Nếu có khoảng khắc rơi vào tình yêu, thì cũng có khoảng khắc chỉ là tình bạn.

Đó là vào lễ hội văn hoá sơ trung năm hai.

Đối với các lễ hội văn hoá sơ trung ở vùng quê, thì lễ hội văn hoá ở trường tôi là nổi tiếng nhất. Các hoạt động câu lạc bộ sẽ hợp tác với các quán ăn hay là các nông gia, có các quầy hàng về đồ ăn thức uống hay là để bày bán những sản vật. Hàng năm, các học sinh ở trường khác, những khách mời đến rất đông.

Hoạt động của câu lạc bộ khoa học là 『Hội triển lãm hoa』. Câu lạc bộ đã hợp tác với một cửa hàng hoa tươi lớn trong phố, và bán những phụ kiện Goods nữ tính được gia công từ hoa tươi.

Ngày thứ nhất trong ba ngày diễn ra lễ hội văn hoá. Bây giờ......đồng hồ gần điểm 16 giờ.

Tôi đang cầm một thùng đựng đầy trang sức nữ, và đi khập khiễng vào trong trường.

「C, câu lạc bộ khoa học đây. Chúng tôi đang bán trang sức làm bằng hoa......」

「Cái đó nhé—. Senpai làm buổi live vào ban ngày là đỉnh nhất—」

「Ah! Anh quên mất!」

......Phải làm sao đây.

Không, tôi biết phải làm gì mà. Một giọng nói bé đến mức không ai có thể nghe thấy.

Tôi cứ cuống cuồng hết lên. Nếu mà rao bán theo cách thông thường, thì không thể nào bán nổi 1/10.

Một kẻ không có bạn bè, lại có thể nói chuyện với người khác ở trên sân khấu sao?

「Cái gì đây? Đây là hoa thật sao? Đẹp thật đấy」

「A, nó được làm từ hoa đã được bảo quản. Doanh thu sẽ được quyên góp cho đoàn tình nguyện viên......」

Hoa đã được bảo quản.

Là hoa đã được gia công bằng hoá chất như là ethanol, để nó khó bị héo hơn. Tôi nghe nói những người nhiệt luyện để làm ra những món đồ gia công này, chỉ là những học sinh năm nhất và năm hai trẻ trung, sôi nổi.

Những món đồ như thế, được gọi là trang sức.

「Hể~. Những món như thế này, có thể làm một cách đơn giản nhỉ. Bao nhiêu tiền?」

Nam thanh niên đang cầm trên tay bông hoa tai.

Cuối cùng thì cũng đã có người muốn mua. Tôi thu hết dũng cảm lại và nói giá tiền.

「1 cái là 500 yên」

「Eh, đắt thế! Vậy thì tôi không mua nữa」

Bị từ chối, chiếc bông tai bị ném lại vào thùng.

......Tôi biết nó rất khó khi lần đầu tiên làm công việc bán hàng này.

500 yên đối với một học sinh sơ trung là một con số không hề nhỏ. Số tiền đó thà đi ăn ở McDonald còn hơn là đi mua trang sức tự làm của học sinh cùng khoá.

Cuối cùng thì tôi chỉ bán được có 5 cái. Tròn một ngày chỉ bán được 5 cái trong tổng 100 cái.

(Chỉ còn lại một ngày....... Không, không thể nào bán hết được)

Tôi cầm lấy thùng trang sức như một thằng ngốc, quay trở lại phòng của câu lạc bộ khoa học.

Chỉ có Himari ở lại đó.

Một cơ thể mảnh khảnh cùng với một làn da trắng.

Đôi mắt to như quả hạnh nhân, có màu xanh nước biển giống như đồng tử đang trở nên trong suốt.

Một mái tóc dài tuyệt đẹp màu xanh da trời.

Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng tiên, có thể cảm nhận được sự thuần khiết từ cô ấy.

Trong căn phòng không có người, cô ấy chú tâm nhìn đống trang sức mà tôi đã chuẩn bị. Ngồi gần quầy trưng bày đầy màu sắc đó càng làm cho cô ấy nổi bật hơn.

Cái cài tóc của quầy mà cô ấy cài trên đầu được gắn kèm ba nụ hoa. Liếc nhìn cái gương đặt trên bàn, tôi lẩm bẩm “Waa. Trông giống như một cánh đồng hoa ở trên đầu vậy. Dễ thương quá—“ và đứng cười một mình.

『Một bức hoạ』

Thành thật thì tôi đã nghĩ như vậy.

Nếu đây mà là instagram, thì tôi sẽ không ngần ngại mà ấn「Like」100 lần...... Nah, thực tế thì không thể bấm được 100 lần đâu.

Cô ấy quay đầu lại trong khi tôi cứ đứng suy nghĩ như một thằng ngốc.

