Ôn Tuyết Tuệ đang loanh quanh ở gần cuối đường Chân Điền, con đường lúc này đã thoáng đãng hơn nhiều, khiến cho cô an tâm một chút. Tiếng thở dài sau lưng kia không còn nữa.

Hai tay cô liên tục làm dấu thánh, cầu nguyện chúa phù hộ. Kể từ khi tiến vào nhà trọ, cô thường đi lễ nhà thờ, hy vọng được chúa ban phước lành, tránh được uy hiếp của quỷ hồn.

Mặc dù không biết có hữu dụng hay không, nhưng trên tinh thần “tin thì linh, không tin thì không linh”, Ôn Tuyết Tuệ quyết không bỏ qua.

Đang đi, cô chợt dừng bước.

Sợ hãi đột ngột như một xô nước đá dội thẳng xuống, mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều phát ra hơi lạnh.

Lông...

Hay thứ gì đó giống như lông, chạm vào sau lưng cô!

Là tóc!

Lá tóc của nữ nhân!

Theo từng nhịp lay động của những sợi tóc, hai chân Ôn Tuyết Tuệ liên tục run rẩy. Cô căn bản không cách nào tưởng tượng, phía sau... Thật ra xuất hiện...

Không... Chạy, chạy trốn!

Vậy mà đôi chân căn bản không nghe theo lệnh, muốn chạy trốn, nhưng dường như có một lực lượng vô hình đã chặn đứng cô.

Tóc càng lúc càng nhiều.

“ A... A...”

Giống như bị tắt tiếng muốn thét lên cũng không xong, giờ phút này, Ôn Tuyết Tuệ giống như một con rối bị cắt đứt dây. Cô muốn cử động, nhưng mà không thể nào cử động được.

Quay đầu lại đi...

Giống như bị ác ma thôi miên, nội tâm cô không ngừng vang lên thanh âm này.

Quay đầu lại xem một chút đi...

Xem thử một chút nó là thứ gì...

Mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra ở trên trán, hai tay nắm chặc, nhịp tim đập nhanh kịch liệt.

Rốt cục cô nhấc chân lên, đột ngột phóng tới phía trước!

Lảo đảo chạy được mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Giờ phút này cô cảm thấy toàn bộ khí lực của mình đã bị rút đi toàn bộ, chạy thế nào cũng không thể nhanh được.

Nhọc nhằn chạy được một đoạn đường, lại đến phụ cận các tòa nhà đổ nát, Ôn Tuyết Tuệ đã dừng lại...

Sau lưng, lại truyền đến xúc cảm do bộ tóc kia tạo ra!

Quay đầu lại...

Quay đầu lại xem một chút đi...

Thanh âm này, thanh âm tà ác này không ngừng vang lên trong đầu Ôn Tuyết Tuệ. Thời thời khắc khắc thúc giục cô quay đầu lại nhìn. Nhưng cổ cô tựa hồ cũng rất cứng.

Quay đầu lại đi...

Bộ tóc bắt đầu di động, không ngừng siết chặt hơn.

Một thứ giống như hơi thở của tử thần bắt đầu áp sát tới sau lưng...

Rốt cục, Ôn Tuyết Tuệ đột nhiên cử động cần cổ, xoay đầu...

Quay ra đằng sau!

Là cái gì?

Là thứ gì?

Là cái thứ đồ quỷ gì?

“A, a, a, a, a ....”

Hơi thở hổn hển, Ôn Tuyết Tuệ cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai mắt trợn to, con ngươi tựa hồ rớt khỏi hốc mắt, nhìn phía sau lưng mình.

Song...

Sau lưng, không có một bóng người. Trừ những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Không có?

Không có thứ đó?

Sao có thể không có chứ?

Ôn Tuyết Tuệ đã lỡ quay đầu ra sau, thì dĩ nhiên không dễ dàng quay đi chỗ khác, cô vẫn không ngừng chăm chú quan sát sau lưng.

Đừng để sót thứ gì... Có lẽ nó trốn ở đâu đó...

Phía sau lưng cô khoảng hơn mười hai thước, là một một căn nhà đang được phá hủy, đã đổ nát không ra hình dạng gì. Nhìn qua bên cạnh, là một đống rác cao như bức tường.

Ôn Tuyết Tuệ nếu đã quay đầu ra sau, ngược lại... Không dám lập tức quay đầu trở về phía trước.

Có lẽ sau khi quay đầu về trước, quỷ sẽ xuất hiện ở phía sau lần nữa.

Nhưng mà, bất kể nhìn bao lâu, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào quỷ sẽ xuất hiện.

