“Đúng vậy, ta hận ngươi, mỗi thời mỗi khắc đều muốn ngươi chết đi.”

Đông Ly Trần tập tễnh chạy tới, lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh Nghi như vậy thì cười phá lên, lấy trường kiếm hung hăng chém lên người Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.

“Ngươi không phải quái vật bất sinh bất tử sao, để ta thử băm ngươi thành từng khối từng khối xem ngươi làm thế nào khôi phục lại.”

“Ngươi cũng đừng quên… trong cơ thể ngươi… cũng có… năng lực bất sinh bất tử… nó phát ra từ ta… Hoàng Phủ Tĩnh Nghi ta nếu chết… Đông Ly Trần ngươi cũng không sống được…”

“Ha hả ~~~~ ngươi cho là, ta hiện giờ còn sợ chết sao? Chỉ cần có thể tự tay giết ngươi, cái giá lớn thế nào ta cũng nguyện ý thừa nhận!”

“Phụ hoàng… hai bọn họ… đều là kẻ điên… Việt nhi không muốn ở lại chỗ này… chúng ta trở về được không… phụ hoàng, chúng ta về nhà đi… quay về Bàn Long điện được không…”

“Việt nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, nói thật!”

“Không sao cả… Việt nhu chỉ là có chút mệt mỏi…”

“Còn dám nói dối!”

‘Ba’

Hoàng Phủ Ngạo phẫn nộ tới cực điểm trực tiếp tát một cái lên mặt Thanh Việt, tuy không dùng chút khí lực nào nhưng cũng đủ làm Thanh Việt lảo đảo, Thanh Việt chưa từng bị phụ hoàng của mình giáo huấn như vậy, ánh mắt thất sắc lưu ly dâng lên nước mắt, có chút ướt sũng.

“Phụ hoàng đã sớm nhắc nhở ngươi, cơ thể ngươi đã thừa nhận lượng sức mạnh tới cực hạn rồi, không thể cưỡng ép tăng lên, hậu quả thế nào ngươi sẽ không thể tưởng tượng nổi, ngươi vì cái gì không chịu nghe lời phụ hoàng.

Phụ hoàng đã nói qua, ngươi không phải đối thủ của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, lúc ngươi gặp hắn thì phải nghĩ biện pháp tránh né, đừng chống chọi với hắn, ngươi đánh không lại hắn nhưng tránh né chẳng lẽ lại không được!

Mà ngươi thì hay rồi, chỉ biết cậy mạnh, cái gì cũng ôm lên người mình, ngươi cho rằng làm vậy chính là bảo hộ phụ hoàng sao? Ngươi có hỏi qua phụ hoàng cần ngươi bảo hộ không!

Ngươi có biết rõ tình huống hiện tại của mình không?

Kinh mạch cùng nội tạng đều vỡ nát… cơ thể đã không thể thừa nhận sức mạnh kia… đã muốn… đã muốn… bắt đầu tan vỡ… ngươi còn nói với phụ hoàng ngươi không sao… chỉ là có chút mệt mỏi…

Việt nhi… ngươi như vậy… sẽ… sống không được bao lâu nữa… vì cái gì lại không nghe lời…”

Nói tới đây, Hoàng Phủ Ngạo cũng nghẹn ngào, ôm chặt Thanh Việt vào lòng.

“Đều là lỗi của phụ hoàng… là phụ hoàng không chiếu cố hảo Việt nhi… là lỗi của phụ hoàng… không trách Việt nhi…”

“Phụ hoàng…. đừng giận Thanh Việt… Việt nhi biết sai rồi… Việt nhi không sao cả… không có nghiêm trọng như vậy… thật sự… Việt nhi còn có thể chịu đựng… chỉ cần Việt nhi không từ bỏ… cố kiên trì… thì…”

“Vật ngốc, làm thế nào chịu được, ngươi cho là phụ hoàng có thể nhẫn tâm nhìn ngươi sống thống khổ như vậy sau, Việt nhi, ngươi nghe phụ hoàng nói…”

Trầm mặc một lúc, Hoàng Phủ Ngạo rốt cuộc quyết tâm mở miệng.

“Việt nhi, cơ thể ngươi đã bắt đầu tan vỡ, không có cách nào duy trì sự sống, nhưng linh hồn của ngươi lại phi thường cường đại, cho nên, cho dù là chuyển sang kiếp khác…”

“Không, không cần!”

Vừa nghe tới bốn chữ chuyển sang kiếp khác, tình tự Thanh Việt bắt đầu kích động.

“Không cần phụ hoàng, đừng bỏ lại Việt nhi, Việt nhi không cần chuyển sang kiếp khác, không cần, phụ hoàng, van cầu người đừng bỏ lại Việt nhi, nếu chuyển sang kiếp khác, người tìm không thấy Việt nhi thì làm sao bây giờ, nếu Việt nhi quên đi phụ hoàng thì sao, chuyển sang kiếp khác, người sẽ không còn là phụ hoàng của Việt nhi nữa…”

Thanh Việt càng nói lại càng kích động, ánh mắt lưu ly lộ ra kinh hoảng, hai tay bé ôm chặt cánh tay Hoàng Phủ Ngạo, từng ngụm từng ngụm máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng nhưng bé vẫn không bận tâm.

