Đinh Hãn Băng bây giờ ôm thắt lưng cũng không được mà ôm chân cũng không xong, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn xe đang chạy dần xa.

"Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là bạn thuở nhỏ của cậu chết hay chưa." Người đại diện đứng phía sau Đinh Hẵn Băng lắc đầu.

Đinh Hãn Băng đành nói dối: "Không phải ông Kinh đã nói với giới truyền thông rồi sao? Còn sống."

Người đại diện: "Vậy sao trước kia cậu lại nói là đã chết?"

Đinh Hãn Băng lại tiếp tục nói dối: "...!Chắc là người nhà cậu ấy không muốn mọi người thích cậu ấy chăng."

Người đại diện ngẫm lại thấy cũng đúng: "Trong nhà có đứa con như vậy, chắc chắn là muốn bao bọc cẩn thận, không muốn để cho mấy người có tâm tư bất chính theo dõi được." Là cái người "mọi người" đang đứng đây nè.

Người đại diện chớp mắt đầy thắc mắc, thật sự không tưởng tượng nổi, lúc trước vị cậu ấm Kinh gia này được bao nhiêu người thích mà phải khiến phụ huynh nghĩ ra cách này.

Đinh Hãn Băng xoay người sang chỗ khác, sắc mặt cũng trầm xuống.

Đúng vậy.

Sao Kinh Đình Hoa lại nói với bọn họ Kinh Tửu Tửu đã chết? Hơn nữa còn cầm hết di vật của Kinh Tửu Tửu đi.

.......!

Dưới sự trợ giúp của Bạch Ngộ Hoài, Kinh Tửu Tửu đã lấy lại được tài sản của mình, đương nhiên là không giấu được ánh mắt của Kinh gia.

Kinh Đình Hoa ngồi trong văn phòng, gõ gõ bàn: "Có người muốn lấy tài sản của Tửu Tửu và Úc Nhiên nên mới cố bày trò như vậy...!Đầu tiên là phá hư trận pháp trong lâu đài cổ, thả quỷ hồn ra, sau đó lại cố tình bảo tổ tiết mục kia đến ghi hình?"

"Cũng có thể là vậy." Thư ký của ông cúi người tiếp lời: "Mấy người làm phong thủy này không phải đều là vì kiếm tiền sao? Chỉ cần làm một chuyện này mà có thể đổi lấy đống của cải cả đời xài không hết, ai lại không muốn chứ?"

Kinh Đình Hoa: "Ừ, đây là lời giải thích có sức thuyết phục nhất rồi.

Gã có thể giết chết được Cừu đại sự, chứng tỏ gã có năng lực tương đương với Cừu đại sư." Kinh Đình Hoa vân vê quả óc chó trong tay, thản nhiên nói: "Nhưng nếu là vì của cải, vậy thì có điểm yếu rồi.

Kinh gia có thể dùng nó để mời gã về làm việc cho Kinh gia."

Thư ký sửng sốt, hỏi: "Vậy chúng ta phải đi tìm cái người đã phá trận pháp ạ?"

Kinh Đình Hoa mở miệng: "Không vội, việc quan trọng trước mắt là phải tìm được tượng thần.

Nghĩ cách mời thêm hai đại sư đến tọa trấn, nếu không thì đợi đến lúc tìm được người kia, nói không chừng lúc đó Kinh gia đã tan nát rồi."

Mấy người làm trò này thật sự hiếm khi có ai được gọi là có đạo đức, thấu tình đạt lý, đa số toàn là mấy người vì tiền bạc mà vứt hết liêm sỉ của mình.

Thư ký gật đầu nhớ kỹ.

Kinh Đình Hoa cũng không nói thêm nữa, ông ta nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi.

Ông ta phải an toàn quay về Kinh gia trước khi mặt trời lặn.

Nếu không...!nếu không Kinh Đình Hoa cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Nghe đâu lúc hoàng hôn, khi mặt trời lặn xuống, trăng đang bắt đầu lên, là thời gian âm dương giao hòa, dễ gặp mấy thứ không sạch sẽ.