Không phải sao?

Không có ở đây? Đó chỉ là ảo giác? Ảo giác? Hay là...

Ôn Tuyết Tuệ, cuối cùng vẫn chầm chậm quay đầu trở về phía trước.

Nhưng ngay lập tức, sau lưng lại có cảm giác bị bộ tóc chạm vào! Cô quay ngoắt đầu ra sau, nhưng mà... Vẫn không thấy gì cả.

Ôn Tuyết Tuệ thở hổn hển, trợn to hai mắt lên nhìn...

Tại sao không có?

Đến tột cùng tại sao...

Một lần nữa cô quay đầu trở về trước, liều mạng chạy. Giờ phút này tinh thần của cô gần như đã hoàn toàn suy sụp. Vốn tưởng rằng huyết tự chỉ thị lần thứ hai, sẽ có độ khó không cao lắm, ai ngờ...

Cô đã quá xem thường nhà trọ này rồi.

Cùng lúc đó, Tinh Long cũng đã gần chạm đến cực hạn.

Cảm giác sợ hãi liên tục đè ép các dây thần kinh, y vẫn chưa quay đầu lại, nhưng lúc nào cũng có cảm giác nghi ngờ sau lưng có thứ quái gì đó bám theo... Trong tay nắm lấy con ngươi nhân tạo kia, nhưng lúc này cũng không dám sử dụng. Ai biết, nếu quả thật soi thấy quỷ, có khi nào ngay lập tức sẽ chết?

Suy đoán của ca ca không nhất định là đúng a!

Cảm giác bất lực không ngừng lấp đầy trái tim, còn bóng tối xung quanh càng lúc càng siết chặt lấy y. Từ trước tới giờ, ánh sáng chưa bao giờ cách y xa xôi đến vậy.

Đành phải... Nghĩ biện pháp quay trở về căn phòng đã phân tán với đám người Ôn Tuyết Tuệ... Phải gặp lại bọn họ? Rồi mới...

Nhưng khi mong muốn đó còn chưa được thực hiện, thì chuyện đáng sợ đã xảy ra trước một bước.

Lúc này, Tinh Long đang ở bên hông một ngôi nhà. Mới vừa rồi y đi ngang qua nó, rõ ràng có một cánh cửa. Sau khi đi qua khỏi cánh cửa đó ước chừng năm bước...

Sau lưng, truyền đến thanh âm cánh cửa bị mở ra...

Thanh âm đấm cửa chuyển động...

Tiếng kẽo kẹt do đẩy cửa phát ra...

Tiếp theo là...

Thanh âm cánh cửa bị đóng kín!

Khí lạnh mãnh liệt lan tỏa sau lưng Tinh Long, y lập tức gia tăng tốc độ bước chân, không dám quay đầu lại cố gắng nới rộng khoảng cách với “thứ” kia ở sau lưng!

Không... Không được!

Không được bám theo tao!

Nhưng mà, cái thứ sau lưng kia rõ ràng bám sát y. Bất kể đi như thế nào, đều giống như cái bóng bám theo sát y.

Y liên tục siết lấy con ngươi nhân tạo trong lòng bàn tay, nhưng rốt cục vẫn không dám lấy ra soi.

Mình quả nhiên là một thằng vô dụng a...

Nếu như là ca ca thì... Nếu như mà là y thì, làm sao lại bất lực thế này? Nhưng mà, bây giờ có nói gì cũng vô ích.

Có lẽ không còn đường trở về nhà trọ rồi...

Đoạn thời gian trước đây, mình còn đi ngăn cản Mẫn tự sát. Nhưng có lẽ... Điều đó chỉ khiến cho tương lai của cô ấy phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn mà thôi.

Giơ lên cánh tay đang nắm chặt con ngươi nhân tạo, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Đây là cơ hội cuối cùng rồi... Thua, hết thảy cũng sẽ kết thúc.

Rốt cục... Tinh Long, đem con ngươi nhân tạo, giơ lên trước mặt! Nhìn kỹ hình ảnh mà con ngươi nhân tạo phản chiếu được... chính là tình cảnh sau lưng mình!

Sau đó...

Tinh Long...

Thấy được một thứ khiến y cơ hồ phải thét lên thất thanh!

Ôn Tuyết Tuệ đã chạy rất lâu. Giầy của cô đã nát bét, lảo đảo muốn ngã xuống. nhưng cô vẫn kiên trì chạy tiếp.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Nhưng thời điểm nửa đêm không giờ sao vẫn quá xa xôi.

