Mở đầu:

Trans+Edit: Madness

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đi đến được ngọn đồi. Chiếc xe cứ lắc lư liên tục trên suốt quãng đường, đúng là chẳng dễ với tôi chút nào khi phải lại thêm một người nữa trên xe, sau cùng thì tôi quay sang ngồi phía sau, ôm chặt lấy phía sau vai Hikaru.

Cứ thế, Hikaru đạp xe thật nhanh trên con đường làng, không thèm để ý tới buổi lễ khai giảng đang diễn ra mà chạy biến khỏi trường.

“Thực sự là cậu nghiêm túc khi quyết định bỏ học như vậy à?” Tôi hỏi cậu ấy.

‘’Tất nhiên rồi”. Hikaru gật gù. “Chứ nghĩ sao tôi còn có thể quay lại vào đó hả, khác gì chui đầu vào rọ đâu. Nếu cảnh sát mà tóm được tôi, kiểu gì tôi cũng bị tống vào tù, chứ không đơn giản chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng đâu.”

Cậu ta, Hikaru, vừa mới giết mẹ của mình. Và “tên sát nhân” đó, đang gồng hết sức đạp xe chạy thật nhanh khỏi nơi diễn ra tội ác ấy.

“Thế nên, tôi sẽ chạy trốn khỏi đây. Ít nhất là đến hết hè này.”

Lũ ve sầu vẫn cứ kêu râm ran, dù rằng đã cuối hè. Đoạn đường ven đê đầy xác khô của lũ ve, cũng như xác của những con ve đã chết

Ở Horikiku này, mùa hè nóng đến kinh dị. Thường mọi người sẽ nghĩ rằng ở cái vùng hàn đới này sẽ lạnh lẽo quanh năm, nhưng thực tế lại chẳng phải vậy. Mùa hè ở đây nắng cháy da, và chuyện nhiệt độ lên mức nắng nóng là chuyện quá đỗi bình thường. Giá mà Tiếng Anh của tôi mà tốt hơn thì có lẽ tôi cũng chuyển sang vùng nào đó mát mẻ quanh năm rồi đấy, tiếc là đời lại chẳng như mơ.