「A, cuối cùng thì cậu cũng đã về. Cậu là, Natsume Yuu của câu lạc bộ khoa học phải không?」

Tôi cảm thấy căng thẳng khi đột nhiên bị gọi tên như vậy. Tôi chưa từng gặp cô ấy bao giờ. Một mỹ nữ ngay cả giọng nói cũng thật đẹp, tôi cứ đứng và suy nghĩ ngẩn ngơ như vậy.

「A, là mình, đây, nhưng......?」

Vì không rõ là lớp trên hay lớp dưới nên tôi không biết phải trả lời như thế nào cả. Tại sao ngôi trường này, lại không phân biệt bằng màu áo hay gì nhỉ.

「Cậu đừng có bỏ không quầy hàng của câu lạc bộ mình chứ. Vừa nãy, tôi nhìn thấy một đám con gái cầm tờ rơi đi đấy—」

「Eh!?」

Không được rồi. Câu lạc bộ khoa học, chỉ có mình tôi. Tất nhiên là sao có thể có người trông quầy hàng chứ. Vậy thì sao có thể bán hàng được đây......

「......Không, không」

「Tại sao thế?」

Himari hỏi tôi như vẫn chưa hiểu chuyện gì.

「......Đằng nào cũng không bán được hàng, thì có người trông hay không cũng như nhau thôi」

「…………」

Himari cầm hộp nước hoa quả lên. Là hộp Yoghurppe. Hồi còn là học sinh tiểu học, tôi cũng hay uống thứ đó. Cô ấy ngậm lấy ống hút và uống một hơi.

「Nah—, cậu đã bán được rồi mà nhỉ—?」

「Eh......!?」

Cô ấy nói với một giọng nói kỳ lạ. Một tiếng thét chói tai.

Tôi đang bị trêu chọc sao. Không, cảm giác không giống vậy.

「Nah, tại sao......nhưng, chẳng phải mình không có ở đây sao!?」

「A, có hoá đơn đàng hoàng đấy. Vì mình đã trông hàng cho cậu đấy!」

Himari vẫn đang uống hộp sữa Yoghurppe. Sau đó cẩn thận gập cái hộp không lại và bỏ vào túi. Một hành động cực kỳ quen thuộc với những người được giáo dục tốt.

Và cô ấy lấy ra một phong thư màu xanh, chỉ vào đó và nói.

「Đây, phần của 15 người」

「Mười......!?」

Tôi vội vàng mở phong thư ra.

1000, 2000, 3000……11500 yên.

Waa. Số tiền lớn thế này, tôi chỉ từng nhìn thấy khi nhận tiền mừng tuổi năm mới......

「Này, đợi đã. Cái này, errr......」

「A, 15 người mua tất cả 27 cái」

「Cậu, cậu đã tính lại sao......」

「Mình tính sai sao?」

Tôi nhanh chóng gật đầu.

「Không sai đâu—. Xem nào. Yuri Rin đã mua bông tai và kẹp tóc, Mappi đã mua bọc sách và bookmark, Azumi-senpai đã mua khoảng ba món này—」

Cô ấy vừa cười khô khốc, vừa liệt kê lại những người đã mua hàng.

Thật sự một người đã mua nhiều như vậy sao? Đối với học sinh sơ trung mà nói, 500 yên là số tiền cực kỳ quan trọng đấy?

Nhưng thật sự thì, số hàng đó đã biến mất như lời cô ấy nói......

Tại sao đột nhiên lại có nhiều người mua đến vậy? Cả ngày hôm nay, tôi cật lực đi bán cũng chỉ bán được có 5 cái? Vậy mà, chỉ trong một tiếng mà cô ấy đã bán được 27 cái?

……Là do gương mặt này của tôi sao? Không hẳn là tôi tự tin về gương mặt của mình, nhưng mà tôi bị tổn thương đấy.

「Nè!」

Cô ấy ngó nhìn tôi.

Bị nhìn trực diện như thế này, làm tôi bị bất ngờ đến mức tim tôi như muốn dừng lại.

……Nói chung là cô ấy có một gương mặt dễ thương.

Không hề trang điểm. Nhưng tính cách thì sao,

từ cách đối nhân xử thế, có vẻ như là con nhà gia giáo.

Mái tóc mượt mà đung đưa nhẹ nhàng khi cô ấy cúi người xuống. Giống như cây Shidare-Zakura nổi tiếng của Kyoto đang đung đưa trong gió……nah, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào khi tôi so sánh như vậy. Nhưng đối với tôi thì hoa là thứ thân thuộc nhất nên chịu thôi.

「Natsume-kun. Tại sao cậu không nhìn mình?」

「Kh, không có gì……」

Tôi vô ý né mặt đi…… Tôi không quen ở cùng với gái xinh.

