Thái Bình trưởng công chúa qua đời làm cả hoàng cung trở nên buồn bã. Đế Quân đã có lệnh, vì để tang Thái Bình trưởng công chúa, các cung nhân đều phải mặc trang phục trắng, không được uống rượu ăn thịt trong một tháng, ai làm trái sẽ bị phạt tám mươi trượng.
Tuyết Hoa Cung càng thêm phần vắng lặng, từ sau khi trưởng công chúa qua đời, đã hơn nửa tháng Đế Quân không bước vào Tuyết Hoa Cung, cũng không bước tới Đông cung nửa bước.
Ai cũng thầm đoán Hoa phi đã thất sủng, nhưng Đế Quân lại không hề cho truyền Lệ Quý Phi tới thị tẩm, ngoài ra còn phế bỏ chế độ tuyển tú, gần như không động tới nữ sắc. Mọi người trong cung lén lút bàn tán, Thái hậu cũng vì chuyện này đã tới tranh cãi với Đế Quân.
Những lời đồn đại nhảm nhí ngày càng nhiều, chỉ có Tô Lạc Tuyết biết, Tuần Dạ đang thực hiện lời hứa với nàng.
Hoa Tuyết và Sách Hi Á là hai người hắn không thể không cưới, hắn hủy bỏ việc tuyển tú là vì nàng.
Nhưng Tuần Dạ không biết, cái gọi là đế nghiệp như họa không chỉ có phế bỏ tuyển tú, cái Tô Lạc Tuyết cần là một bức họa không có một vết nhơ nào.
Sự vô tình của Tuần Dạ đã làm cho nàng sợ hãi, nếu có một ngày nàng cũng phạm phải sai lầm, liệu hắn có vô tình tới vậy không?
“Nương nương, Đại học sĩ Hoa Tu cầu kiến.” Tiếng bẩm báo của Tử Vũ làm nàng hoàn hồn.
Hoa Tu?
Đã lâu lắm không nhìn thấy Hoa Tu, từ sau khi kể lại cho nàng chuyện thất tịch năm đó, hắn giống như người đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, chỉ nghe được tin nhưng không nhìn thấy người.
“Cho hắn vào đi.” Tô Lạc Tuyết sửa lại trang phục rồi ra sau bình phong ngồi nhìn bóng người từ ngoài cửa bước vào, cách một lớp bình phong kia, chỉ thấy hắn cung kính thở dài: “Thần Hoa Tu tham kiến Hoa phi nương nương.”
“Hôm nay Đại học sĩ lại có thời gian rảnh rỗi tới gặp bản cung sao?” Tô Lạc Tuyết đùa nghịch chiếc nhẫn ngọc ở ngón trỏ, tùy ý hỏi.
“Từ sao khi trưởng công chúa xảy ra chuyện, Đế hậu và Hoa phi cùng bị lạnh nhạt, chẳng lẽ Hoa phi vẫn muốn chiến tranh lạnh với Đế Quân?” Hoa Tu ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần phía phải bình phong, sau khi tới dâng lên một chén trà Long Tỉnh Tây Hồ, Tử Vũ lui ra ngoài chờ đợi.
“Bản cung thấy ngươi nên tới thăm Đế hậu thì hơn. Tuy nói gần đây Đế Quân lạnh nhạt với bản cung, nhưng Đại học sĩ mạo muội tới gặp bản cung thế này cũng khó tránh bị người khác dèm pha.” Tô Lạc Tuyết mở nắp trà, hương thơm ấm áp lan tỏa trong không khí.
“Muội muội làm sai, đương nhiên người làm ca ca như ta phải tới nói lời xin lỗi.”
“Nói xin lỗi?”
“Thật ra ngươi cũng biết tính tình của Hoa Tuyết, nó vốn là người có tâm địa thuần lương, chỉ là nhất thời bị sự đố kỵ che mắt nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn đó, ngươi sẽ không trách nàng chứ?” Hoa Tu khẽ thở dài.
