Đây, chỉ đơn giản là một câu chuyện tình mà tôi bịa ra.
Nếu nói với ai đó, sẽ chẳng ai tin.
Cũng phải, bởi đến tôi còn nghi ngờ ký ức của chính mình. Chọn làm tổn thương và tạo khoảng cách đối với những người mà bản thân quan tâm, bởi tôi không muốn họ bị tổn thương, bởi tôi muốn họ… Sống.
Cứ thế hi vọng, thầm mong mùa đông kết thúc, và mùa xuân sẽ đến.
Không, tôi không muốn đánh mất mười bảy năm chung sống với người bạn trai vụng về của mình. Từ nụ cười mà người ấy dành cho tôi, cho đến những giọt nước mắt, những kỷ niệm ngọt ngào xen lẫn đắng cay, cùng những giây phút mà chúng tôi dành riêng cho nhau sau giờ học…
Em sẵn sàng bỏ đi cảm xúc và tình yêu của mình với anh, để anh có thể trở về với cuộc sống thường nhật. Ngay cả khi chúng ta không còn gặp lại nhau nữa, nhưng em vẫn hạnh phúc khi biết anh còn đâu đó trên đời.
Đó… Là tất cả những gì em cần.
Hẳn rồi, việc kể một câu chuyện không tồn tại, nói về một khoảng thời gian mơ hồ, không cụ thể, chắc sẽ bị coi là một ‘câu chuyện tiếu lâm thời thượng’, nhỉ.
Ngày 29/2, bốn năm sau.
Em năm 22 tuổi, ở một thế giới không có anh, cô đơn trong một căn phòng với bức họa còn dang dở. Khi ấy, thời không ngừng trôi, một bầu trời đầy sao, cặp tai nghe cũ sờn cùng với một quyển sổ phác thảo từ bốn năm trước.
Em ở đây, để tìm lại chút bóng hình của anh.
Có lẽ, cảm giác này sẽ phai nhạt, rồi biến mất vào ngày 1/3. Thật tình, em không muốn mang danh ‘Kẻ ăn cắp’ đâu, nên ít nhất, hãy xuất hiện để em trả lại đĩa CD mà em đã mượn, nhé…?