Đối với Tô Mẫn bây giờ mà nói thì đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời.

Mỗi ngày đều ngọt ngào như chìm đắm trong mật ngọt vậy.

Nàng và Lâm Tiêu Tiêu chuyển đến ở một căn nhà gần Nam Dương, dù sao người ta cũng là phó giám đốc, nàng là một sinh viên sắp tốt nghiệp, công việc của nàng sẽ không bận rộn như người ta, trước đây đều là Lâm Tiêu Tiêu chăm sóc cho nàng, bây giờ đến lượt nàng trả lại.

Mỗi ngày sau khi tan học, dù mưa hay nắng thì Tô Mẫn cũng đều đến đón Lâm Tiêu Tiêu.

Ở Nam Dương, bầu không khí tương đối thoải mái, không giống như vòng tròn luẩn quẩn của Tô Mẫn, nhưng mối quan hệ của Lâm Tiêu Tiêu và nàng cũng chưa được công khai.

Hạnh phúc, tình cảm hay thứ gì đó chỉ cần cả hai đều biết là được rồi.

Nhưng vì điều này, Tô Mẫn thường nhìn thấy những người khác thể hiện lòng tốt với Lâm Tiêu Tiêu.

Mỗi lần thấy những điều đó, ở trên xe, nàng đều nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói lời nào.

Lâm Tiêu Tiêu đi tới, véo yêu khuôn mặt của nàng: "Sao vậy?"

Tô Mẫn gạt tay cô ra: "Đừng làm phiền em."

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, cô dùng tay kéo cổ Tô Mẫn lên hô vào môi nàng một cái: "Đã là vợ chồng rồi, em lo lắng điều gì nữa sao?"

"Ừ."

Chỉ biết rằng cả đời này Lâm Tiêu Tiêu không thể yêu một ai khác nữa, cho nên Tô Mẫn vẫn luôn bao dung, nhưng bao dung không có nghĩa là sẽ không tức giận.

Tính chiếm hữu là một tồn tại độc đoán duy nhất giữa những người yêu nhau.

Đến buổi tối, tự nhiên Tô Mẫn không chịu buông tha cho Phó giám đốc Lâm.

Lăn lộn qua lại.

Lăn qua lăn lại rồi lại lăn qua lăn lại nữa.

Mãi cho đến khi cô cầu xin sự tha thứ, Tô Mẫn mới buông tay ra, nàng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu: "Sợ chưa?"

Lâm Tiêu Tiêu mệt mỏi mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào.

Tô Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Em còn không trị được chị sao?"

Bây giờ giữa hai người ngoài lợi thế về hình thể, nàng dường như không còn lợi thế nào khác.

Xét về tài lực và xuất thân, nàng đều thua kém Phó giám đốc Lâm, chỉ có thể đơn phương áp chế cô.

Những ngày lễ hằng năm hai đứa sẽ tặng nhau những món quà nho nhỏ.

Vào ngày lễ tình nhân, khi Tô Mẫn lấy cho Lâm Tiêu Tiêu chìa khóa xe thể thao của cô, Tô Mẫn đã sững sờ cả nửa ngày trời.

Đây....!Nàng ta là một sinh viên lái xe thể thao?

Thực ra, Tô Mẫn thích xe hơi riêng, nàng thích loại xe cơ giới cứng, nhưng vì tài chính không dư dả nên chơi mô hình xe cũng được rồi, nói đến lái xe nàng có thể lái được xe nhưng những chi phí bảo dưỡng khác thì nàng không thể gánh nổi.

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười: "Có thích không?"

Tô Mẫn gật đầu: "Có ạ..."

Lâm Tiêu Tiêu sờ mặt nàng: "Thẻ đổ săng, thẻ bảo dưỡng đều đã ở trên xe, em không cần lo lắng nữa, những việc khác định kỳ Sue sẽ đi làm."

Phó giám đốc Lâm dù sao cũng là Phó giám đốc Lâm.

Cô đã sắp xếp hết mọi thứ có thể sắp xếp được.

Tô Mẫn nhìn cô, muốn nói điều gì đó, nhưng nàng cũng không biết Lâm Tiêu Tiêu làm tất cả những chuyện này là vì bản thân, nếu đột nhiên nói, cô nhất định sẽ rất buồn.

Sau khi Tô Mẫn lái xe chạy một vòng, quả nhiên tính năng của một chiếc xe tốt thật khác hẳn.

Ngày lễ tình nhân.

Lâm Tiêu Tiêu có một lễ trao giải không thể rời đi được, cô gọi điện thoại cho Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn...."

Tô Mẫn mỉm cười: "Có phải là chị bận rồi đúng không?"

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy hơi có lỗi, thực ra có đôi lúc, cô cũng mong mình có thể thư giãn một chút và dành nhiều thời gian cho Tô Mẫn hơn.

Tô Mẫn: "Không sao đâu, cũng may hôm nay trong lớp có buổi tiệc, buổi tối mấy giờ chị xong, em đến đón chị?"

Tắt điện thoại xong.

Tô Mẫn có chút hụt hẫng nhìn cái điện thoại, chưa kể rằng nỗi buồn là giả thôi nhưng những ngày như thế này luôn mong có người yêu ở bên cạnh, nhưng đúng lúc này nàng lại nhận được cuộc gọi của dì.

