Trong lúc hai phe nam bắc tạm thời đình chiến, cùng lúc đó, ma thú bạo động ba năm một lần lại một lần nữa được bạo phát.

Số lượng ma thú tham gia công thành lần này có thể nói là ít nhất trong lịch sử từ xưa tới nay, hơn nữa tỷ lệ ma thú cao cấp cũng không nhiều lắm, vì vậy mà người của hai phe thấy thế đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhân loại cảm thấy nhẹ nhõm thì một việc nằm ngoài dự liệu của mọi người đã xảy ra.

Các nhóm ma thú bạo động đều có thế mạnh như chẻ tre, và đã hạ được rất nhiều thành trì, kể cả những tòa thành dễ thủ khó công và có tính chất quân sự rất quan trọng.

Sự việc hiếm thấy này đã khiến cho toàn bộ Thần Phong đại lục phải tỉnh cơn mộng và không kịp trở tay. Rõ ràng số lượng và chất lượng của ma thú đều thấp nhất trong lịch sử, theo đạo lý thì chúng không thể nào tạo thành uy hiếp mới phải.

Nhưng trên thực tế thì đám ma thú quân đoàn với chất lượng kém này đã xâm chiếm được rất nhiều lãnh địa của nhân loại, cả hai bờ nam bắc đều không thể tránh được mũi tấn công của chúng. Đến lúc họ có phản ứng thì lại vội vội vàng vàng tập trung lực lượng để chống lại.

Ban đầu cả hai phe đều xem thường lần bạo động này nên có giữ lại binh lực, để phòng hờ đối phương thừa cơ mà bất ngờ tập kích, nhưng tình thế bạo động hiện tại lại quá mức ác liệt, bọn họ cũng không thể giữ lại binh lực nữa, mà phải dốc hết toàn lực để chống đỡ.

Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là tuy đã dùng đến toàn bộ lực lượng, vậy mà họ cũng không thể ngăn cản sự tấn công điên cuồng của ma thú được. Bọn chúng cứ tiến thẳng một đường, lần lượt cướp đoạt từng thành một, cho dù khắp nơi đều có danh tướng trấn thủ, nhưng cũng chẳng làm nên việc gì.

Việc này khiến cho các danh tướng đều cảm thấy xấu hổ, bởi vì bọn họ rất tự tin vào những kế hoạch hành quân tác chiến của mình, vậy mà khi ở trước mặt ma thú quân đoàn thì lại không chịu nổi một đợt tấn công. Dường như đối phương có được năng lực thấy rõ tiên cơ, nên về phương diện vận binh lại càng xuất thần nhập hóa và như thiên mã hành không vậy, kỳ chiêu quái sách cứ ùn ùn tuôn ra, và luôn hạ thủ vào những phương diện mà không ai tưởng tượng được, thật là khó lòng phòng bị nổi.

Cuối cùng, phe nhân loại đã truyền ra một tin tức kinh người - trong lần ma thú bạo động này, kẻ đứng sau để điều khiển ma thú quân đoàn là một thủ lĩnh rất đáng sợ nhưng chưa biết tên. Hắn có trí lực còn cao hơn cả thượng cổ hung thú Cùng Kỳ đã từng xuất hiện trong lần bạo động trước, thậm chí có rất nhiều bậc trí giả của nhân loại cũng còn thua hắn rất xa nữa.

Tuy số lượng khá ít, nhưng lực lượng ma thú sau nhiều lần bạo động thì cũng trở nên cao minh hơn nhân loại nhiều. Điều mà chúng còn thiếu thốn là một vị chỉ huy tài giỏi mà thôi. Hôm nay, cái điểm khiếm khuyết đó đã được bù đắp. Dưới sự chỉ huy của vị thống lĩnh không biết tên kia, đám ma thú quân đoàn đã trở nên vô địch, còn nhân loại thì chỉ biết thúc thủ vô sách mà thôi.