「A. Quan trọng hơn, đây là lời cảm ơn vì đã trông hàng giúp mình……」

「Không không, không cần đâu. Chỉ là mình cảm thấy chán thôi—」

「Đ, đó là lý do mà……」

「Ừm—. Vậy thì—, cho mình 1 món trang sức thì sao nhỉ—」

Himari nói như vậy và cho tay vào thùng.

「Tại sao cậu phải bán hết 100 cái?」

「Eh, tại sao cậu biết?」

「Satou-sensei của câu lạc bộ khoa học đã nói cho mình」

「S, sự riêng tư của mình……!?」

Lão già đó đã nói, vì cô ấy là mỹ nữ sao?

Tôi cứ lúng túng đứng một mình. Himari lại ngó nhìn tôi, cho dù tôi vẫn cố gắng tránh mặt.

「Nè. Sao cậu cứ tránh mặt mình thế?」

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

Một nụ cười thật sự rất đẹp. Cảm giác như cô ấy đang muốn nói “Ufufu—. Nếu như cậu muốn nói mình dễ thương, thì hãy nhanh chóng nói ra đi”. Nah, quả thật thì cô ấy dễ thương, nhưng áp lực của sự im lặng còn đáng sợ hơn.

「…………」

Thành thực thì tôi không muốn nói một chút nào. Đằng nào thì, tôi lại bị coi là một thằng ngốc thôi.

Nhưng……27 cái này thật sự rất đắt.

「Mình, có ước mơ là mở một tiệm trang sức hoa như thế này. Mình đã nói với bố mẹ mình là sau khi tốt nghiệp sơ trung, mình muốn đi làm để kiếm tiền vốn. Nhưng, bố mẹ mình lại bắt mình học cao trung để trở thành viên chức nhà nước. Vì vậy, mình nghĩ bán 100 món trang sức tự làm trong lễ hội văn hoá, là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ……」

「…………」

À rế. Sao cô ấy không nói gì?

Himari chớp mắt ngạc nhiên với một gương mặt khó hiểu.

Đợi đã. Nói ra một điều xấu hổ như thế, không thể nào không có phản ứng. Tôi hiểu tâm trạng đó mà. Nhưng, tuy vậy tôi đã nói ra……

「……Fuha—!」

「Eh?」

Himari đột nhiên cười lớn tiếng.

「Ahahahaha! Chẳng phải là chuyện dĩ nhiên sao. Trẻ con luôn là những người thiếu suy nghĩ, nên bố mẹ cậu cấm là phải rồi—. Cậu còn tuyệt hơn là một nhân viên của cửa hàng lớn đấy—」

Cô ấy cười phá lên.

Một mỹ nữ đang ôm bụng cười một cách sảng khoái. Ấn tượng đầy lạnh lùng ban nãy bỗng dưng sụp đổ. Tôi đang bị choáng ngợp bởi nhiều suy nghĩ khác nhau…… Nhưng, ngay cả hành động đó cũng có thể nhìn thấy được sự mỹ miều. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ghen tị.

Himari vừa nói vừa lau nước mắt.

「Đồ ngốc」

「L, lắm chuyện」

「Cậu thật sự là đồ ngốc. Ngốc quá đi」

Mặc dù bị một cô gái đứng trước mặt đùa giỡn, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu…… Nah, ý tôi không phải là tôi là kẻ khổ dâm.

Một cảm giác dễ chịu cực kỳ quen thuộc khiến tôi đã hiểu được cô gái tên là Himari này.

「Đống trang sức này, còn bao nhiêu cái?」

Himari bỗng dưng hỏi tôi.

「Err, tất cả 100 cái, thì còn lại 68 cái……」

「Chỉ còn từng đó thôi sao?」

「Ý cậu là sao?」

「Hoa được bảo quản rất dễ hỏng, nên cậu phải chuẩn bị đồ dự phòng đúng không?」

「Tạm thời thì, hàng dự phòng chỉ có 50 cái……」

「Vậy thì, còn lại 118 cái nhỉ—. Mà, nếu chỉ có từng đó thì chắc không sao đâu—」

Tôi không hiểu nổi những lời mà cô ấy đang lảm nhảm.

「Ngày mai, hãy chuẩn bị bán hết toàn bộ nhé—」

Himari nói như vậy xong, vẫy tay và đi ra khỏi phòng của câu lạc bộ khoa học.

Tôi đã bị bỏ lại trong phòng, khi mà tôi vẫn còn đang đứng thất thần.

……Và rồi, ngày hôm sau.

16 giờ hơn ngày thứ hai của lễ hội văn hoá.

Chính xác thì ngày hôm qua, tôi đã gặp Himari vào giờ này. Tôi đang nằm gục mặt xuống bàn ở trong phòng câu lạc bộ khoa học.

Trên bàn có một tấm áp phích đang được dựng lên.