Tô Tịnh An vẫn dịu dàng như vậy: "Tối nay về nhà ăn cơm không?"

Tô Mẫn: "Dì ạ, hôm nay không phải lễ tình nhân sao?"

Tô Tịnh An mỉm cười: "Đúng rồi, dì rể của con nói Tiêu Tiêu chắc chắn là sẽ bận nên cứu tế cho con."

Tô Mẫn im lặng một lúc: "Con cám ơn dì, con sẽ không làm bóng đèn cản đường đâu ạ."

Phía bên kia điện thoại, giọng nói vui vẻ của Cao Tịch Huy truyền đến: "Với ta và dì của con thì ngày nào cũng là lễ tình nhân rồi, sẽ không bận tâm đến cái bóng đèn cản đường to đùng là con đâu."

Tô Mẫn:....

Thật là đáng ghét mà.

Nàng còn không biết hai người già này sao?

Chắc chắn là thèm ăn đồ nàng nấu rồi.

Năm giờ ba mươi tối, khi đến nhà dì, Tô Tịnh An mỉm cười: "Con đến rồi sao."

Nàng ngồi trên ghế sô pha nhấp một ngụm trà, Cao Tịch Huy trực tiếp hơn: "Nhanh lên con, rau, thịt trong tủ lạnh đã chuẩn bị xong cho con rồi, lẩu chua cay, ta muốn ăn lẩu chua cay."

Ngày lễ tình nhân hiếm hoi, Tô Tịnh An rất cưng chiều bà, bà đương nhiên muốn ăn một bữa ăn ngon.

Tô Mẫn tội nghiệp bước vào bếp, nàng tự hát thầm một bài hát và bắt đầu nấu ăn.

Trên đường Tiểu Tương đi tới, cô cầm một bó hoa loa kèn tặng cho Cao Tịch Huy: "Tiền bối, những chuyện chị giao em đã làm xong rồi.:

Sau đó....

Tô Mẫn nhìn thấy trong phòng khách, Cao Tịch Huy đang tặng hoa loa kèn cho dì của nàng, Tô Tịnh An mỉm cười hạnh phúc, Cao Tịch Huy ôm eo bà rồi hôn lên môi bà.

Ha ha.

Cảnh báo khẩn cấp.

Dì nhanh chóng hạ eo xuống.

Tô Mẫn cảm thấy cái muôi trên tay mình sắp bị nghiền nát rồi, nàng mang theo sự tức giận làm cho nồi lẩu chua cay hôm nay vừa chua vừa cay hơn.

Cao Tịch Huy ăn rất vui vẻ, ngậm cay lại, bĩu môi nói với Tô Tịnh An: "Thổi cho chị."

Tô Tịnh An:.....

Đừng bắt nạt con nhỏ như vậy nữa đi.

"Mẫn Mẫn, mấy ngày nay Tiêu Tiêu rất bận đúng không?" Tô Tịnh An nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn hơi cúi đầu: "Vâng." Cuộc hôn nhân này của nàng khi chưa kết hôn thì vẫn còn tốt, hai người ngày ngày dính lấy nhau, sự thực chứng minh rồi, mỗi ngày người ta mặc dù rất bận, nhưng dường như lúc trước Lâm Tiêu Tiêu đã lo trước mọi việc, vì sợ Mẫn Mẫn chạy mất, bây giờ thì tốt rồi, không còn lo lắng nữa thì cũng cần bận rộn công việc rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Mẫn thực sự không thể là bóng đèn nữa, nàng nhìn ánh mắt của Cao Tịch Huy đều đổ dồn lên người Tô Tịnh An, hận không thể nuốt chửng được bà ấy.

Đây nhất định là một đêm rất lãng mạn.

Tô Mẫn một mình đi bộ xuống phố, lúc lúc nàng lại nhìn vào điện thoại, chờ Lâm Tiêu Tiêu dự tiệc xong trở về.

Thực ra, lễ tình nhân mà nàng mong đợi là nàng ngồi trước một bàn ăn ngon, tay ôm lấy Thỏ Yêu của mình nói những lời yêu thương ngọt ngào, sau đó....

Tô Mẫn lắc lắc đầu, không nên như vậy đâu, nàng là một nguời chín chắn, sao có thể chỉ biết than thở như vậy được?

Khi nàng đang đi trên đường một chiếc ô tô chạy sát ngang qua người nàng, nàng hoảng sợ, người trên xe cũng bị hoảng sợ.

"Cô có sao không, a...!là cô sao?"

Tô Mẫn nhìn người lái xe và nhận ra anh ta: "Tiền bối?"

Tưởng Kỳ mở cửa xe bước xuống kinh ngạc nhìn Tô Mẫn: "Thực sự là em Mẫn Mẫn sao? Tại sao em lại ở đây một mình thế?"

Nửa tiếng sau.

Trong quán cà phê.

Tưởng Kỳ mỉm cười nhìn Tô Mẫn: "Không ngờ lại có thể gặp được em."

