Ba chữ này vừa ra, ánh mắt của mọi người đều không khỏi chạy ở trên thân Đại Nhi và Thiên Ảnh, nhất thời không khí có chút kỳ quái.

Lâm Tiểu Bảo nghe được Hoa Thủy Nguyệt mở miệng, gương mặt đầy vạch đen, lại nói rốt cuộc thông minh của cô nương này có vấn đề hay không?

"Được tiện nghi còn ra vẻ." Gương mặt vẫn lạnh lùng, Thiên Ảnh chợt cực độ khó chịu, nói ra những lời này có rất bịp bơm phải không. Có chớp mù mắt chó mọi người hay không. Hắn đang kiêu ngạo sao?

Bị không để ý tới, Hoa Thủy Nguyệt cũng không tức giận, bình tĩnh híp mắt xem cuộc vui.

Không phải nàng không muốn đi lên đánh người, mà nàng không nhúc nhích được. Hoa Thủy Nguyệt thuộc về người năng lực hành động tương đối mạnh, nàng cũng mặc kệ chuyện như thế nào, chỉ cần nàng khó chịu, trực tiếp đánh xong rồi nói. Dĩ nhiên người có thể làm cho Hoa Thủy Nguyệt đánh chỉ cần không bị trực tiếp đánh chết, cũng nên cảm thấy tương đối vinh hạnh, bởi vì trước mắt cũng chỉ một hai người mà thôi, hơn nữa còn đều là tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ bị hạ độc phải không, hơn nữa còn là ở dưới tình huống Đại Nhi hoàn toàn không có phát hiện.

"Tiện nghi em gái ngươi, ta trả lại ngươi không nhận, một lòng nhào tới trên người ngươi các loại ôn tình, các loại chăm sóc, các loại đắm đuối đưa tình, ngươi chịu được sao. Là lỗi của ta sao! Sức ghen của ngươi có thể đừng lớn như vậy được không!" Đại Nhi buồn bực, đánh em gái ngươi, Tiểu Nương rất oan ức có được hay không.

Thiên Ảnh đối với Đại Nhi tức giận bất bình bày tỏ không quan tâm, trầm lặng nói: "Ta biết rõ ngươi rất thông minh, tự nhiên đoán được nguyên nhân bà ấy đưa Tiểu Thiên đến bên cạnh ngươi mới có thể không có sợ hãi như vậy, chỉ là bây giờ quyền chủ động ở trong tay của ta. Mặc dù bà ấy nói muốn giữ lại ngươi, chỉ là Bổn lâu chủ vẫn cảm thấy mình sẽ nhất thời lỡ tay, tiễn đưa ngươi đi xuống dưới uống trà."

Thiên Ảnh nói lời này thật nhẹ nhàng, lúc Đại Nhi cắn răng nghiến lợi xoay đầu nhìn Cung Tuyệt Thành.

"Ta biết rõ ngươi dựa vào cái gì, y thuật của Lâm Đại Nhi rất cao minh, bất quá Thiên Túy là cực phẩm độc dược, trừ phi là Ngũ Tinh Diệp trong truyền thuyết, nếu không vô giải. Dùng nội lực cưỡng ép chỉ làm nội lực của mình biến mất, ta vẫn khuyên các vị đừng vận công vô dụng."

Cung Tuyệt Thành cau mày, khi hắn phát hiện mình trúng độc, một lúc sau đã cảm thấy độc này không phải đơn giản, thực lực mình như thế nào hắn biết rõ, có thể làm cho mình trúng độc không tiếng động, trên đời này là có một không hai. Còn nữa, Đại Nhi không có bất kỳ ám hiệu, chứng tỏ lúc đầu Đại Nhi cũng không có nhìn ra, Đại Nhi là ai, đồ đệ Y Tiên Cổ Thiên Hồn, càng chứng minh chất độc này bá đạo.

