Phạm Trạch sờ mũi, trở về trông lửa, dặn hai tùy tùng đi nghỉ ngơi trước, dùng lá chuối gói thịt thỏ và thịt gà đã được nướng lại rồi chôn xuống dưới đống tro để giữ nhiệt. Phạm Trạch tính toán hành trình cho mấy ngày sau: Quận vương và Liễu công tử e là không thể về ngay được, ngày mai vẫn phải tìm một thôn trấn để dừng chân, đi đường phía sau núi sẽ có rất nhiều thôn trấn, cũng phải đổi xe ngựa lớn hơn, nhân tiện mua thêm chút thuốc mỡ tiêu sưng…

Nhìn ánh trăng trong trẻo thanh lãnh, Phạm Trạch suy nghĩ, có phải mình cũng nên lập gia đình rồi không?

Đến khi Liễu Mộc Vũ tỉnh lại, mặt trời đã tỏa sáng rực rỡ từ lâu, Phạm Viêm Bá ôm cậu ngồi trong xe ngựa lắc lư đi tiếp.

Chớp chớp đôi mắt đau xót, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy khắp người mình không có một chỗ nào tốt đẹp, vòng eo vô cùng đau đớn, hai chân căn bản không thể khép lại, giữa hai chân có chút đau đớn nóng cháy.

“Nương tử tỉnh rồi?” Cảm thấy người trong lồng ngực cử động rất nhẹ, Phạm Viêm Bá cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương của Liễu Mộc Vũ, trong giọng nói để lộ rõ vẻ đắc ý và vui sướng vì thỏa mãn.

“Câm miệng!” Bất cứ âm thanh nào rơi vào trong tai Liễu Mộc Vũ, cũng giống như bị người ta dùng chiêng đồng gõ mạnh sát bên tai, chấn động đến nỗi ngay cả não cũng đau.

Đêm qua không biết mình tiết ra đến lần thứ mấy thì bất tỉnh, những chuyện sau đó không hề biết gì hết, chắc chắn lại mất mặt trước mặt Phạm Trạch và tùy tùng. Vừa nghĩ đến đây, Liễu Mộc Vũ liền hận đến nỗi như có trăm móng vuốt cào vào lòng, tại sao cứ mỗi lần gặp Phạm Viêm Bá, thân thể mình lại bị mê hoặc? Mà tên cầm thú này cũng không biết thu liễm, rõ ràng đã đáp ứng chỉ làm một lần, nhưng đêm qua…

Liễu Mộc Vũ đỏ mặt nhắm chặt mắt lại, vì liên đới nên cảm thấy vòng ôm của Phạm Viêm Bá cũng chẳng dễ chịu gì.

Bị Liễu Mộc Vũ quát mắng câm miệng, Phạm Viêm Bá cười ngây ngô “Khì khì” với tâm tình rất tốt, điều chỉnh tư thế một chút, để mông Liễu Mộc Vũ hơi nhấc lên tránh đau đớn, tự coi mình như tấm đệm thịt to đùng, để cậu rúc trong ngực mình được thoải mái hơn. Nhìn mỹ nhân nhu thuận trong lòng, Phạm Viêm Bá thích không chịu được, lại cúi đầu hôn vào hai mắt, chóp mũi, hai tai và môi Liễu Mộc Vũ.

Liễu Mộc Vũ bị hôn đến nỗi phiền lòng không thôi, đẩy đầu Phạm Viêm Bá đang như đại cẩu không ngừng liếm láp ra, từ từ nhắm hai mắt lại, càu nhàu trong miệng: “Mau tránh ra! Ta muốn ngủ!”

Phạm Viêm Bá đắc ý trong lòng, nhưng cũng đau lòng cho thân thể Liễu Mộc Vũ, giữ lấy cằm đối phương hôn mạnh hai cái bên khóe miệng: “Cứ ngủ đi, lát nữa tới trấn sẽ cho người nghỉ ngơi trên giường, tỉnh ngủ xong lại ăn cơm!”

Liễu Mộc Vũ ngủ một giấc này đến tận lúc hoàng hôn, khi tỉnh lại lần tiếp theo, đã ở trong phòng trọ của trạm dịch.

“Dậy rồi? Ăn chút gì đó đi, đây là cháo trứng ta bảo nhà bếp nấu riêng cho ngươi đấy…” Nâng Liễu Mộc Vũ dậy tựa vào đầu giường, Phạm Viêm Bá bưng một bát cháo thơm ngon đến.

Lúc ăn cháo, cả người Liễu Mộc Vũ vẫn khó chịu không có tinh thần, nhưng đầu óc không hề nhàn rỗi.