Tưởng Kỳ là một người chị mà Tô Mẫn đã gặp trong quá trình huấn luyện ở trường đảng, cô ấy là một nhân viên tư pháp, xinh đẹp nhưng có vẻ quá hiền lành trong lĩnh vực đó, khóa huấn luyện năm đó do được tô cục giao phó nên cô ấy đã giúp đỡ Tô Mẫn rất nhiều, Tô Mẫn vẫn luôn rất biết ơn cô ấy.

Sau này, Tưởng Kỳ do tổ chức điều động công tác, đến Thượng Hải làm việc, Tô Mẫn vẫn còn luyến tiếc, lúc này Tưởng Kỳ về thăm gia đình, cô ấy cũng không nghĩ tới Tô Mẫn, nhưng không ngờ lại gặp được nàng.

Tưởng Kỳ nhìn Tô Mẫn, mỉm cười: "Mẫn Mẫn, em đã trưởng thành hơn rồi."

Tô Mẫn cũng cười với cô ấy: "Tiền bối cũng vậy."

Những kỹ năng và sự khôn ngoan đó là những điều mà Tô Mẫn vẫn luôn nỗ lực.

Dù sao cũng từng học cùng một trường huấn luyện, lại còn là một hệ thống, cả hai người nói chuyện khá hợp.

Nói về quá khứ rồi lại nói tới tương lại, nói đến tình hình hiện tại của hai người.

Nói mãi cho đến tận chín giờ.

Tô Mẫn liếc nhìn chiếc đồng hồ: "Tiền bối, em phải về rồi."

Tưởng Kỳ gật đầu: "Cũng đúng ha, không ngờ lại muộn như vậy rồi, chị đưa em về."

"Không cần đâu ạ, em đi taxi được rồi." Tô Mẫn nhìn thời gian, Lâm Tiêu Tiêu chắc cũng chuẩn bị về nhà rồi, Tưởng Kỳ cầm lấy túi xách của mình: "Không sao đâu, đi thôi."

Nếu nàng cứ từ chối mãi, có vẻ hơi kiêu ngạo rồi.

Tô Mẫn lên xe.

Có thể do hôm nay là lễ tình nhân các đôi tình nhân đều ra ngoài hết cả, cho nên vào giờ này bên ngoài vô cùng tắc.

Tô Mẫn có chút lo lắng, nàng gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Tiêu: "Thỏ Yêu."

Lâm Tiêu Tiêu: "Em đang ở đâu, tại sao vẫn chưa về nhà?"

Về nhà vào giờ này, cô đã nghĩ Tô Mẫn sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ cô.

Tô Mẫn liếc nhìn đàn chị đnag lái xe, nhỏ giọng nói: "Em sắp về tới nhà rồi, đang ở bên ngoài, không tiện nói chuyện."

Nghe Tô Mẫn nói như vậy, Lâm Tiêu Tiêu im lặng: "Có người khác ở bên cạnh em sao?"

Tô Mẫn còn chưa kịp trả lời, Lâm Tiêu Tiêu thẳng thừng nói: "Được rồi, chị chờ em về."

"Tu" Điện thoại bị ngắt.

Tô Mẫn trông có vẻ bất lực, thực sự, Thỏ Yêu nhà cô lại tức giận rồi.

Tưởng Kỳ liếc nhìn Tô Mẫn, sau đó cười nhạt: "Là người yêu của em sao?"

Tô Mẫn gật đầu, không nói gì.

Khi đến nơi.

Tưởng Kỳ tiễn Tô Mẫn xuống xe, Tô Mẫn mỉm cười cảm ơn: "Lần sau, em mời tiền bối đi ăn cơm."

Tưởng Kỳ nhìn nàng, dưới ánh trăng: "Được thôi, chị sẽ đợi."

Tô Mẫn lễ phép nhìn Tưởng Kỳ lái xe đi, nàng nghĩ, tiền bối lớn tuổi như vậy cũng chưa từng thấy chị ấy kết hôn, không biết tại sao, có thể do bản năng thôi, Tô Mẫn cảm thấy cô ấy dường như thích con gái.

Đang suy nghĩ khi nàng quay người lại, Tô Mẫn sững sờ.

Lâm Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay nàng, vẻ mặt lạnh như băng: "Ha ha, lưu luyến như vậy sao?"

Tô Mẫn:.....

Ai da, tôi có thể ngửi thấy mùi giấm cách đó mười mét rồi.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng: "Em có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Tô Mẫn: "Ngày lễ tình nhân."

Lâm Tiêu Tiêu: "Vậy mà em còn đi ăn cơm cùng người khác?"

Tô Mẫn nhanh chóng giải thích: "Không phải chị nói là chị bận tổ chức lễ trao giải sao? Em đến nhà dì, nấu cơm cho hai người họ ăn, vừa bước ra khỏi nhà em đã đụng phải tiên bối."

Tiền bối?

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Tại sao em lại không lái xe?"

Sau khi nàng mua xe, trừ lúc lái thử xe thì Tô Mẫn không bao giờ lái xe nữa.

Tô Mẫn bước tới nắm lấy tay Lâm Tiêu Tiêu: "Thật cường điều rồi."

Lâm Tiêu Tiêu giận dữ ném nàng ra, quay lưng bỏ đi, Tô Mẫn nhìn theo cô rồi nhanh chóng đi theo.

