Như hôm qua, tôi cầm cây bass trên lưng của mình và rời khỏi nhà muộn hơn một lúc so với thời gian Kanon bảo tôi.
Trời quang. Thời tiết khá nóng, nhưng nhiệt độ không cao bằng lúc đỉnh điểm của mùa hè.
Do thời tiết của cây bass, tôi đi chậm hơn một chút khi đang tiến tới trụ sở của nhóm Millefeuille Stars.
Dù cho khoảng cách đó có là hơi xa để đi bộ mà không dùng tàu, nó lại là khoảng cách hoàn hảo.
Tất nhiên, ba người bọn họ được công ty đón đến trụ sở của nhóm bằng taxi, nhưng có vẻ như tôi không được như vậy.
Tôi nghĩ nó sẽ dễ dàng hơn nếu tôi đi bằng xe đạp, nhưng khi tôi thử phương án đó, trọng lượng của cây bass khiến tôi không thể lái xe một cách bình thường.
Tôi có thể lái nó nếu cố gắng, nhưng đi bộ sẽ tốt hơn nhiều nếu so với ngã và làm vỡ cây bass.
Trong khi tôi đang dần đổ mồ hôi, tôi đã đến công ty giải trí Fantasista, nơi mà tôi đã không đến trong khoảng vài tháng.
Vào quầy lễ tân, tôi đi đến bàn tiếp khách.
Người phụ nữ trả lời câu hỏi của tôi lần trước vẫn đang đứng ở bàn tiếp khách, mặt cô khá sốc khi thấy tôi.
“Cậu có phải là Shidou-sama?”
“Hả? À, vâng.”
“Tôi sẽ tiếp cậu hôm nay. Xin hay chờ một chút.”
Lần này, cô ấy có vẻ sẽ nói chi tiết hơn với tôi trước.
Người phụ nữ gọi thêm một cuộc điện thoại, và sau một lúc, một người có mái tóc đỏ thân quen, đang mặc quần áo tập xuất hiện từ trong thang máy.
“Ê, Rintaro. Cậu đến đúng giờ đó.”
“Ok. Nó khá là hữu ích khi có người tiếp khách nói chuyện với tôi.”
Lần trước, tôi phải nhận một chút những ánh mắt nghi ngờ.
“Đây là điều tớ đã rút ra từ lần trước Rei đón cậu. Nhất là lần này, nó hoàn toàn riêng tư, nên tôi càng phải cẩn thận với những người xung quanh.”
“Cậu cần phải cố gắng vậy ư?”
“Đúng vậy. Bất kể cậu hát hay hay nhảy đẹp cỡ nào, nếu cậu không có sự thu hút, cậu sẽ không thể trỗi dậy với với tư cách Idol số một.”
Và, có một chút gì đó xảo quyệt…
Nói vậy, Kanon đặt ngón trỏ lên môi và nháy mắt tới chỗ tôi.
Trong vô thức, tim tôi bỗng lỡ nhịp bởi sự đáng yêu của cổ, và tôi quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ.
“Ồ! Có lẽ cậu đã cảm thấy xấu hổ vì Kanon-chan này ư?”
“... Cảm ơn, Kanon. Nhìn thấy biểu hiện đó của cậu đã giúp tôi quay về bình thường.”
“Tại sao? Sao cậu lại lạnh lùng vậy hả!”
Nếu cô ấy chỉ giữ im lặng, Kanon sẽ là một cô gái rất đáng yêu, nhưng sự phiền phức này đã phá hủy nó ngay lập tức.
Nhưng tôi ổn với nó. Tôi thích nó.
Kanon và tôi băng qua cánh cửa dày của studio riêng của Millefeuille Stars, đi theo con đường tôi mới đi qua đúng một lần.
Ở trong, có hai người mặc quần áo tập cho buổi luyện giống Kanon, đang ngồi ngẫu nhiên dưới sàn và tán chuyện.
“Ồ, cậu đã đến rồi.”
“Cậu đã chuẩn bị hết chưa?”
“Ừ, tôi ổn rồi. Mic của Rei cũng đã được chuẩn bị xong.”
Khi tôi nhìn đến chỗ Mia đang chỉ, tôi thấy một dàn trống và những cái loa nhìn như trong studio mà Doumoto đã dẫn tôi đến.
Một chiếc mic được đặt ở trung tâm, và Rei tiến tới chỗ nó.
“Rei, cậu đã thuộc lời chưa?”
“Chúng tớ có cả một đêm, có kha khá thời gian mà. Không thành vấn đề.”
Trước sự thúc giục của Kanon, tôi tiến đến đến chiếc loa.
Nó không có nhiều sự khác biệt từ cái loa tôi dùng trong studio hôm qua.
Kết nối chiếc bass trong khi thuần thục những bước chuẩn bị được dạy bởi Doumoto.
----- Dù sao thì
“Kanon, có phải cậu thấy phấn khích hơn thường lệ không?”
“Tất nhiên! Tớ đã luôn muốn chơi nhạc với một người như này.”
Kanon nở một nụ cười tươi và chơi chiếc guitar của cô.
Có lẽ bởi những từ tương tự Doumoto được nói ra từ miệng cô, tôi bỗng cảm thấy Kanon gần gũi với tôi hơn.
“Ah, ah”
Giọng của Rei vọng qua chiếc mic trong studio.
Chất giọng mà bạn nên nghe suốt ngày.
Dù vậy, chỉ qua một chiếc máy, giọng hát bỗng đạt tới bầu không khí của một buổi live tại thời điểm đó.
Không cần phải nói, con tim tôi, bị thu hút bởi khoảnh khắc đó, đập rộn ràng trong sự phấn khích.
“Ừ, cậu có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.”