Nếu nói lúc trước, giao hoan cùng Phạm Viêm Bá ở Bình Diêu quan là nhất thời ý loạn tình mê, vậy thì lần giao triền thâu đêm này không thể dùng từ “quá xúc động” để che giấu. Dù là vào lúc tỉnh táo nhất, Liễu Mộc Vũ cũng biết rõ trong lòng, mình muốn nam nhân này! Nam nhân này mang đến cho cậu không chỉ là sự thoải mái của thân thể, càng nhiều hơn chính là cảm giác thỏa mãn của khao khát vô hạn.

Tứ chi có chút khoan khoái, tuy rằng thân thể vẫn mệt nhoài đau nhức, nhưng toàn thân lại hài lòng nhẹ nhõm như thể được sống lại, đủ loại phiền muộn bị đè nén trong lòng trước đây cũng không có gì to tát lắm, xem ra quả nhiên nam nhân vẫn phải để tình dục được thỏa mãn…

Qua đêm vừa rồi, nếu sau này còn cự tuyệt hắn thì có vẻ già mồm… Không phải tên lưu manh kia ham muốn thân thể mình sao, càng không cho hắn lại càng khao khát, có lẽ bản thân mình buông bỏ hết rụt rè mặc cho sung sướng xác thịt, mấy tháng sau Phạm Quận vương sẽ thỏa mãn mà tự động rời đi?

Tuy rằng luôn cảm thấy có chút lừa mình dối người, nhưng lúc này cậu cũng chẳng nghĩ được gì hơn…

“Không ăn nổi nữa…” Đẩy bát cháo về phía Phạm Viêm Bá. “Ngươi chuẩn bị chút nước nóng, ta muốn tắm…”

“Được được! Ta đi chuẩn bị ngay!”

Phạm Viêm Bá buông bát xuống, như phát khùng chạy đi gọi tiểu nhị chuẩn bị nước nóng. Từ sau khi tỉnh lại Liễu Mộc Vũ không hề mắng chửi mình, cũng không hề không để ý tới mình, phản ứng “hòa nhã” như vậy khiến Phạm Viêm Bá mừng rỡ như điên, giống y như đại cẩu được chủ nhân ban thưởng, chỉ còn thiếu thè lưỡi phất đuôi nhảy cẫng lên!

Thấy Phạm Viêm Bá ra ngoài, Liễu Mộc Vũ cố gắng chống đỡ thân thể đau xót, xuống giường lấy bọc quần áo của mình, tìm một bình thuốc nhỏ đổ một viên ra, nuốt vào bụng, đếm số ức khôn hoàn còn lại, còn có bốn viên, nếu cách bảy ngày dùng một viên, chắc là có thể chống đỡ được đến lúc quay về Bình Diêu quan.

Bàn tay theo bản năng xoa xoa bụng dưới, con à, không phải là không cần con… Thực sự rất sợ nếu con được sinh ra lại phải chịu nỗi khổ như ta, vẫn nên để con luân hồi đến một nhà nào khác tốt hơn đi!

Tiểu nhị bê thùng tắm to đùng bằng gỗ vào, đổ nước nóng. Liễu Mộc Vũ đuổi Phạm Viêm Bá ra ngoài, rồi mới ngâm mình trong nước nóng.

Cầm thuốc mỡ tiêu sưng mà Phạm Viêm Bá đã đưa cho từ trước, vừa đỏ mặt vừa bôi vào chỗ xấu hổ giữa hai chân, trong đầu mắng tên lưu manh không biết tiết chế kia một lượt từ đầu đến chân.

“Mấy ngày nay, đừng hòng đến gần thân thể ta!” Ban đêm, nhìn Phạm Viêm Bá cười cợt nhả sờ soạng mình trên giường, Liễu Mộc Vũ đen mặt tức giận nói.

Phạm Viêm Bá đang tươi cười hớn hở, nghe xong liền sụ mặt xuống ngay tức thì: “Vậy… Vậy phải chờ đến khi nào…”

“Chờ đến khi ta nói có thể.” Nói xong, mặt Liễu Mộc Vũ đỏ như gấc, lời này quả thực chính là xác định mình đã tiếp nhận yêu hoan của Phạm Viêm Bá. Thấy tên vô lại kia lại dán tới gần, Liễu Mộc Vũ đẩy cái mặt định hôn mình ra, nói nghiêm túc: “Nếu ngươi không nghe lời, cút sang phòng khác mà ngủ!”

“Ta nghe! Ta nghe!” Phạm Viêm Bá vội vàng ôm một cái gối, giả bộ ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng lại không cam lòng bèn nhích dần từng tí một vào sát Liễu Mộc Vũ.