“Việt nhi biết sai rồi, phụ hoàng, đừng không cần Việt nhi mà, Việt nhi sau này sẽ thực ngoan, thực nghe lời, phụ hoàng, đừng bỏ lại Việt nhi, Việt nhi không cần chuyển sang kiếp khác…”

“Được rồi, được rồi, Việt nhi đừng nói chuyện nữa, Việt nhi đừng kích động như vậy, thân thể ngươi sẽ không chịu nổi, phụ hoàng sẽ không bỏ lại Việt nhi, phụ hoàng cam đoan, Việt nhi ngươi bình tỉnh một chút!”

Thấy Thanh Việt phản ứng kịch liệt như vậy, Hoàng Phủ Ngạo không dám nói thêm gì nữa, lập tức trấn an Thanh Việt, làm dịu tình tự của bé.

“Việt nhi, kì thật, còn một biện pháp, nhưng mà phụ hoàng không muốn Việt nhi chọn nó.

Có một dòng suối thất sắc, nó là khởi nguồn của tất cả nguyên tố ma pháp trên thế giới này, nó tượng trưng cho sáng tạo cùng sức sống, nếu đặt Việt nhi vào dòng suối đó, cơ thể Việt nhi có thể chậm rãi được chữa trị.

Chính là nơi đó không có ánh sáng, không có gió, không có bất kì sinh mệnh nào khác, những gì thế giới này có thì nơi đó cơ hồ không có, nó chỉ có một mảnh hư vô, Việt nhi sẽ không thích nơi đó.

Có ai ngờ, trong giới hư vô mà bọn họ gọi là thôn phệ, hủy diệt hết thảy thế nhưng lại còn nguồn suối tượng trưng cho sáng tạo cùng sức sống.”

“Không… Việt nhi thích… chỉ cần… có phụ hoàng là tốt rồi…”

“Ở nơi đó, thời gian cùng sinh mệnh đều đứng im, nói cách khác từ một khắc Việt nhi bước vào nơi đó, sinh mệnh của ngươi vĩnh viễn dừng lại ở niên kỷ hiện giờ, sẽ không trưởng thành được nữa, cho dù là thế, Việt nhi cũng nguyện ý sao?”

“Việt nhi… nguyện ý… chỉ cần không… xa rời phụ hoàng…”

Thanh Việt vẫn như trước bướng bỉnh mà lại khẳng định trả lời.

“Việt nhi ngươi biết không, hư vô tượng trưng cho bắt đầu mới, cũng đại biểu cho kết thúc cùng bắt đầu, hai thứ này sẽ tuần hoàn không ngừng.

Từ thật lâu trước kia, trong hư vô dựng dục ra một sinh mệnh có ý thức, kì thật y cũng không biết mình là cái gì, chỉ biết mình có thể sử dụng sức mạnh của hư vô, sau đó lại tới những người gọi y là Hư Vô Chi Thần.

Ở trong mảnh hư vô kia, sống một cuộc sống thật dài mà lại vô cùng cô tịch rất lâu rất lâu, y đột nhiên nghĩ tới việc dùng nguyên tố thủy trong nguồn suối thất sắc tượng trưng cho sáng tạo cùng sức sống kia tạo ra một người khác, cũng làm cho người đó chiếm được khế ước nguyên tố tinh linh của nguồn suối thất sắc, có thể thoải mái sử dụng chúng nó.

Người đời sau gọi người đó là Sáng thế Chi Thần.

Cứ như vậy, bọn họ ở cùng một chỗ bầu bạn rất nhiều năm, chính là có rất nhiều thứ rất dễ dàng thay đổi, biến hóa.

Người nọ đi tới đại lục này, mang ma pháp nguyên tố đến cho mọi người, dạy bọn họ làm thế nào sử dụng ma pháp, mọi người đều gọi người nọ là thần, vô cùng thành kính, ngoan đạo, mỗi lời mỗi câu người nọ nói luôn luôn đúng.

Người nọ cũng dần dần say mê cảm giác tối cao vô thượng này, không muốn trở lại hư vô không có bất cứ thứ gì nữa, lại càng không muốn bị một người khác áp chế, vì thế, rốt cuộc có một ngày hai người đó bùng nổ chiến tranh.

Cuối cùng, Sáng Thế Chi Thần trong miệng mọi người đã biến mất, mà khế ước nguyên tố tinh linh cũng bị lưu lại trên phiến đại lục này, theo bản năng tìm kiếm chủ nhân tiếp theo có thể thừa nhận nó.

Mà Việt nhi hẳn chính là người được khế ước nguyên tố tinh linh lựa chọn, bởi vì lúc chuyển sang kiếp khác, thân thể của ngươi cũng mang theo sức mạnh tương sinh tương khắc nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau.

Chính là, Việt nhi cho dù có được khế ước nguyên tố tinh linh, năng lực có thể vượt qua người bình thường rất nhiều, nhưng cũng không có khả năng đạt tới sức mạnh như Sáng Thế Chi Thần.

Bởi vì thân thể Việt nhi không phải dùng nguyên tố thủy sáng tạo ra, năng lực thừa nhận có giới hạn, vì thế phụ hoàng mới bảo Việt nhi đừng cưỡng ép tiếp nhận sức mạnh, dựa vào khế ước nguyên tố tinh linh ngươi thật sự có thể trong một khoảng thời gian ngắn sử dụng sức mạnh vượt hẳn phạm vi năng lực của ngươi, nhưng sức mạnh như vậy cũng sẽ khiến thân thể Việt nhi tan vỡ…”

Hoàn Chương 227.