Thế giới này đúng là số dách mà.
Được nằm trên một chiếc giường thượng hạng.
Được thưởng thức biết bao là cao lương mĩ vị bày biện trên chiếc bàn phụ.
Lại còn được một cô nàng xinh đẹp ăn mặc hở hang mát xa cho.
Houbami Reiji khẽ thốt lên trong khoái lạc.
“Aaa- Thế giới khác- quả là nhất mà.”
Cậu ấy, người có ngoại hình hệt như một nam sinh trung học điển hình, đã được triệu hồi đến đây để làm Anh Hùng cho Thiên Đường Vũ Quốc (Vương Quốc Aquatera) vào cách đây một tháng.
Lơ lửng trên bầu trời là ba mặt trăng sáng ngời.
Những chú rồng khổng lồ thì vô tư lượn lờ trên bầu trời đó.
Đây chính là một thế giới huyễn tưởng giống như những cuốn truyện tranh hay là game, và tại nơi đây, Người Lùn, Thú Nhân, những linh hồn và ma thuật đều hoàn toàn có tồn tại.
Cậu ta cứ thế mà thoải mái tận hưởng mọi thứ của cái thế giới diệu kỳ này.
Chẳng cần tới bạn bè, người thân hay là điện thoại cũng như internet.
Những thường thức về văn hoá và đạo đức cậu ấy đã tích góp được giờ đây đều trở nên vô nghĩa, thậm chí còn chẳng có lấy nổi một tổ chức công nào đứng ra để đảm bảo danh tính của cậu ấy kia mà.
Hay nói cách khác.
Tất cả những hạn chế phiền phức (nhàm chán) đều không có ở đó.
Đó là nơi mà cậu sẽ chẳng cần phải đi học ở trường, được đảm bảo về các nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống và có được bất cứ thứ gì mà mình mong muốn.
Utopia…Elysium…Tír na nÓg……
Ài, dăm ba mấy cái tên thì quan trọng gì cơ chứ, nơi đây thực chẳng khác gì một chốn thiên đàng.
“Cô không nghĩ vậy sao, Chủ Nhân?”
Reiji đáp lại người kia bằng một giọng điệu thảnh thơi.
Cô gái xinh đẹp với bộ quần áo hở hang đang mát xa kia có một đôi tai dài đặc trưng của tộc「Elf」, đôi bàn tay vốn đã run rẩy của cô bây giờ thậm chí còn run hơn nữa vì xấu hổ, nó khiến cho chiếc vòng quanh cổ cô vang lên một tiếng lách cách.
Từ tận đáy lòng - cô dùng hết sức bình sinh mà hét lên.
“Làm thế quái nào mà tôi có thể nghĩ như vậy được chứ hả!?”
Làn da trắng tuyết cùng với đó là một khuôn mặt hoàn hảo.
Với việc mặc trên mình một bộ trang phục mỏng manh và quá ư là thiếu vải như vậy thì dù cho có gầy gò thế nào đi nữa, đôi gò bồng đào kia vẫn dễ dàng bị lộ ra mà thôi. Khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ, cô cắn môi trong tuyệt vọng với đôi mắt đẫm lệ.
Dù rõ ràng mang trong mình dòng dõi quý tộc, song giờ đây cô lại phải đeo vòng cổ và tận tâm mát xa cho Reiji.
Bởi lẽ chính cô là người đã triệu hồi Reiji đến thế giới này với tư cách là chủ nhân của cậu ấy.
Mặc dù theo khế ước chủ-tớ thì Reiji lý ra phải trở thành người hầu của cô.
“Aaa… Dù sao thì, cô có thể ấn mạnh hơn chút được không?”
“......”
“Aaa xuống dưới một chút nữa. Đúng rồi, chỗ đó đó. Cảm giác thật tuyệt vời.”
“......”
Trong khi bị đối xử như một đầy tớ, cô tiếp tục ấn vào cơ thể của Reiji.
“Chà, có vẻ cô tiến bộ khá nhiều trong việc này rồi đó, Chủ Nhân.”
Nghe thấy Reiji nhấn mạnh cụm “trong việc này” khiến cho cô khẽ thì thầm trong khi siết chặt bàn tay.
“Uuu… Lần tới… Lần tới tôi chắc chắn sẽ thắng trong 「Trận đấu」và đưa mối quan hệ này trở lại như cũ…”
Chủ nhân của anh ấy là người thừa kế thứ 13 của Granlem ( Vương quốc「Elf」), Tifalycia Cleargreen thầm nghĩ trong khi mát xa cơ thể của vị Anh Hùng, người được cho là đồng minh cũng như tôi tớ của cô.
–Làm sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
“Cô vừa nghĩ là ‘Làm sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này?’ phải không?”
“Ể.”
“‘Tại sao suy nghĩ của mình lại…’ ‘Thì ra đó là đọc suy nghĩ à…’ ‘Ể, vậy thì tất những gì mình đã nghĩ từ trước tới giờ cũng vậy sao…!?’”
“—Hii…a-a-ah!”
Reiji cười cay đắng như thể là đã từ bỏ khi chứng kiến cảnh Tifalycia bịt chặt đôi tài dài của mình trong khi thốt lên những tiếng ‘a-ah’ và cố gắng không nghĩ gì để khiến cho cậu không thể đọc được suy nghĩ của cô.
“Chả biết là cô sẽ lại bị lừa thêm bao nhiêu lần nữa đây? Tôi đã nói nhiều lắm rồi đấy, làm quái gì có chuyện tôi đọc được suy nghĩ của người khác cơ chứ.”