“Tránh xa một chút, ta không có chỗ!” Liễu Mộc Vũ đề phòng, cố gắng nhích người sát vào cạnh giường, cả người cứng lại, nhưng Phạm Viêm Bá vẫn tiếp tục xâm chiếm không gian không rộng lớn lắm của mình.

“Ôm ngủ, chắc là cũng có thể chứ…” Cuộn cánh tay lại, ôm Liễu Mộc Vũ vào trong ngực mình, để cho cậu kề sát vào nơi tim đập. Giống như cuối cùng cũng được ôm người này vào lòng, khóe miệng Phạm Viêm Bá cong lên đầy hạnh phúc, nhắm mắt lại mơ đẹp đến tận bình minh.

Quãng đường còn lại, Phạm Trạch vô cùng chu đáo mà thay đổi xe ngựa cho hai người Phạm Liễu, không gian rộng rãi hơn không ít càng thuận tiện cho Phạm lưu manh quấy rối trêu đùa, suốt cả ngày không thèm kiêng nể gì mà ôm ấp hôn hít Liễu Mộc Vũ, chỉ cần chống cự không kịch liệt, sẽ tìm đủ mọi cơ hội để sờ soạng một hồi cho đã. Thường thường sẽ sờ mó cho đến khi hai người thở hổn hển vì động tình không thôi, nhưng lại không thể làm gì xa hơn nữa, sau cùng đành phải thủ dâm cho xong việc.

Nín nhịn suốt ba ngày, cuối cùng cũng đến được mỏ đá ở quận Lạc Bắc. Quan viên nơi đây thấy Quận vương đích thân tới, tất nhiên phải chuẩn bị nơi ở tốt nhất cho mấy người nghỉ ngơi, chỉ chờ ngày mai đi sẽ khảo sát đá.

Trong đêm khuya, phòng chính ở hậu viện truyền ra những tiếng khóc thút thít và tiếng thở dồn dập.

Chỉ thấy hai tay Liễu Mộc Vũ bị trói trên khung giường bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn, toàn thân không một mảnh vải, bị Phạm Viêm Bá ép buộc mở hai chân ra để liếm âm huyệt.

“A… Ô ô… Đừng mà, đừng tra tấn ta nữa… Có thể! Có thể rồi…” Liễu Mộc Vũ bị liếm đến nỗi hai mắt đẫm nước, trước đây chỉ cần mình cầu xin mấy câu, Phạm Viêm Bá sẽ không nhịn được mà xông vào đâm chọc ngay, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, hắn đã dùng môi lưỡi ngón tay chơi đùa mình suốt gần nửa canh giờ, lại không cho mình được sung sướng ngay.

Dù chưa tiết ra, nhưng thủy huyệt nhi động tình đã chảy đầy dâm dịch từ lâu, khiến cho vùng giữa hai chân ướt dính một mảng. Phạm Viêm Bá liếm mút “Chùn chụt” thịt môi đầy đặn giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, lúc lại cho đầu lưỡi vào sâu trong huyệt nhi, hút một dòng mật ngọt cho đỡ thèm.

“Sinh con xong, chỗ này của Liễu Nhi mẫn cảm hơn nhiều…” Khe thịt hở nhỏ hẹp đã không còn non nớt như khi mới gặp, mà là màu đỏ đậm vì phát dục hoàn thiện, huyệt đạo cứng ngắc chật hẹp khi xưa cũng có tính đàn hồi hơn. Ngón tay chơi đùa phân thân nam tính của Liễu Mộc Vũ, để cho đầu cột trụ ngẩng lên cao phun nước mật, đầu lưỡi Phạm Viêm Bá vẽ vòng một đường, mút chất lỏng tanh tanh đó vào miệng: “Hương vị của nương tử vẫn mê người như vậy…”

“Cho ta… Xin ngươi cho ta đi!” Liễu Mộc Vũ bị tình dục giày vò đến nỗi vặn vẹo lung tung trên giường, rõ ràng sắp tới đỉnh, vậy mà Phạm Viêm Bá lại không chịu cho mình một kích cuối cùng đó, thân thể tích tụ đầy nước lũ muốn được phát tiết, chỉ chờ tìm một cơ hội để được ra ngoài.

“Liễu Nhi, nói xem… Tại sao ngươi lên giường cùng gia?” Hai ngón tay cắm vào trong huyệt động non mềm ướt đẫm, run rẩy nhè nhẹ, khiến cho bên trong lại chảy thêm những giọt nước dinh dính.

