――Giờ mà mình không chịu mặc nó nữa, mình…

Đã 2 năm rồi tôi mới mặc lại bộ này.

Lần cuối tôi mặc nó là ngày tốt nghiệp. Là ngày tôi chạm tới giới hạn trong giới hạn của bản thân.

Dù là em út trong nhóm nhưng tôi luôn tự hào trong việc lãnh đạo các thành viên khác.

Tôi luyện tập nhiều hơn bất kỳ ai khác, thúc đẩy cơ thể tới cực hạn hơn bất cứ ai.

Trang phục từ hồi còn chuyên nghiệp đó.

Tôi là chính tôi, là hiện thân cho ý chí của chính mình.

Vì mẹ tôi là diễn viên nên bà ấy yêu cầu tôi tập trung vào sự nghiệp diễn xuất sau khi tốt nghiệp sơ trung.

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã là một diễn viên nhí theo lời mẹ nói, và kể từ đó, theo kế hoạch ban đầu của mẹ, tôi sẽ vừa làm diễn viên vừa làm người mẫu.

Nhưng tôi muốn trở thành idol. Trở thành những cô gái lấp lánh tôi thấy từ khi còn làm diễn viên nhí.

Tôi muốn được rực rỡ như những cô gái ấy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi chống lại mẹ mình.

Lúc đầu mẹ không hề chấp nhận chuyện đó, nhưng sau cùng bà ấy cũng đã tha thứ cho tôi với một điều kiện.

Điều kiện là phải ngừng tất cả sau khi tốt nghiệp sơ trung.

Nên tôi chỉ có thể trải nghiệm lại idol hết thời sơ trung.

Tôi bước đi trên con đường tôi mong ước, tôi――Kousaka Akane, lần cuối cùng chứng minh bản thân mình là Kousaka Akane.

Được nhiều người chiêm ngưỡng, được nhiều người ủng hộ, tôi làm hết sức mình.

Tôi nghĩ đây là thành quả thỏa đáng. Vào ngày tôi tốt nghiệp, dù cho tới hiện tại, tôi xem lại VTR hồi ấy, tôi biết tôi thực sự đã tỏa sáng rực rỡ.

Trang phục từ thời vô cùng rực rỡ huy hoàng.

Ngày hôm đó, thời điểm đó, ngày tôi nói lời tạm biệt với fan của mình trong bộ trang phục này, là một idol――Kousaka Akane đã tới hồi kết.

Không có hối tiếc nào hết. Tôi đã hoàn thành rồi.

Vậy nên tôi không hề mặc lại bộ đồ này kể từ ngày hôm ấy.

Tôi nhìn vào bóng dáng bản thân trong tấm gương lớn.

Ngực của tôi có hơi chật, nhưng vì tôi dậy thì sớm nên vóc dáng cũng không thay đổi nhiều so với hồi đó, nên tới bây giờ, ừ, trông cũng khá giống ngày xưa.

Trang phục yêu thích của tôi có thiết kế giống đồng phục nữ sinh, lấy sắc đỏ làm chủ đạo, đính thêm những họa tiết caro.

Chỉ mặc bộ trang phục này vào thôi cũng khiến tôi phấn khích. Vui vẻ chảy vào tâm hồn.

Tôi có chút đắc chí, thử xoay vài vòng.

Chiếc váy ngắn màu đỏ phấp phới nhảy múa trong không trung.

Và, tôi mỉm cười trước tấm gương lớn sau khi ngừng lại.

Ừm, hoàn hảo.

Tôi gượng cười, tái hiện lại những tháng ngày đó.

Đâu có nhẹ nhàng gì mà 2 năm lại quên đi được, nhỉ. Quả thực là vậy.

Tôi nhìn bóng hình mình trong gương như nhìn vào những ngày tháng xa xăm.

Tôi vẫn ngắm nhìn tấm gương trong vài giây, chậm rãi lắc đầu, quay người ngồi xuống mép giường.

Tôi liếc nhìn chiếc máy nghe nhạc kỹ thuật số cạnh gối.

Những thứ chứa đựng trong đó đã ám ảnh tôi được hai ngày rồi.

Tôi đã nghe chúng suốt cả cuối tuần. Tôi thực sự mất đi hoàn toàn nhận thức về thời gian.

Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.

…Cũng đành chịu tôi.

Tôi muốn phàn nàn về bóng dáng ngay lập tức hiện lên trong tâm trí.

Lỗi của cậu ấy mà giờ tôi gặp chuyện rồi, tôi muốn cậu ấy chiều chuộng tôi trên LIME ngay lúc này.

