Giờ phút này, ngoài tiếng đuốc cháy “xuy xuy” thì không còn tiếng động nói khác, tất cả mọi người đều đang chăm chú nghe Nguyên Hâm nói, không ai dám lên tiếng. Đa số các quan hùng dũng đi theo Tuần Lạc tới đây thầm toát mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, Nguyên Hâm vẫn đang tiếp tục nói: “Trên đường đi, ta và mẫu thân mới biết An Thân Vương muốn lợi dụng mẫu tử ta lật đổ Tân Đế, Tân Đế là một quân vương tốt, chiến công hiển hách của hắn, có ai sống ở Thiên Triều mà chưa từng nghe danh. Ta không thể giúp người xấu làm chuyện sai trái, cũng không thể vì an nguy của bản thân mà tiếp tay cho An Thân Vương. Giờ có nhiều thần tử đứng đây như vậy, ta nhất định phải nói ra chân tướng.”
Nguyên Hâm nói rất trôi chảy, chất giọng đều đều như đã chuẩn bị những lời này từ lâu.
Sau vài giây im lặng, Tuần Dạ lạnh lùng cười hỏi “Chuyện đã tới nước này, An Thân Vương còn gì để nói.”
Tuần Lạc cúi đầu cười thành tiếng, tiếng cười tăng dần từ bé đến lớn, cuối cùng mới hóa thành tiếng cười đầy cuồng vọng.
Mọi người đều chăm chú nhìn Tuần Lạc, trông hắn chẳng khác gì người mới được nghe một câu chuyện cười kinh thiên động địa, nụ cười điên cuồng mà bi thống, trong đôi mắt kia cũng chỉ có vẻ giễu cợt.
Tuần Dạ thản nhiên nói với Tuần Lạc đang điên cuồng: “Tuần Lạc, ngươi có biết vì sao trẫm lại phong ngươi làm An Thân Vương không?” Hắn thoáng ngừng một chút mới nói: “Từ nhỏ trẫm đã biết ngươi rất thích tranh với trẫm, cho dù trẫm đã ngồi trên đế vị này, ngươi vẫn không muốn buông tay.”
Tuần Lạc thôi cười, ánh mắt mở lớn ngập đầy tơ máu: “Tại sao, những thứ ta bỏ ra không hề ít hơn ngươi, nhưng lúc nào ngươi cũng có nhiều hơn ta. Dù ngươi có cho ta tước vị cao hơn nữa, ta vẫn không cam lòng, vĩnh viễn vẫn không cam lòng!”
Tuần Dạ cười trào phúng: “Nói cho cùng, thứ ngươi muốn cũng chỉ là ngôi vị hoàng đế thôi, đã nhiều năm như vậy mà trong lòng ngươi cũng chẳng thể từ bỏ.”
“Đúng, ai cũng muốn bước tới đỉnh cao quyền lực, nhưng kể từ ngày gặp gỡ trong đêm tuyết đó, khi nhìn thấy nàng, ta lại biến thành một người mâu thuẫn, ta không ngừng giãy giụa giữa quyền lực và tình cảm. Mãi cho tới ngày hôm nay, ta mới hiểu được, quyền lực có cao hơn nữa cũng chẳng bù được chỗ trống nàng để lại cho ta. Ngôi vị hoàng đế kia, cũng không phải ta đoạt về cho mình. . . . . .”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Nguyên Dực hô lớn: “Người đâu, mau bắt tên nghịch thần tặc tử này lại!”
Lúc này, cấm vệ quân đã rút đao xông về phía Tuần Lạc, còn có, mấy trăm tên mặc đồ đen ẩn nấp quanh ngự thư phòng mang đầy sát khí ép sát về phía Tuần Dạ.
“Bảo vệ Đế Quân!” Định An Hầu căng thẳng hô lớn, lập tức có mấy trăm người mặc khôi giáp cầm thuẫn, đao vây quanh bảo vệ Tuần Dạ không có chỗ hở.
Nhìn tình thế này cũng thấy Tuần Dạ đã sớm có chuẩn bị, việc tối nay cũng chỉ là ôm cây đợi thỏ thôi.
Nhưng điều khiến Tô Lạc Tuyết không ngờ được, đó là Nguyên Dực đã chuyển mũi kiếm về phía Tuần Lạc.