“Vì… Vì ta… Vì ta muốn cảm tạ ngươi đã giúp Bình Diêu quan, xây lầu quan sát… A…” Liễu Mộc Vũ mang đôi mắt đỏ hồng cãi bướng. Từ sau khi cậu nói bằng lòng cùng Phạm Viêm Bá làm chuyện cá nước thân mật, lần nào tên vô lại đó cũng thích dồn ép cậu trên giường như vậy, luôn truy hỏi căn nguyên của việc đột nhiên cậu “hồi tâm chuyển ý”.

“Chỉ vì như thế?” Lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, trong ánh mắt Phạm Viêm Bá lộ ra một thứ ánh sáng nguy hiểm.

“Còn cả… đá để xây dựng… nếu không có Quận vương trợ giúp, chắc chắn không thể… Ô a!” Ngón tay thô ráp bôi đầy thuốc mỡ của Phạm Viêm Bá đột nhiên cắm vào hậu huyệt đỏ ửng mấp máy đã lâu của Liễu Mộc Vũ, kích thích quá đột ngột khiến cơ thể Liễu Mộc Vũ co rụt lại, hét toáng lên như thể con thú non sắp chết, mông thịt run bần bật.

“Còn cãi cố? Nếu ngươi chỉ ham muốn chút lợi ích đó là lên giường cùng gia, ngươi đã theo gia từ một tháng trước rồi, còn phải chờ đến hôm nay sao?” Ngón tay xoay chuyển trong hậu huyệt thít chặt, thông thạo tìm được điểm mẫn cảm mà Liễu Mộc Vũ sợ bị kích thích nhất. “Nói! Có phải ngươi hồi tâm chuyển ý, nguyện ý gả cho bổn vương làm phi không?”

Điểm mẫn cảm ở sâu trong hậu huyệt liên tục bị ấn vào, mỗi một kích thích đều biến vui thích thành trừng phạt, Liễu Mộc Vũ khóc lóc đạp hai chân loạn xạ, muốn thoát khỏi ngón tay đang khuấy đảo trong mông, miệng chỉ có thể thở hổn hển từng hơi.

“Buông… Buông tay! Cho ta tới đi! Xin ngươi…” Liễu Mộc Vũ khóc lóc ai oán. “Ta muốn! Ta muốn ngươi… Vì ta muốn bị ngươi thao nên mới đồng ý… đồng ý lên giường với ngươi…”

Dục vọng đã bị kìm nén quá lâu chỉ muốn xông ra. Phạm Viêm Bá bị dáng vẻ dâm đãng của Liễu Mộc Vũ làm bay mất cả linh hồn, áp chế một hơi cuối cùng, hai tay tiếp tục khiêu khích xuân nha và hậu huyệt, nhưng vẫn không cho Liễu Mộc Vũ được phóng thích.

“Liễu Nhi… Bảo bối cục cưng của gia, nói ngươi đồng ý theo ta về Phan Dương! Nói ngươi đồng ý làm Quận vương phi của gia…”

“Ưm a… Phạm Viêm Bá! Tên khốn nạn!” Tự nhấc mông lên rồi ngồi xuống ngón tay Phạm Viêm Bá, đầu ngón tay lại chọc mạnh vào điểm mẫn cảm trong đường ruột, đột nhiên đôi mắt Liễu Mộc Vũ trắng dã như thể người sắp chết, thân thể vẫn chưa phát tiết thoải mái giật nảy từng đợt. Liễu Mộc Vũ nhắm chặt hai mắt, nghiêng ngả trên giường, thở dốc yếu ớt.

“Đứa cứng đầu ngươi, thừa nhận ngươi yêu gia khó đến vậy sao?” Phạm Viêm Bá hoàn toàn bất đắc dĩ, bôi thuốc mỡ lên vật lớn sưng to phát đau, ôm mông Liễu Mộc Vũ từ từ tiến vào thí nhi của cậu, ôn nhu ma sát khu vực mẫn cảm, kéo dài dư vị cao trào của cậu.

Dần dần khôi phục từ trong thất thần vì cao trào, ra vào chậm rãi giống như tầng tầng sóng nước, ôn nhu ve vuốt thân thể mỏi mệt không chịu nổi của Liễu Mộc Vũ.

“Ngươi… Ngươi đi ra ngoài! Ta… Ta không cần ngươi!” Liễu Mộc Vũ ngang bướng trừng mắt với Phạm Viêm Bá, không chịu nghe theo mà xoay xoay vòng eo muốn thoát khỏi cái tê dại làm người ta nhiễu loạn trong thân thể.