Khi vào trong nhà.

Một mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng tràn ngập căn phòng.

Tô Mẫn ngạc nhiên nhìn về phía giữa căn phòng, bó hoa hồn hình con thỏ được đặt ở đó: "Oa, cái này do chị làm sao?"

Lâm Tiêu Tiêu có chút ủy khuất, cô nhìn Tô Mẫn, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Mẫn đi tới ôm cô từ phía sau: "Được rồi, chị vẫn còn giận sao?" Cô hôn lên tai Thỏ Yêu, cổ của Lâm Tiêu Tiêu co rụt lại và đỏ mặt: "Em làm gì vậy? Buông chị ra."

Tô Mẫn cong môi: "Em cũng không dám khống chế chị mà, là chị tự mình không buông ra mà dường như rất hưởng thụ mà."

Lâm Tiêu Tiêu tức giận đẩy Tô Mẫn ra, nhìn bộ dạng tự hào của Tô Mẫn không khỏi nhéo lấy tai nàng: "Em vẫn vui vẻ nhỉ? Em không biết em là vợ chị sao? Em một lòng hai dạ như vậy, ở thời cổ đại sẽ bị kéo đi mã ngũ phanh thây rồi còn bị ném vào thùng phân đó."

Tô Mẫn:.....

Còn có thể kiên quyết nữa sao?

"Mẫn Mẫn." Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, cô nhìn Tô Mẫn: "Chị biết, cái xe chị tặng em không phù hợp với chỗ của em bây giờ."

Các cơ quan chính phủ, tất cả mọi thứ đều cần điệu thấp.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Chị....!Chỉ là chị muốn cho em những gì tốt nhất có thể thôi."

"Em biết mà." Tô Mẫn cảm động, nàng ôm chặt Lâm Tiêu Tiêu: "Là em không tốt, do em mất bình tĩnh, bởi vì hôm nay chị đi nhận giải nên có chút ủy khuất."

Lâm Tiêu Tiêu ôm nàng vào trong lòng: "Chị đã nói với Hồ Tổng rồi, thân phận Chủ tịch Nam Dương này, sau này bà ấy cũng sẽ không tạo áp lực cho chị nữa, chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi."

Tô Mẫn nghe xong cảm thấy buồn cười: "Như thế này không phải là chị đang lừa sư phụ em sao?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Em là người khiến chị lo lắng nhất, cô vợ nhỏ của chị, ngày ngày ở ngoài đuổi ong bắt bướm, chị có thể yên tâm sao? Dù sao sư phụ em cũng lớn tuổi rồi, tốt hơn một chút."

Tô Mẫn:.....

Xem Thỏ Yêu nhà nàng này, những lời nói này phải để sư phụ biết, lại lập nhóm đi điều tra Nam Dương.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn: "Tiền bối của em, đang làm gì? Lại là một quan chức sao?"

Nghe cái ngữ khí này đi.

Tô Mẫn: "Em không thích chị ấy."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào nàng với sự thấu hiểu: "Còn chị ấy thì sao? Chị ấy không thích em sao?"

Tô Mẫn bị những lời nói đó làm cho bật cười: "Trong lòng chị, có phải là tất cả mọi người chỉ cần nhìn thấy em là đã thích em rồi đúng không?"

"Chị có trực giác rất tốt." Lâm Tiêu Tiêu độc đoán nhìn nàng: "Em là của chị, biết chưa hả? Em nên tỉnh táo chút đi."

"Được rồi." Tô Mẫn ôm lấy cô: "Sau này chúng ta không được giấu giếm bất kỳ chuyện gì ở trong lòng nữa, có chuyện gì thì nói thẳng thừng với nhau được không?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, tình yêu thực sự làm cho một con người thay đổi thật nhiều, lời nói như vậy là con người khó hiểu trước đây nói sao?

Tô Mẫn: "Dù sao chúng ta cũng vừa mới kết hôn, người ta nói rằng, ba năm đầu là khoảng thời gian khó khăn nhất? Ai phù tương du bình đều có cãi nhau."

Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng ở chỗ làm việc mọi người cũng thảo luận về chuyện gia đình, Tô Mẫn cũng thường xuyên nghe lén, nàng nghe nhiều có lúc cũng đau đầu, chẳng qua là ai làm nhiều hơn ai làm ít hơn, ai rửa bát, ai ngồi nhìn, ai là người gây chuyện cãi nhau.

Lúc đó nàng tự nhủ với bản thân rằng chuyện như vậy không bao giờ được xảy ra với nàng và Lâm Tiêu Tiêu.

Thỏ Yêu của nàng đã đợi nàng nhiều năm như vậy, khi nàng lạnh lùng từ chối, buông bỏ tôn nghiêm buông bỏ bản thân, chị sống chết cũng không rời khỏi nàng, quãng đời sau này, nàng có lý do gì mà không chăm sóc chu đáo cho cô chứ?

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, cô dựa vào Tô Mẫn, lắng nghe nhịp tim của nàng: "Lúc này em thật là thông minh đó."

Tô Mẫn dỗ dành cô: "Đó là điều đương nhiên rồi, em cũng có trách nhiệm đỡ chai giấm đấy."