Lang Mạ, đây là tòa thành cấp một của Tát La trước kia, nhưng giờ đây đã là một trong những thành thị phụ thuộc vào liên minh Đông Nam. Từ xưa đến nay, địa thế của nó vốn hiểm yếu, là địa phương giao tranh của binh gia, và cũng là một nơi cực kỳ quan trọng.

Vị chủ tướng trấn giữ tòa thành này là một trong những kỵ sĩ thống lãnh của Tát La lúc trước, và cũng là bộ hạ cũ của Mộ Dung Thiên, Nặc Khắc. Sau đợt bạo động lần trước, những nhân tài được sản sinh từ tình trạng ác liệt của vong thành Mễ Kỳ Tư đều trở thành danh tướng một phương, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ. Nặc Khắc cũng không ngoại lệ.

Từ nhỏ gã đã được tiếp thu nền giáo dục đặc sắc của quân đội, sau đó lại trải qua kinh nghiệm mà người thường khó có thể trải nghiệm được, Nặc Khắc của ngày hôm nay đã là người trí dũng trên nhiều mặt, và là một vị thống soái được người người kính yêu. Ngay cả binh sĩ của liên minh Đông Nam cũng mười phần kính phục gã nữa.

Thế nhưng, dù hôm nay may mắn trấn thủ ở nơi có lợi thế về địa lý thế này, hơn nữa binh tướng thủ hạ lại đông đảo, vậy mà Nặc Khắc cũng đành thúc thủ vô sách mà thôi.

Trong mấy ngày trấn thủ tại Lang Mạ này, Nặc Khắc đã dùng hết tâm cơ, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản thế tiến của ma thú quân đoàn được. Các phòng tuyến vẫn bị xâm chiếm từng chút một. Đám ma thú quân đoàn kia thật là xuất quỷ nhập thần, bao nhiêu kỳ chiêu diệu sách như dương đông kích tây, vv...đều sử dụng hết, nên chúng đã khiến cho gã bị hao tốn tâm lực quá độ, hầu như rơi vào tình trạng trí khô lực kiệt, trong lòng hoàn toàn tràn ngập sự tuyệt vọng.

Trong tai nghe được tiếng gào rú không ngừng của ma thú, tình thế thật là nguy ngập, còn tướng sĩ phe mình thì trên mặt ai nấy đều lộ rõ nét ủ rũ và hoang mang.

Từ lúc bắt đầu giao chiến đến nay, bọn họ tựa như chưa một lần thắng trận, nên sĩ khí đã giảm tới cực điểm. Đương nhiên đó không phải là lỗi của Nặc Khắc, mà là vì chiến lược của ma thú quân đoàn quá cao minh đi, nếu đổi lại là người khác, chỉ e Lang Mạ đã sớm bị đồ sát rồi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Lang Mạ sẽ càng lâm vào tuyệt cảnh, rồi không lâu sau đó, nó sẽ trở thành một phế tích mà thôi.

Trong lòng Nặc Khắc tràn ngập khổ sở, đây là sự thất bại lớn nhất trong đời mà gã chưa bao giờ gặp phải, cả một chút sức hoàn thủ cũng không có nữa.

Lúc này gã bỗng nhiên nhớ đến một người. Người đó lúc nào cũng có thể mang đến kỳ tích. Chỉ cần có mặt của hắn thì niềm hy vọng sẽ luôn tồn tại với mọi người.

Nếu như hắn có ở đây thì tốt rồi! Nhưng Nặc Khắc biết được việc đó sẽ không thể xảy ra. Hắn đã thất tung nhiều năm, hơn nữa cũng không đứng cùng chiến tuyến với mình.

Ma thú vẫn hung mãnh như trước, tựa như một cơn sóng dữ, không có gì là không xô ngã được. Thành Lang Mạ vốn đã nguy ngập lắm rồi, nó đã như ngọn đèn leo lét trong gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt cả. Các binh sĩ đã mất hết hy vọng, họ chỉ là tiêu cực chống đỡ, và sẵn sàng chờ đợi kiếp nạn sắp phủ xuống mà thôi.