“Được được… Ngươi không cần ta, ta cần ngươi là được rồi chứ…” Cởi bỏ dây trói trên tay Liễu Mộc Vũ, ôm cả người cậu vào trong ngực, khẽ khàng an ủi như dỗ dàng đứa trẻ đang tủi thân. “Gia sai rồi, gia không nên ép ngươi… Bảo bối ngoan, thả lỏng, gia cho ngươi sung sướng…”

“Ừm… Ngày mai còn phải đi xem đá, hôm nay không thể… không thể mạnh quá!” Liễu Mộc Vũ nhõng nhẽo kêu lên, bên khóe mắt còn có nước mắt ủy khuất.

“Được, không mạnh quá… Lần này gia sẽ rất ôn nhu…”

“Không… Không thể làm… A… lâu quá…”

“Được, làm xong một lần, sẽ cho ngươi nghỉ ngơi…”

“Ưm a… Ở đó, chỗ đó đấy… Thêm mấy cái nữa… Ưm… Thích quá… Đằng trước, đằng trước cũng muốn…”

Tiếng ngâm nga nũng nịu đứt quãng truyền ra ngoài bức màn, ái dục ướt át chảy ra ngọt ngào.

Đá ở quận Lạc Bắc có chất đá thượng đẳng, bao nhiêu năm qua đều được dùng để xây tường thành hoàng thành hoặc là nền móng cho các quan ải trọng yếu.

Sáng sớm, Liễu Mộc Vũ thần thanh khí sảng đi tới mỏ đá, xem vật mẫu của bốn năm loại đá, đều cảm thấy vừa lòng. Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ vui vẻ, tất nhiên cũng khen ngợi quan lại ở mỏ đá mấy câu. Mấy viên quan nhỏ bé chưa bao giờ nghĩ mình có thể được Quận vương đương triều khen ngợi, thụ sủng nhược kinh, liên tục quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.

Liễu Mộc Vũ muốn xuống mỏ đá để xem tình hình khai thác đá, tòng sự ở mỏ đá lộ vẻ khó xử nhìn sang Phạm Quận vương… Mỏ đá vô cùng rộng lớn, trải rộng trên mấy sườn núi, đường đi gập ghềnh khó khăn, nếu muốn lần lượt xem hết cách sản xuất mấy loại đá chất lượng tốt của quận Lạc Bắc cũng phải mất đến mấy ngày. Phạm Viêm Bá không nỡ để Liễu Mộc Vũ phải chịu vất vả, nhưng không thể khuyên được một Liễu Mộc Vũ đang rất cương quyết, chỉ có thể cùng xuống mỏ đá.

Công việc ở mỏ đó rất vất vả, phức tạp và mệt nhọc, tất cả thạch công đều là tù nhân phải chịu hình phạt nặng của triều đình. Phạm Viêm Bá cau mày đi bên cạnh Liễu Mộc Vũ, không hiểu nơi bẩn thỉu thế này có gì hay để nhìn?

Mấy ngày liên tiếp, Liễu Mộc Vũ không nề hà vất vả, đi khắp nơi trong mỏ đá, xem kỹ tình hình khai thác của các loại nham thạch, thỉnh thoảng còn hỏi đốc công về tiến độ chuẩn xác và những trở ngại khi khai thác đá, đi sát theo sau tòng sự để trao đổi cách vận chuyển và nhật trình khai thác đá. Có Phạm Viêm Bá ở đây, tất nhiên tòng sự của mỏ đá đã len lén loại bỏ một ít loại đá không đạt chất lượng đi, cung cấp cho Liễu Mộc Vũ những loại đá được giao phó trước, đối với tất cả yêu cầu của Liễu Mộc Vũ, thực sự không dám sơ suất, đáp ứng toàn bộ mọi việc.

Việc sắp xếp hai nghìn khối đá còn lại cực kỳ thuận lợi, Liễu Mộc Vũ vừa ý một loại đá tên là “Thanh nham”, đúng lúc còn thừa tới gần ba nghìn khối, tòng sự của mỏ đá lập tức cho người bố trí vận chuyển đá, khoảng một tháng sau là có thể đưa tới Bình Diêu quan.

Cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi. Liễu Mộc Vũ nghe nói việc sản xuất “Thanh nham” từ trên sườn núi có chút kỳ lạ, trên cùng một ngọn núi có đến ba chỗ khai thác, chất đá được sản xuất không giống với những loại đá thượng đẳng khác. Chuyện chọn đá để đưa về Bình Diêu quan đã xong, Liễu Mộc Vũ không nén nổi hiếu kỳ, muốn nhân cơ hội này để đi xem sao.