Nàng còn nghĩ Nguyên Dực sẽ sáng suốt rút người ra, nhưng sao hắn lại chuyển mũi kiếm sang Tuần Lạc, là để tự vệ sao?
Thật ra đây mới chính là hoàng cung, dù là ai cũng phải từ bỏ lương tâm, suy nghĩ cho chính bản thân mình.
Nhìn thấy cấm vệ quân xông về phía mình, Tuần Lạc kinh ngạc nhìn Nguyên Dực, nhưng sau một tiếng cười châm chọc, mắt hắn xuất hiện thêm vẻ kiên quyết.
Hắn biết, hắn đã thua, không những thua mà còn thua rất thảm.
“Tuần Lạc, nếu ngươi khoanh tay chịu trói, trẫm có thể lưu lại cho ngươi một mạng.” Tuần Dạ lạnh lùng đứng ngoài vòng vây.
“Tuần Lạc ta đã đi tới bước này, tuyệt không nghĩ tới chuyện chưa đánh đã hàng.” Hắn rút trường kiếm bên hông ra, trong màn đao quang kiếm ảnh kia, thân hình hắn quỷ mỵ lao về phía Tuần Dạ.
Nhưng hắn còn chưa kịp tới chỗ của Tuần Dạ thì đã bị đám thủ hạ của Nguyên Dực bao vây, đám trường thương tạo thành vòng tròn đâm thẳng về phía hắn, hoàn toàn không có nửa phần nương tay.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Tuần Lạc điểm mũi chân xoay tròn lên không, tránh thoát vô số mũi thương, trường kiếm vung lên cắt đứt cổ mấy viên tướng sĩ.
Đám thuộc hạ của Tuần Lạc cũng có công phu cao cường, vừa ứng phó với sự vây quét của cấm vệ quân vừa chém giết mở đường máu.
Ngoài ngự thư phòng lúc này là một màn đao quang kiếm ảnh, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi, xác người ngã xuống đầy đất.
Gương mặt và bộ quần áo trắng như tuyết của Tuần Lạc đã nhuốm không ít máu tươi, nhưng trên gương mặt hắn vẫn bảo trì nụ cười lạnh lùng lãnh đạm. Hắn đang điên cuồng chém giết, điên cuồng tới đỏ cả mắt.
Nhìn từng cấm vệ quân một ngã xuống, Nguyên Dực cũng rút bảo đao ra quét thành một đường cong màu trắng bạc. Một đao đầu tiên đã ép thẳng vào ngực của Tuần Lạc, một đao không hề có chút tình cảm hay sự nương tay nào, một đao chỉ muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Tuần Lạc đề khí nhảy lên tránh được chiêu thức trí mạng này. Nguyên Dực theo sát không ngừng, lưỡi đao luôn bảo trì khoảng cách một tấc trước ngực ép Tuần Lạc liên tục lùi ra sau. Mãi khi rơi xuống nóc Ngự thư phòng, Tuần Lạc mới vung trường kiếm lên che chắn trước ngực, mà mũi đao của Nguyên Dực cũng vừa đụng dịp va chạm vào thân kiếm phát ra một tiếng “Keng.”
Ánh mắt Tô Lạc Tuyết vẫn bám chặt lấy Tuần Lạc và Nguyên Dực. Khi thấy Tuần Lạc tránh được một đao trí mạng kia, trái tim đang vọt tới cổ họng bắt đầu bình ổn lại, nàng không biết mình muốn ai thắng, nàng chỉ biết nàng không muốn nhìn ai trong số họ gặp chuyện không may.
Mà trên mái hiên kia, Nguyên Dực và Tuần Lạc đang đấu mắt với nhau.
“Không ngờ, đến giờ phút cuối cùng ngươi lại phản bội ta.” Giọng Tuần Lạc trầm thấp khác thường.
“Thức thời thôi, kế hoạch của chúng ta đã bị Tuần Dạ hiểu rõ từ lâu, kể cả việc chúng ta đi tìm Nguyên Hâm cũng là do hắn thiết kế, ta không thể nộp mạng oan uổng như vậy.” Nguyên Dực mím môi nói.
“Nếu ngươi không phản chiến, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội thắng, thế nhưng ngươi đã bỏ qua cơ hội duy nhất để đoạt lại thiên hạ của Nguyên gia. Sau này, sẽ không còn cơ hội nữa rồi.” Tuần Lạc châm chọc.