Bàn tay đang đỡ lấy chén trà của Tô Lạc Tuyết cứng ngắc, cảnh tượng Tuần Ngữ bình yên như đang ngủ trên giường hiện về trước mắt nàng, cảm giác đau thương cũng chợt ùa về: “Ngươi dùng thân phận của Hoa Tu, hay dùng thân phận của Hoa đại nhân tới nói với ta những lời này?”
Hoa Tu nghi ngờ hỏi: “Hai chuyện này khác nhau sao?”
“Nếu ngươi lấy thận phận Hoa đại nhân tới xin lỗi thay Đế hậu thì ta không chấp nhận, bởi vì chuyện nàng ta làm đã hại chết tới hai mạng người, mà hai người kia hoàn toàn không có thù oán với nàng ta.” Nói tới đây, trong mắt Tô Lạc Tuyết có thêm mấy phần hận. “Nhưng nếu ngươi đang dùng thân phận Hoa Tu tới xin lỗi, ta không muốn nhận cũng phải nhận, đơn giản vì Tô Lạc Tuyết ta nợ Hoa Tu mấy cái mạng. Lần đầu là cướp loan kiệu, ngươi đã không giết ta, lần thứ hai ở Hoàn Thành, ngươi không có tiết lộ ta chính là Tô Lạc Tuyết. Lần thứ ba, ngươi đã chỉ điểm ta cách tới gần Tuần Dạ, tự bảo vệ mình. Hoa Tu ngươi giống như một bảng chỉ dẫn, nếu không nhờ có ngươi chỉ điểm cũng không có Tô Lạc Tuyết bình yên ngồi ở chỗ này.”
Hoa Tu đưa mắt nhìn bóng người ngồi khuất sau bình phong, ngoài miệng thản nhiên cười: “Hoa Tu không biết mình có thể dùng những ân tình để xin nương nương tha thứ.”
Tô Lạc Tuyết nói: “Thật ra Đại học sĩ không nên tới nhận lỗi với ta, mà nên tới nhận lỗi với Tuần Ngữ đã qua đời kia, cô ấy cũng chỉ là vật hy sinh cho những tranh đấu trong cung thôi.”
“Ta đã tới tế bái trước lăng mộ của trưởng công chúa, hôm nay mới dám tới gặp nương nương.” Hoa Tu cọ nắp chén trà làm phát ra tiếng vang thanh thúy. Trầm ngâm trong giây lát hắn mới chậm rãi nói tiếp.”Ta nghe nói việc dùng Hóa công tán lần trước khiến cơ thể nương nương suy yếu, trong thời gian ngắn sẽ không thể mang thai.”
Câu nói này làm Tô Lạc Tuyết dừng động tác nghịch chiếc nhẫn trên tay lại, trên gương mặt cũng xuất hiện vẻ mất mát khó giấu: “Bị tổn thương nặng như vậy, cũng cần phải nghỉ ngơi.”
“Không ngờ nương nương đối với Đế Quân thâm tình như vậy, còn vì hắn mà cam nguyện chịu thương tổn.”
Nàng không nói gì nữa mà cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Tình thế hiện giờ, Đế Quân và nương nương căng thẳng với nhau, nương nương đã không có con, trong triều cũng không có người ủng hộ, địa vị này thật rất khó giữ.”
“Những chuyện này bản cung biết tự cân nhắc, không cần Hoa đại nhân phải bận lòng.” Nàng không muốn thảo luận với Hoa Tu về vấn đề này.
“Thần chỉ nhắc nhở người với tư cách là một bằng hữu. Ở trong cung này, dù có được trái tim của Đế Vương cũng không bù được tính toán trong lòng hắn, đáng lẽ nương nương đừng nên xa cách với Đế Quân mới phải. Nếu không, ngươi sẽ chỉ là chiếc bè gỗ trong nước, một cơn sóng to sẽ đưa ngươi đến chỗ hủy diệt.” Hoa Tu nói rất nghiêm túc làm nàng không phân biệt thật giả.