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, bây giờ cô có còn gì tức giận nữa đâu, lúc trước có chút cằn nhằn, nhưng là cô muốn Mẫn Mẫn dỗ dành cô, bao nhiêu lâu nay Tô Mẫn đã chiều chuộng cô như khi còn trẻ nhỏ vậy, nàng rất hưởng thụ và cảm thấy rất hạnh phúc.

Tô Mẫn: "Chị còn giận sao?"

Lâm Tiêu Tiêu nhướng mày: "Đúng vậy, em muốn dỗ chị sao?"

Tất nhiên là muốn rồi.

Tô Mẫn bắt đầu dùng tay cởi quần áo, Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng như vậy, đỏ mặt: "Em làm gì thế?"

Không phải là muốn dỗ dành cô sao?

Tô Mẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phóng điện: "Không phải chị vẫn luôn trách em không lái xe hay sao? Bây giờ em lái xe cho chị."

Lại nữa sao?

Lâm Tiêu Tiêu xoay người định chạy đi, nhưng Tô Mẫn túm cô lại: "Chị chạy đi đâu chứ? Cửa xe đã bị em khóa lại rồi, hôm nay, em nhất định dỗ dành chị cẩn thận, dỗ đến khi chị khóc hoặc cười để van xin mới thôi."

Chỉ cần có quen biết Tô Mẫn và hiểu nàng ở một mức độ nhất định thì sẽ đều biết rằng nàng là một người tự chủ mười phần mạnh mẽ, lạnh lùng và có phần thu mình.

Nhưng còn mặt khác của nàng ấy, thì chỉ có một người khác biết.

Thời điểm mới vừa ở cùng một chỗ, Lâm Tiêu Tiêu vẫn cho rằng, loại dục vọng mãnh liệt kia của Tô Mẫn đối với cô cũng chỉ là bởi vì mới mẻ.

Dù sao cũng chỉ là người mới hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi nổi loạn, đầy nhiệt huyết, bên trong có nhiều hơn một chút cũng rất bình thường.

Thế nhưng sau khi đăng ký kết hôn, loại hiện tượng này không chỉ không có giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều thêm.

Tô Mẫn có thể tại trước mặt người khác nói chững chạc đàng hoàng, đối với cô ấy khắc chế lại khắc chế, nhưng về đến nhà, chỉ đơn giản chính là liếc nhìn nàng một cái vô cùng tự nhiên.

Thứ bảy tốt đẹp.

Tô Mẫn đi Nam Dương đón Lâm Tiêu Tiêu, vừa vặn cô ấy đang cùng Hồ Phỉ Phi tuyển người mới, cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên của Nam Dương cùng Thánh Hoàng đã đến mức độ kịch liệt, gần đây, cả Lâm Tiêu Tiêu và Hồ Phỉ Phi đều bận rộn chuyện này, hai người liếc nhìn tấm ảnh mới nhất của nghệ sĩ, Tô Mẫn rất hiểu chuyện ngồi ở một bên uống trà.

Nàng an tĩnh lại, thật là người đẹp như họa.

Đến cùng là tuổi trẻ, làn da trắng nõn như mỡ dê, tóc dài xõa vai, nàng bưng một ly trà, thân trên thẳng tắp, nhấp từng ngụm trà, ánh mắt nhàn nhạt mong lung.

Hồ Phỉ Phi vụng trộm liếc nhìn nàng một cái, dùng cánh tay đụng đụng Lâm Tiêu Tiêu: "Này, vị kia nhà cậu làm sao còn lãnh ngạo như vậy thế."

Lâm Tiêu Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười, "Phải nha."

Ở trước mặt người ngoài, cô ấy tự nhiên muốn giữ lại mặt mũi cho Tô Mẫn, dù sao Hồ Phỉ Phi và vị kia cũng là sư phụ của Mẫn Mẫn.

Nếu không phải có cái tầng quan hệ này tồn tại, cô ấy chỉ là một chữ "giả".

Hồ Phỉ Phi cảm khái: "Mình có thể hiểu tâm tình này của cậu, Từ Linh cũng là như vậy, ở nhà cũng một bộ dáng, có điều dạng này cũng tốt, ha ha."

Cô liếm liếm môi, nhớ lúc cô mạnh mẽ, kiểm soát cảm giác cũng khá tốt, phải không?

Lâm Tiêu Tiêu cười như không cười, Hồ Phỉ Phi nảy lên ý xấu, nàng nâng cao giọng nói, tay chỉ: "Cậu nhìn, cô bé này thế nào? Mới mười sáu, 1m74, đôi chân dài, trước kia học tập ở Hàn Quốc, nền tảng cũng không tệ lắm."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Hồ Phỉ Phi, lớn tiếng như vậy làm gì?

Cô liếc mắt nhìn sang Tô Mẫn, Tô Mẫn giống như là không nghe thấy gì, cầm lấy tạp chí bên cạnh lật xem.

Các nàng ước định với nhau, thời điểm làm việc đều phải tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, đừng đi quấy rầy.

Hồ Phỉ Phi: "Vậy cái này thì sao? Ái chà chà, tiểu gia bích ngọc (*), là loại hình cậu thích."