“Cơ hội? Tất cả hành động của chúng ta đều bị hắn khống chế, mà bên ngoài ngự thư phòng cũng đã sớm có thiên quân vạn mã mai phục, hắn chỉ chờ chúng ta mưu phản thôi. Nếu ta ra tay thật, ta chỉ có thể chôn cùng ngươi, vậy ta lấy đâu ra cơ hội đoạt lại thiên hạ Nguyên gia.” Nguyên Dực nguội lạnh.
“Ngươi nghĩ tối nay ngươi không động thủ thì Tuần Dạ sẽ bỏ qua ngươi sao?” Tuần Lạc bật cười: “Ngươi nghĩ hắn không biết chuyện ta và ngươi âm thầm cấu kết với nhau? Ta chết rồi, ngươi cũng không trốn thoát được!”
Trong giọng nói của Nguyên Dực có thêm phần buồn bã: “Ở trên đời này, ta vẫn còn có người để nhớ thương.”
Nghe vậy, Tuần Lạc thoáng nghiêng đầu nhìn về một phía dưới mái hiên, ngoài miệng thì thào nói: “Ta cũng có.”
Nguyên Dực nhìn theo tầm mắt Tuần Lạc, trên gương mặt lạnh lùng thoáng xuất hiện vẻ mê man: “Ít nhất nàng cũng biết ngươi yêu nàng.” Sau vài giây trầm ngâm, hắn thu hồi tầm mắt nhìn sang Tuần Lạc: “Nhưng người kia lại không biết ta yêu nàng. Dù có phải chết, ta cũng không thể chết trong tiếc nuối!”
Đao phong sắc bén tiếp tục xông tới chỗ Tuần Lạc.
Tô Lạc Tuyết nhìn hai người giao đấu trên mái hiên, đôi bàn tay nắm chặt mơ hồ chuyển sang màu trắng bệch.
Xung quanh nàng là tiếng đao kiếm chém giết, tiếng la hét, tiếng rên rỉ đầy khổ sở. Hỗn hợp đó như đang cứa vào trái tim nàng, cuối cùng thì vẫn phải có người chết.
Tuần Dạ, người đàn ông nàng dành cho hắn tình cảm chân thành nhất cuộc đời mình. Lúc này hắn đã khống chế cục diện, cảm giác lo lắng lúc trước của nàng chỉ là hão huyền mà thôi.
Tuần Lạc, tri kỷ nàng tín nhiệm nhất, dù biết bao lần hắn đã lừa dối nàng, nhưng hắn từng ở bên cạnh nàng lâu như vậy, nhìn hắn lâm vào hiểm cảnh, nàng cũng không hy vọng hắn xảy ra chuyện.
Nguyên Dực, hắn không chỉ là nam nhân nàng đơn phương nhiều năm, hắn cũng là phu quân của Tô Phù Liễu, người thân duy nhất của nàng, vì tỷ tỷ, hắn càng không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng tới hôm nay, ba người họ đang liều mạng chém giết lẫn nhau. Nếu có ai chết, nàng không biết mình phải làm thế nào, nàng không biết mình nên hận như thế nào.
Dần dần, hai người giao đấu trên mái hiên lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng các chiêu thức vẫn sắc bén nhọn, không chút lưu tình.
Còn bên dưới, số lượng thủ hạ của Tuần Lạc và các cao thủ cấm vệ quân đã hao đi phân nửa. Mà cũng đúng lúc này, hàng cung tiễn chỉnh tề bước ra, một hàng quỳ, một hàng đứng thẳng, kéo cung bắn về phía nghịch tặc đang bị bao vây.
Từ đầu đến cuối, Tô Lạc Tuyết đều chăm chú quan sát hai người họ, nàng thấy Nguyên Dực nói gì đó với Tuần Lạc làm hắn chững tay lại, mà Nguyên Dực cũng nhân cơ hội này chém thẳng một đao vào ngực hắn. Nhưng lần này Tuần Lạc lại không hề né tránh.
Đao phong xé rách áo hắn tạo thành một vết thương thật dài, máu cũng bắt đầu tràn ra.
Tuần Lạc ôm lấy vết thương, lảo đảo ngã khỏi mái hiên.