“Đa tạ ngươi đã chỉ điểm, nhưng một tình cảm xen lẫn quá nhiều tính toán, vậy nó không còn là tình yêu nữa rồi.”
“Nương nương thanh cao như vậy, thần bội phục.” Hoa Tu cung kính cúi đầu. “Nói đến đây thôi, vi thần xin cáo lui.”
Tô Lạc Tuyết cũng đứng dậy, nhìn Hoa Tu một lúc mới do dự nói: “Hôm nay Hoa đại nhân tới tìm bản cung chỉ để nói những lời này sao?”
“Nếu không nương nương nghĩ vi thần sẽ nói gì?” Hoa Tu hỏi ngược lại.
Tô Lạc Tuyết khẽ cười nhưng không trả lời hắn: “Tử Vũ, tiễn Hoa đại nhân.”
Nhìn bóng dáng cách lớp bình phong đi càng lúc càng xa, Tô Lạc Tuyết mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Quả thật những lời Hoa Tu nói hôm nay đã chọc đúng vào chỗ đau của nàng, sao nàng không hiểu những chuyện mà hắn nói, chỉ là nàng không muốn đấu, nàng không muốn đem những âm mưu toan tính kia vào trong tình yêu của mình.
Chẳng phải như vậy nàng mới chân chính hoàn thành bức họa đế nghiệp kia sao?
Vốn còn nghĩ Hoa Tu tới uy hiếp hay gây khó dễ cho nàng, thật không ngờ hắn lại tới nói xin lỗi thay Hoa Tuyết, còn thật lòng chỉ điểm cho nàng.
Hoa Tu đã khiến sự cảnh giác của nàng giảm bớt đi nhiều, nhưng nói cho cùng, dựa vào quan hệ giữa hắn và Hoa Tuyết, nàng cũng không thể tin tưởng hắn tuyệt đối.
Rốt cuộc Hoa Tu là người thế nào mà nàng nhìn cũng không thấu.
Năm Nguyên Thịnh thứ hai.
Kỳ ăn chay để tang Thái Bình trưởng công chúa đã qua, không khí nặng nề trầm buồn trong cung cũng được xua tan, các cung nhân đang trang trí lại hoàng cung để nghênh đón tết Nguyên Tiêu sắp tới.
Tuyết Hoa cung vắng lặng đã lâu, Tô Lạc Tuyết cũng đã lãnh đạm với hai chữ được mất. Nhưng Tử Vũ vẫn tin Đế Quân chưa lạnh nhạt với Tô Lạc Tuyết, đơn giản vì người vẫn còn đang đắm chìm trong cái chết của trưởng công chúa.
Tử Vũ đã đoán đúng, mùng tám tháng giêng đêm đó, Đế Quân tự mình đi tới Tuyết Hoa Cung, sắc mặt lãnh đạm giống như ngày thường. Cả người lộ ra khí chất vương giả uy nghiêm.
Đã lâu ngày không gặp, trong giây lát, Tô Lạc Tuyết có phần lo sợ, có phần xa lạ, mà cũng có phần xấu hổ.
“Tham kiến Đế Quân.” Nàng nói rất nhỏ, mà trong giọng nói cũng có phần xa cách.
Tuần Dạ im lặng bước vào tẩm cung, ánh nến chập chờn làm bộ long bào của hắn lóa mắt dị thường.
Tử Vũ lập tức đi xuống chuẩn bị đồ ăn, An công công đứng hầu bên cạnh cũng không dám nhiều lời làm bầu không khí nặng nề khác thường.
Nhìn Tuần Dạ nằm xuống chiếc ghế dựa của mình, Tô Lạc Tuyết đành kính cẩn đứng bên cạnh hắn: “Không biết Đế Quân đến nên thần thiếp cũng không kịp chuẩn bị, mong Đế Quân thứ tội.”
Tuần Dạ chậm rãi dựa vào ghế, cảm nhận sự ấm áp còn lưu lại ở ghế dựa, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tô Lạc Tuyết nhìn hắn, nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh đứng thẳng.
