Vừa mới thi thử xong, Văn Ý đã cùng Ngải Tư Ngôn đi chơi.

Cố Phương Nguyên làm chủ, đưa bọn họ đến chỗ trung tâm giải trí chơi bowling.

Trong lúc nghỉ ngơi, Cố Phương Nguyên khui một chai rượu, thuận miệng hỏi một câu, "Mấy ngày nữa, Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài rồi, Văn Ý cậu được tự do rồi."

Văn Ý hơi ngây người, "Ra nước ngoài gì cơ?"

"Cậu không biết à?" Cố Phương Nguyên đưa rượu cho Văn Ý, anh hơi kinh ngạc, "Tớ cũng chỉ là nghe ba tớ nói thôi.

Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài học đại học, thủ tục cũng đã làm xong rồi."

"Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, mẹ tôi cũng muốn tôi ra nước ngoài học đại học.

Chỉ là tiếng Anh của tôi, ra nước ngoài nghe như ở trên trời vậy đó." Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh nói, ôm vai Văn Ý, "Nhưng mà nếu như Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài, chẳng phải là không có ai xía vào chuyện của cậu à?"

Văn Ý không lên tiếng, cô cầm ly rượu, tâm hồn cô không có ở chỗ này.

"Cục cưng?" Ngải Tư Ngôn chọc chọc lên mặt Văn Ý, "Sao vậy?"

Văn Ý lắc đầu, "Không có gì."

Chỉ là cô cảm thấy tất cả mọi người đều biết Thẩm Ôn Đình sắp đi rồi, chỉ có một mình cô là chẳng hay chẳng biết gì.

"Cố Phương Nguyên, nào, chơi thêm một ván nữa, tôi cũng không tin, tôi không thắng được cậu." Ngải Tư Ngôn đang khởi động, chuẩn bị đại sát tứ phương thêm một lần nữa.

Cố Phương Nguyên ngửa đầu lên uống xong ly rượu, "Được thôi, bảo đảm cậu thua tâm phục khẩu phục!"

Cô cầm cái ly lên, Văn Ý nhìn hai người đang tranh tài, điện thoại đột nhiên rung lên, hiện ra tin nhắn WeChat của Thẩm Ôn Đình: Khi nào em về?

Hôm nay đã hẹn rồi, lúc cô về thì Thẩm Ôn Đình sẽ giảng đề thi.

Văn Ý mở WeChat ra, cô nhìn chằm chằm ảnh đại diện bên trên, càng ngày càng bực bội.

Uống vài ngụm rượu mà trong lòng rối tung, Văn Ý không chào hỏi tiếng nào đã chạy ra ngoài.

"Này này này cục cưng..." Giọng nói của Ngải Tư Ngôn vang lên, Văn Ý không có tâm trạng để ý đến nữa.

Trong lòng cô ngột ngạt, cảm giác tủi thân đồng thời ập đến.

Cô tự nhận mối quan hệ giữa cô và Thẩm Ôn Đình cũng không tệ, nhưng mà sao Thẩm Ôn Đình phải gạt cô?

Trong phòng khách, trống rỗng, dì giúp việc vẫn còn đang dọn dẹp vệ sinh trong nhà bếp.

Văn Ý thay giày rồi đi lên, đến cửa phòng Thẩm Ôn Đình, tay đang định gõ cửa lại do dự.

Hít một hơi thật sâu, cô đẩy cửa đi vào.

Thẩm Ôn Đình đang dọn dẹp quần áo, nhìn thấy cô đi vào, anh bình tĩnh nói, "Bài thi đâu?"

"Anh định ra nước ngoài phải không?" Văn Ý bình tĩnh hỏi anh.

Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Anh đã nói với em rồi."

"Khi nào?" Văn Ý không có chút ký ức nào cả.

"Đêm giao thừa." Thẩm Ôn Đình kéo vali lên, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đờ đẫn của Văn Ý, "Chỉ là em không để ý đến thôi."

"Văn Ý, tốt nghiệp cấp ba xong anh sẽ ra nước ngoài."

"Ờ, cũng rất tốt.

A a a em lại thua rồi!"

"..."

Văn Ý đỏ mặt, tức giận nhìn Thẩm Ôn Đình, "Ai bảo anh nói lúc em chơi game." Lúc cô chơi game, không bao giờ cô quan tâm đ ến những chuyện khác.