『Trang sức hoa, đã bán hết』

Mặc dù rất vui nhưng tôi không nghĩ rằng tôi đã thực hiện được giấc mơ. Quầy trang sức đã tô điểm cho câu lạc bộ khoa học này, đã không còn một món nào. Trong kho cũng trống không.

Tôi đã không có thời gian đi bộ ở bên ngoài giống như hôm qua. Hôm nay hoàn toàn chỉ đứng ở quầy thanh toán tiền. Cơm trưa cũng chưa ăn. Mặc dù rất đói nhưng tôi không còn chút sức lực nào để đi mua đồ ăn.

(Tại sao hôm nay lại bán chạy thế nhỉ……!?)

Thật không thể hiểu nổi.

Không chỉ riêng học sinh, mà còn có những khách mời cũng đến mua, vì hôm nay là chủ nhật. Mọi người đều tập trung đến đây. Đặc biệt là những nữ sinh viên của đại học Fukushi.

Các chị gái đeo nó trên người và đi bộ trong trường đều rất nổi bật. Các cô gái cùng khoá với tôi nghe thấy tin đồn nào đó đều đổ xô đến câu lạc bộ khoa học. Họ là những người ở trong ban nhạc hoặc ở trong nhóm diễn kịch, hơn nữa còn rất nhiều học sinh nổi tiếng.

Cuối cùng thì, đã bán hết mọi thứ.

「A~! Hết luôn cả phần của mình rồi sao!?」

Tôi nhìn về phía người đang nói bằng một giọng lớn.

Himari đang nhìn vào quầy hàng trống không với một gương mặt thất thần. Cô ấy cứ lắc mạnh lưng của tôi trong khi tôi thì mệt mỏi nằm gục xuống bàn.

「Nè, cái đó là gì thế!? Cái thứ màu vàng á!」

「Nah, dù mà cậu nói vậy thì, ở đây có rất nhiều thứ màu vàng đấy……」

「Cái vòng cổ ấy! Chẳng phải là, có bong bóng trong sao!」

「……Cái vòng cổ có bong bóng ở trong?」

Nhớ ra rồi. Tôi đã lấy ra món trang sức cuối cùng từ trong thùng đồ.

Một bông hoa có nhị màu vàng và 5 cánh hoa màu trắng đáng yêu.

Nirinsou[note31629].

Là một loại cỏ thâm niên tự nhiên mọc ở trên cao nguyên. Vì ở trên mỗi cuống có 2 bông hoa nên nó đã có cái tên như vậy. Đây không phải là bông tôi chăm sóc mà nó đã nó nở từ lúc nào không biết.

Có rất nhiều nhựa cây ở trong bông hoa Nirinsou đã được bảo quản. Gia công lại trông giống như viên hổ phách được gắn vào vòng cổ.

Tuy nhiên, nó chỉ là một món hàng lỗi. Có rất nhiều bọt khí ở trong nhựa cây. Thành thật mà nói, hàng để bán đã bị bớt đi. Chỉ cần bên ngoài đẹp là được vì mục đích của nó là để tô điểm cho quầy hàng trang sức.

Himari sáng mắt lên và nhìn vào nó.

「A—, may quá! Hôm qua mình đã quên mua nó—!」

「Cái này, nó chỉ là hàng lỗi thôi」

「Tại sao chứ!? Trông nó dễ thương thế này cơ mà!」

「N, nếu cậu thích nó thì cho cậu đấy. Mình không nghĩ là mình sẽ lấy tiền của hàng lỗi đâu……」

「Thật không!? Natsume-kun tốt bụng quá!」

「Uwa!?」

Suýt nữa thì tôi nhảy cẫng lên khi bị cô ấy ôm từ đằng sau.

……Quá căng thẳng. Những suy nghĩ đen tối đang ập tới.

「Thật tốt vì đã giúp được cậu. Thật sự quá may mắn」

「Giúp mình……quả nhiên là cậu đã làm gì đó sao?」

「Ufufu—. Mình đã làm gì nhỉ—?」

Himari ưng ý nhận lấy và nhanh chóng đeo lên cổ.

Nó rất hợp với một con người năng động như cô ấy. Chính vì chiếc vòng cổ có bọt khí, nên tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với sự thuần khiết trong sáng của cô ấy.

……Nó giống như phản ứng hoá học vậy. Dù là hàng lỗi, nhưng tuỳ vào người đeo mà nó có thể lộng lẫy đến như vậy. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô ấy.

Chỉ là những lời nói tiếp theo của Himari đã làm cảm giác đó biến mất.