Sau một lúc, Tuần Dạ mới lên tiếng hỏi: “Nàng vẫn còn giận trẫm sao?”
Tô Lạc Tuyết lập tức đáp: “Nô tì không dám.”
“Dám ở trước mặt trẫm nói trẫm sẽ trở thành người cô đơn, nàng còn dám nói mình không giận.” Tuần Dạ vẫn nhắm mắt, giọng nói thản nhiên không nghe rõ buồn vui.
Tô Lạc Tuyết cúi đầu không đáp.
Thật ra thì tới giờ phút này, nàng vẫn rất giận Tuần Dạ.
Giận hắn để ý tới dòng dõi thân phận, giận hắn không chịu thành toàn cho Tuần Ngữ.
Trầm mặc.
“Nàng nghĩ trẫm không muốn thành toàn cho Tuần Ngữ sao?” Tuần Dạ chợt mở miệng, trong giọng nói thong thả kia không giấu được vẻ mỏi mệt.
“Từ khi còn nhỏ, cũng không biết vì sao Tuần Ngữ và trẫm đã có cảm giác xa cách nhau, có lẽ là do trẫm luôn theo phụ thân ra ngoài chinh chiến, cũng không có thời gian để mắt đến tiểu muội muội này, ngược lại còn thấy quan hệ giữa Tuần Ngữ và Tuần Lạc rất tốt. Dường như giữa hai người họ không có bí mật gì, thậm chí còn thân thiết hơn cả thân huynh muội, nói trẫm không đố kỵ là giả.”
“Trẫm chinh chiến nhiều năm, lập bao chiến công hiển hách được mọi người khen ngợi, nhưng trẫm lại khuyết mất cái gọi là thân tình. Phụ thân thì xem ta cánh tay trái trợ giúp ông chinh chiến sa trường, còn tâm ý của mẫu thân lại dồn hết lên người phụ thân, cảnh trẫm thường thấy nhất là mẫu thân yên lặng rơi lệ một mình, cũng có lúc bà tới trút hết những khổ sở và bi thương trong lòng cho ta nghe. Nhưng trẫm không tìm được ai, không tìm người được ai giúp trẫm trút bầu tâm sự, có nhiều lúc, trẫm cũng khát vọng có thể giống như một người bình thường, một nhà hoà thuận vui vẻ. Có mấy lần nhìn thấy Tuần Ngữ không tới dự sinh thần của thân ca ca là trẫm mà lại tới đón sinh thần với Tuần Lạc . . . . . Còn cả lần trẫm thấy nàng và Tuần Ngữ, Tuần Lạc trò chuyện rất vui vẻ, cảm giác hòa thuận đó. . . . khiến trẫm thấy mình đúng là người cô đơn.”
Nói đến đây hắn mới mở mắt ra, sâu trong đó ngoài vẻ khổ sở còn có ánh lệ lấp lánh.
Giờ Tô Lạc Tuyết mới hiểu, câu nói “Người cô đơn” của nàng đã làm Tuần Dạ tổn thương tới mức nào.
Nàng chậm rãi đi tới cầm tay hắn: “Thật xin lỗi.”
Tuần Dạ lắc đầu cười cười: “Nàng nói đúng, thật ra từ lúc trẫm bước lên ngôi vị hoàng đế này, trẫm càng lúc càng giống với người cô đơn.”
“Phụ thân không còn, người thân của trẫm cũng chỉ có Tuần Ngữ, Tuần Lạc. Thế nên trước giờ trẫm rất ít khi so đo với Tuần Lạc, thậm chí còn sắc phong cho nó làm Thân Vương, ta chỉ mong hắn biết an phận thủ thường. Còn Tuần Ngữ, trẫm thừa nhận mình đã không coi trọng tình cảm của Tuần Ngữ, thậm chí trẫm còn chẳng biết người trong lòng nó là ai, trẫm chỉ biết nó từng thích một họa sĩ lúc còn ở Đồng Thành nhưng đã bị phụ thân phản đối mãnh liệt.”