Vì thế thời khắc đó thường hay được gọi là thời khắc gặp ma.

Cũng có lý đó chứ.

Kinh Đình Hoa đứng dậy ra khỏi phòng tổng giám đốc, mấy vệ sĩ lập tức theo ông ta xuống tầng.

Chỉ nhìn sàn nhà bóng loáng ở tầng một thôi, người ta cũng đủ thấy cả tòa nhà này không có chỗ nào là không toát lên sự giàu có.

Kinh Đình Hoa bước đi, cũng không có cảm giác gì khác thường.

Lúc này có một cô gái bước vào từ cửa xoay, cẩn thận bước đi.

Trong chớp mắt, cô gái đã đến gần.

Kinh Đình Hoa liếc mắt nhìn cô gái một cái, sau đó lập tức phản ứng lại, nhưng vẫn muộn...!

Không hề báo trước, cô gái trượt ngã, mười ly cà phê nóng hổi cô đang ôm toàn bộ bay về phía đầu Kinh Đinh Hoa.

"A!"

"Ngài Kinh!"

"Ngài Kinh không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?"

Các nhân viên trong sảnh bắt đầu bối rối cả đám, vội cầm theo khăn tay chạy đến.

Kinh Đình Hoa cảm thấy mặt mình nóng lên, sau đó lại cảm thấy đau đau.

Ông ta cũng không biết liệu mặt mình có bị bỏng đến mức mọc lên bọng nước rồi không.

"Thật sự xin lỗi, tôi không nhìn thấy ngài Kinh." Cô gái bị dọa đến phát khóc.

Kinh Đình Hoa u ám nhìn cô: "Sau này đừng để cho người mới vào công ty đi mua cà phê nữa, mẹ nó không có tay hay sao?" Sau đó mới bảo người tìm túi chườm đá đến đắp lên mặt mình rồi vội ngồi xe đến bệnh viện.

Kinh Đình Hoa biết đây chỉ mới là một chuyện cỏn con thôi, nhưng nhanh thôi, tai họa lớn hơn nữa sẽ ập đến.

Nhưng ông ta phải gánh vác rất nhiều chuyện để xử lý, không thể nào chỉ co đầu rút cổ trốn ở nhà, vĩnh viễn không ra khỏi cửa được.

Huống chi đến chiều tối rồi thì cho dù có trốn ở trong nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu không phải vì thế, lúc trước ông ta cũng chẳng muốn dùng Kinh Tửu Tửu để đánh đổi mọi thứ.

Kinh Tửu Tửu có lẽ là đưa con ưu tú duy nhất của ông ta ở kiếp này.

"Bây giờ, ngay lập tức, đi tìm tượng thần ngay! Sau đó tìm thêm mấy cao nhân tới!" Rốt cuộc ở bệnh viện, Kinh Đình Hoa cũng soi được dáng vẻ của mình.

Da ông ta sưng lên chỗ đỏ chỗ trắng, vết thương bị mảnh phảo nổ trúng lại bị sưng lên vì cà phê.

Xấu giống như người ngoài hành tinh.

Kinh Đình Hoa không kiềm nén được lửa giận trong lòng nữa.

.......!

Đạo diễn rạp hát nghe mấy nhân viên công tác kể lại chuyện xong, lập tức cử người đi tìm đạo sĩ.

Vị đạo sĩ này búi tóc, ăn mặc theo phong cách thần tiên.

Ông ta vừa làm hết một loạt động tác.

"Được rồi, quỷ gì đấy tôi đã thu phục rồi.

Bây giờ ở đây không còn vấn đề gì nữa đâu."

Đạo diễn cũng chẳng nghi ngờ người ta, bảo trợ lý chuyển cho người ta hai trăm nghìn rồi tiễn người ta đi.

Kết quả chưa đến hai ngày sau, người tên Kế Văn An kia vẫn còn chưa xuất viện, thì bên này Mạnh Hòa Tân đến trao đổi hợp tác lại bị đèn chùm rơi trúng.

Đạo diễn đành gọi điện cho Bạch Ngộ Hoài.