Cô lại quay đầu về sau một lần nữa.

Như cũ chẳng có cái gì cả. Từng trận gió rét thổi qua, phòng ốc, cây cối, v.v...

Không có gì cả... Tại sao không có gì cả?

Không cách nào chịu đựng tiếp được nữa... Ôn Tuyết Tuệ lại ngã xuống, thở hổn hển.

Sau lưng không có bất kỳ thứ gì...

Tinh Long mở lòng bàn tay của mình ra, khi đó y đã nhìn rõ con ngươi nhân tạo kia.

Trên thực tế thời điểm y móc con ngươi này xuống, cũng không có cẩn thận chú ý đến nó.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ, đã phát hiện...

Đây căn bản... Chính là một con ngươi thực sự!

Mắt phải sớm đã mất đi vậy tại sao mình lại có một con ngươi thực sự được chứ?

Trong đầu của Mẫn, luôn ám ảnh cảnh tượng trong bức họa mà Thâm Vũ đã vẽ.

Trên bức họa vẽ Biện Tinh Long, Liễu Tương, Tôn Tiễn, Ôn Tuyết Tuệ và Lục Diệp tất cả năm người. Năm người trong tranh, toàn bộ đều quay đầu ra sau. Mà ở sau lưng mỗi người, đều có một bóng đen mờ ảo mơ hồ. Năm bóng đen đều đưa hai tay ra, móc lấy cặp mắt của năm người, đồng thời đem cặp mắt khác nhét trở vào hai hốc mắt!

Con ngươi của năm người này, toàn bộ đã bị đánh tráo!

Không chỉ riêng thị giác, thời điểm Tinh Long tiếp xúc với con ngươi kia, cũng cảm thấy rất rõ ràng... Đó thực sự là một con ngươi hoàn hảo! Làm sao có thể?

Tiếp theo, một vấn đề kinh khủng liền xuất hiện.

Nếu mình đã bị đổi một cặp mắt hoàn hảo...

Vậy tại sao mắt phải của mình vẫn không cách nào nhìn thấy đồ vật?

Cách giải thích duy nhất chính là...

Mãi cho đến khi mình móc con ngươi ra, thì trước đó vẫn luôn có thứ gì đó ngăn cản tầm nhìn của mắt phải...

Tinh Long chậm chạp giơ tay lên, sờ soạng phía trước một chút.

Y bắt được một bàn tay vô cùng lạnh lẽo!

Thời gian mà năm người bị đánh tráo con ngươi, chính là thời điểm vừa mới đặt chân vào mảnh đất này. Chung quanh hoàn toàn không có cửa hàng buôn bán, cơ hồ không có bất kỳ tia sáng nào.

Vì vậy... Cho dù lúc đó cái thứ đánh tráo con ngươi bọn họ có đứng ngay trước mặt, thì căn bản cũng không nhìn thấy.

Ánh sáng hoàn toàn bị ngăn cách, chính là vì nguyên nhân này.

Sau khi đã bị tráo con ngươi, những gì nhìn thấy hết thảy đều là “hiện tượng” giả tạo. Cho nên, mới có thể xuất hiện những hiện tượng cổ quái kia.

Năm người bị “tách ra”, nhưng thật ra là ảo giác của con ngươi giả.

Tôn Tiễn nhìn thấy chính mình ở trước mặt, thậm chí ở trên ngực cũng có đeo mặt dây chuyền sọ người nguyên nhân cũng giống vậy...

Cảm giác khu vực hoang phế này rộng lớn quá mức cũng giống vậy...

Lục Diệp không phát hiện trong gương hình ảnh phản chiếu sau lưng mình nhiều thêm một cái chân cũng giống như vậy...

Liễu Tương nhìn “quỷ” thành Tinh Long cũng giống như vậy...

Ôn Tuyết Tuệ quay đầu lại quan sát, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy cũng giống như vậy...

Không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào dù là một con ruồi cũng chính là nguyên nhân như thế, bởi vì trước mắt căn bản không phải cảnh tượng chân thật.

Toàn bộ đều là giả tượng do “con ngươi” tráo đổi này tạo ra. Sau khi con ngươi bị đánh tráo, bất luận quỷ từ phương hướng nào xuất hiện giết hại chủ hộ, đều không thể phòng bị.

Trên thực tế, mặc dù có rất nhiều quỷ hồn tồn tại dưới dạng vô hình, nhưng nhà trọ đều có hạn chế khả năng hành động của quỷ hồn, tạo ra sinh lộ, trong huyết tự chỉ thị sẽ không tồn tại quỷ hồn hoàn toàn vô hình và không có chuyện không có biện pháp tìm ra tung tích của nó. Như vậy toàn bộ đều không còn khó hiểu.