「Cái vòng cổ này nhé, thật ra mình đã để ý nó từ đầu rồi—. Mình đã đứng nhìn nó khi cậu đổ nhựa cây vào ở trong phòng」

「Hả? Từ chỗ nào……」

「Từ cửa sổ phía hành lang á. Natsume-kun, cậu hoàn toàn không để ý mình sao?」

「Mình không để ý……」

「Mặc dù mình có gọi cậu……」

「Thật sao!?」

「Cậu hoàn toàn không nhìn mình nhỉ—. Thật không thể tin được, đến ngày hôm qua cậu vẫn không nhận ra mình—」

「Ch, chuyện đó, cho mình xin lỗi……」

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.

Từ ngày xưa mỗi khi tôi tập trung vào một việc gì đó, tôi không thể để ý xung quanh…… Không ngờ, tôi lại bị mọi người nhìn thấy.

「Vậy thì, đi thôi nhỉ?」

「Eh? Đi đâu?」

Sau đó Himari mỉm cười.

「Đi xõa thôi nào♡」

…...Sau đó tôi mới biết.

Cô gái tên là Himari này, là một học sinh cùng khóa rất nổi tiếng ở trong trường.

『Cô gái độc ác, Inudzuka Himari』

Tất cả mọi người trong trường, từ nam đến nữ, từ senpai đến kouhai, ngay cả giáo viên cũng biết. Cô ấy nổi tiếng là người điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay.

Huyết thống nhà cô có địa vị khá là cao.

Gia đình nhà Himari là đại địa chủ từ thời Taisho.

Ông cô ấy là một cựu đại biểu quốc hội. Bố là một nhà ngoại giao.

Người anh chia tay lâu năm là một người thành công trong công sở và là nghị viện tràn đầy năng lượng của địa phương.

Có vẻ như tối hôm qua, một mẩu báo nổi tiếng đã đăng trang sức hoa này lên Twitter. Ngoài ra thì nó đã nói trang sức này được bán ở lễ hội văn hóa. Người đã đăng mẩu báo đó là bạn của anh trai Himari, và các nữ kouhai của trường đại học nhìn thấy nó đã ghé thăm.

Đi xoã sao……có nghĩa là ghé vào Mos Burger để cảm ơn cậu ấy, tôi nhìn vào tài khoản với lượng follow đáng tự hào đấy. Việc hỏi mua ở trên Twitter cũng khá nhiều. Hay cũng có những câu hỏi như「Tôi có thể mua nó ở đâu?」. Tôi cảm thấy lo lắng cho sự riêng tư của mình.

「Cậu tuyệt thật đấy……」

「Không đâu. Mình, chỉ giỏi đi xin xỏ thôi—」

Himari vừa cười vừa nói.

Một nụ cười hồn nhiên, hoàn toàn không có chút ác cảm nào.

「Tại sao cậu lại giúp mình chứ?」

「Hm?」

Himari uống nhẹ một hớp sinh tố, rồi nói lên một câu kỳ lạ.

「Mình có giúp cậu đâu. Vì mình không hề đồng cảm với cậu」

Himari kiểm tra Twitter rồi lại nói tiếp.

「Mình nghĩ chỉ là mình muốn bán thứ này. Vì thế mình cũng chỉ nhờ anh trai mình thôi. Chứ không phải vì thấy Natsume-kun đáng thương nên mình mới giúp. Cậu đừng hiểu nhầm—」

「…………」

Cô ấy dửng dưng nói những lời như vậy.

Sau đó sáng mắt lên và nói một điều khó tin.

「Cùng làm thôi—. Cửa hàng dành cho trang sức hoa á. Mình cũng sẽ giúp cậu」

「Hả?」

Cô ấy đang nói gì vậy?

Nhìn tôi với ánh mắt đó và nói những lời có chút tự mãn.

「Mình ấy nhé, ngày xưa đã có thể làm được mọi thứ rồi—. Cả việc học hay thể thao đều rất giỏi, và dễ thương nữa. Quen biết rộng rãi, được yêu mến, còn dễ thương nữa?」

「……Inudzuka-san, vừa nãy cậu cố tình nói dễ thương hai lần đúng không?」

Nah, cho dù bị cô ấy cười cũng chỉ cảm thấy khó xử.

Xin lỗi, nhưng tôi không phải là loại người có thể nói “Vâng, xinh nhất quả đất” ngay lập tức.

「Nhưng việc tớ làm, cũng chỉ là đi mượn sức người khác thôi. Vì vậy, tớ muốn cố gắng giống như Natsume-kun」

「Nah, cậu vẫn chưa biết gì về mình đâu……」

Đôi mắt lại càng lấp lánh hơn.

Cô ấy lại nói tiếp thay vì chờ đợi tôi nói hết câu.

「Sau khi câu lạc bộ chăm sóc cây cảnh không còn nữa, vườn hoa ở sân sau đã bị bỏ rơi, và mình biết Natsume-kun đã đến chăm sóc bọn chúng hàng ngày. Đống trang sức đó, được làm bằng tay từ bọn chúng nhỉ—」

Đoán trúng rồi.