Thẩm Ôn Đình kéo vali để vào trong góc, anh nhìn cô nhóc đang đứng ngây ngốc ngoài cửa, "Không vào à?"

"Hừ!" Văn Ý hừ một tiếng, cô ôm chiếc gối, ngồi lên ghế sofa.

Một bên ghế sofa lún xuống, Văn Ý nghiêng đầu, chiếc cằm đẹp của Thẩm Ôn Đình xuất hiện trước mắt cô.

Cô biết Thẩm Ôn Đình sẽ lên đại học, cũng biết là bọn họ sẽ dần trở nên lạnh nhạt.

Nhưng mà cô không ngờ rằng, khoảng cách giữa bọn họ, lại bị kéo xa như vậy.

"Vậy khi nào anh đi?" Văn Ý vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong gối, giọng nói có chút buồn buồn không vui.

"Thứ sáu tuần sau."

Cũng còn có năm ngày.

Văn Ý không nói gì, cô nhìn chằm chằm đường vân trên thảm, có chút thất thần.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà từ khi cô bắt đầu có ký ức cho đến giờ, Thẩm Ôn Đình vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cho dù cô xảy ra chuyện gì, luôn có Thẩm Ôn Đình bầu bạn.

Mặc dù anh hơi hung dữ, tính tình cũng lạnh lùng như băng...

"Bài thi đâu?" Thấy cô không lên tiếng, Thẩm Ôn Đình hỏi lại một lần nữa.

"Ở nhà." Văn Ý đâm vào gối ôm, "Tối em lại đến, em phải về nhà trước."

Thẩm Ôn Đình: "Được."

Cô gái nhỏ chạy hơi nhanh, cánh cửa nặng nề đóng lại, bóng người nhỏ gầy loáng một cái đã không thấy đâu.

Bọn họ còn quá nhỏ, Thẩm Ôn Đình chỉ có để mình trưởng thành, mới có thể thay đổi được gì đó.

Anh nhớ lại dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình có chút nhức đầu.

Lần này...!Chắc là sẽ không khóc đâu nhỉ.

Sau khi về nhà, Văn Ý cũng không ăn cơm, dì giúp việc hỏi cô một câu tượng trưng, bị cô giận dỗi trả lời lại, sau đó thì không còn thanh âm nào nữa.

Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, Văn Ý tức giận gửi tin nhắn cho Ngải Tư Ngôn: Thẩm Ôn Đình quá đáng thật đấy, ra nước ngoài cũng không thèm nghiêm túc nói với tớ.

Ngải Tư Ngôn có lẽ vẫn còn đang vui chơi hết mình bên chỗ Cố Phương Nguyên, một lúc lâu sau mới trả lời cô: Ôi chao cục cưng, cậu đang tức giận à? Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ rất vui đó.

Vui không?

Văn Ý cũng không rõ, cô cắn răng, trả lời Ngải Tư Ngôn: Đương nhiên là vui rồi!

Cô cũng không phải là người thích ngược, sau này không có ai dạy dỗ cô nữa, không có ai mỗi ngày giám sát cô học tập, chẳng phải là rất vui sao!

Nằm ở trong phòng xem một bộ phim hài điện ảnh, Văn Ý cầm bài thi rồi chạy đến phòng Thẩm Ôn Đình.

"Thẩm..." Cô quên gõ cửa, vừa đi vào đã thấy Thẩm Ôn Đình.

Nửa người trên để trần, mái tóc vẫn còn ướt, có những giọt nước chảy xuống trên nền da trắng trẻo.

Văn Ý lặng lẽ nuốt nước bọt, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng người của Thẩm Ôn Đình.

Không ngờ rằng người này nhìn gầy như vậy, nhưng mà dáng người lại không tệ.

Hơn nữa da còn rất trắng, nhìn rất quyến rũ.

Ánh mắt Văn Ý nhìn chằm chằm anh, hơn nữa không có ý định nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Ôn Đình có hơi không biết làm sao, anh kéo quần áo ngủ ở bên cạnh rồi mặc lên, "Văn Ý, em có biết thứ gì nên nhìn thứ gì không nên nhìn không?"

"Không biết, thầy chưa từng nói đến." Cảnh đẹp mà không nhìn, Văn Ý sẽ rất tiếc nuối, cô từ từ di chuyển ánh mắt đến khuôn mặt Thẩm Ôn Đình, cô nói, "Dáng người của anh sao lại tốt như vậy?"