Tôi mò tay lên đầu giường, lấy chiếc máy nghe nhạc kỹ thuật số lên, ôm nó vào giữa ngực, nhắm mắt lại.

Tôi có thể nghe tiếng nhịp tim thình thịch của chính mình vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch.

Ngày hôm kia, tôi chợt nhận ra một cảm xúc không thể kìm chế. Hôm qua, chúng lặp đi lặp lại trong tôi không thể nào quên đi. Và hôm nay, tôi lại nhận ra nó.

Mỗi lận tôi nghe lại nó để xác nhận, tôi lại càng lúc, càng lúc không thể cứu vãn nổi. Tôi ngày càng lún sâu vào vũng lầy không đáy.

Mỗi lần tôi nghe những gì trong máy nghe nhạc kỹ thuật số này, tôi phải thừa nhận.

Tôi nhận ra tình cảm mình dành cho cậu ấy. ――Tôi nghĩ đó là mối tình đầu của tôi.

Không còn cách nào để chối bỏ cảm xúc này nữa.

Hơn một tuần qua, mỗi lần tôi tiếp cận cậu ấy để chối bỏ nó đi, tâm trí tôi lại càng sát lại gần cậu ấy thông qua cơ thể.

Tôi muốn gần gũi với cậu ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa, và tôi đã đi xa tới mức không còn quay đầu lại được nữa.

Khi còn là idol, mỗi khi các thành viên trong nhóm đề cập tới mấy thứ tình tứ đó, tôi lại lạnh lùng nhìn họ.

Suy cho cùng, xét về cái lợi và hại trong hoạt động biểu diễn nghệ thuật, chúng hoàn toàn chỉ là nhược điểm.

Cho tới hiện tại không còn làm idol nữa, tôi vẫn cảm thấy như vậy.

Yêu đương dở chừng lúc đó chỉ có thiệt thòi mà thôi.

Ít nhất là mẹ tôi sẽ nói vậy.

Tôi cũng chỉ có thể đồng ý.

Nhưng, đây, cảm giác này, ――Tôi nhắm chặt mí mắt, ôm thứ tôi đang ôm trong lồng ngực chặt hơn nữa.

Tôi muốn khóc. Tôi không tìm được nguyên cớ của cơn đau đớn này.

Nghĩ về cậu ấy tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng không được nhìn thấy cậu khiến lòng tôi đau nhói.

Cảm giác như có cơn bão sắp thổi qua, tôi cảm thấy mình thật đồi trụy, như đang được mát-xa ở suối nước nóng, và tâm trí tôi, tôi rối bời, hỗn độn, đầy đau đớn như sâu thẳm tâm can tôi bị lôi ra khỏi lồng ngực.

Tôi không thể bị bất cứ thứ gì làm cho phân tâm.

Tôi đã cố gắng viết lời bài hát để ít nhất có thể sử dụng chúng cho việc gì đó, nhưng cuối cùng lại viết ra bài thơ hàng ngàn chữ.

Tôi viết về những điều tôi thích về cậu ấy, những điều đáng yêu ở cậu ấy, thành quả là vậy đấy.

Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều vật chất, quá nhiều thứ cần phải xử lý.

Tôi vẫn tiếp tục nghĩ.

…Lúc các thành viên xin ý kiến tôi hồi đó, đáng lẽ tôi phải đối xử tử tế hơn với họ.

Loại câu chuyện tôi từng phũ phàng bỏ qua. Loại câu chuyện tôi không bỏ tai nghe bất cứ một từ nào.

Tôi đã có thể tử tế hơn. Đáng lẽ tôi phải tử tế hơn với họ.

Tôi thực sự không thể kiểm soát nổi cảm xúc này.

――Tuy nhiên,

Cứ như thế, tôi mở to mắt nhìn xuống bộ trang phục mình đang mặc.

Lúc đó tôi, ――Kousaka Akane sẽ chối bỏ nó.

Là một thứ chỉ có nhược điểm, tôi đã có thể tìm mọi cách để cắt bỏ nó đi, để nó ngừng lại.

Tôi từng được gọi là Idol Hoàn hảo, dù mang trong mình những cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, tôi vẫn có thể tiếp tục bay cao.

――Nên tôi mới mặc trang phục này.

Với suy nghĩ đó, tôi đổi ý.

Nhìn về phía trước, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi là tôi 2 năm trước. Là Kousaka Akane khi còn là idol.

Tôi chưa từng nghĩ tôi có thể làm vậy một lần nữa, idol――Công tắc của Kousaka Akane.

Tôi dập công tắc như búa nện.

Tôi có thể cảm thấy đầu mình đang lạnh đi.