Hơn nữa Himari còn nói hết những lịch sử đen tối của tôi.

「Mình biết cậu còn đặt tên cho những bông hoa. Khi chuẩn bị cho lễ hội văn hoá, cậu còn khóc lóc cắt từng cây một—」

「C, cậu đã nhìn thấy à?」

「Còn nữa, cậu còn vừa tưới cây vừa nói chuyện với những bông hoa nhỉ—. Như là『Hôm nay chúng mày cũng đáng yêu thế』『Chỉ có chúng mày là cộng sự của tao』『Tao vẫn yêu chúng mày cho dù có phải rời xa nhau』nhỉ? Tại sao cậu lại có những lời nói quyến rũ như vậy với những bông hoa chứ?」

「Cậu nên giết mình luôn đi……!?」

Himari cười khúc khích trong khi tôi đang đau đớn.

「Thật sự thì mình chỉ định mua trang sức thôi, nhưng nó lại thê thảm hơn mình nghĩ. Thứ này rất tuyệt, nên mình đã sử dụng nguyện vọng cả đời mà không suy nghĩ gì cả」

「Nguyện vọng, cả đời……?」

「Ừm. Nguyện vọng cả đời. Nó cực kỳ quan trọng đấy」

Cô ấy thẹn thùng nhìn về phía tôi.

「Nên là, mình muốn Natsume-kun phải chịu trách nhiệm—?」

「Ah……」

Lời nói đó, như một cú đấm, đấm mạnh vào bụng tôi. Chính xác thì, sẽ như thế nào nếu tôi cứ mặc kệ mọi thứ vào lúc đó……Nah, hiển nhiên là tôi hiểu điều đó.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng tôi đang chán nản đứng một mình trước núi hàng tồn kho.

「Trách nhiệm, cụ thể thì……?」

「Hm—?」

Himari đặt cằm lên ngón trỏ và nghiêng đầu suy nghĩ.

Sau đó Himari nói thẳng ra với một nụ cười toả nắng.

「Cậu sẽ cho mình đôi mắt đó chứ?」

Cảm giác ớn lạnh đang dọc lên sống lưng.

Nhìn tôi vô ý bóp nát cái hamburger trên tay và nói trong khi Himari cố gắng nhịn cười.

「Chắc không phải cậu thích Splatter đâu nhỉ?」

「Nah, mình hiểu mà. Nhưng, mình sẽ gặp rắc rối nếu không làm như vậy……」

Himari cầm miếng khoai tây để hứng lấy nước sốt Terayaki đang chảy ra từ bọc giấy Hamburger của tôi. Tôi không hiểu Himari đang khen hay chê bai tôi khi vừa cho miếng khoai tây vào miệng và nói「Natsume-kun, thật tuyệt khi cậu có phản ứng thái quá như vậy mà không thể hiện lên khuôn mặt. Đó là một điểm mình đánh giá cao đấy」.

Sau đó Himari ngậm lấy ống hút trong cốc sinh tố. Sinh tố được hòa trộn cùng với nước sốt Terayaki đang dính ở trên đôi môi đó......không hiểu sao, tôi lại thấy có chút khiêu gợi.

Như không biết chuyện gì xảy ra, Himari nói với gương mặt nghiêm túc.

「Mình thích đôi mắt của Natsume-kun, khi cậu đang làm những món trang sức đó. Một đôi mắt sáng lấp lánh và tràn đầy nhiệt huyết nhìn vào món trang sức. Thực sự nó rất đẹp」

「Đôi mắt......?」

Những âm thanh *Zuzu lại phát ra từ cốc sinh tố của Himari.

Vừa vui vẻ cầm ống hút vừa cười "Ufufu".

「Vì vậy, cậu chỉ cho một mình mình thấy ánh mắt đó nhé?

Nó là của riêng mình? Nếu vậy thì mình sẽ mua trang sức của cậu, bao nhiêu cái cũng được. ———Trở thành bạn thân nhé?」

「............」

Tôi không nói thêm một lời nào cả mà cứ thế gật đầu.

Thành thực mà nói, tôi vẫn không thể hiểu được lời nói của Himari. Không phải vì câu nói kỳ lạ của cô ấy mà tôi đồng ý yêu cầu đó......mà tôi sợ rằng「A, không biết nhỏ ấy sẽ làm gì nếu tôi từ chối」.

Nhưng không hiểu sao——tôi lại có cảm giác『Muốn làm bạn』với Himari.

Bởi vì kể từ khi sinh ra, tôi mới gặp được người nhìn được giá trị của tôi. Cô ấy đã nói thích sự nhiệt huyết của tôi mà ngay cả bạn bè hay là người thân cũng không thể hiểu nổi.