Thấy Tuần Lạc nặng nề rơi xuống, Lạc Tuyết kinh hãi chạy tới: “Tuần Lạc. . . . . .”
Tuần Lạc tái nhợt khẽ cười với nàng: “Xem ra lần này Phong Ảnh phải đi thật rồi.”
Vẻ mặt tái nhợt và nụ cười gượng gạo của hắn khiến lòng nàng đau xót. Vào thời điểm đó, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nàng phải cứu hắn, hắn không được phép xảy ra chuyện.
“Dùng ta làm con tin để rời khỏi đây.” Tô Lạc Tuyết thấp giọng nói.
Tuần Lạc lắc đầu, hắn cố gắng ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía đám đông hỗn loạn. Hắn biết, tất cả đã không còn hy vọng gì nữa.
Mà cũng đúng lúc này, Nguyên Dực nhảy khỏi mái hiên, thanh đao trong tay không ngừng nhỏ máu xuống mặt đất.
Tuần Lạc đưa mắt nhìn Tuần Dạ rồi đột ngột vung kiếm khống chế Tô Lạc Tuyết.
“Thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng.” Tuần Lạc hung ác nhìn Nguyên Dực, Tuần Dạ.
Tô Lạc Tuyết dựa sát vào lòng Tuần Lạc, người ngoài có thể cảm nhận sát khí không ngừng phát tán từ cơ thể hắn, nhưng chỉ có nàng mới nhận ra hắn không hề dùng chút hơi sức nào.
“Tuần Lạc, trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng ngươi vẫn muốn tìm tới con đường chết.” Tuần Dạ đoạt cung tên của thị vệ bên cạnh, giương cung, nhắm vào Tuần Lạc, hay cũng chính là nhắm vào Tô Lạc Tuyết: “Buông nàng ra.”
“Ngươi đứng cách ta tới ba trượng, ngươi nói tên của ngươi hay kiếm của ta nhanh hơn?” Thanh kiếm trong tay Tuần Lạc kề sát vào cổ Tô Lạc Tuyết hơn nữa.
Tuần Dạ vẫn chưa bắn tên, ánh mắt lạnh lẽo giống như đang suy nghĩ.
Còn Tuần Lạc, trên môi hắn vẫn duy trì nụ cười không mặn không nhạt: “Tuần Dạ, bao nhiêu năm qua, trong mắt phụ thân chúng ta cũng chỉ là một quân cờ, cả đời này, người ông ta coi trọng nhất cũng chỉ có mình Tô Tương Vi. Ông ấy phải sống dằn vặt bao nhiêu năm, vì bảo vệ Nguyên triều mà phải đối phó với Tô Tường Vi, đây là chuyện khổ sở tới mức nào.”
“Ngươi biết, cả đời phụ thân sống vì thiên hạ Nguyên gia, dù ông ấy chinh chiến khắp nơi, từ bỏ tình cảm của mình, dù ông ấy bồi dưỡng ngươi chinh chiến sa trường, bồi dưỡng ta thành lập tổ chức tình báo, tất cả cũng chỉ vì thiên hạ Nguyên gia.”
“Chắc ngươi vẫn chưa biết, thế lực ngầm của ta do một tay phụ thân duy trì, ông ấy muốn ta âm thầm giúp đỡ Nguyên gia, còn ngươi, ngươi chỉ là một quân cờ đặt ở chỗ sáng. Sau khi phụ thân qua đời, ngươi phá hủy tâm huyết của ông ấy, ngươi không hề hoàn thành tâm nguyện của ông ấy, ngươi không phò tá Nguyên gia mà lại tự mình leo lên đế vị. Chả lẽ đây chính là sự báo hiếu ngươi dành cho ông ấy sao?”
Ngón tay Tuần Dạ căng thẳng tới trắng bệch, dường như hắn đã dùng hết sức mình để kéo dây cung.
“Có phải ngươi đang rất kinh ngạc, có phải ngươi đang thấy mình rất ngu? Thật ra phụ thân cũng chẳng thương yêu ngươi, ngươi cũng giống ta, chúng ta đều là những người đáng thương. Có thiên hạ trong tay rồi, ngươi có thấy vui không?” Tuần Lạc tiếp tục giễu cợt .
