Khi Yagami Soichiro bước ra khỏi Trụ sở Điều tra Kira, Matsuda chạy lại chỗ ông ấy. “Tôi nghe nói Ryuzaki quay trở lại rồi.”
“Để cậu ấy yên đi. Đến lúc rồi.”
Matsuda cắn môi, gật đầu đầy buồn bã, rồi ngước đầu lên nhìn bầu trời. “Ryuzaki…” Matsuda quay đầu về phía toà nhà và đứng chào. Đó là lời chào tạm biệt chân thành nhất mà anh có thể dành cho một người anh em của mình.
༒
L ngồi xổm trên ghế sofa, chân cậu bó chặt vào thân như thường lệ. Ném chiếc điện thoại ghi chữ “Tổng thống Mỹ” vào sọt rác, cậu lấy ra thanh socola mà Maki tặng.
“Maki, chắc em đã thức dậy rồi nhỉ? Chúc em một ngày tốt lành nhé.”
L cởi chiếc đồng hồ đeo tay vốn là kỉ vật của Light và đặt nó bên cạnh tấm hình của Watari.
“Light, tôi sẽ gặp cậu ở thế giới bên kia. Chúng ta sẽ khám phá thế giới hư không đó cùng với nhau.”
Cậu vừa ăn socola vừa chơi cờ vua một mình. Nhưng lần này L có thể nhìn thấy đối thủ của mình.
“Watari, lâu lắm rồi ta không làm ván cờ.”
“Đúng vậy, giờ chúng ta mới có thời gian đây.”
“Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ thắng được ông.”
“Chính xác. Hôm nay tôi cũng sẽ không nương tay với cậu đâu.”
Trong phòng vang lên âm thanh những con cờ di chuyển. Một thanh âm ấm áp, quen thuộc, như một bản hoà tấu được chơi bởi hai con người đã hiểu rõ lòng nhau.
L chợt ngẩng đầu lên rồi liếc nhìn tấm ảnh của Watari với vẻ mặt lo âu của một đứa trẻ. “Watari, tôi đã đáp ứng kì vọng của ông chưa?” Watari trả lời bằng nụ cười hiền hoà cùng những lời đơn giản mà ý nghĩa: “Cậu đã làm được rồi.”
L nghe vậy liền mỉm cười. Watari đưa con mã đến trước con vua của L.
“Chiếu tướng nhé, L.”
Bằng một giọng nói mềm mại và ân cần, Watari thông báo giờ phút ấy đã đến.