Cái vòng cổ đó như đang cố gắng làm nổi bật sự tồn tại của cô ấy hơn.

Ý nghĩa của bông hoa Nirinsou là『Tình bạn』『Hợp tác』———『Không bao giờ rời xa』.

Bông hoa Nirinsou đó không khác gì một soái ca đáng tin cậy.

Tôi có cảm giác như là cô gái tên Himari là bông hoa Nirinsou xuất hiện dưới hình dáng một con người. Khá là sai khi không bị gục ngã bởi điều đó.

「A」, một tiếng thì thầm của Himari càng làm cho tôi phấn khích hơn.

Sau đó, bầu không khí bất chợt nhạt dần đi……Phải nói là quay trở lại ban đầu hơn là nói nhạt dần. Bầu không khí nghiêm túc vừa nãy đã biến mất, cô ấy nở một nụ cười đùa cợt mà tôi đã nhìn thấy ở phòng câu lạc bộ khoa học.

「Tất nhiên là không có tình yêu ở đây nhé—. Nó thật sự phiền phức nhỉ? Tình yêu ấy, nó như một mầm bệnh phá hoại tất cả mọi thứ. Vì vậy, không có tình yêu ở bọn mình nhé」

Lời nói giống như một lời bài hát đầy ấn tượng trước đó đã thay đổi hoàn toàn, có chút suồng sã.

……Mà, tôi cũng đã hiểu những điều cô ấy muốn nói. Nói chung là việc tách biệt tình yêu với kinh doanh là một điều quan trọng.

「Natsume-kun, cậu nghĩ sao? Có được không?」

Ở dưới bàn, Himari đang dùng ngón chân chọc vào chân tôi…… Mà, nếu một cô gái dễ thương tự nhiên làm điều đó giống như Himari, bình thường thì sẽ thích cô ấy ngay. Như là có cảm giác gần gũi. Hay là có tính cách thích chơi bời nhỉ.

Himari dùng hai tay chống cằm và lắc đầu trông như cô ấy đang rất vui. Mái tóc đẹp đó cũng đung đưa trái phải.

「Hay là, có lẽ nào cậu đã phải lòng mình? Phải lòng mình rồi nhỉ—?」

「…………」

Himari cau mày lại.

Nhìn gương mặt ngạc nhiên đó……tôi nhận ra cái tình huống ngày hôm qua đã quay trở lại.

「Mình, không quen với mấy người đẹp. Các chị gái nhà mình, khá xinh đẹp và nổi tiếng nhưng……mình hay bị các chị bắt hỏi bạn trai của họ cảm xúc thật từ hồi tiểu học. Những bông hoa hồng đó, thật đáng sợ」

「…………」

Himari ngây người ra nhìn tôi.

Sau đó lắc nhẹ đôi vai, không nhịn được mà nói ra một tràng.

「Puha—! Những bông hoa hồng!? Được đấy nhỉ. Quả nhiên Yuu là tuyệt nhất!」

Nói xong Himari vừa cười vừa chọc vào mũi của tôi.

Có vẻ như là, tôi đã vượt qua『Yêu cầu kiểm tra』cuối cùng…… Nhưng, tự nhiên bị gọi là Yuu làm tôi thấy khó chịu. Cho dù là không yêu đương, nhưng tự nhiên bị một cô gái gọi tên làm tôi xấu hổ muốn chết.

「Sẽ tốt hơn, nếu như đám con trai đều giống như Yuu nhỉ—」

「Nah, không thể đâu. Nếu là bọn con trai bình thường thì mình nghĩ bây giờ đã có khoảng 3 người phải lòng cậu, và khoảng 5 lời tỏ tình」

「Tại sao lại nhiều lời tỏ tình hơn vậy!?」

「Có lẽ là, ưu tiên nói những điều muốn làm với gái xinh nhỉ……?」

Himari búng tay một cái trông có vẻ thoả mãn.

「A—! Có đấy! Có người thỉnh thoảng cũng nói như vậy. Chủ yếu là những học sinh lớp trên và lớp dưới thôi. Nhưng Yuu, nếu xấu hổ thì không cần nói cũng được?」

「Nah, Inudzuka-san, mình là người trong sáng nhé. Trở thành những người có cảm xúc như vậy……」

「Ahaha. Cậu không cần phải cố gắng đâu—. Nhưng, có lẽ mình thích làm cho những người như Yuu xấu hổ vì trông rất đáng yêu nhỉ—」

「C, cái đó thì mình xin cảm ơn……nhưng, ở đây là quán ăn nên cậu có thể tha cho mình không?」

Nếu là một thằng con trai như tôi nói thì tôi thà để một gái như Himari nói điều đó còn hơn, nhưng tôi muốn cô ấy dừng lại vì mọi người đang nhìn chằm chằm qua đây.