“Trẫm lặp lại lần nữa, buông nàng ra!” Tuần Dạ gần như nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
“Nếu ta không buông thì sao?” Dáng vẻ lạnh nhạt của Tuần Lạc và sự lãnh khốc của Tuần Dạ đã tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Tuần Dạ dùng sức giữ vững mũi tên, liên tục kéo dây cung ra sau cho tới khi đạt đến cực hạn.
Tô Lạc Tuyết đỏ mắt nhìn đầu mũi tên đang nhằm về phía họ: “Thả hắn đi . . . . .”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Tuần Dạ đã buông tay để mặc cho mũi tên sắc bén kia xé gió lao đi.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Lạc Tuyết thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
Mũi tên kia do Tuần Dạ bắn ra .
Một luồng sức mạnh xô nàng ngã xuống đất, nhưng nàng không hề cảm thấy đau, nàng vội vàng quay lại nhìn Tuần Lạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Mũi tên kia bắn thẳng vào tim hắn, nét mặt đầy vẻ khổ sở, đau đớn lùi về phía sau, cơ thể lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
“Tuần Lạc!” Tô Lạc Tuyết hét lên, mặc kệ cảm giác đau đớn từ đầu gối và cánh tay truyền tới, nàng nhanh chóng chạy lại chỗ hắn.
Đến khi Tô Lạc Tuyết quỳ gối bên cạnh hắn, Tuần Lạc cũng không chống đỡ được mà ngã ngửa ra sau.
Nàng run rẩy tiếp nhận cơ thể hắn: “Tuần Lạc. . . . . .”
“Thật ra đây mới là kết quả tốt nhất. . . . . .” Tuần Lạc nằm trong lòng Tô Lạc Tuyết, hắn nhìn Tô Lạc Tuyết thật sâu mới run rẩy lấy ra một cây trâm ngọc trong túi.
Lúc Tô Lạc Tuyết nhìn thấy cây trâm ngọc kia, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống đóa hoa bỉ ngạn.
“Lúc ngươi làm gẫy, ta đã mang nó đi sửa . . . . . Đây là thứ ta đặc biệt chọn cho ngươi, ta muốn ngươi vĩnh viễn mang theo nó. Có như vậy, mỗi lần ngươi nhìn thấy đóa hoa bỉ ngạn này, cũng có thể giống như . . . . . nhìn thấy ta.” Giọng nói của hắn càng lúc càng yếu, nhưng từng câu từng chữ vẫn đầy sự chân thành, tình ý trong mắt liên miên vô tận.
“Cho tới lúc này, ngươi có thể tha thứ chuyện ta từng lừa gạt ngươi không?”
Nước mắt không ngừng lăn tròn rơi xuống gương mặt, nàng dùng sức gật đầu thật mạnh, nhưng cổ họng nàng đã nghẹn ngào tới mức không nói nên lời.
Tuần Lạc run rẩy vươn tay cài cây trâm ngọc trai vào tóc nàng.
Hắn nhìn nàng thật sâu, khóe môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hắn không còn vẻ lạnh nhạt ngụy trang, trong đó chỉ có ý cười chân thật.
“Phong Ảnh luôn theo sát bảo vệ ngươi, nhưng cho tới hôm nay, Phong Ảnh sẽ không thể lặng lẽ đứng phía sau bảo vệ ngươi nữa. . . . . .Thế nên, hãy để cây trâm này thay ta bầu bạn với ngươi.”
Tô Lạc Tuyết lắc đầu, nàng thật sự không thể tiếp nhận: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuần Lạc không nhìn Tô Lạc Tuyết nữa, hắn đưa mắt nhìn vào bầu trời đêm, ánh trăng sáng bạc phản chiếu trong đồng tử hắn càng thêm phần thê lương.
“Thật ra, Phong Ảnh luôn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi vui vẻ, cùng nàng đau lòng. Nhưng ta biết, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, rồi sẽ có một ngày ta phải rời đi. . . . . . Đó là lý do ta giả chết ở suối Hoàng Tuyền, ta đã để Phong Ảnh biến mất khỏi cuộc sống của ngươi rồi lại dùng thân phận Tuần Lạc đến bên ngươi lần nữa. . . . . .” Nói đến đây, ánh mắt Tuần Lạc trở nên xa xăm, giống như hắn đang nhớ tới quãng thời gian đẹp nhất.