Vào trạng thái tự nhiên để có thể phân tích khách quan nhất.

Một khi công tắc đã được bật, tôi là bất khả chiến bại.

Khán giả nhìn thấy tôi. Người thân nhìn thấy tôi. Tôi quan sát toàn cảnh mọi thứ và đem tới những khoảnh khắc tốt nhất cho mọi người.

Khách quan nhìn nhận bản thân, bình tĩnh phân tích, và luôn chọn những lựa chọn tốt nhất cho tình huống.

Tôi nhìn vào máy nghe nhạc kỹ thậut số trong tay.

“……”

Không sao. Không việc gì phải dao động cả.

Bây giờ mình đang là bất khả chiến bại.

Và rồi, tôi có thể chịu đựng được. Tôi có thể đối mặt với cảm xúc hết sức nặng nề này.

Tôi không thể gục ngã lúc này được.

Bởi vì cảm xúc này chỉ toàn là bất lợi mà thôi.

Chắc chắn là vậy.

Dù có hào hứng tới mức nào, phần bình tĩnh trong tôi cũng sẽ kết luận như vậy.

Nếu vậy, tôi chỉ cần ngả theo kết luận đó là được.

Tôi lặng lẽ đeo tai nghe gắn vào máy nghe nhạc kỹ thuật số lên tai.

Sau đó, tôi nhấn nút phát.

『――――』

Tôi nghe thấy cậu ấy.

Tôi có thể cảm thấy khoái cảm đang lan rộng ra tai tôi, ――Cơ thể tôi cứng đờ.

――Não bộ rung chuyển.

――Trái tim rộn ràng.

――Tâm can run rẩy.

Một tia điện đánh thẳng vào đỉnh đầu tôi, xuyên thẳng qua các ngón, không có bất kỳ kháng cự nào.

“Aghn~♡♡♡”

Tôi dần mấy lý trí.

Tôi không biết tầm nhìn của tôi đang hiện ra những gì nữa.

Lúc này tôi chỉ còn nghe được giọng nói của cậu ấy mà thôi.

Đáy mắt tôi lộn ngược, nước miếng chảy ra khỏi khóe miệng tôi không thể khép lại.

Nhưng tôi không kiểm soát được. Tôi không chịu đựng nổi.

Bởi tôi cứ nghe giọng cậu ấy thôi♡♡

Tôi nhìn sang bên cạnh, một tôi idol.

Tôi mặc trang phục idol, ôm lấy mình với khuôn mặt đầy đồi trụy.

Chỉ là, chỉ là cũng giống như tôi, cô ta ngây ngất trong giọng nói của cậu ấy.

…Tại sao cô cũng như vậy chứ?

Ra vậy. Hiểu rồi.

Chả liên quan gì tới idol cả.

Tôi――Kousaka Akane, bị anh ấy quyến rũ xuống đáy tâm can.

Khoảnh khắc tôi nhận ra,

“Ra…em raaaaaaaa♡♡”

Cơ thể tôi uốn cong hết mức có thể.

Tia điện xuyên qua đầu tôi, lan ra khắp cơ thể, và toàn thân tôi tê liệt.

Bên trong đầu tôi như bốc hỏa, liên tục chập chờn nhấp nháy.

Với cái đầu trống rỗng, tôi dùng tay phải bóp lấy ngực mình trên bộ trang phục, sau đó luồn tay trái xuống váy và sờ soạng âm hộ qua chiếc quần lót ống rộng.

Munyuu♡ guchyuu♡ zuchyuu♡

…Sướng quá.

…Sướng quá đi mất.

Tôi có thể nhìn thấy rõ âm hộ ướt sũng của mình qua chiếc quần lót.

Mỗi lần chạm vào tôi lại có thể cảm nhận được hơi thở nóng bừng tràn ra khỏi đôi môi không thể khép lại của mình.

Mỗi lần chạm vào nó, hai chân tôi lại giật bắn duỗi ngang ra.

Tôi tự nhiên ngã ngửa xuống giường.

Tôi quằn quại trên giường.

Tôi đang bị anh ấy cưỡng hiếp qua tai.

Không có lối thoát nào cả.

Đầu tôi cố định, toàn bộ cơ thể bị cưỡng hiếp.

Tôi lên đỉnh, rồi lại lên đỉnh không thể ngừng lại.

Thay vì ngừng lại, tôi tiếp tục thỏa thích chơi đùa bầu ngực và âm hộ của mình.

Không có quãng nghỉ, cơ thể tôi co giật liên hồi không ngừng lại.

