“Lão Đại, có thể hay không. . . . . .” Giúp bọn hắn một chút. . . . . .

Từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, Tiểu Vũ chôn mình trong lồng ngực Lưu Quang, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.

Mặc dù Tiểu Vũ chưa nói xong, nhưng Lưu Quang đã sớm hiểu nàng muốn nói những gì. Thân thể chợt bay lên cao, thẳng tắp đi tới tầng cao nhất bệnh viện.

Bệnh viện này nằm ở thành phố, có điều kiến trúc tương đối cao, tổng cộng có 56 tầng. Đứng trên đỉnh nhìn xuống dưới sẽ cảm thấy tất cả đều nhỏ bé.

Lưu Quang ôm Tiểu Vũ, đứng trên lan can của tầng cao nhất. Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, từ phía sau dùng tay che kín mắt của nàng.

“Tiểu Vũ, ta hiểu rõ trong nàng vẫn luôn tồn tại tình cảm của nhân loại. Sợ cô đơn tịch mịch, sợ sinh ly tử biệt. Chính nàng không muốn đối mặt, cũng không hi vọng người khác đối mặt với nó. Nàng có một trái tim lương thiện, nhưng có đôi khi xử trí theo cảm tính là không được.”

Lưu Quang tựa vào bên tai Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói. Hắn thương yêu Tiểu Vũ, nếu có thể, Tiểu Vũ nói hắn sẽ tự nguyện giúp nàng thực hiện. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải loài người, bọn họ cũng có chức trách. Cho nên có một số việc, vẫn cần phải nói rõ ràng.

“Thử không dùng mắt để nhìn, mà dụng tâm lắng nghe đi. Thế giới này, mỗi một ngày đều có người chết đi, mà mỗi một ngày cũng có người được sinh ra. Sinh Lão Bệnh Tử là ứng hữu tuần hoàn, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình. Không nên tin rằng người tốt sẽ sống không lâu, tai họa do trời định. Phải tin tưởng thiện hữu thiện báo! Ta hiểu nàng cho là thế giới này đối với Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi như vậy là không công bằng, rõ ràng không làm sai điều gì lại còn đánh mất tánh mạng. Nhưng nàng suy nghĩ cẩn thận một chút, hai người bọn họ thật ra thì cũng không bi ai.”

Tiểu Vũ đem tay Lưu Quang từ trên mắt bỏ xuống, cặp mắt ửng hồng nghi hoặc nhìn Lưu Quang, không hiểu câu hắn nói sau cùng.

Lưu Quang nhìn thấy nghi ngờ của nàng, mỉm cười dịu dàng nói: “Bọn họ vào lúc cuối cùng không phải đã gặp gỡ chúng ta sao? Người đời thường nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Lời thề ấy so với bất kỳ lời thề non hẹn biển khác gian nan hơn nhiều. Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi có thể chết cùng một ngày, cũng coi như có kết cục tốt đẹp nhất. Huống chi chúng ta không phải đã đáp ứng bọn họ, để cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi đi rồi sao? Nếu như đổi lại là Tiểu Vũ nàng, nàng còn cảm thấy tiếc nuối sao?”

Lỗ mũi Tiểu Vũ đau xót, đưa tay qua ôm chặt lấy Lưu Quang.

“Không tiếc nuối. Chỉ cần chàng ở bên cạnh thiếp, vô luận xảy ra chuyện gì, thiếp đều không cảm thấy sợ hãi.”

Lưu Quang mỉm cười, ôm chặt người trong ngực, vuốt vuốt tóc của nàng.

“Cho nên, bọn họ vẫn luôn hạnh phúc.”

. . . . . .

Sau khi Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi phát sinh tai nạn xe cộ, trên căn bản không có người nào tới thăm. Chỉ có cha mẹ Lục Tử Ngôn tới thăm vài lần, bởi vì cả hai cũng đã xây dựng gia đình của riêng mình, hơn nữa đều có việc gấp, liền thương lượng mướn vị bảo mẫu tới chăm sóc hai người bọn họ.

Thật ra thì Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi sớm đã bị bỏ qua trị liệu, hôm nay toàn bộ sự sống đều dựa vào hơi thở hổn hển này. Chỉ cần hơi thở này tắt, cũng chính là lúc tuyên bố tử vong. Vị bảo mẫu kia thấy hai người trẻ tuổi này thật đáng thương, chăm sóc rất tận tâm tận lực. Mỗi ngày đều giúp bọn họ lau chùi thân thể, thỉnh thoảng còn cảm thán càu nhàu với họ mấy câu.

Tối hôm qua, sau khi Tiểu Vũ nghe Lưu Quang nói với nàng mấy lời nói kia, rốt cuộc tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Đúng vậy, thế gian này có bao nhiêu người có thể cùng đồng sinh cộng tử? Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi sẽ hạnh phúc thôi. Vì hai người đều vì đối phương mà lo lắng, suy nghĩ.

Tối nay là đêm thứ tư.