“N-Nhưng mấy lời này cũng có thể là dối trá mà!”
…….À, đó cũng có thể là một khả năng nhỉ.
Mặc dù một người bình thường sẽ chẳng bao giờ thốt ra một lời nói dối ngớ ngẩn tới vậy, song Reiji lại hoàn toàn có thể.
Nhìn thấy cô nàng không còn mù quáng tán thành với lời nói dối của bản thân như trước nữa, và rồi còn đỏ mặt vì xấu hổ thì dường như Tifalycia đã trưởng thành hơn phần nào.
Reiji hài lòng về việc này và tiếp tục với một nụ cười khinh miệt.
“Trông tôi có giống đang nói dối không?”
“Có chứ! Y hệt luôn ấy! Tôi thậm chí có thể thẳng thắn nói rằng không có một kẻ nào trong tất cả các chủng tộc trên hành tinh này có thể xảo trá bằng anh!!”
“Hê, cô sẽ đi xa tới vậy sao.”
Chỉ với việc đáp lại lời khẳng định chắc nịch ấy bằng một nụ cười xảo quyệt, khuôn mặt nàng Elf nhanh chóng trở nên tái nhợt hệt như một con thỏ sắp làm mồi cho cáo.
“G-Gì chứ…… Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
“Đúng rồi mà. Đấy chắc chắn là sự thật.”
Cậu gật đầu tỏ vẻ tán thành…
“'Vì đối phương là người sử dụng những mưu hèn kế bẩn nhất trong tất cả các chủng tộc nên đời nào mà mình chiến thắng được cơ chứ. Mình quyết rồi, phải thách đấu anh ta tới cùng, dù cho có thất bại bao nhiêu lần trong「Trận đấu」đi chăng nữa. Làm quái gì có chuyện mình không thắng nổi lần nào' đúng không?”
“……!”
Vẻ nhu mì của cô ấy ngay lập tức thay đổi sau khi nghe thấy những lời đó.
Ý chí mạnh mẽ trú ngụ trong con ngươi tuyệt đẹp tựa một viên ngọc thạch ấy, biểu cảm của cô thay đổi từ một thái độ nhút nhát ngỡ như chẳng thể giết nổi con bọ thành một chiến binh.
Cô vung tay xuống.
Từ con mồi giờ đây cô đã trở thành thợ săn.
“—— Tốt thôi.”
Cô gái trầm giọng xác nhận.
“Tôi thách đấu với anh bằng một「Trận đấu」”
—Cứ như thế, cô gái đã dính vào cái bẫy vốn đã được giăng ra từ trước.
Reiji nghĩ bụng, song vẫn nói với vị chủ nhân kiêu căng của mình với vẻ phiền phức.
“Ê,「Trận đấu」hôm nay đã kết thúc rồi mà. Chúng ta phải quyết định luật thi đấu nữa chứ…”
“Tôi cho anh ra luật đó! Nếu tôi thắng, anh phải làm tốt nghĩa vụ của mình mà không được một lời phàn nàn…!”
“Vậy nếu cô thua thì sao?”
“Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ đến khi anh thoả mãn thì thôi!”
“À, vậy ư?”
Nghe được lời nói mà mình mong muốn, thái độ của Reiji quay ngoắt 180 độ.
“Chỉ là để xác nhận thôi, nhưng mà tôi có thể yêu cầu bất cứ thứ gì, có đúng không?”
“...T-Tất cả mọi thứ sao?”
“'Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ cho đến khi anh thoả mãn?'”
“~ Đó chỉ là khi tôi thua thôi! Ngược lại, nếu tôi thắng thì mối quan hệ của chúng ta sẽ là chủ-tớ—”
Sau khi nghe được lời xác nhận từ chính miệng cô, Reiji vươn vai thả lỏng một chút…
“Hmm, nên bắt cô ấy làm gì tiếp theo đây ta. Nữ Thể Thình[note50872] từ Elf……. Hay là bắt cô ta thêm “nyaa” vào cuối câu nhỉ. À đúng rồi, phải đeo thêm đôi tai mèo nữa………… Hừm. Nó bắt đầu trở nên phù hợp một cách bất ngờ rồi đây!”
Cậu đã nghĩ xong mệnh lệnh nếu như bản thân chiến thắng trong 「Trận đấu」.
“A-Anh coi tôi như một con ngốc......”
Cô gái Elf lườm nguýt anh, mặt đỏ bừng, giọng nói thì run lên vì tức giận.
Sự bực bội đó chỉ tổ khiến Reiji càng thỏa mãn hơn, rồi anh ta nói với vẻ khiêu khích.
“Thắng tôi đi nếu cô không thích ── Thắng trước Anh hùng NEET Reiji-sama này!”
Fuhahahahaha, Reiji cố tình cười lớn.
Tifalycia nhíu mày buồn bã trước cảnh tượng đó.
“Đ-Đáng lẽ anh phải là một Anh hùng……đáng lẽ phải là Anh hùng chứ ── tại sao anh lại là một NEET được!”
Một chuyện chưa bao giờ có tiền lệ, bằng một cách phi lý nào đó, và cũng chẳng thể hiểu nổi—
Chẳng có một từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảnh khủng khiếp hiện giờ.
Vì vậy…, vì vậy, Tifalycia đã suy nghĩ rất nhiều lần về nó.
Tại sao lại kết thúc như thế này chứ──?
Và, cô ấy cũng nhớ lại khoảnh khắc đó…..
Cái ngày mà mọi sự bắt đầu──