thể xuất hành bất cứ lúc nào ey.”

Sau khi đánh giá năm homunculus dùng để xâm nhập mà thư kí homunculus mang tới, gã thấp bé gật đầu hài lòng và lấy ra ba Túi Phép từ Thùng Đồ vẫn mở.

“Những tên này sẽ phụ trách thu lấy Thánh Bảo, nên dẫn chúng đi cùng ngươi tới Thần Quốc Parion. Chúng sẽ hành động độc lập với ngươi, nên ngươi có thể quay lại một khi xong việc phá hủy.”

Sau khi dứt mắt khỏi ma tộc biến mất cùng với ba homunculus bao bọc trong kết giới của nó vào không gian con riêng của nó, gã thấp bé bắt đầu sửa soạn khởi hành cho chính hắn.

“Chủ nhân, ngài định chuyển sự chú ý của Dị Biệt tới ma tộc thượng cấp, và nhân cơ hội đó để tổ chức gặp mặt, đúng không ạ.”

“Đúng zậy. Không chắc Dị Biệt chú ý hay không, nên ta chuẩn bị khoảng 2-3 lớp ngụy trang dồi.”

Nói vậy xong, gã thấp bé kiểm tra vài kĩ năng lén lút cho tới giờ chỉ định.

“Chời ạ, trò này mệt mỏi dữ a. Dù cho nó thậm chí đánh lừa được Đầu chó và Trư Dã Vương với bản năng sắt bén của họ, thì ta vẫn hông thể giữ nó được lâu hơn, phải chi, làm nó dễ xài hơn…”

“Chủ nhân, nhằm ngăn việc hành động ngớ ngẩn khiến cho ngài bị phát hiện bởi Dị Biệt, ngài nên luyện hoàn hảo nó, nên tôi đề nghị.”

“yeap”

Gã thấp bé cho một lời đáp thiếu nồng nhiệt tới viên thư kí nói nghiêm túc.

“Ta chỉ cần dùng bảo bối ức chế nhận diện cùng với nó là xoonggg, chắc chắn là một chiến thắng vô khuyết.”

Sau khi trang bị vài món đồ lấy ra từ Thùng Đồ, và dùng nhiều lớp mánh khóe, gã thấp bé bước ra khỏi hang ổ để tới thành Kariswolk.

Mà không biết về cái bẫy đã giăng ra bởi kẻ Dị Biệt được kể ở trên đang chờ đợi hắn…