Khéo léo từ chối đi cùng các quan viên khác của mỏ đá, Liễu Mộc Vũ chỉ đi cùng cái tên y như kẹo dính vứt mãi không ra – Phạm Viêm Bá – đến một nơi khai thác đá trên sườn núi. Suốt dọc đường đi, những âm thanh khai thác đá đinh đinh đang đang vang lên bên tai không dứt, ngược lại giữa Liễu Mộc Vũ và Phạm Viêm Bá lại im lặng hiếm thấy…

“Quan gia, xin ngài thương xót, tiểu nữ tử chỉ muốn đưa cơm cho người nhà, xin quan gia châm chước…”

“Đưa cơm cái gì? Giúp tên phạm nô kia chết đói chết mệt cũng coi như sớm ngày luân hồi, cần gì phải thoi thóp như bây giờ để chịu tội?”

Đi được khoảng một khắc, chợt nghe thấy những thanh âm truyền đến từ eo núi cách đó không xa, nghĩ qua cũng biết lại là đốc công thạch lại ở đây đang ỷ thế hiếp người.

“Quan gia, đây… đây là tiền bảo lãnh tháng này, xin ngài nhận cho, nô gia biết nộp muộn, mong quan gia đừng trách tội!”

“Trách tội? Sao lại trách tội? Tiểu nương tử xinh đẹp thế này… sao chúng ta trách tội được? Chỉ cần ngươi chịu đi theo quan gia, sau này không cần nộp tiền bảo lãnh…”

Liễu Mộc Vũ không thể nghe nổi nữa, chuyển hướng đi về phía eo núi kia, lại bị Phạm Viêm Bá giữ chặt.

“Ở đây chỉ có phạm nô, vốn không có tôn nghiêm đòi quyền lợi. Lúc này ngươi đi ngăn cản, thạch lại kia sẽ ghen ghét trong lòng, khó bảo đảm sẽ không nghĩ cách gây tai họa cho bọn họ, lần sau ngươi còn có thể chạy tới đúng lúc sao?” Trên mặt Phạm Viêm Bá mang đầy vẻ coi thường. “Nếu muốn tránh khỏi vận mệnh như vậy, trước đây đừng có phạm phải trọng tội đại nghịch bất đạo. Đây là trừng phạt mà bọn chúng phải chịu, ngươi đi ngăn cản để làm gì?”

Liễu Mộc Vũ biết Phạm Viêm Bá nói đúng, thế nhưng phải trơ mắt nhìn một nữ tử bị làm nhục ngay trước mặt mình, Liễu Mộc Vũ không nhẫn tâm.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Hôm nay ngươi gặp ở mỏ đá, sau này nếu người kia chết rồi, tới âm phủ bị chém ngang lưng, ngươi cũng xuống tận âm tào địa phủ để ngăn cản à?”

“…”

“Quan gia… Quan gia! Xin ngươi đừng như vậy…”

“Tiểu nương tử, quan gia thương hại ngươi ở góa nhiều năm, một mình cô đơn, lúc này mới xả thân giúp đỡ, ngươi đừng có phụ tâm ý của quan gia!”

Dù Liễu Mộc Vũ có muốn không để ý đến đâu, nhưng tiếng quần áo bị xé cứ rơi vào tai. Mặc kệ đi! Việc ngày mai ta không quản được, nhưng việc hôm nay nếu đã gặp nhất định phải nhúng tay!

Chạy nhanh đến eo núi, Liễu Mộc Vũ quát lớn: “Dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng rõ, sao có thể ép người ta làm chuyện bỉ ổi như vậy?”

Thấy Liễu Mộc Vũ đột ngột xuất hiện, tên thạch lại hoảng sợ, vừa định đứng dậy mắng chửi, nhưng thấy đằng sau Liễu Mộc Vũ là một nam tử cao lớn mặc quần áo hoa quý khí tự bất phàm, hiểu ngay đó là một nhân vật vượt trội, ngay lập tức lá gan co rụt lại, bất chấp nữ tử đang ở bên dưới, nhân lúc đối phương còn chưa nhìn rõ mặt mình, vội vàng che mặt chạy mất.

Thấy kẻ ác chạy xa rồi, Liễu Mộc Vũ cũng không có lòng dạ nào đuổi theo, đến gần xem tình huống của nữ tử kia. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, Liễu Mộc Vũ không tiện đến đỡ dậy, chỉ có thể giúp thu dọn thức ăn rơi vãi trên đất đặt bên chân nữ tử.

“Cô nương, cô… vẫn ổn chứ?”

Nữ tử vội vàng kéo chặt quần áo bị xé rách lại, cúi đầu nghẹn ngào: “Đa tạ ân công cứu giúp… Liễu Mộc Vũ?”