Mẫn cho các chủ hộ lời khuyên “không được quay đầu lại”, cũng là bởi vì cô cho là, có lẽ nếu không quay đầu trở về sau, thì cái tương lai này có thể thay đổi, nếu như quỷ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vậy thì tự nhiên là bọn họ sẽ có thời gian chạy trốn. Tóm lại không quay đầu ra sau, thì quỷ buộc phải đến trước mặt bọn họ mới có thể đánh tráo con ngươi. Dĩ nhiên nếu như quỷ trong suốt, thì cô cũng hết cách. Cho dù viết “Bảo vệ đôi mắt” cũng vô ích, nếu như vì bảo vệ đôi mắt, mà không nhìn thấy rõ phía trước thế thì còn dễ dàng bị quỷ giết hết hơn, hơn nữa quỷ cũng không có khả năng vì ngươi bào vệ đôi mắt mà không làm gì được ngươi. Song một chút thông minh này của Mẫn đã hoàn toàn thất bại, cô căn bản không nghĩ tới lúc đó đường Chân Điền tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, quỷ chính là đứng trước mặt bọn họ đánh tráo con ngươi, mà bọn họ căn bản không hề phát hiện ra.

Chuyện này khiến người ta liên tưởng đến câu chuyện << Hoán Đầu>> trong <>

Thật ra thì, nếu như Tinh Long quay đầu lại trước, thì sẽ phát hiện... Khi quay đầu ra sau, mắt phải của y sẽ nhìn thấy rõ. Sở dĩ sau khi bị đánh tráo con ngươi mà mắt phải của y vẫn như cũ không nhìn thấy, là bởi vì ở phía trước y, mắt phải bị cái “thứ” đó lấy tay che lại. rồi.

Mặt khác, một chi tiết đáng phải nhắc đến chính là, con ngươi bọn họ bị đánh tráo, cũng khiến bọ họ bị thêm một thứ lừa gạt.

Đó chính là... Đồng hồ đeo tay. Sau khi con ngươi bị tráo đổi, thời gian đồng hồ đeo tay hiển thị mà bọn họ nhìn thấy đương nhiên là giả. Trên thực tế, năm phút trước, đã bước qua nửa đêm không giờ.

Nhưng mà thực tế lúc này những người còn sống là Tinh Long và Lục Diệp đều cho là, bây giờ mới vừa qua khỏi mười giờ tối.

Con người đối với khái niệm “thời gian”, thật ra thì hoàn toàn lệ thuộc vào đồng hồ. Vô tình, đồng hồ trở thành thứ duy nhất đếm thời gian mà con người biết sử dụng, giả thiết nếu không có đồng hồ, con người sẽ không kịp thích ứng, lâm vào trạng thái không thể xác định được thời gian. Rất nhiều người đều có kinh nghiệm, cảm giác của bản thân với thời gian, tỷ như đã qua mấy phút, mấy giờ, nếu so sánh với thực tế thì thời gian chên lệch rất lớn. Bởi vì cảm giác của con người với thời gian vô cùng chủ quan, khi ta đang ở trong hoàn cảnh vô cùng khẩn trương, hoặc là thời điểm đang nhàn nhã thưởng thức âm nhạc, hay thời điểm không có chuyện gì làm, thì cảm giác đối với thời gian sẽ không giống nhau.

Cho nên, chỉ hơn kém có hai giờ đồng hồ, đương nhiên cũng không có ai phát hiện ra. Hoàn toàn bị thời gian “giả” trên đồng hồ lừa gạt.

Đây cũng chính là lý do tại sao, đám người Tinh Long không cách nào dùng điện thoại di động để liên lạc được với chủ hộ trong nhà trọ. Bởi vì cứ như vậy, bọn họ sẽ không thể, xác minh được thời gian thực sự.

Đương nhiên... Tin nhắn của ca ca mà Tinh Long nhìn thấy... Cũng là “giả tượng”.

Cho dù thông qua tin nhắn tháo “con ngươi nhân tạo” xuống, phát hiện chân tướng, căn bản cũng vô dụng. Bởi vì không có cách nào đoán được thời gian thực tế lúc này. Không có cách nào biết được hiện tại thời gian thực tế như thế nào, cho dù thời hạn huyết tự chỉ thị đã trôi qua, thì cũng không cách nào rời khỏi nơi này. Huống chi con ngươi không cách nào sử dụng, căn bản là không tìm ra phương pháp rời khỏi khu vực này.