“Sau khi trẫm biết người trong lòng Tuần Ngữ là Vương Kiếm Đãng thì lại đến lượt trẫm làm khó nó, trẫm có thể nhận ra Vương Kiếm Đãng rất thích Tuần Ngữ, nhưng giờ Tuần Ngữ đã là người có hôn ước, nếu trẫm tác thành cho bọn họ, Định An Hầu sẽ trở mặt với hoàng thất. Đã đâm lao thì chỉ có thể theo lao, Tuần Ngữ phải tiếp tục thành thân. Còn trẫm, vào đêm tới thiên lao, Vương Kiếm Đãng đã nói cho trẫm biết, đêm đó Tuần Ngữ hẹn hắn là muốn cùng hắn rời khỏi hoàng cung, trong lúc Vương Kiếm Đãng tỏ ý từ chối thì lại bị người khác bắt được. Trẫm không hề ép hắn phải tự sát để thành toàn cho Tuần Ngữ, trẫm chỉ ngồi nghe hắn kể lại những kỷ niệm giữa hắn và Tuần Ngữ là chính. Nhưng thật không ngờ, trẫm vừa ra khỏi thiên lao hắn đã tự vẫn. Càng không ngờ hơn làTuần Ngữ cũng quyết định đi theo hắn . . . . .”
Nói đến đây, Tuần Dạ đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tô Lạc Tuyết.
“Là trẫm đã hại Tuần Ngữ, dù cho trẫm dốc sức quan tâm tới chuyện quốc sự, tận lực không nghĩ tới Tuần Ngữ, nhưng cứ đến nửa đêm, trẫm lại mơ thấy nụ cười rạng rỡ có hai má lúm đồng tiền của nó. Nhớ tới lúc còn nhỏ, Tuần Ngữ rất thích quấn lấy trẫm, nhưng trẫm vì một lòng muốn tập võ nên đã tránh xa nó, thờ ơ với nó. . . . .”
“Chuyện không liên quan người, là lỗi của ta. Nếu không phải ta tạo cơ hội cho hai người họ lén lút gặp mặt thì sẽ không có hậu quả như ngày hôm nay.” Trước giờ Tô Lạc Tuyết chưa từng thấy Tuần Dạ suy sụp như vậy, lòng nàng như bị dao cứa, đầy đau đớn.
Lúc này, Tuần Dạ hoàn toàn không còn khí chất vương giả uy nghiêm, hắn chỉ giống như một con báo bị thương đang mệt mỏi nằm dựa vào ghế, trong mắt không còn vẻ sắc sảo, mưu tính mà chỉ còn nỗi cô đơn ẩn chứa thật sâu.
“Trẫm sẽ trở thành một người cô độc sao?”
“Không, Lạc Tuyết sẽ mãi ở bên người.” Tô Lạc Tuyết chân thành nói, giống như là một lời cam kết, một lời thề.
Tuần Dạ khẽ cười: “Trẫm biết, nàng sẽ luôn bên cạnh trẫm, đã bao lần đứng giữa ranh giới sống chết nàng vẫn ở bên cạnh trẫm, nàng sẽ không bao giờ rời đi.”
“Bên cạnh người không chỉ có ta, còn có mẫu thân người, còn có. . . . . . An Thân Vương.” Tô Lạc Tuyết nói tiếp: “Dù An Thân Vương có mắc lỗi gì, hắn vẫn mãi là đệ đệ của người.”
“Nếu như nó muốn ta chết thì sao?”
“Hắn không đấu lại người. Nếu có một ngày hắn thật sự phạm sai lầm, người hãy nể tình hắn là đệ đệ ruột của người mà tha thứ cho hắn.”
Tuần Dạ im lặng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tô Lạc Tuyết rất lâu: “Nàng hi vọng trẫm tha chết cho nó?”