Liễu Mộc Vũ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt. Trong ấn tượng của cậu dường như không biết người này, sao đối phương lại biết tên mình?

“Ha ha ha… Thì ra là thế! Ta còn tưởng ông trời có mắt, ban cho ta một đại ân nhân, hóa ra là Phạm Quận vương đưa tên hồ ly tinh nhà ngươi đến để cười nhạo ta? Sao nào, thấy ta hôm nay khốn khổ thế này, trong lòng ngươi dễ chịu rồi chứ?” Đột nhiên nữ tử tỉnh táo lại, bật dậy khỏi mặt đất, trừng Liễu Mộc Vũ với ánh mắt ác độc hận không thể lột da rút gân.

“Diêu… Diêu Hiểu Nga?”

Thật sự không phải là trí nhớ của Liễu Mộc Vũ không tốt, nhưng rõ ràng nữ nhân trước mắt và trắc phi của Quận vương phủ khoan thai lộng lẫy khi xưa khác xa một trời một vực! Chiếc váy bằng vải thô đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nhàu nát trên người vì vừa bị kéo xé, đầu tóc lôi thôi, tuy trên mặt không bẩn thỉu nhưng đã không còn dung mạo được tranh điểm tinh xảo, từ lâu làn da không còn mịn màng giống lúc trước, trên khuôn mặt có hai vết nấm rõ ràng. Diêu Hiểu Nga như vậy vô cùng giống thôn phụ hương dã, nếu không phải đối phương gọi tên hai người, e rằng Liễu Mộc Vũ không thể nhận ra.

“Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”

Liễu Mộc Vũ thực sự rất ngạc nhiên, mọi người ở mỏ đá đều là phạm nô phạm phụ, Diêu Hiểu Nga không ở quận Phan Dương làm trắc Vương phi đi, tại sao lại ở đây?

“Ta ở đây, còn không phải nhờ ngươi và Phạm Quận vương ban tặng sao? Để trút giận cho ngươi, chẳng những hắn đuổi ta về nhà mẹ đẻ, còn làm cho cả gia tộc của ta bị bắt vào ngục, phụ huynh tỷ muội của ta đều bị biếm làm phạm nô. Hiện giờ ngươi vẫn đắc ý như vậy, cẩn thận ngày nào đó Quận vương gia di tình biệt luyến, ngươi cũng sẽ có kết cục giống ta thôi!”

“Phạm phụ! Câm miệng!” Năm đó Phạm Viêm Bá đã vạch trần đủ loại tội danh khi quân của Diêu Thái thú, tham ô hối lộ, thông đồng với địch bán nước, lưu đày tất cả mọi người của Diêu gia từ trên xuống dưới, nhưng không ngờ bọn chúng bị lưu đày đến mỏ đá quận Lạc Bắc làm nô lệ. Thấy Diêu Hiểu Nga càng nói càng vô lý, Phạm Viêm Bá bước ra đằng trước ngăn cản, khó khăn lắm mới làm cho thái độ của Liễu Mộc Vũ mềm mỏng hơn với mình, nếu để Diêu Hiểu Nga xuyên tạc đủ thứ khiến Liễu Mộc Vũ lại mang thù, vậy thì mình sẽ cực kỳ thê thảm.

“Tại sao có thể như vậy…?” Liễu Mộc Vũ trừng lớn hai mắt, năm đó sau khi bị vu oan phải chịu phạt, tuy rằng đã được giải oan nhưng tâm Liễu Mộc Vũ đã như tro tàn, không hề có hứng thú với chuyện bên ngoài, lúc dưỡng thương cũng có láng máng nghe thấy mấy nha hoàn hầu hạ nói Quận vương nghiêm trị Diêu gia, nhưng không ngờ lại ngoan tuyệt đến mức đó?

“Thứ độc ác nhà ngươi cần gì phải giả bộ vô tội? Nếu không phải ngươi nhẫn tâm muốn Diêu gia phải chết, Phạm Viêm Bá sao có thể hao tâm tổn trí như vậy? Ngươi hận ta cũng không sao, nhưng tại sao ngươi lại không buông tha cho người nhà của ta? Phụ thân ta không thể chịu nổi cực hình trong ngục nên phải thắt cổ tự vẫn, những đệ đệ muội muội đáng thương của ta mới bảy tuổi đã bị sung quân làm nô lệ, chưa đi được nửa đường đã bị sai dich đánh chết… Tiểu muội muội đó của ta đã tắt thở trong chính tay ta… Liễu Mộc Vũ, ngươi thực sự quá độc ác!”