Thật ra bây giờ đạo diễn cũng không biết nên làm thế nào mới được, chợt lờ mờ nhớ lại, nghe nói quan hệ của ảnh đế Bạch với ông chủ của Kinh thị và Hải thị rất tốt, không ai có thể chen chân vào được, bởi vì ảnh đế Bạch là người đã giới thiệu thầy phong thủy cho bọn họ.

Lời đồn này là thật hay giả, đạo diễn cũng không thể kiếm chứng được.

Nhớ lại ngày hôm đó người bảo bọn họ đi mời đạo sĩ chính là ảnh đế Bạch, vì thế đạo diễn cũng thử vận xem sao.

"Mời đạo sĩ đến không có tác dụng sao?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.

"Đúng vậy, còn cầm hai trăm nghìn chạy đi mất rồi."

"Ai mời người này vậy?"

"Là ảnh hậu Đào giới thiệu đó, cô ấy nói mấy sao nữ trong giới đều nhờ ông ta xem phong thủy, trừ tà hộ."

"Người đó tên gì?"

"Ông ta tên Chu đại sư."

Bạch Ngộ Hoài chưa bao giờ nghe qua tên nhân vật này.

Nhưng ngẫm lại thì ngành này nhiều người giấu nghề lắm, Bạch Ngộ Hoài cũng không vội đánh giá.

"Ngài...!Ngài xem thử, ngài có thể giới thiệu ai đến thử lại lần nữa được không? Hôm nay lại có chuyện rồi.

Hết cách rồi, chưa đến hai tuần nữa là công diễn rồi, đến lúc đó chỉ mong đừng có biến thành đám tang..." Đạo diễn thở dài một hơi.

Bạch Ngộ Hoài đưa mắt nhìn về phía Kinh Tửu Tửu.

Hứng thú của Kinh Tửu Tửu khi nhìn được bản thân mình trong gương đã hết sạch rồi.

Bây giờ cậu đang hứng thú với món đồ chơi mới, cậu cầm chiếc Switch trong tay điều khiển Mario, trong mắt người khác, nơi đó chỉ có hai cái cần điều khiển tự mình chuyển động lên xuống.

"Tôi không qua được vòng này!" Kinh Tửu Tửu nói.

"Tôi cho anh phương thức liên lạc, có mời được hay không là chuyện của anh." Bạch Ngộ Hoài ngắt điện thoại, gửi danh thiếp qua WeChat sau đó tắt điện thoại rồi đi đến bên cạnh Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu thấy Bạch Ngộ Hoài nhận lấy tay cầm, bình tĩnh vô cùng nhưng thao tác lại mạnh như hổ.

Lại nhìn đến chiến tích 0.

5.

Mario ngã xuống.

Chết ngắt.

Kinh Tửu Tửu: "..."

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngượng ngùng nhìn nhau.

Kinh Tửu Tửu phá vỡ sự im lặng trước.

Con người chắc chắn là rất coi trọng mặt mũi, thế nên cậu phải đánh trống lảng sang chủ đề mới.

Kinh Tửu Tửu: "Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai thế?"

"Đạo diễn rạp hát." Bạch Ngộ Hoài vừa trả lời, vừa nhẹ nhàng thở phào.

Ảnh đế Bạch vào nghề từ khi còn rất trẻ, vào nghề đã được mười năm rồi, đó giờ luôn là nhân tài xuất chúng trong giới, gần như là ai cũng phải giơ ngón cái khen ngợi.

Thế mà bây giờ lại lộ ra vẻ vụng về trước mặt thiếu niên như vậy...!Nếu Kinh Tửu Tửu tiếp tục hỏi thêm một câu, gương mặt băng sơn của ảnh đế Bạch chắc sẽ nứt ra mất.

Kinh Tửu Tửu: "Vẫn chưa được giải quyết sao?"

"Chưa."

"Lần này là ai?"

"Mạch Hòa Tân.

Nghe nói đèn chùm đột nhiên rơi xuống, may mà người bên cạnh nhanh tay đẩy ra, nhưng vẫn bị móc sắt của đèn quẹt cho một đường trên trán."