Tiểu Vũ vốn đợi trong phòng bệnh, chuẩn bị tâm tình thật tốt sẽ cùng mấy người Lục Tử Ngôn tâm sự trò chuyện, vậy mà đợi hơn nửa ngày trời cũng không thấy hồn phách bọn họ xuất ra! Lưu Quang lại không có ở đây, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Hôm nay, bọn họ ở trong bệnh viện gặp được người quen. Ặc, chính xác mà nói là gặp được quỷ! Chính là đoạn thời gian trước mới vừa vì bọn họ chủ trì hôn lễ “Thôi Mục Sư” – Thôi thương quân – Thôi Phán Quan của địa phủ!

Nếu không phải bọn họ bởi vì chuyện tình Lục Tử Ngôn mà tạm thời quên hết thảy, khi Tiểu Thôi xuất hiện trước mặt, ngay cả chút phát hiện bọn họ cũng không có. Nhớ lúc đó Tiểu Thôi kia cười đến vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Tiểu Vũ liền phát lạnh. Cũng may Lưu Quang nhanh tay lẹ mắt, một cái đem Tiểu Thôi quật ngã. Cùng Tiểu Vũ lên tiếng chào hỏi sau đó trực tiếp đem Tiểu Thôi tha đi, nói là đi xử lý hậu sự.

Dĩ nhiên, giết Quỷ diệt khẩu là chuyện không thể. Dù sao Thôi thư ký là một nhân tài, còn phải trở về Địa phủ tiếp tục vì Lưu Quang phân ưu giải nạn. Nói vậy Lưu Quang kéo hắn đi, là muốn cảnh cáo không cho phép hắn tiết lộ hành tung của bọn họ thôi.

Một lát sau, Lục Tử Ngôn tỉnh lại đầu tiên. Tiểu Vũ lo lắng tiến lên hỏi: “Anh không sao chớ?”

Lục Tử Ngôn lắc đầu một cái, vuốt trán xem ra có chút không thoải mái.

“Không có việc gì, chính là cảm thấy đầu có chút nặng nề. Tốn thật nhiều khí lực mới có thể tỉnh lại.”

Thốt ra lời này xong, Lục Tử Ngôn liền theo bản năng nhìn về phía giường Lâm Tâm Nhi. Quả nhiên, hồn phách Lâm Tâm Nhi cũng không ra ngoài, xem ra tình huống cùng hắn hẳn là không khác biệt lắm.

Lục Tử Ngôn giống như loáng thoáng cảm giác được điều gì. Xuống giường nhanh chóng đi tới giường Lâm Tâm Nhi nằm, nắm tay nàng lên lo lắng nói: “Tâm Nhi, anh biết em có thể nghe được lời nói của anh. Em phải nhớ, về sau hồn phách không cần rời thân thể đi ra gặp anh nữa. Em phải cố gắng sống thật tốt, nhất định một ngày nào đó sẽ tỉnh lại! Anh vẫn ở bên cạnh em, bồi bên cạnh em!”

Bộ dáng Lục Tử Ngôn hốt hoảng khiến Tiểu Vũ nhất thời cả kinh. Đi nhanh đến cũng nói theo: “Đúng vậy, Tâm Nhi. Hôm nay cô nghe lời nói của Tử Ngôn, không cần đi ra. Cố gắng lên, chờ thân mình khôi phục, chân chính mở mắt cùng Tử Ngôn đoàn tụ!”

Lời Tiểu Vũ nói uyển chuyển, thật ra chỉ có nàng biết, Lâm Tâm Nhi căn bản sẽ không chân chính tỉnh lại. Hi vọng của Lục Tử Ngôn đã sớm không tồn tại. Nàng không đành lòng vạch trần niềm tin của bọn họ nên đành nói dối. Bởi vì có lúc sự thật tương đối tàn nhẫn, hiện tại chỉ có thể hi vọng tất cả như lời Lưu Quang nói, đến cuối cùng, bọn họ có thể hạnh phúc.

Hồn phách Lâm Tâm Nhi vẫn không rời thân thể, Lục Tử Ngôn ngồi bên giường Lâm Tâm Nhi, vẫn cúi đầu nắm tay của nàng, thần thái rất bất an. Tiểu Vũ cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lo lắng đứng ở một bên, mong mỏi Lưu Quang sớm trở lại, mắt trái trong nháy mắt đỏ ngầu.

Chợt, máy điện tim giám hộ của Lâm Tâm Nhi trong giây lát liên tiếp nhảy lên thật lợi hại, thậm chí còi báo động vang lên chói tai. Lục Tử Ngôn và Tiểu Vũ giật nảy mình, tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho tốt.

Trong chốc lát, một y tá chạy tới. Nhìn thấy điện tim đồ nhảy lên bất thường, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ trực ban tới.

Lại chỉ chốc lát nữa, mấy bác sĩ đi vào phòng bệnh, tay chân lưu loát kiểm tra tình hình. Một bác sĩ sai mấy y tá đem bệnh nhân chuyển qua băng ca, nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.

Lục Tử Ngôn vội vàng đi theo, xuyên qua cửa lớn phòng cấp cứu, vẫn đi theo bên cạnh Lâm Tâm Nhi. Tâm tình suy sụp, miệng vẫn lầm bầm.

Không có việc gì, Tâm Nhi không có việc gì. Nhất định không có việc gì.

. . . . . . .

Bảy đêm cuối cùng: Đêm thứ tư, cứ như vậy Lục Tử Ngôn hoảng loạn bất lực lặng lẽ vượt qua.