“Thần thiếp không cầu gì khác, chỉ cầu Đế Quân có thể tha chết cho hắn.”
Tuần Dạ cười nhạt, hỏi lại: “Nếu trẫm không tha cho hắn, nàng sẽ hận trẫm sao?”
Tô Lạc Tuyết sững sờ, nàng không ngờ hắn sẽ hỏi câu hỏi này, nàng cứ nghĩ mình có thể trả lời rất nhanh, nhưng nàng đã nghĩ rất lâu cũng chỉ có thể đáp: “Không biết.” Nàng thật sự không biết.
Ánh mắt Tuần Dạ trở nên u ám như ngày đông gió rét: “Thôi vậy.”
Hôm sau, Tô Lạc Tuyết nghe cung nhân nói Tuần Lạc sẽ tới Hoàng Lăng thăm mộ của trưởng công chúa, nàng cũng lập tức xin một đạo thủ dụ tới Hoàng Lăng.
Dưới sự chỉ dẫn của người canh giữ Hoàng Lăng, Tô Lạc Tuyết nhanh chóng tới trước lăng mộ của Tuần Ngữ, lăng mộ rất mới, xây dựng vô cùng xa hoa, qua đó có thể thấy sự áy náy của Tuần Dạ đối với Tuần Ngữ.
Bốn phía hoang vu vắng lặng, trời đông giá rét bao phủ một lớp không khí bi ai, từ xa nhìn lại chỉ thấy một bóng người trong trang phục màu trắng thuần khiết đứng gần bên lăng mộ. Nàng vừa nhìn đã nhận ra Tuần Lạc, chỉ có hắn mới phát huy được màu trắng kia tới cảnh giới siêu phàm thoát tục, chỉ cần đứng một chỗ cũng làm vạn vật xung quanh trở nên lu mờ.
Tô Lạc Tuyết chậm rãi đi về phía hắn: “Thì ra An Thân Vương cũng ở đây, thật khéo.”
Chỉ thấy lưng hắn cứng ngắc trong giây lát mới quay lại nói: “Quả thật rất khéo.”
Còn nàng, khi nhìn dòng chữ “Thái Bình trưởng công chúa Tuần Ngữ chi mộ” khắc trên bia, trong giọng nói bộc lộ rõ vẻ chán nản: “Thật ra Tuần Ngữ và Vương Kiếm Đãng cùng chết đi cũng không hẳn là chuyện xấu. Hai người yêu nhau, đến cuối cùng cũng có thể ở chung một chỗ giống như Lương Chúc.”
Tuần Lạc nhếch môi cười nhạt: “Hoàng thất vô tình, nhưng người lại có tình.”
“Cũng không phải hoàng thất vô tình, chỉ là thế sự bức bách. Đế Quân cũng muốn thành toàn cho Tuần Ngữ, nhưng tiếc là Tuần Ngữ đã có hôn ước.”
“Ngươi quá ngây thơ, dù không có hôn ước, Đế Quân cũng không đồng ý cho Vương Kiếm Đãng làm phò mã.” Giọng điệu của hắn giống như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Tô Lạc Tuyết không nói, nàng lẳng lặng đứng đó chờ hắn nói tiếp.
“Tân Đế mới lên ngôi, đế nghiệp còn chưa ổn định, hắn buộc phải lung lạc lòng các quan trong triều, hắn chỉ có lợi dụng việc kết thân để củng cố hoàng quyền của mình. Kết thân, chính là biện pháp nhanh nhất và hữu hiệu nhất. Nói trắng ra, Tuần Ngữ chỉ là một quân cờ bị hắn lợi dụng.”
Một câu khiến người nằm mộng thức tỉnh, Tô Lạc Tuyết chỉ thấy lạnh tới kéo chặt áo choàng: “Còn ngươi, ngươi không muốn làm quân cờ nên dù có phải đụng độ hắn trên triều, ngươi cũng phải phản đối hôn sự của mình.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân, cũng không nguyện ý nhìn mình bị người khác thao túng, bị người khác dùng để củng cố hoàng quyền của hắn.” Tuần Lạc nói tới đây, trong mắt lộ rõ vẻ ác độc không buồn che giấu.