“...Ok. Các cậu đã sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu trong lúc trả lời Kanon, và Mia chơi trống một cách năng động, như thể nói rằng cô có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.
“Ok, thế Mia. Bắt nhịp đi!”
Mia gõ hai chiếc dùi cui và bắt đầu bài hát.
Trong khúc nhạc mở đầu, giọng hát bắt đầu nhanh hơn một nhịp, rồi tiếng guitar xen vào.
Nói cách khác, những nhân vật chính lúc đầu là Rei và Kanon.
Rei hát và Kanon gảy đàn.
Tôi thấy bất an vì Kakihara vừa phải hát và chơi guitar, nhưng không phải trong trường hợp này với ba cô gái, những người đã có nhiệm vụ riêng.
Và, --- cô ấy khá giỏi trong việc đó.
(Tôi đoán vậy…)
Vị trí hiện tại của Kanon không khác gì với Doumoto.
Vì cô ấy đã tập nhạc trong một khoảng thời gian dài như sở thích, không lạ gì khi cô có thể chơi bài nhạc một cách mượt mà như vậy.
Đến phần của Rei, cô ấy là một ca sĩ chuyên nghiệp.
Bài hát này vốn được hát bởi một nam ca sĩ, nhưng tôi không thể ngăn bản thân tự hỏi rằng giọng trầm vậy xuất phát từ đâu.
(Thật ra, giờ không phải lúc để lắng nghe kỹ càng…)
Một khi đoạn nhạc với hai người họ kết thúc cũng là lúc melody của bài nhạc bắt đầu.
Từ đây, tôi và Mia sẽ tham gia buổi biểu diễn.
Tôi có thể can thiệp vào một cách mượt mà hơn hôm qua, có lẽ bởi vì tôi đã có trải nghiệm với người khác từ trước.
Màn thể hiện của Mia cũng là rất tốt từ góc nhìn của một người nghiệp dư.
Tiếng trống của Doumoto chứa đựng sự mạnh mẽ, nhưng tiếng trống của cô có sự chính xác tuyệt đối.
Mỗi tiếng trống được đánh xuống một cách cực kì cẩn thận, từ góc nhìn của một ma mới.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó dù không có một đôi tai dành cho âm nhạc.
(--- Vui)
Khi tiếp tục bài hát, những cảm xúc đó bắt đầu hình thành trong tim tôi.
Kể cả khi bạn chỉ có thể đuổi theo người khác, hành động đó cũng rất là vui.
Nó đáng ra phải vui.
“...”
Tôi cắn răng của mình, cảm nhận được sự tiếp cận của điệp khúc cuối.
Khi được chơi với bộ ba này, tôi bỗng hối hận khi phải luyện tập với Kakihara và những người kia.
Tôi chắc rằng mình đã có thể tận hưởng điều đó hơn.
Không phải là làm việc và học, chơi như thế này là thói quen của chúng tôi.
Một thói quen không vui sẽ không có ý nghĩa.
Ngay khi điệp khúc cuối đến, tôi quyết định chơi bass mạnh hơn.
Sau cùng, nó cũng chỉ là tập luyện. Thực chất, nếu tôi có thể chơi máu như này, có lẽ tôi sẽ không phải lo về buổi biểu diễn thật sự.
Khi tôi đang chơi bass một cách hoang dã, tôi thấy Kanon, người ở gần tôi, cười toe toét.
Tôi vui khi nghĩ rằng Kanon có thể khớp với tôi vì tôi đã có động lực.
Và nếu bọn tôi hưng phấn hơn, hỏa lực Mia và Rei cũng sẽ đồng thời được nâng cấp.
Chúng tôi đã chạy qua bài hát, cuối cùng cũng tiếp cận hợp âm cuối bài.
“Đừng làm vậy, Rintaro. Tớ không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ kéo tớ đi như vậy.”
Thật ra, tôi đã mắc khá nhiều lỗi…
Thêm vào việc đó, Kanon cười một cách châm chọc một lần nữa.
Chắc chắn tôi sẽ phải ngẫm lại về việc đẩy bản thân quá giới hạn, vì nó đã khiến tôi mắc kha khá lỗi.
Nhưng nhờ nó, tôi cảm giác như điều gì đó đã được phá bỏ.
“... Cảm ơn, Kanon.”
“Hả? Gì vậy? Tớ không nghĩ cậu sẽ nói thế.”
Cậu là một người vô cùng bất lịch sự, một người mà khiến người ta không thể nghĩ rằng cậu vừa nói lời cảm ơn.
“Hmm, tớ thực sự không hiểu, nhưng hãy chạy lại một lần nữa! Lần này, nhịp độ sẽ nhanh hơn một chút! Tớ nhận ra cậu đã giảm nhịp độ để Rintaro có thể theo kịp! Nghe chưa Mia?”
“Ồ, cậu nhận ra rồi à?”
“Tất nhiên. Tớ không nói gì về việc đó, nhưng ngạc nhiên là Rintaro…có thể. Giờ ta biết điều đó, nó ổn mà, đúng chứ?”
“Ừ. Lần tiếp theo, ta sẽ chơi với nhịp độ ban đầu.”
Tôi nghe thấy mọi người nói những lời kiểu vậy, nhưng tôi không cảm nhận được sự khủng hoảng ở đây.
Tôi cảm thấy những ngón tay tôi có thể gảy bass tốt hơn bình thường vì vừa chơi với tất cả những gì tôi có thể xong.
--- Hãy nói chuyện ở trường với Kakihara vào ngày mai.
Nó không quan trọng lời tỏ tình là gì hay bất cứ thứ gì tương tự.
Dẫu sao, chúng tôi đã trao đổi vài lời để Kakihara có thể tận hưởng việc chơi nhạc với chúng tôi hơn.