Cô đã muốn tập cơ bụng từ lâu rồi, chỉ tiếc là đống thịt thêm vào từ mùa đông vẫn chưa biến mất.

Hơn nữa tập luyện vất vả quá, cô chịu không nổi.

"Thường xuyên vận động." Thẩm Ôn Đình nói, anh cầm khăn lông lau tóc, liếc nhìn Văn Ý một cái, "Ngồi đợi anh một lát trước đã."

"Ồ."

Thẩm Ôn Đình kéo chiếc rèm cửa bằng lụa mỏng ra, ngọn gió đêm lành lạnh thổi vào bên trong phòng.

Văn Ý vui vẻ quan sát Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, anh cũng mười tám tuổi rồi này."

Đã là người lớn rồi.

"Ừ."

"Vậy anh ra nước ngoài sẽ yêu đương à?" Văn Ý có hơi tò mò, "Em nghe nói ở nước ngoài rất thoáng, thậm chí còn có tình một đêm."

Những lời này nói ra từ miệng Văn Ý, sắc mặt Thẩm Ôn Đình có chút không tốt, "Ai dạy em mấy cái này vậy?"

"Cái này còn cần người dạy à?" Văn Ý rất kiêu ngạo, "Ở tuổi này ai mà không biết."

Thẩm Ôn Đình không lên tiếng, Văn Ý tiếp tục hỏi, "Vậy anh sẽ..."

"Không biết." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình lạnh đi một chút, đối mặt với ánh mắt của Văn Ý, anh không vui nói, "Anh không nghĩ đến những chuyện này."

Tùy tiện tìm một người, không sợ để mình bị bệnh sao.

Văn Ý ghét bỏ, "Bây giờ cũng đã là thời đại nào rồi, Thẩm Ôn Đình, anh cổ hủ thật đấy."

Cô bĩu môi, Văn Ý mở bài thi ra, "Đến đây, giảng bài đi."

Lần này Văn Ý thi không tệ, tiến bộ không nhiều, nhưng thành tích các môn tự nhiên cũng đạt mức trung bình.

Không có môn nào nổi bật, nhưng cũng không có môn nào kéo xuống.

Giảng đề được một nửa, cái bụng nhỏ của Văn Ý bắt đầu đánh trống.

Cô hơi ngượng ngùng, lúng túng nhìn Thẩm Ôn Đình, "Trong phòng anh có gì ăn không?"

"Không có." Thẩm Ôn Đình không thích phòng mình có mùi đồ ăn, cũng chỉ có quỷ lười biếng như Văn Ý mới tích trữ đồ ăn ở trong phòng.

"Ồ." Văn Ý sờ bụng, "Vậy em đi xuống lấy một ít đồ ăn?"

Thẩm Ôn Đình: "Không ăn cơm tối à?"

Văn Ý không dám nói là mình không vui vì chuyện anh ra nước ngoài, chỉ có thể nói dối, "Ăn rồi, đồ ăn không hợp khẩu vị." Dừng lại một chút, cô nghiêm túc nói, "Em vẫn đang trong tuổi lớn, cho nên dễ đói."

Lúc cô nói dối, giọng nói sẽ vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Ôn Đình cũng lười vạch trần lời nói dối của cô, anh đứng dậy, nhìn Văn Ý còn đang ngồi, "Xuống lầu đi, anh nấu mì cho em."

"Được."

Văn Ý cười hì hì rồi đi theo sau Thẩm Ôn Đình, nhìn anh ở phía dưới, đánh trứng.

Động tác rất thành thạo, rõ ràng cùng là con nhà giàu với nhau, khác biệt giữa người với người lại lớn đến như vậy.

Cô thuộc kiểu làm biếng, còn Thẩm Ôn Đình thì cái gì cũng biết.

Thôi vậy, ai bảo lúc Nữ Oa tạo ra cô thì không để tâm một chút làm gì.

Văn Ý lặng lẽ an ủi mình, cô và Thẩm Ôn Đình cùng nhau nhìn chằm chằm sợi mì trong nồi đang dần mềm đi, "Thẩm Ôn Đình, sau này anh sẽ lại về nước đúng không"

"Sẽ về."