Mọi người cũng cảm thấy không đúng, vì vậy đối với câu ‘có gian tình’ của Hoa Thủy Nguyệt, tập thể bày tỏ không nhìn. Lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh đối đáp, ánh mắt cũng nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, thấy hắn vẫn bình chân như vại, sắc mặt bình tĩnh ngồi đó, cũng không khỏi yên tâm, nghe được hai chữ ‘Thiên Túy’ này, tim cũng chìm xuống đáy cốc. Thiên Túy sao, cực phẩm mê dược thất truyền gần mấy trăm năm, trăm năm trước không biết bao nhiêu cao thủ cũng ngã xuống vì hai chữ này, thật lòng không đối phó được.

"Dĩ nhiên, Thần Binh Thành có thể đứng ở tam quốc sừng sững không ngã không có thực lực tuyệt đối là không thể nào, chỉ là, nếu như Cung Thành chủ ỷ vào những lão quái vật ở lò đúc kiếm, có thể khiến Cung Thành chủ thất vọng, hiện tại chỉ sợ ngay cả cửa đồng bọn họ cũng không ra được ra đấy." Đương nhiên đây là nguyên nhân hắn sai phái nhiều người vây lò đúc kiếm, tới thời điểm dĩ nhiên là dẫn theo người tinh thông trận pháp, phối hợp bí pháp ẩn thân đặc biệt của Vô Ảnh Lâu thoáng thay đổi trận pháp một chút, cũng là thêm một ít đồ vật phía bên ngoài vây khốn bọn họ, không thành vấn đề.

Cung Tuyệt Thành nghe nói như thế, sắc mặt biến khó coi không ít, thấy vậy những người này chuẩn bị còn chu đáo hơn so với hắn dự đoán.

"Nếu Bổn lâu chủ dám hành động, tự nhiên chuẩn bị chu toàn nhất, chỉ dựa vào Lâm Đại Nhi bách độc bất xâm, đều là vấn đề, còn có thể trông cậy vào nàng cứu các ngươi." Thực lực của Đại Nhi chỉ sợ bọn họ cũng biết rất rõ ràng. Những người đó không phải người ngu, đến nay Đại Nhi dùng độc thuật chữa bệnh, không phải một lần hai lần, nhìn ra đầu mối cũng không có gì đáng nói.

Sắc mặt Hoa Thủy Nguyệt cũng khó nhìn, nếu Thiên Ảnh tính toán người của Trưởng Lão Viện, như vậy thủ đoạn khác của Thần Binh Thành cũng bị hoàn toàn ngăn lại mới đúng, có thể ngăn cản được Thiên Túy, đến nay chưa có một người nào. Chỉ sợ là dự mưu đã lâu, thật chẳng lẽ Thần Binh Thành phải chắp tay đưa người này.

"Trừ phi ngươi giết sạch toàn bộ người ở đây, nếu không lúc chuyện bại lộ chính là ngày Vô Ảnh Lâu ngươi biến mất." Nói chuyện là Đại đệ tử Tung Lưu Môn, Lý Vẫn, cho dù Thiên Ảnh giết sạch mọi người, hắn cho rằng Vân Dã, Thủy Giản, Dược cốc sẽ từ bỏ ý đồ sao! Hắn nói như vậy là muốn Thiên Ảnh biết khó mà lui. Hắn nghĩ thật sự quá đơn giản.

"Đến lúc đó Thần Binh Thành chính là của Vô Ảnh Lâu ta, có hộ thành đại trận, ngươi cho rằng Bổn lâu chủ còn có thể sợ người nào." Thiên Ảnh đối với lời hắn nói, xì mũi coi thường. Tin tức này hiển nhiên là bọn họ nói cho hắn biết, cơ quan đại trận hộ thành hắn đã tìm được, nói cách khác người của Cung gia không có bất kỳ chỗ dùng nào, gián tiếp nói rõ, những người khác cũng không hề có tác dụng, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có tử vong mà thôi.

"Thiên lâu chủ giống như quên mất ngươi đang làm việc cho người nào đấy." Đại Nhi đặt thanh cầm ở trong tay đặt nghiêng ở trên thành ghế, tay phải từ trong ngực lấy ra một cái bình xanh lá. Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Thiên Ảnh rất cảnh giác.

Từ trong tay áo tay phải lấy ra một chiếc khăn tay, sau đó mở nắp bình, rót nước trong bình thấm ướt khăn tay. Sau đó lại tiện tay đặt bình ở bên phải thành ghế, tay trái ôm cầm, tay phải tỉ mỉ lau trên dây đàn đỏ chói mắt.