“Việc ở suối Hoàng Tuyền là do ta sắp đặt, ta muốn ngươi hận Tuần Dạ, ta muốn . . . . ngươi không gả cho Tuần Dạ nữa. Như vậy ta sẽ có cơ hội cưới ngươi về làm thê tử . . . . . Nhưng người tính không bằng trời tính, ngươi vẫn gả cho Tuần Dạ, ngươi vẫn trở thành đại tẩu của ta. Đến cuối cùng chúng ta vẫn chỉ là hữu duyên vô phận sao?” Hắn cười chua xót, trong mắt cũng bắt đầu lấp lánh lệ quang: “Ta biết, nếu có một ngày ngươi biết Phong Ảnh chính là Tuần Lạc, nhất định ngươi sẽ không tha thứ cho ta. . . . . .Dù ta có một ngàn, một vạn nỗi khổ tâm, ngươi cũng sẽ không tha thứ. . . . . .”
“Ngươi yêu Tuần Dạ, đáng lẽ ta nên buông tay, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, đâu có thể nói buông là buông được. . . . . .” Tuần Lạc chuyển tay xuống vuốt ve gương mặt nàng, những giọng nước mắt ấm áp chảy qua đầu ngón tay lại biến thành lạnh lẽo: “Tam tiểu thư biết không. . . . . . thật ra Phong Ảnh đã thích ngươi từ rất lâu rồi, cho tới bây giờ, ta đều không muốn làm những chuyện tổn thương tới ngươi.”
Nghe đến đây, Tô Lạc Tuyết khóc rống lên: “Ta không biết, ta chưa bao giờ biết. . . . . . Vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết, vì sao lúc đầu ngươi không giải thích với ta . . . . .” Nước mắt khiến gương mặt Tuần Lạc càng thêm mơ hồ, trong tầm mắt nàng chỉ có màu máu đỏ tươi, đỏ tới kinh tâm động phách.
“Phong Ảnh không thể ở bên bảo vệ ngươi. . . . . . Tuần Lạc, cũng không thể đơn phương thích ngươi nữa. . . . . .” Tuần Lạc nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt: “Cũng không còn cơ hội uống. . . . . canh gà hầm sơn tra của ngươi nữa.”
Nhớ tới Hoàn Thành nhiều năm trước, tối nào nàng cũng hầm canh gà cho hắn mà lần nào hắn cũng không hề nhăn mày uống cạn. Nàng còn tưởng canh mình hầm rất ngon, nhưng nào đâu có biết chén canh kia mặn tới mức nào.
“Trước khi chết còn có thể nói ra những lời này, cuộc đời ta cũng không còn gì nuối tiếc.” Tuần Lạc không còn đủ sức chạm vào mặt nàng nữa, cánh tay hắn yếu ớt rũ xuống bên người.
Tuần Dạ cầm cung bước từng bước về phía họ, cảnh Tô Lạc Tuyết ôm chặt lấy Tuần Lạc như mũi thương đâm vào mắt hắn, thế nhưng hắn lại không hề lên tiếng, hắn cứ lẳng lặng đi dần về phía họ, ánh mắt bình tĩnh tới không rõ hắn đang nghĩ gì.
Mà lúc này, trong mắt Tô Lạc Tuyết đã chẳng thể có thêm ai khác, nàng nghẹn ngào nhìn Tuần Lạc thoi thóp thở trong lòng mình: “Sẽ không có chuyện gì đâu, không đâu . . . . .”
Nhưng máu trước ngực hắn vẫn không ngừng chảy tràn ra làm ướt cả áo nàng.
Mảnh đất chỗ bọn họ ngồi đã nhuộm màu máu tươi.
“Đừng buồn. . . . .có nhớ ta từng nói. . . . . .” Hắn nói như thì thầm, bàn tay vẫn nắm chặt lại, dốc hết sức để nói: “Trần quy trần, thổ quy thổ, tận cùng phồn hoa chỉ là một nắm cát mịn . . . . . Tất cả, cũng chỉ là một giấc mộng phồn hoa. . . . . .”
Tô Lạc Tuyết ôm chặt lấy hắn, nàng chỉ sợ thêm một khắc nữa, hắn sẽ lập tức rời bỏ nàng.