Lúc này đột nhiên có một tiếng kèn trận vang lên thật lớn, tiếp theo đó có rất nhiều thích khách mặc hắc y bó sát người xuất hiện ở hậu phương của ma thú quân đoàn, trong tay họ đều cầm chủy thủ và lần lượt giết chết những con ma thú có sức tấn công tầm xa nhưng lại không giỏi cận chiến.

Sau khi mất đi sự yểm hộ mạnh ở hậu phương, đám ma thú nhất thời trở nên rất hỗn loạn. Nặc Khắc thấy vậy thì phấn chấn tinh thần, gã lập tức dẫn theo các binh sĩ vừa lóe lên tia hy vọng mở cửa thành xông ra, và đuổi giết ma thú đến cùng. Nhờ vậy mà cũng bắt đầu đẩy lui được ma thú quân đoàn.

Đây là trận thắng đầu tiên từ sau khi ma thú bạo động bắt đầu, Nặc Khắc cảm thấy rất vui sướng, nhưng chỉ tiếc là đám ma thú sau một lúc hỗn loạn thì cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, và rút lui rất có trật tự. Cuối cùng thì tổn thất của chúng cũng không quá nặng nề.

- Nặc Khắc, đã lâu không gặp, hắc hắc!

Thống soái của đôi bên cùng hội diện, lúc này một hắc y thích khách bước ra từ đám người mới tới kia và tiến đến trước mặt Nặc Khắc.

- Bảo Bá!

Bảo Bá, thống lĩnh của một đội quân thích khách, cũng là một danh tướng từ sau chiến dịch vang lừng của Mễ Kỳ Tư. Y cũng là chiến hữu cũ và đồng đội tốt của Nặc Khắc.

Hai người vừa gặp mặt thì ôm nhau mừng rỡ. Thì ra họ cũng đã cách biệt nhau từ lâu, không ngờ ngày nay gặp lại thì lại ở trong một tình huống thế này.

Sau khi hàn huyên vài câu, Nặc Khắc vui mừng nói:

- Nếu như ngươi tới trễ một chút, sợ rằng chỉ còn thấy được thi thể của ta mà thôi.

Vừa nhắc đến tình hình chiến cuộc, Bảo Bá thu hồi lại tâm tình vui mừng vì gặp lại bạn cũ, mà sắc mặt của y liền hơi ngưng trọng, nói:

- Nói thật chứ, ta những tưởng rằng cánh kỳ binh của ta đột nhiên xuất hiện thì sẽ khiến cho đám ma thú bị một kích trầm trọng mới phải. Không ngờ kết quả thu được lại kém xa với trong tưởng tượng nhiều lắm. Lần này tuy chúng bị thất bại, nhưng khi triệt thoái thì rất có thứ tự, nên thoát được nguy cơ, và cũng khiến cho tổn thất giảm xuống cực nhẹ. Trong tình huống như vậy mà cũng không thể khiến cho chúng nuốt vào trái đắng, e rằng những ngày sau này của chúng ta sẽ rất gian nan đấy! Chẳng trách nào ngươi vẫn bị đánh bại mà rút lui từng chút một. Thủ lĩnh của đám ma thú quân đoàn kia thật là cao minh!

Nặc Khắc trầm mặc một lát rồi nói:

- Bảo Bá, ngươi có cảm thấy phương thức chiến đấu của chúng rất giống một người hay không?

- Ai?

- Là thành chủ đại....à, Đan Ni Tư.

Tuy rằng người kia đã thoát ly khỏi Tát La từ lâu, nhưng Nặc Khắc vẫn vô ý thức mà xưng hô với hắn như lúc trước.

Vừa nghe nhắc tới Mộ Dung Thiên, Bảo Bá cũng rơi vào tình trạng trầm mặc, qua một lúc sau thì y mới lên tiếng:

- Ngươi nói vậy ta mới nhớ, quả thật là rất giống.