Toàn bộ hành động của Đại Nhi, mọi người nhìn chằm chằm, nghĩ thầm có phải có biện pháp gì hay không. Sau đó tập thể lặng yên, bọn họ thật không thể trông cậy vào Đại Nhi đối mặt tình huống như thế có phản ứng gì.

"Thanh cầm này ta mới từ lò đúc kiếm ôm trở về tới, nhất định phải bảo dưỡng." Đại Nhi cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm dây đàn, dùng khăn tay lau cực kỳ cẩn thận.

Thiên Ảnh nghe Đại Nhi nói, chân mày cũng nhíu lại: "Ngươi đi qua lò đúc kiếm?"

"Dĩ nhiên." Đại Nhi nhếch miệng lên hơi cười, từ tốn nói: "Ta còn ở bên trong gãy một âm, Lục Trưởng Lão mới để cho ta ôm thanh cầm đi."

Thiên Ảnh chợt cảm thấy không đúng, người vây Trưởng Lão Viện bọn họ nên báo lại mới đúng, nhưng tại sao hiện tại không có bất kỳ ai? Chợt nghĩ đến trước đó mơ hồ nghe được một âm thanh đoạt tâm phách người, chẳng lẽ. . . . . .

"Ngươi làm cái gì? !"

"Không có gì, chỉ nhiễu loạn hồn người chung quanh lò đúc kiếm trong vòng trăm thước, để cho bọn họ lâm vào trạng thái ngây ngô mà thôi."

Mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn Đại Nhi, con ngươi đều muốn từ trong hốc mắt trợn lồi ra, bọn họ nghe được cái gì? Nàng nói một âm phù liền giữ chặt nhiều người ở Trưởng Lão Viện? Đừng gạt người. . . . . .

Đối với người khác nghi ngờ, Cung Bắc Thiếu chỉ có âm thầm cảm thán, một thoáng chốc thật là không thề làm gì, chưa bao giờ thấy tiểu sư muội chạm qua cầm, thế nhưng kỹ thuật quả thật đến trình độ đăng phong tạo cực. Một chiêu này của Đại Nhi, hắn chỉ gặp một lần, lần đó tuyệt đối là giết trong nháy mắt, bọn họ ở phương viên ma thú ngàn mét, chờ sau khi bọn hắn nhặt xong vật phẩm, thể lực tiểu sư muội trực tiếp hạ xuống tới hai con số, có thể thấy được nàng tiêu hao lớn đến bao nhiêu.

Cung Bắc Thiếu đoán không sai, một thoáng chốc nội lực trong cơ thể Đại Nhi đi hơn phân nửa, chỉ là cũng may, nàng nội lực hùng hậu chống đỡ đến xong chuyện vẫn không có vấn đề.

Thiên Ảnh đổi suy ý định, biết Đại Nhi là một nhân vật nguy hiểm, đang lúc không tìm ra manh mối, từ trong tay Cố Hinh Tuyết cứu đi Thảo Diệp, thủ đoạn sắc bén, ngay cả hắn cũng mặc cảm, lại không nghĩ rằng nàng chỉ đi một chuyến đến nơi đó, đã phá hủy kế hoạch của hắn, giữ nàng lại, quả nhiên sinh thêm sự cố. Nghĩ tới vốn ở cách nhau không xa, Thiên Ảnh chợt di động bước chân trong nháy mắt đã đến trước mặt Đại Nhi.

Chẳng biết lúc nào trong tay phải xuất hiện chủy thủ, mang theo một cỗ sức lực tàn nhẫn không hề báo động trước hướng tới cổ của Đại Nhi.