Tinh Long, đã lâm vào tuyệt cảnh. Y gần như không thể thoát rồi.

Không biết sinh lộ, cũng không nắm rõ thời gian thực tế, mà ở trước mặt y, con “quỷ” lúc nào cũng che đi mắt phải của y, rốt cục đã muốn hành động.

Tinh Long đã không còn bất kỳ biện pháp nào để chạy trốn nữa cả.

Y... Chết chắc.

Rạng sáng một giờ.

Toàn bộ chủ hộ đều chờ đợi ở cửa nhà trọ, nhưng mà vẫn chưa có ai về tới nhà trọ. Tất cả mọi người không khỏi thầm than, lần này... Một người cũng không về được a.

“Vẫn không biết được tờ giấy kia là ai viết a.” Chủ hộ 905 Tô Tiểu Mạt, mang kính cận, là một cô gái trẻ tuổi để tóc đuôi ngựa nói:” Cũng không có biện pháp từ trong miệng bọn họ biết được không quay đầu lại rốt cục có phải là sinh lộ thật không”

Lý Ẩn trong lòng đang cầu nguyện, ít nhất nên có một người trở về.

Chết chắc...

Tuyệt đối chết chắc...

Tinh Long chính là đang nghĩ như vậy, y không còn ôm lấy bất cứ hy vọng sống sót nào nữa.

Mặc dù không biết bọn người Liễu Tương thế nào, nhưng mà... Mình tuyệt đối sống không nổi nữa. Nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...

Trong nháy mắt tuyệt vọng đánh ập tới Biện Tinh Long.

Ngay sau đó, y chỉ cảm thấy, phía sau có một luồng khí lạnh lẽo ập tới. Ngay sau đó... Hơi thở tử vong càng lúc càng áp tới gần!

Song ngay vào lúc này. Kỳ tích xảy ra.

Hơi thở tử vong kia từ từ biến mất. Không chỉ như thế, Tinh Long hụt chân ngã nhào trên đất, qua thật lâu, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh.

Xảy ra chuyện gì? Ban đầu Tinh Long còn tưởng rằng, có phải là mình đã đến âm phủ rồi hay không, nhưng trước mắt không phải vẫn như cũ là “giả tượng” đó sao?

Nhưng mà, y rất nhanh sờ soạng thân thể, còn hoàn hảo nha.

Mình còn sống?

Tinh Long làm sao cũng không nghĩ tới, mình không ngờ đánh bậy đánh bạ vậy mà tìm được sinh lộ.

Trên thực tế, nếu như mỗi người bọn họ có thể nhìn thấy cảnh thực thì, sẽ phát hiện, căn bản cứ đi khoảng chừng năm mươi thước, sẽ có một cái nón bảo hộ màu đen ở dưới chân bọn họ. Trong khu vực này tổng số nón bảo hộ ít nhất cũng có cả ngàn cái.

Trước đó, Tinh Long ở trong một căn nhà cũ, trong bóng tối từng đá trúng một thứ “cứng rắn”. Chính là cái nón bảo hộ đấy. Y nhìn không thấy cái nón bảo hộ không phải bởi vì trong nhà đó tối đen, mà là bở vì con ngươi của y căn bản không nhìn được đồ vật thực sự. Lúc đó thực tế là y đang đi ở ngoài đường, căn bản không phải ở trong nhà.

Cái nón bảo hộ này cũng tương tự như búp bê thế thân trên xe buýt lúc nửa đêm, một khi đội nón bảo hộ lên, quỷ lập tức không có cách nào nhìn thấy bọn họ, đồng thời con ngươi cũng sẽ được hoán đổi trở lại.

Mới vừa rồi, thời điểm Tinh Long ngã nhào trên mặt đất, đầu của y vừa hay chui vào trong một cái nón bảo hộ! Giờ phút này, Tinh Long giơ cổ tay lên, nhìn thấy được thời gian chính xác trên đồng hồ!

Biện Tinh Long... Trở thành người duy nhất trong lần huyết tự này, còn sống trở về.

Cùng thời gian, Lục Diệp vừa ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian hiển thị, là mười giờ rưỡi.

“ Sao lại... Sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, mới mười giờ rưỡi?” Lục Diệp đi tới, càng lúc càng lo lắng. Giờ phút này, y vừa hay đi ngang một cái nón bảo hộ.

Tiếp...

Tiếng bước chân của y chợt biến mất

Hết thảy khôi phục yên tĩnh...

Giống như sự yên tĩnh của cái chết...