(*) Ý chỉ trong nhà có con gái xinh đẹp/ Cô gái xinh đẹp trong chốn nhà nghèo

Lâm Tiêu Tiêu:......

Cô đã nhìn ra, da của Tổng giám đốc Hồ lại căng rồi.

Dù sao Tô Mẫn người ta đến đây là để đón người về nhà, Hồ Phỉ Phi cũng không thể chiếm quá nhiều thời gian của Phó giám đốc Lâm được, trước khi đi nàng còn gật gật đầu với Tô Mẫn: "Đi nha."

Tô Mẫn mỉm cười đứng dậy, lễ phép mười phần tiễn khách.

Người đi rồi, nàng trở tay đóng cửa lại.

Tô Mẫn xoay người nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, đôi mắt đẹp híp lại.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng này của nàng theo bản năng lui lại một bước, "Em muốn làm gì? Nơi này là văn phòng."

Tô Mẫn cười, cười đặc biệt mê hoặc: "Thì ra Phó giám đốc Lâm thích loại hình tiểu gia bích ngọc à, nếu không phải Tổng giám đốc Hồ nhắc nhở, em cũng không biết."

Vừa nói, nàng mặt lạnh đi đến trước cửa sổ, đem màn cửa đều kéo lên.

Trái tim Lâm Tiêu Tiêu run lên một cái, cô nhìn Tô Mẫn cố gắng đấu tranh lần cuối: "Thật sự....!Mẫn Mẫn, thật sự không được."

"Sao lại không được?" Tô Mẫn bước qua, ôm Lâm Tiêu Tiêu vào lòng, Lâm Tiêu Tiêu đưa tay đẩy nàng: "Đây là văn phòng."

Tô Mẫn cong môi: "Chị là vợ của em đấy, em muốn ở chỗ này làm chị, không ai có thể nói gì được."

Lâm Tiêu Tiêu:........

Thật là ai cũng nói không nên lời.

Có chút đắng, cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy.

Quả nhiên là nhận lấy.

Sau nửa giờ.

Tô Mẫn hài lòng rửa tay, Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt nằm trên giường ở trong phòng, mệt mỏi nói không nên lời.

Dì nói buối tối sẽ làm cơm, muốn chúng ta đi qua ăn cơm.

Tô Mẫn trạng thái đặc biệt tốt, Lâm Tiêu Tiêu tóc bay tán loạn, trên má màu hồng còn chưa phai nhạt, nho nhỏ cứ nằm dài ở đó, "Chị không muốn đi, chị không đói bụng."

Tô Mẫn nhìn cô, ngọn lửa trong mắt lại bùng lên: "Thật sao? Thế nhưng là em còn không có ăn no, nếu không ——"

"Không!" Lâm Tiêu Tiêu lập tức từ trên giường bật dậy, lập tức thay quần áo: "Đi mau, đừng để lão nhân gia chờ lâu, không hợp cấp bậc lễ nghĩa."

Tô Mẫn nhìn vẻ mặt nàng kia thẹn thùng khẩn trương, có đến mức đó sao? Quả nhiên là nữ nhân mà, mặt ngoài giả bộ thẹn thùng như thế, vừa rồi rõ ràng rất hưởng thụ.

Đi nhà dì, tự nhiên không thể đến tay không.

Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đi siêu thị một chuyến, mua rất nhiều đồ ăn vặt.

Kỳ thật những món đồ ăn này là Tô Tịnh An quản lý Cao Tịch Huy không muốn cho bà ăn nhiều, cũng không có cách nào khác, mỗi lần nhìn thấy những thứ này so với nhìn thấy bà còn muốn thân hơn, hai mắt đều sáng lên.

Quả nhiên, lúc Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu mang theo hai túi đầy đồ ăn tiến vào, Cao Tịch Huy kinh hỉ ngay cả dép lê cũng mang ngược, "Mấy đứa đã tới rồi? Ta rất nhớ mấy đứa nha."

Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu:.....

Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt Cao Tịch Huy lại nhìn chằm chằm vào cái túi của các nàng, "Ai nha, tới thì tới đi, khách khí cái gì, lại mua đồ ăn vặt hả?"

Tô Mẫn cảm thấy trí nhớ của dì ấy có thể sớm khôi phục, làm sao có thể giả vờ lịch sự, Lâm Tiêu Tiêu ở bên cạnh cười nhẹ: "Con không có mua đồ ăn vặt, tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da cho dì con."

Cao Tịch Huy lập tức trở mặt, nàng nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Vậy các con lần này đến có ý nghĩa gì?"

Tô Mẫn:......

Tại nhà nàng, hiện tại Thố Thố cũng có thể kềm chế được dì rồi.

Gần đây Tô Tịnh An hơi mệt, nàng đi theo Tô Mẫn uống trà nói chuyện phiếm, Cao Tịch Huy thì cùng với Lâm Tiêu Tiêu ở trong phòng bếp nấu cơm.

Trước khi vào phòng bếp, Tô Tịnh An từ trên xuống dưới quan sát Lâm Tiêu Tiêu một chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười, Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, tranh thủ thời gian đi vào phòng bếp.

