Chiếc xe đạp bị xóc nảy dữ dội khi chúng tôi vừa tiến đến chân một đồi núi.

Vì chưa quen với cảm giác ngồi ở sau, tôi đành bấu chặt lấy vai Hikaru để giữ thăng bằng.

Sau khi trốn khỏi buổi lễ khai giảng và chạy ra khỏi trường, Hikaru tiếp tục đạp xe như bay trên con đường quê.

"Cậu thật sự nghiêm túc không muốn quay lại trường sao?" Tôi hỏi.

"Ừ," Hikaru gật đầu. "Tớ không thể nào quay lại trường sau những gì đã làm. Nếu bị bắt lại, chắc chắn rằng họ sẽ tống tớ vào tù ngay luôn chứ không chỉ là trung tâm cải tạo đâu."

Hikaru, sau khi gây ra cái chết cho mẹ, vậy mà thậm chí chẳng để lại dấu vết nào trên gương mặt điển trai ấy, có chăng chỉ còn lại một sự trống rỗng đến lạnh lẽo.

"Đó là lý do tớ sẽ chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ, ít nhất là đến khi mùa hè này tàn."

Tuy đã gần cuối mùa hè, tiếng ve sầu vẫn tựa như một dàn hợp xướng ồn ào, vang vọng khắp nơi, âm thanh ấy loanh quanh trên con đường ven sông. Nơi mà đầy những chiếc vỏ ve sầu màu nâu xám nằm rải rác trên nền đất ẩm ướt, tạo nên một bức tranh buồn tẻ.

Ai ngờ được vùng đất tuyết vào mùa hè lại khắc nghiệt đến thế! Cái nóng ở Hokuriku như thiêu đốt từng tấc da của tôi. Thêm vào đó, hàng loạt bản tin thời tiết cảnh báo về nguy cơ say nắng khiến tôi càng thêm lo lắng. Tôi không thể tưởng tượng nổi việc phải ra ngoài vào những ngày nắng nóng như thế này. Vậy nên không chỉ một lần tôi mơ ước tới một nơi có khí hậu ôn hòa hơn, nhưng vấn đề rào cản ngôn ngữ đã khiến tôi đành từ bỏ.

Sau khi đạp xe được một lúc, chúng tôi chọn ngồi ở một chiếc ghế dưới tán cây. Ánh nắng xuyên qua tán lá, vẽ lên mặt đất những hình thù kỳ lạ, như một bức tranh trừu tượng. Tôi khẽ ngước nhìn bầu trời cao xanh vời vợi, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, thật đối lập với cảm giác oi bức đang bao trùm lấy cơ thể. tôi nghĩ rằng đáng lẽ giờ này mình phải đang ngồi trong lớp học có điều hòa.

"Tớ nghĩ ra một trò chơi rất thú vị. Muốn nghe thử không?" Hikaru hỏi.

"Cũng được" tôi đáp.

"Đó là một trò chơi có chút kỳ quặc, nhưng tớ nghĩ Rin sẽ thích. Dù sao thì cậu cũng có khiếu hài hước mặc dù hơi lệch lạc."

Hikaru, người hiểu rõ sở thích của tôi, nói một cách đầy tự tin. Tôi đáp lại, "Thật bất lịch sự," nhưng trong lòng lại thấy hào hứng. Cậu ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Tuy nhiên, khi Hikaru giải thích trò chơi cho tôi, dần dần tôi cảm thấy sắc mặt mình tái nhợt đi.

"Cậu có nghiêm túc không?" Tôi hỏi, và Hikaru đáp trả bằng giọng nghiêm túc, "Đương nhiên rồi."

Bảy người sẽ chết trong trò chơi này. Và điều đó, sẽ do chúng tôi thực hiện.

"Điều này thật kinh khủng, không đời nào tớ làm một chuyện như vậy."

Khi tôi từ chối, Hikaru chỉ cười gượng..

"Đây chỉ là một trò chơi thôi. Thả lỏng đi."

Làm sao mà có thể thả lỏng được khi tính mạng con người đang bị đe dọa? Hikaru nói điều kinh khủng ấy bằng giọng điệu nhẹ nhàng, hờ hững. Tôi bất giác im lặng.

Mùa hè của tuổi mười tám đang dần khép lại trong những ngày cuối tháng Tám đầy oi bức, cái nắng đã thiêu đốt từ tinh mơ, ép ngưỡng nhiệt độ quá mức 30 độ C.

---

Trans: dmromcom

Edit: Nghẹoo, ReiKuma