Thế này mình điên mất♡

Bởi không còn nghĩ được gì khác nữa rồi♡♡

Khoảnh khắc tâm trí tôi hoàn toàn trắng xóa,

“Ra――Em raaaa♡♡”

Cơ thể vốn đã bị uốn cong lại càng vặn vẹo đến cực hạn.

Cảm tưởng như tôi tự hóa thành cây cầu bằng đầu và hông mình.

Vốn dĩ là một tư thế bất khả thi, nhưng cơ thể tôi cứ trôi lơ lửng không trở về.

Tất cả những gì tôi cảm nhận được là cảm giác dâm thủy trào ra khỏi quần lót dưới bàn tay luồn xuống háng mình.

“――Eah~♡♡”

Tôi không còn biết tôi đã ra bao nhiêu lần nữa.

Chiếc váy đã bị tuột ra từ lúc nào không hay, và chiếc áo khoác của bộ trang phục cũng bị xắn lên tận cổ.

Tôi không biết chuyện này đã diễn ra trong bao lâu rồi.

Với chiếc quần soóc vẫn còn quấn quanh mắt cá chân phải và chiếc áo ngực bị chệch ra khỏi ngực, tôi lại chuyên tâm chơi đùa những điểm yếu của mình.

Nhũ hoa, khe vùng kín, hành hạ chúng thật mạnh mẽ, tỉ mỉ như anh ấy ở trong đầu muốn.

Guhyuuru♡ djyupru♡ gujyuu♡

Dâm thủy tràn ra từ âm hộ, biến tấm ga trải giường thành mớ hỗn độn.

Tôi múc dâm thủy đang chảy ra, bôi lên hai núm vú đang cứng ngắc, dùng đầu ngón tay véo chặt.

“Auu~♡♡”

Chỉ cần thế và cơ thể tôi co giật.

Để cơ thể không quay trở về mặt đất, tôi đưa ngón tay giữa vào khe vùng kín, gãi vào mặt trước âm đạo, được khoái cảm từ núm vú chỉ dẫn.

Cảm giác ngứa ran làm cơ thể tôi run lên.

Ngay lập tức, tôi ấn vào âm vật, kết hợp cùng cảm giác ngứa ran, và khoái cảm bùng lên.

“Fuhii~♡♡”

Sướng quá. Mọi chỗ đều sướng quá.

Hạnh phúc từ trong tai, khoái lạc từ trong cơ thể.

Điên mất thôi♡

Em phát điên mất rồi♡♡

Mỗi khi nghe thấy giọng anh ấy văng vẳng bên tai, cơ thể tôi lại vặn vẹo trong hạnh phúc.

Mỗi lần anh cất tiếng nói, những mũi tên khoái lạc lại tuôn xuống tai tôi không ngừng.

Khoái cảm quá mức làm tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng anh ấy không hề dừng lại.

Ngược lại còn chạm vào cơ thể tôi mạnh mẽ hơn.

Anh ấy đang khao khát tôi.

Ngay lúc tôi nghĩ vậy, tôi nắm chặt lấy núm vú, âm vật của mình.

“Em raaaa~~~♡♡♡”

Cơ thể tôi nảy lên trên giường.

Em raa~♡ Em ra rùi mà~♡♡

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy. Cảm giác ngứa ran ấy lại chảy khắp cơ thể tôi triền miên.

Anh ấy không ngừng tấn công.

Vòng lặp khoái lạc vô tận.

Em điên mất♡ Anh hủy hoại em mất♡♡

Dù nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn nghe theo chỉ dẫn của anh triệt để hành hạ núm vú lẫn âm hộ mình.

“Oh…ohh…ughhh~~~”

Đáy mắt tôi lộn ngược từ trong ra ngoài. Tôi không biết mình đang cố nói gì nữa.

Tôi chỉ còn biết mỗi sướng thôi.

Chỉ là, chỉ là sướng quá đi mất.

Mọi thứ nổ tung.

Con người hiện tại của tôi, và con người idol tôi đã từng.

Không còn gì cả.

Chỉ còn lại suy nghĩ tôi yêu anh ấy.

Khoảnh khắc tôi thổi bay mọi thứ, và nhận ra những gì còn sót lại trong trái tim mình,

“Sato…kun….♡♡♡”

Tôi lẩm bẩm tên anh bằng tông giọng dâm dục.

-

――Có lẽ đã hết pin, giọng nói của anh đã tắt lịm mà tôi không kịp để ý.

Tôi cảm nhận bàn tay đang đặt dưới háng mình, thứ chất lỏng âm ấm vẫn liên tục rỉ ra.

Tôi vừa nghĩ vừa tận hưởng cái chạm của bàn tay ấy.

――Ngày mai, mình sẽ thổ lộ với anh.