Tô Tịnh An quay đầu nhìn cháu gái đang ngồi kia pha trà cho nàng, "Mẫn Mẫn."

Tô Mẫn ngẩng đầu, Tô Tịnh An chạm vào ánh mắt của nàng: "Con gần đây cũng giày vò Tiêu Tiêu không ít nhỉ?"

Tim Tô Mẫn giật thót, tay nghiêng một cái, bị ấm trà nóng chạm vào nóng đến hít sâu một hơi.

Tô Tịnh An nhìn bộ dạng của nàng cười nói, "Đây là chột dạ hả?"

Đi theo dì của mình, Tô Mẫn cũng không có giấu diếm cái gì, nàng vụng trộm hỏi: "Dì, dì là thế nào biết được?"

Tô Tịnh An: "Trước kia Tiêu Tiêu đi đường giống như người mẫu, thân thể ưỡn thẳng đến mức nào, con nhìn hiện tại xem, chân của con bé cũng bị con làm mềm nhũn rồi."

Mặt Tô Mẫn có chút đỏ, nhưng cũng không có cái gì phải xấu hổ cả, nàng nhìn một chút dì: "Dì cùng dì rể không phải cũng là tân hôn sao? Còn không thể hiểu con sao?"

Nàng cảm giác chính mình sau khi nói ra lời này, dì sợ là sẽ phải thẹn thùng đỏ mặt nhỉ?

Tô Tịnh An nhìn chằm chằm Tô Mẫn, "Dì con một mực tự khoe là chó săn nhỏ, kia cũng chỉ là chó giả mà thôi."

Tô Mẫn vừa mới bị bỏng tay, nghe câu này xong một miệng trà đều muốn phun ra, nàng nhìn dì bình tĩnh, thật muốn giơ ngón tay cái, được nha, gừng càng già càng cay.

Tô Tịnh An: "Dì cũng không có ý gì, chỉ là để cho con biết có một số việc cần vừa phải, dì nhìn thấy Tiêu Tiêu rất sợ con."

Tô Mẫn sờ soạng cổ một chút, sao con không biết đây là ý tốt, con cũng không biết thế nào, có thể là trước kia chúng con.....!Thật thua thiệt thời gian của nhau nhiều lắm, con đối với nàng tựa như là muốn đem trước kia đều bù lại, căn bản khống chế không nổi.

Nàng thấp cúi đầu: "Con không thể chịu được việc cô ấy ở nhà chỉ với một chiếc áo sơ mi."

Đôi chân dài kia, nàng xem liền chịu không được.

Tô Mẫn nhìn Tô Tịnh An: "Dì sẽ không ghét bỏ con chứ?"

Tô Tịnh An uống trà: "Có một chút."

Tô Mẫn:......

Đêm hôm đó, hai cô gái nhỏ ở nhà dì ăn cơm rất vui vẻ, còn cùng hai lão nhân đi tản bộ hai vòng.

Khuya về nhà, Tô Mẫn rút kinh nghiệm xương máu, rốt cục quyết định để Thố Thố nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Tại nàng nhìn không thấy đêm tối.

Nhà dì lóe lên một ngọn đèn nhỏ mơ hồ.

Tô Tịnh An mặc vào một chiếc áo sơ mi trắng đang trong phòng khách đi tới đi lui dọn dẹp phòng ở, Cao Tịch Huy ở bên cạnh nhìn xem, nàng vừa mới bắt đầu còn nghĩ sẽ chịu đựng, nhưng về sau chịu không nổi, đi vòng qua ôm người vào trong ngực.

Đây rõ ràng là đang câu dẫn nàng không phải sao?

Nghe lời của dì..

Tô Mẫn hoàn toàn khắc chế rất nhiều, lại thêm nàng cũng gần thi tốt nghiệp, trong tháng này hai người cũng không có làm cái gì.

Một tháng này đối với Phó giám đốc Lâm từng nói tới lúc trước, vậy đơn giản là quá bình thường, nàng chỉ cần nhìn xem Tô Mẫn, nhìn thấy nàng cười, nghe nàng tự nói một mình cũng tốt.

Nhưng vì sau khi cô ấy đã bị bắt nạt dữ dội, mặc dù cô ấy không thể chịu đựng được vào thời điểm đó, nhưng cơ thể của cô ấy đã thực sự được điều chỉnh.

Gần đây, nàng cảm giác toàn thân đều không thoải mái, mỗi lúc trời tối Tô Mẫn ôm nàng đi ngủ, Lâm Tiêu Tiêu đều muốn nói lại thôi, nhìn xem Tô Mẫn, Tô Mẫn đều đã chìm vào giấc ngủ ngủ thiếp đi.

Tổng giám đốc Hồ rõ ràng phát hiện Phó giám đốc Lâm khoảng thời gian này tâm tình không được tốt, tính tình nóng nảy không nói, làn da luôn luôn tốt vậy mà không tưởng được cái trán lại nổi lên một cái mụn.

Lại có một lần sau khi chuyên đề hội, nhìn thấy Phó giám đốc Lâm phát cáu, Hồ Phỉ Phi vụng trộm gửi cho Từ Linh một tin nhắn: "Đồ đệ của chị đã làm gì thế? Làm sao lại khiến Phó giám đốc Lâm không thoải mái, trên trán còn mọc ra cái mụn, gần đây luôn luôn phát cáu, tựa như là một phụ nữ già tới thời kỳ mãn kinh vậy?"