Phạm Viêm Bá vội bước đến ôm vai Liễu Mộc Vũ rời đi: “Đừng nghe ả nói bậy. Không những Diêu gia quen thói tham ô, còn thông đồng với địch bán nước, tội trạng đáng bị giết, sung quân làm nô lệ đã là ân điển của thánh thượng. Đây đều là kết cục bọn chúng đáng phải nhận, ngươi đừng nghĩ nhiều…”

Diêu Hiểu Nga thấy Phạm Viêm Bá ôm Liễu Mộc Vũ thân mật như thế, hận đến mức đỏ mắt, người nhà gặp nạn, bản thân nhục nhã, vậy mà kẻ thù vẫn sống hạnh phúc ngọt ngào… Đủ loại chuyện không cam lòng hóa thành hận thù, Diêu Hiểu Nga lặng lẽ rút một cây trâm bằng gỗ trên đầu xuống, bất thình lình đâm về phía ngực Liễu Mộc Vũ!

“Tên súc sinh nhà ngươi, trả lại mạng cho người nhà ta!”

Dù sao cũng là người luyện võ, khóe mắt Phạm Viêm Bá liếc thấy có bóng người đến gần, vội vàng bảo vệ Liễu Mộc Vũ ở sau lưng mình, xoay người đỡ lấy, trên cánh tay bị cây trâm sắc bén tạo thành một vết thương dài ba tấc. Lúc này, thị vệ tùy tùng ở phía xa xa thấy không ổn, khẩn cấp chạy đến, giữ chặt bả vai Diêu Hiểu Nga ấn xuống mặt đất.

“Liễu Mộc Vũ! Phạm Viêm Bá! Các ngươi sẽ không được chết tử tế! Có giỏi các ngươi giết ta đi! Giết ta đi!” Ánh mắt Diêu Hiểu Nga điên cuồng, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của thị vệ, đâu còn vẻ đoan trang của một Quận vương trắc phi vinh hoa cực thịnh năm đó?

Tuy rằng không bị đâm vào chỗ hiểm, nhưng vết thương không nhỏ cũng làm Phạm Viêm Bá chảy nhiều máu.

“Người đâu, mau mời đại phu xem vết thương cho Quận vương, đỡ Quận vương về tĩnh dưỡng… Thị vệ, tạm thời giam giữ phạm phụ Diêu Hiểu Nga vào địa lao, chờ xử lý…”

Bình tĩnh thu xếp cho việc ngoài ý muốn vừa rồi, Liễu Mộc Vũ phô bày ra sự lý trí và trấn định hơn người, nhân tiện trấn an tin tức “Quận vương bị tập kích” khiến cho quan lại của mỏ đá sợ hãi mất bình tĩnh. Liễu Mộc Vũ tìm được chút thời gian trống, nói nhỏ với Phạm Trạch đang hầu hạ ở một bên: “Ta muốn nhanh chóng có được báo cáo chi tiết về tất cả mọi chuyện về Diêu Hiểu Nga!”

“Vâng!” Phạm Trạch cung kính gật đầu thưa vâng. Có lẽ chính Liễu Mộc Vũ cũng không phát hiện, cậu nghiễm nhiên đã có phong phạm của chủ mẫu Phạm gia, trở thành người đáng tin cậy để mọi người dựa vào… Đột nhiên Phạm Trạch thấy kính sợ Phạm Viêm Bá, có lẽ dã thú luôn dựa vào bản năng vô cùng chuẩn xác để tìm được người phù hợp nhất với mình trong biển người mênh mông vô tận!

Diêu Hiểu Nga bị các thị vệ áp giải đi, nhưng vẫn cố quay đầu lại la hét: “Liễu Mộc Vũ, ngươi là hồ ly tinh chuyên câu dẫn phu quân người khác! Dù ta đã hạ nhục ngươi, ta cũng chỉ muốn bảo vệ phu quân của mình, có gì sai chứ? Sao ngươi lại ngoan độc như vậy, diệt vong cả gia tộc của ta? Nếu ngươi muốn giết ta, cứ giết một mình ta đi! Vì sao ngay cả người già trẻ con cũng không buông tha? Tên súc sinh nhà ngươi…”

“Liễu công tử…” Phạm Trạch có chút lo lắng nhìn Liễu Mộc Vũ. “Phạm phụ kia luôn hận Quận vương, mới ăn nói bậy bạ như thế. Ngài đừng trúng quỷ kế của người khác, Quận vương đối với ngài…”

“Không cần nói nữa…” Liễu Mộc Vũ rũ mắt xuống, trong lòng trĩu nặng dần.