Bàn tay đang nắm chặt của Tuần Lạc bắt đầu buông lỏng ra, hắn nhìn vào cây trâm cài trên đầu Tô Lạc Tuyết, hơi thở mỏng manh thì thầm: “Còn nhớ không. . . . . Lần đầu chúng ta gặp mặt. . . . . .”
Tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ, cảnh tượng trước mắt cũng chỉ là một màu xám xịt, thứ sót lại trong đầu hắn lúc này chính là ký ức khi còn bé.
Tiết thu phân, hương hoa quế thoang thoảng, nhụy hoa phủ đầy đất như mộng như ảo . . . . .
Hắn đang chơi đu dây trong ngự hoa viên, lúc lên lúc xuống, biên độ vô cùng cao. . . . . .
Bỗng có một giọng nói non nớt truyền tới: Tỷ tỷ, đu cao như vậy không sợ ngã sao . . . . .
Hắn tức giận quay đầu lại nhìn về phía người nói, chỉ thấy ở đó có một cô bé si ngốc nhìn hắn. . . . . .
Tô Lạc Tuyết không nghe rõ hắn nói gì, nàng vội vàng cúi sát tai vào miệng hắn, nhưng nàng không thể nghe thấy gì nữa, trong không gian yên tĩnh cũng chỉ có tiếng chém giết từ xa vọng lại.
Nàng vẫn ghé sát vào miệng hắn, nàng hy vọng có thể được nghe thấy hắn nói chuyện tiếp, nhưng dù nàng có chăm chú đến đâu, ngay cả hơi thở yếu ớt kia nàng cũng không cảm nhận được.
“Phong Ảnh. . . . . .” Nàng khẽ gọi cái tên bị chôn vui suốt mấy năm qua, nước mắt rơi từng giọt xuống cổ hắn, vào chính lúc đó, từng câu chuyện nhỏ hiện ra trước mắt như chỉ mới ngày hôm qua.
Một hôm bão tuyết, hắn cầm thỏi bạc đuổi theo xe ngựa của nàng: ân công, ân công, ngươi đã cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi.
“Tuần Lạc. . . . . . Tuần Lạc. . . . . . Ta không trách ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, mọi chuyện ngươi đã làm, ta không trách ngươi nữa!” Đôi mắt đẫm lệ và tiếng kêu trầm khàn của nàng khiến Tuần Dạ dừng bước, hắn đứng cách nàng xa, hắn đứng nhìn nàng khóc rống lên.
“Hắn đã chết.” Tuần Dạ chỉ dùng một câu bóc trần sự thật cho nàng biết.
Nghe thấy âm thanh của Tuần Dạ, Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Tuần Lạc nhắm nghiến lại, trên khóe môi vẫn còn lưu giữ nét cười nhàn nhạt, giống như lúc ra đi, trong lòng hắn không còn bất kỳ khổ sở nào.
“Hắn đã được giải thoát. . . . . .” Tô Lạc Tuyết buông Tuần Lạc trong lòng ra, gương mặt ướt đẫm nước mắt từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tuần Dạ. Trong giây phút đó, khoảng cách giữa hai người họ như xa cách tới thiên sơn ngàn thủy.
“Tuần Ngữ được giải thoát, Tuần Lạc cũng được giải thoát. . . . . . Chỉ có ta, ta vẫn còn ở trong cái vực sâu vạn trượng này, giãy giụa mãi cũng không thể thoát ra.”
Tuần Dạ tiến lên trước, Tô Lạc Tuyết lùi về sau, khoảng cách mấy bước chân giữa hai người họ chẳng thể rút lại.
“Thì ra tình cảm có chân thật hơn nữa cũng bị âm mưu quyền lực trong hoàng cung vấy bẩn.” Nàng nghẹn ngào cười nói, nước mắt như châu ngọc vẫn không ngừng rơi xuống.
“Đế Quân, bảo trọng.” Nàng nhẹ nhàng cúi chào: “Thần thiếp, cáo lui.”
Không đợi Tuần Dạ mở miệng, nàng đã quay người bước vào dãy hành lang sâu hút, một khắc đó, nàng như nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ bắn về phía mình.
Trong khoảnh khắc đó, nàng khẽ nở nụ cười châm chọc, mũi tên kia không bắn trúng nàng, nhưng nó cũng để lại cho nàng nỗi đau như bị vạn tiễn xuyên tâm.