Trong lòng Lâm Tiểu Bảo hoảng sợ, muốn nhào tới thay Đại Nhi ngăn cản một đao kia, lại không thể động đậy, trong lòng rất nóng nảy không cần nhắc tới. Nếu muội muội nhà hắn xảy ra một chút gì ngoài ý muốn, hắn sẽ nối gót theo, hắn cũng hối hận đến chết. Lúc trong lòng đám người Cung Bắc Thiếu nóng nảy, đồng thời bạch quang lóe lên trước mắt Đại Nhi, ánh sáng lạnh hiện ra, thanh chủy thủ liền bị một thanh kiếm đẩy ra. Một thân hồng y xinh đẹp, Thiên Ảnh mượn lực lật người, trong tay cầm chủy thủ đứng ở cách Đại Nhi ngoài ba thước.

Trên trán rịn mồ hôi, toàn thân áo trắng, Mộc Vân Thiên cầm kiếm chắn trước người Đại Nhi. Cung chủ Thiên cung ngàn tính vạn tính không có tính đến Thiên Ảnh lại không nghe mệnh lệnh của bà ta, cố ý muốn giết Đại Nhi, càng không nghĩ tới nhi tử mình lại ở chỗ này động đao kiếm với Thiên Ảnh. Không thể không nói, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.

Chân mày Thiên Ảnh cau lại không thể nhận ra, lúc này mới khôi phục bộ dáng lạnh lùng, chớp chớp con ngươi sáng chói nhìn Mộc Vân Thiên nói: "Tránh ra, ngươi không thể giữ đưôc nàng." Đáng chết, hắn rõ ràng cho người dẫn dụ Mộc Vân Thiên đi khỏi.

Mộc Vân Thiên không nói lời nào, đôi con ngươi trong trẻo chỉ nhìn chằm chằm Thiên Ảnh, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Đại Nhi giống như không nhìn thấy một màn kia, vẫn không nhanh không chậm nghiêm túc lau chùi dây đàn, cho dù Cung Bắc Thiếu hiểu rõ, một thoáng chốc bọn họ lo lắng đề phòng cũng uổng phí, tất cả mọi chuyện hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay.

Thiên Ảnh thấy Mộc Vân Thiên như vậy, trong lòng vô cùng ủy khuất, mẹ nó, tiểu gia chỉ vì ngươi mới vất vả duy trì kế hoạch mà chả được gì có được hay không, ngươi không giúp một tay thì thôi, còn tới quấy rối, lại vẫn vì nữ nhân khác động kiếm đối với ta! Thiên Ảnh rất tức giận được không, ngay sau đó sắc mặt vừa đen một vòng, âm ngoan nói: "Ta muốn giết nàng, không ai ngăn cản được."

Không tránh né, trực tiếp nghênh đón, trong lòng Mộc Vân Thiên trong nháy mắt co quắp, tiếp chiêu có chút chậm nửa nhịp, chỉ là nửa nhịp này liền rơi vào thế yếu khắp, nơi bị Thiên Ảnh áp chế. Thật ra hơn nữa do công hiệu Thiên Túy, Thiên Túy vừa ra, trừ phi có thuốc giải, trong vòng ba ngày xung quanh trăm mét tuyệt không tiêu tán. Mộc Vân Thiên một đường chạy như điên tới đây, lượng hô hấp lớn, hơn nữa ra tay với Thiên Ảnh, hút vào tự nhiên cũng càng lúc càng nhiều, phản ứng cũng càng lúc càng chậm.

Không thể động, mọi người chỉ sợ hai người không khống chế được sức lực, trực tiếp săn đuổi bọn hắn, từng người một lo lắng đề phòng. Mộc Vân Thiên mặc kệ đánh nhau như thế nào cũng vẫn ở trước người Đại Nhi, liều mạng bị thương cũng không chịu đi khỏi nửa bước. Nhìn Thiên Ảnh cắn răng nghiến lợi, nhưng vừa không đành lòng tổn thương hắn, cứ giằng co như vậy.

Lại đụng nhau một cái, hai người lần lượt lui về phía sau. Thể lực Mộc Vân Thiên cạn kiệt nửa quỳ ở trước người Đại Nhi.

Thiên Ảnh hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vân Thiên, giọng điệu nham hiểm nói: "Cần gì chứ, ngươi vì nữ nhân kia làm đến mức này, ngươi xem một chút nàng đang làm gì? Một thanh cầm cũng quan trọng hơn so với mạng của ngươi, rốt cuộc nàng có gì đáng giá!"