Kinh Tửu Tửu nhớ đến gương mặt đẹp trai mình từng thấy trên TV khi còn nhỏ.

Khi đó, Úc Nhiên cũng thích xem phim võ hiệp cùng cậu.

Lúc đó trong giới giải trí Mạnh Hòa Tân không được xem là người đẹp trai nhất, nhưng vai diễn giáo chủ ma giáo của Mạnh Hòa Tân rất bùng nổ.

Kinh Tửu Tửu đứng dậy: "Chúng ta đi xem thử đi.

Tốt nhất là hỏi Lâm Chi xem tên quỷ này rốt cuộc lợi hại tới mức nào mà đạo sĩ cũng không bắt được."

Bạch Ngộ Hoài: "Không chơi Mario nữa à?"

Kinh Tửu Tửu: "Không chơi nữa."

Bạch Ngộ Hoài cầm lấy tay cầm rồi lại buông xuống.

Quên đi, đã như vậy rồi thì thôi, mình cũng đâu có nói là sẽ giúp cậu ấy qua vòng này đâu.

Bạch Ngộ Hoài đứng lên, kiềm chế cảm giác không vui kỳ lạ trong lòng mình: "Đi thôi."

Chẳng bao lâu hai người đã đến rạp hát.

Lúc này đạo diễn cũng vừa mới liên lạc với người trên danh thiếp xong.

Người đến đây là một thanh niên, nhìn phong cách thôi là thấy kém hơn người trước rất nhiều, đã vậy còn nhuộm tóc vàng nữa chứ.

Nhìn kỹ hơn một chút còn có chút quen mắt.

Hình như là thí sinh của một chương trình tuyển tú nào đó gần đây.

Đạo diễn:?

Không đợi đạo diễn hỏi khéo thêm câu nào thì bên kia cửa xe đã mở ra, Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu bước xuống.

Kinh Tửu Tửu chào hỏi, sau đó lên tiếng hỏi trước: "Mạnh Hòa Tân đâu?"

Đạo diễn thờ dài: "Đang ở bệnh viện khâu vết thương."

Kinh Tửu Tửu gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn WeChat.

Bạch Ngộ Hoài hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Kinh Tửu Tửu: "Hỏi thăm ngài Mạnh đó."

Bạch Ngộ Hoài liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày.

Cái này mà hỏi thăm cái gì? Đánh hẳn một đoạn dài như vậy...!

Bên đây thanh niên kia nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài cũng khá là bất ngờ: "Hóa ra là ngài tự mình đến, vậy để tôi quay về."

Đạo diễn nghe xong chả hiểu gì.

Bạch Ngộ Hoài: "Đứng đợi một bên đi."

Thanh niên vội đáp lại: "Vâng."

Đạo diễn vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng vẫn dẫn người vào.

Kinh Tửu Tửu đi bên cạnh Bạch Ngộ Hoài, kề tai anh khẽ nói: "Đây là...!đạo sĩ mới mà đạo diễn mời tới à?"

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ."

"Vậy cậu ta cũng sẽ nhìn ra tôi là quỷ sao?"

Bạch Ngộ Hoài: "Không đâu.

Tôi nói cậu là người thì cậu là người."

Kinh Tửu Tửu gật đầu, nhưng lại không thể yên tâm nổi.

Phương pháp thắng lợi của A Q* không đáng tin đâu nha.

*Phương pháp thắng lợi của A Q: là một loại phương pháp được nhắc đến trong "A Q chính truyện" của Lỗ Tấn.

Trong truyện, A Q nổi tiếng về phương pháp thắng lợi tinh thần.

Biểu hiện cụ thể của loại phương pháp này là tính tự cao, tự đại, kiêu căng...!Ví dụ, trong truyện khi A Q bị người ta đánh, cậu ta sẽ nghĩ trong đầu là "Bọn họ đang đánh bố của bọn họ", A Q tự thuyết phục bản thân mình rằng mình có tinh thần cao cả hơn người khác.