“Tuần Lạc, thật ra trong lòng hắn vẫn còn tình thủ túc, chỉ cần ngươi chịu buông tay thuận theo ý hắn, ngươi sẽ mãi là An Thân Vương.” Tô Lạc Tuyết lập tức lên tiếng khuyên bảo.
“Tình thủ túc?” Tuần Lạc nhìn nàng: “Ngươi ở bên cạnh hắn lâu như vậy nên đã quên mất sự tàn nhẫn của hắn sao? Hắn từng thiết kế ra việc cướp loan kiệu để giết ngươi, ở suối Hoàng Tuyền cũng là hắn giết ngươi, ngươi đã quên mất con người đầy dã tâm và máu lạnh của hắn sao? Sao lúc nào ngươi cũng ngây thơ như vậy, hoàng cung này không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, chỉ cần đi sai một bước, ngươi sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Dù trước đây hắn đã làm những gì, ta chỉ biết Tuần Dạ của ngày hôm nay thật lòng với ta, hắn sẽ không hại ta.”
“Đó là vì ngươi không hề cản trở bá nghiệp của hắn, nếu có một ngày ngươi trở thành chướng ngại, hắn sẽ đá văng ngươi đi. Giống như hiện tại, nếu ta buông tay, ngay cả một cơ hội giãy dụa cũng không có. Nhưng nếu ta không buông, ít ra ta vẫn còn có cơ hội so tài với hắn, đến lúc đó, dù phải chết ta cũng không hối tiếc.” Lời của Tuần Lạc kiên định như thép, cho dù là ai cũng không thể dao động.
“Dù biết rõ thất bại vẫn phải đánh một trận sao? Mọi hành động của ngươi sao có thể qua nổi mắt Tuần Dạ. Hôm nay ta lấy tư cách bằng hữu để nhắc nhở ngươi, ngươi đừng hy sinh vô vị như vậy.” Tô Lạc Tuyết kích động nói.
“Ngươi đã bao giờ nằm mộng chưa? Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có một giấc mộng duy nhất, ta chỉ muốn được tỷ thí cùng Tuần Dạ xem rốt cuộc ai lợi hại hơn. Dù biết giấc mộng này rất đáng sợ, nhưng đã nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn bộc phát một cách mãnh liệt. Giờ tên đã lên dây, ta càng không thể buông tay được nữa.”
“Tuần Lạc. . . . . .”
Hắn ngắt lời: “Ngươi phải biết Tuần Dạ là người như thế nào, dù ta có buông tay, hắn cũng không bỏ qua ta. Từ lúc còn ở Tướng phủ, hắn đã muốn diệt trừ ta thì giờ khi đăng cơ làm đế, hắn càng không thể bỏ qua ta.”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận sự chua xót trong lòng, nàng biết, Tuần Lạc của ngày hôm nay đã không còn là Tuần Lạc nàng có thể khuyên can .
Nàng mở mắt ra nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Tuần Lạc rồi khẽ nói: “Ta chỉ có thể nói tới đây, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.”
Nàng quay người muốn rời đi.
“Lạc Tuyết.” Tuần Lạc gọi nàng lại: “Ta biết hôm nay ngươi cố ý tới tìm ta, Đế Quân chịu cho ngươi ra ngoài cũng vì muốn lợi dụng ngươi tới khuyên ta buông tay. Sau này, nếu như. . . . . . ngươi phải tự mình bảo trọng”
“Thật ra Đế Quân vì niệm tình huynh đệ trước đây nên mới để ta tới đây, ngươi không cần dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử. Giữa ta và hắn, hoàn toàn không có ai lợi dụng ai.” Trong giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào.
Tuần Lạc đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng đã đi xa, ngoài miệng thì thào nói: “Chỉ mong là vậy.”