Nặc Khắc nói tiếp:

- Phương pháp dụng binh của cả hai đều như thiên mã hành không, khiến cho người ta không thể tìm ra được manh mối, cứ thoải mái như chơi cờ vậy. Ngươi vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra được hắn sẽ sử dụng tới chiến lược gì. Đợi đến khi ngươi nghĩ ra thì thông thường chiến đấu đã kết thúc rồi!

Nặc Khắc nói tới đây thì từ trong lòng lại thấy rùng mình.

- Đúng vậy, ngoài hắn ra, ta thật sự nghĩ không ra ai có thể ở trong tình huống như vừa rồi mà có thể khiến cho tổn thất của phe mình giảm thiểu tới mức thấp nhất!

Nói đến đây, hai người liền dừng lời. Chỉ vừa nghĩ tới trong ma thú quân đoàn mà có được một thủ lĩnh đáng sợ như vậy, thì đã khiến cho họ cảm thấy bất lực rồi.

Trên chiến trường, họ không sợ bất cứ một ai, ngoài vị thống soái vô địch đã từng dẫn dắt họ trong chiến dịch Mễ Kỳ Tư. Mấy phút sau trôi qua, Nặc Khắc yếu ớt nói:

- Bảo Bá, ta vẫn không rõ, tại sao thành chủ.....ủa, Đan Ni Tư lại phản bội Tát La.

Bảo Bá cười khổ nói:

- Ta làm sao mà hiểu được. Lâu nay hắn vẫn là một người không ai hiểu nổi mà.

Đầu tiên là phản bội Lam Nguyệt, sau đó lại phản bội Tát La, rồi một năm sau lại đánh trọng thương đại thống soái của phe Tây Bắc là An Tác Ni Á, và trở thành trọng phạm bị truy nã của người Tây Bắc.

Trước sau lần lượt phản bội ba thế lực lớn nhất của đại lục và trở thành địch nhân của toàn thể thiên hạ! Suy nghĩ của người kia, quả thật là trên đời này không có ai có thể đoán ra được.

Cũng cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ cách Lang Mạ chừng một trăm công lý, lúc này đang có một người đang đứng trên đầu của một con gấu thật lớn, thân cao tới hơn sáu mươi thước, bên cạnh hắn còn có một con thú nhỏ không biết tên.

Nếu là người có chút kiến thức thì nhất định sẽ biết được lai lịch của con gấu khổng lồ đó. Nó chính là Thổ hệ hung thú rất trứ danh, có tên là Đại địa chi hùng. Thân nó cao hơn sáu mươi thước thì chứng minh rằng nó đã đạt tới trình độ cấp 9 của hung thú rồi.

Có thể nói hung thú cấp 9 là cực kỳ hung tàn, kiệt ngạo nan thuần, nhưng mà lúc này nó lại ngoan ngoãn dễ bảo như một chú mèo con vậy, tùy ý để cho người kia điều khiển mình làm tọa kỵ.

Thần bí nhân thu lại chiếc kèn lệnh có hình dáng kỳ lạ ở trên miệng, rồi nói với con thú nhỏ ở kế bên:

- Tật Phong, tao không thể vì thấy lại bạn cũ mà cố ý thua trận được.

Con thú nhỏ sủa lên một tiếng "gâu", rồi lắc đầu vài cái, phảng phất như là không đồng ý với lời của hắn vậy.

- Được rồi, trận này tạm thời tới đây đủ rồi. Đi tìm chỗ khác thôi.

Nói xong, trước mắt thần bí nhân liền xuất hiện một cái lỗ đen, hắn bước thẳng vào đó, vài giây sau, một người một thú đã lại xuất hiện ở một địa phương cách đó hơn một ngàn công lý!

Trên đại lục, không có một ai có được tốc độ ghê gớm đến như thế, mà nó dường như rất giống với một bí kỹ ở trong truyền thuyết - Không gian khiêu dược!