"Mẫn Mẫn." Từ Linh nhìn điện thoại rồi kêu Tô Mẫn, Tô Mẫn ngẩng đầu, thả văn kiện trong tay xuống đi tới, "Có chuyện gì vậy chị?" Gần đây không chỉ là trường học, trong vùng còn tới người kiểm tra hồ sơ, nàng bổ sung hồ sơ kém chút hộc máu.

Từ Linh trực tiếp đưa di động cho nàng, "Em tự xem đi."

Tô Mẫn sau khi xem xong sửng sốt nửa ngày.

Thố Thố không vui?

Nàng sao lại không có phát hiện?

Gần đây nàng cũng không có phát sinh thiêu thân yêu nhau gì đó nha, mỗi ngày đều bình thường về nhà, thậm chí là mệt mỏi cũng phải ôm nàng nói chuyện một hồi.

Đối với chuyện trăng hoa, Từ Linh và Tô Mẫn đều là kiểu người ngây ngô, nàng suy nghĩ cả buổi trưa, dứt khoát gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Tiêu.

Trong điện thoại, Lâm Tiêu Tiêu hữu khí vô lực, còn có chút không kiên nhẫn.

Cúp điện thoại, Tô Mẫn suy nghĩ một phen, lại gọi cho dì.

Giọng nói Tô Tịnh An rất ôn nhu, nàng mang theo Cao Tịch Huy đi Giang Nam du lịch, kiên nhẫn nghe Tô Mẫn nói xong, Tô Tịnh An nghĩ nghĩ, cái này, dì cũng không rõ ràng.

Nàng bên kia hỏi Cao Tịch Huy: "Lâm Tiêu Tiêu giận dỗi, Mẫn Mẫn cho rằng gần đây làm được rất tốt cũng không có đắc tội nàng, đây là vì sao?"

Gọng nói của Cao Tịch Huy có chút lười biếng truyền tới, "Có vận hoa đào hay không?"

Tô Mẫn một mực phủ nhận.

Cao Tịch Huy lại hỏi: "Đời sống tình dục có hài hòa hay không?"

Tô Mẫn:............

Trời.

Thật, trách không được cục trưởng Cao luôn nói nàng ăn muối mặn so với các nàng ăn gạo còn nhiều hơn.

Đây thật là chân lý mà.

Buổi tối tan việc.

Tô Mẫn cố ý về sớm làm một bữa tối có ánh nến, Lâm Tiêu Tiêu ăn rất vui vẻ, hai người nắm tay tản bộ một vòng tại trong khu cư xá, sau đó lên lầu, cùng đi tắm rửa.

Trong hơi nước mông lung.

Tô Mẫn tiến tới, gỡ tóc của Lâm Tiêu Tiêu, thấp giọng hà hơi: "Chị muốn thì cứ việc nói thẳng a, chúng ta đều kết hôn, sao còn thẹn thùng như thế chứ?"

Một câu, chân Lâm Tiêu Tiêu đều mềm nhũn.

Tô Mẫn cười, biết đây là dấu hiệu rồi.

Không cần nói nhiều.

Đêm hôm đó, xe nhỏ mở ra rồi.

Từ đó về sau lặp đi lặp lại ba lần.

Lâm Tiêu Tiêu dựa vào chơi lấy tóc của Tô Mẫn: "Chị không có mặt dày giống như em vậy."

Trước kia khi không có ở cùng một chỗ, Tô Mẫn giả vờ đứng đắn, thanh thuần, động một chút lại đỏ mặt.

Thật sự sau khi lấy chứng nhận kết hôn rồi, lời nói so với ai khác đều quá phận, cứ như kiểu muốn khi dễ nàng vậy.

Tô Mẫn cười, nàng rất ôn nhu sờ lên mặt Lâm Tiêu Tiêu, "Chúng ta xưng hô một cái văn nhã đi."

Lâm Tiêu Tiêu nghe buồn cười: "Văn nhã?"

Tô Mẫn nghĩ nghĩ, ân ~ Nàng nhìn cái trán Lâm Tiêu Tiêu một chút, cười xấu xa: "Về sau chị muốn thì cứ nói cho em là chị muốn, để nổi mụn như thế phải làm sao?"

Lâm Tiêu Tiêu:............

Tên lưu manh đáng chết!!!!

Một tháng sau.

Tô Mẫn đang bị Từ Linh bắt tăng ca, điện thoại di động của nàng vang lên, nàng tranh thủ thời gian nhận, "Thố Thố, em lập tức về nhà."

Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt: "Chị lại nổi mụn rồi."

Cúp điện thoại.

Mặt Tô Mẫn có chút đỏ, Từ Linh để văn kiện xuống, nghi hoặc nhìn nàng: "Tiêu Tiêu đây là thế nào? Một tháng này đây là lần thứ mấy nổi mụn? Cùng cục trưởng Cao học, ăn cay nhiều a? Đến mặt cũng dày đi?"

Tô Mẫn:........................

Thật sự có bình thường như vậy sao???.