……Nhưng, cái cảm giác an tâm trước mặt『Thằng bạn lý tưởng』này là sao chứ.

「Nhưng, nói thẳng ra thì mình đã từng nổi tiếng trước khi có cảm giác yêu. Thật không thể nào hiểu nổi nhỉ—. Mình có dự cảm rằng mình sẽ không có một tình yêu trọn đời trong tương lai」

「Eh. Nghĩa là sao chứ?」

「Kiểu như là hay được mọi người yêu thích nhỉ—. Sau đó thì được tỏ tình, và mình đã trưởng thành hơn khi đã tự nhận ra rằng『A, chỉ là mình nổi tiếng thôi—』. Có lẽ, cho đến bây giờ mình vẫn chưa có tình đầu」

「Với mình thì nó là nổi khổ về tình yêu, nhưng có vẻ mệt mỏi nhỉ」

「Yuu đã từng có bạn gái chưa?」

「Mình làm sao có hứng thú với chuyện như vậy chứ. A, nhưng nếu là người con gái mình thích……」

Mắt của Himari sáng lên.

Himari nghiêng người lên để nghe như có một chút cảm giác tò mò.

「Có sao? Ai thế ai thế? Nếu mà mình quen, thì mình có thể giúp cậu đấy nhỉ?」

「Nah, chắc chắn không thể. Thật sự không được đâu. Ngay từ ban đầu, chính mình cũng thể biết được mình đang ở đâu……một cô gái mình đã quen khi đi du lịch hồi tiểu học」

Himari phun ra một tiếng「Pu」.

「Tình cảm trong sáng sao—!?」

「……Là như vậy đấy. Không được sao」

……Sao có thể cơ chứ.

Himari không từ bỏ nhược điểm và trêu chọc tôi. Nhưng, ngạc nhiên hơn nữa là không hề có ý xấu. Hoàn toàn là do cảm giác an tâm kỳ lạ giống như một người bạn lâu năm, nên là tôi có thể nói ra mọi thứ.

「Mà, dù thế nào đi chăng nữa, bọn mình chẳng phải rất hợp sao? Yuu dễ nói chuyện hơn mình nghĩ, mình có cảm giác giống như định mệnh vậy—」

「H, hợp nhau sao?」

「Như là không thể có một cuộc hôn nhân bình thường」

Nếu là chuyện đó, chính xác thì tôi cũng có cảm giác như vậy.

Himari thì tách biệt mình khỏi một thế giới đầy phiền muộn, còn tôi đơn giản chỉ là một thằng ngốc thích hoa. Có vẻ như cô ấy thì cố gắng hoà nhập với bạn cùng lớp, còn tôi thì không.

Nếu nói cuộc gặp gỡ như thế này giữa chúng tôi là định mệnh, thì đó chỉ là chúng tôi hợp nhau ngoài ý muốn. Tôi và Himari đã hợp với nhau từ lần gặp đầu tiên.

「Yuu này. Nếu như đến 30 mà cả hai vẫn còn độc thân, thì cậu có chung sống với mình không?」

「Chuyện đường đột như vậy cứ để đó đi, cơ mà tại sao lại là 30……?」

「Hm. Vậy trước tiên nên có giới hạn sao? Nói chung thì, cứ cố gắng tập trung vào mục tiêu cho đến lúc đó nhỉ?」

「Aa, chuyện đó……」

Đúng là nên phân biệt rạch ròi mọi việc. Đã đánh cược cuộc đời, thì chuyện thất bại……nói cách khác là cần phải chuẩn bị mọi thứ để có thể bắt đầu lại từ đầu.

「Nếu đến 30 mà vẫn còn độc thân, cậu sẽ chọn mình chứ?」

Himari ngước lên nhìn tôi và nói những lời thả thính. Lắc nhẹ cốc sinh tố ở trên không trung.

Nhìn thấu được sự kỳ vọng đang ẩn sâu bên trong một cách đơn giản, tôi thở dài một tiếng.

「……Với Himari thì chắc chắn không. Mình, thích những cô gái nữ tính hơn. Hãy tha cho mình」

Himari cười lên một tiếng「Fuha」đúng như tôi dự đoán. Sau đó Himari vừa nói「Có lẽ, đây là lần đầu tiên mình bị từ chối đấy—」, vừa cười loạn lên đến mức nghẹt thở.

Tôi không biết cô ấy cười cái gì nhưng……có vẻ như, tôi đã biết được sở thích của cô gái này.

Và như thế, tôi đã có một tình bạn.

Tôi và cô gái tên Himari này, có lẽ sẽ bên nhau trọn đời với tư cách là bạn thân.

Một sự tin tưởng đột ngột đầy kịch tính đó, không ngờ nó đã vỡ vụn chỉ trong hai năm……nah, thật sự thì cuộc đời con người sẽ không suôn sẻ đâu nhỉ.