(Nguồn tham khảo: Baidu, Wikipedia)

Thanh niên dạo một vòng quanh rạp hát: "Đa số là các linh hồn bị ràng buộc lại, không rời khỏi rạp hát được.

Nhưng mà ở rạp hát nó là mạnh nhất rồi.

Mấy cái thứ này bảo phiền cũng không hẳn là phiền, tìm hiểu xem nó chết như thế nào rồi làm nó chết thêm một lần như vậy là được."

Bạch Ngộ Hoài không tiếp lời mà quay đầu lại nhìn đạo diễn: "Chu đại sư kia đến đây làm những gì?"

Đạo diễn vội kể lại một lần.

Thanh niên nghe xong nhịn không được mà cười khúc khích: "Không phải gặp phải kẻ lừa đảo rồi sao?"

Vẻ mặt đạo diễn cứng đờ: "..."

Trời đất ơi! Hai trăm nghìn của ông!

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài vẫn không thay đổi, thản nhiên nói: "Gọi người kia quay lại."

Vẻ mặt đạo diễn đau khổ: "Nếu ông ta phát hiện rạp hát lại xảy ra chuyện, chắc chắn biết mình đã lộ tẩy, thế nào cũng bỏ trốn cho coi..."

Bạch Ngộ Hoài: "Không phải ông ta đốt một đống bùa rồi còn vảy nước bùa nữa sao?"

Thanh niên vội tiếp lời: "À đúng, như vậy có lẽ là có thể tìm được ông ta.

Để tôi thử xem."

Thanh niên nói xong, lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, sau đó lấy đồ từ trong túi ra.

Túi còn được in họa tiết cyberpunk nữa.

Vừa ngầu vừa hợp thời.

Kinh Tửu Tửu nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

Bạch Ngộ Hoài khẽ cau mày, nhìn về phía thanh niên: "Đừng có lắm trò như vậy."

Thanh niên giễu cợt: "Vâng vâng." Sau đó lại dùng cái túi này để lót mông ngồi.

Thế nhưng Kinh Tửu Tửu lại tiếp tục nhìn chằm chằm sợi dây trang sức ngay mông của cậu thanh niên, trên sợi dây còn treo mô hình Naruto nho nhỏ nữa.

Trông cũng thú vị ghê.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Bạch Ngộ Hoài: "Xong chưa?"

Đầu thanh niên đổ đầy mồ hôi, thầm nói trong lòng, yêu cầu của ngài Bạch càng ngày càng cao đó, tôi sao mà có thể làm nhanh tới vậy?

Tìm kiếm khoảng nửa tiếng, thanh niên lau mồ hôi trên đầu, sắc mặt tái nhợt, đứng lên: "Xong rồi, phía đông nam, gần nước." Thanh niên nói xong, mở bản đồ trên di động ra, đưa qua cho đạo diễn nhìn: "Có lẽ là ở đường Hoài An này."

Tuy đạo diễn cảm thấy quá kỳ lạ, nhưng vẫn lập tức cử vệ sĩ đi bắt người.

Bởi vì quá mức căng thẳng nên lúc này cổ họng thanh niên khô cằn.

Cậu ta vừa quay đầu định nhờ nhân viên công tác rủ lòng từ bi lấy cho cốc nước thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh.

Kinh Tửu Tửu đứng phía sau Bạch Ngộ Hoài, chỉ để lộ ra cổ tay trắng bóc: "Muốn nước đúng không?"

Thanh niên nhận lấy, một hơi uống hết: "Cám ơn cám ơn!"

Nói xong, cậu ta nhịn không được mà thò đầu qua chăm chú nhìn thiếu niên trốn sau lưng Bạch Ngộ Hoài...!Đây không phải là thiếu niên ở lâu đài cổ trên hot search mấy bữa nay sao? Lúc ấy cậu ta cũng có xem chương trình.

Đậu má, bức tranh kia đẹp quá chừng!

Người ngoài đời còn đẹp hơn nữa!

Cơ mà đứng cùng Bạch Ngộ Hoài áp lực quá, cậu ta còn chưa dám nhìn kỹ nữa!

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Bạch Ngộ Hoài lại nhíu mày.