Trong lòng có chút kích động, Văn Ý cố ý nói, "Nhưng mà em cảm thấy ở nước ngoài thích hợp để anh phát triển hơn, ông nội cũng nói, có rất nhiều dự án của Thẩm thị, thật ra đều ở nước ngoài."

Mì đã nấu xong, Thẩm Ôn Đình đổ ra, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Văn Ý, anh nói, "Anh có lý do phải về."

-

Ngày hôm Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài, Văn Ý dậy thật sớm, cô thay một chiếc váy xinh đẹp.

Trước khi đi ra ngoài, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong gương một chút, một mình mỉm cười.

Máy bay bay vào buổi chiều, chín giờ Văn Ý đã chạy đến rồi, cô nằm trên ghế sofa nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh căng thẳng không?"

Thẩm Ôn Đình: "Căng thẳng cái gì?"

Văn Ý: "Trước kia mỗi khi em ra ngoài, đều rất căng thẳng.

Hơn nữa, anh phải một mình đến một đất nước xa lạ."

"Vẫn ổn." Anh cũng không căng thẳng gì, Thẩm Ôn Đình khá lo khi để Văn Ý ở một mình ở trong nước, "Sao lại đến sớm như vậy?"

"Em vui đấy." Văn Ý cười hì hì nói, vẫn là dáng vẻ không tim không phổi kia, "Sau này không có anh quản em, em có thể giương oai rồi."

"Phải không." Mi mắt Thẩm Ôn Đình nhìn xuống, đôi môi mỏng mấp máy, "Bắt đầu từ tháng sau, tiền tiêu vặt giảm một nữa."

Văn Ý giật mình, cô tức giận nói, "Thẩm Ôn Đình!"

"Còn ồn ào nữa thì không cho luôn." Thẩm Ôn Đình rót trà, đưa cho Văn Ý một ly, "Im lặng một lúc đi."

Văn Ý: "..." Người này tuyệt đối là ma quỷ!

_

Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình kiểm tra hành lý của mình, cô, anh cầm vé máy bay đi về phía cô, "Sau này làm chuyện gì cũng đừng kích động, đừng ở bên ngoài đánh nhau.

Anh sẽ nói chủ nhiệm lớp em trông chừng em, ở trường phải nghiêm túc học tập."

"Ờ." Văn Ý trả lời, "Sao anh cứ nói mấy chuyện này mãi vậy, anh cũng đâu phải là ba em, đến ba em còn không quản em."

Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hơi đơ ra, "Thế nào? Chê anh phiền?"

"Đương nhiên là không." Văn Ý vẫn chưa quên mạch kinh tế của mình vẫn nằm trong tay anh, cô nhìn anh mỉm cười, "Thầy Thẩm nói gì cũng đúng."

Thẩm Ôn Đình: "Biết liền làm theo."

Thẩm Ôn Đình nhìn ông nội Thẩm, anh dặn dò, "Ông lớn tuổi rồi, chuyện ở công ty, bỏ được thì ông bỏ bớt đi, đừng để mình mệt quá."

Ông nội Thẩm: "Ông nội không sao.

Ngược lại là con, một mình bên ngoài, ông nội vẫn có chút không yên lòng."

Dù sao thì ở xa, ông nội Thẩm cũng không giúp được gì nhiều.

Thẩm Ôn Đình: "Con có thể xử lý được, ông nội không cần phải lo lắng."

Ông nội Thẩm gật đầu, ông nhìn đồng hồ rồi giục anh, "Sắp đến giờ rồi, nên đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi."

"Được." Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý một lúc lâu, cuối cùng anh không làm gì cả.

Ông nội Thẩm nhìn cháu trai mình rời đi, lúc này ông mới nhìn cô nhóc đứng bên cạnh mình, "Không khóc nhè à?"

"Sao con phải khóc nhè!" Văn Ý mạnh miệng nói, cô nắm lấy vạt áo của mình, "Thẩm Ôn Đình hung dữ với con, con không khóc vì anh ấy đâu."

"Con đấy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo." Ông nội Thẩm khẽ thở dài một tiếng, "Không khóc nhè cũng tốt.

Ôn Đình đi rồi, còn có ông nội.

Ông nội ở bên cạnh con."

"Dạ!" Văn Ý nặng nề gật đầu.

Đêm hôm đó, Văn Ý lén chui vào trong chăn khóc.

Thẩm Ôn Ôn của cô đi rồi..