Nước lệ quỷ đưa cho mà cũng dám uống bừa.

Mấy thứ học được vứt cho chó ăn hết rồi đúng không!

"Ai làm việc ở đây lâu năm nhất nhỉ? Để tôi tìm hiểu xem con quỷ này có thân phận như thế nào." Thanh niên có chút không được tự nhiên mà vặn vặn cổ.

Cảm thấy ở đây cứ lạnh lẽo thế nào.

Đạo diễn lập tức dẫn cậu ta đi tìm người.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới lên tiếng: "Không phải cậu sợ đạo sĩ sao? Sao lại đưa nước cho cậu ta?"

Kinh Tửu Tửu: "Cậu ta thật sự không phát hiện tôi là quỷ, có thể thấy trình độ không cao rồi."

Đạo sĩ gà mờ, cậu không thèm sợ.

Bạch Ngộ Hoài: "...!Là không quá cao."

Bạch Ngộ Hoài mấp mấy môi, nuốt ngược trở lại câu "Tôi lợi hại hơn cậu ta" vào bụng.

Không bao lâu, vệ sĩ mà đạo diễn cử đi đã bắt được Chu đại sư quay lại.

Chu đại sư hơn năm mươi tuổi, cách ăn mặc như Lâm Chánh Anh trong phim cương thi, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng bát quái màu vàng đã bị rách lộ ra nửa mông.

Trên đầu thì đội một chiếc mũ vuông vức, bên dưới đính thêm hai dải băng lụa, nhưng một bên đã bị xé đứt rồi.

Đại loại bộ đồ nó như thế này:

Nhìn qua tuyệt đối không hề có chút tiên khí nào.

"Được rồi được rồi được rồi, đừng có kéo nữa, đúng thật là tôi không bắt được quỷ trong rạp hát của mấy người.

Nhưng tôi không phải là lừa đảo..." Chu đại sư cố đẩy vệ sĩ ra nhưng không được.

Thanh niên cũng vừa vặn quay lại, thấy ông ta, bèn cười nói: "Ông không phải là lừa đảo, vậy lát nữa tôi đổ hết nước bùa vào miệng ông nha."

Sắc mặt Chu đại sư tái xanh tái trắng, nản lòng nói: "Được rồi, tôi là lừa đảo.

Mấy người...!Mấy người muốn giao tôi cho cảnh sát sao? Thôi đừng nha, để tôi trả tiền lại cho mấy người.

Tôi ở đồn cảnh sát ba tháng rồi, muốn thấp khớp tới nơi..."

Bạch Ngộ Hoài: "Cậu dạy ông ta cách giết quỷ trong rạp hát này đi."

Thanh niên nghe thế kinh ngạc.

Chu đại sư cũng ngây người.

Thanh niên há miệng nhưng cuối cùng cũng ngậm lại.

Qua vài giây, cậu ta nói: "Thả ông ta ra trước đi."

Vệ sĩ nghe theo, thả Chu đại sư ra.

"Đi thôi, đi cùng nhau." Thanh niên nói.

Kinh Tửu Tửu chẹp miệng: "Đạo sĩ này nghe lời anh ghê."

Bạch Ngộ Hoài nói dối không chớp mắt: "Ừ, lấy tiền làm việc mà, ký hợp đồng dài hạn với nhà tôi."

Kinh Tửu Tửu: "À."

"Nhưng có bắt được quỷ thì cũng không có tác dụng gì." Kinh Tửu Tửu nói.

Bạch Ngộ Hoài: "Hả?"

"Anh nói hỗn độn là trang giấy trắng mà, vậy ác quỷ sẽ vẽ loạn gì lên đó?" Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu nhìn anh.

Đèn trong rạp hát chiếu xuống, phản chiếu vào đôi mắt cậu, khiến đôi mắt ấy như thể đang chứa đựng cả dãi ngân hà vậy.

Bạch Ngộ Hoài nói: "Để tôi bắt hỗn độn cho cậu."

Kinh Tửu Tửu:?

Hai chuyện này có quan hệ nguyên nhân kết quả với nhau không vậy???.