Chương thứ tám – Tuyết sơn bạch liên giáo [hạ]

“Này còn phải nói sao, đương nhiên là Ngọc Thanh Chân Nhân chúng ta có thần lực bảo hộ, không sợ lửa nước, huống chi chỉ là cái chảo kia.” Bạch y nữ tử hất hàm nói, vẻ mặt kiêu căng, hiển nhiên đối với vấn đề của Dạ Vị Ương chẳng thèm để ý.

“Ngọc Thanh Chân Nhân có được thần lực của Bạch Liên thánh mẫu, chỉ cần gia nhập bạch liên giáo chúng ta, một lòng hướng thiện, tiêu trừ tội nghiệt, chẳng những sẽ không sinh bệnh, nếu như may mắn, cũng có được thần lực như Chân Nhân chúng ta.”

Ngọc Thanh Chân Nhân nói: “Cơ hội mất rồi sẽ không có lại, vị bằng hữu này, ta thấy ngươi có duyên mới nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, ngươi nếu hôm nay bỏ qua cơ hội gia nhập tuyết sơn bạch liên giáo, ngày khác nhất định sẽ gặp vận rủi tập kích, tội nghiệt quấn thân, cả đời đau khổ!”

“Ngươi không cần nói hươu nói vượn.” Nghe người này thế nhưng nguyền rủa Dạ Vị Ương, Thường Thiếu Điển quát lớn, sau đó lôi kéo Dạ Vị Ương tính toán rời đi.

Dạ Vị Ương không để ý lắm, cười nói: “Nguyên lai các hạ thật là người của tuyết sơn bạch liên giáo, mặc kệ là có duyên hay không, nhưng tại hạ là đệ tử của Cửu thiên hồ tiên phái, không thể tái nhận chân nhân làm sư phụ.”

“Cửu thiên hồ tiên phái? Đây là môn phái nào, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, tiểu huynh đệ, e rằng ngươi bị lừa rồi!” Thần côn liên tục lắc đầu, hết sức thương xót nhìn Dạ Vị Ương, tư thái nói chuyện cao cao tại thượng, xem người khác giống như con kiến đáng thương hèn mọn, còn hắn là thượng giả từ trên cao nhìn xuống.

Là một người theo khoa học, Dạ Vị Ương ghét nhất chính là thần côn, tuy rằng hắn dùng thân phận cửu vĩ hồ xuyên việt đến cũng biết thế gian này có một vài lực lượng thần kỳ, nhưng nhìn đám người trước mắt thấy thế nào cũng giống bọn giang hồ thuật sĩ, chuyên môn lừa gạt dân chúng.

Hôm nay bị hắn gặp được, hắn nhất định đem bọn người này vạch trần.

“Núi không cần cao có tiên thì danh, nước không sâu có rồng thì thiêng, cửu thiên hồ tiên chúng ta từ trước đến nay không thích giao thiệp, các hạ không biết cũng phải, bất quá vừa vặn, ta chính là truyền nhân của cửu thiên hồ tiên nên có chút bản lĩnh.”

Dạ Vị Ương nói xong, đột nhiên tới bên cạnh chảo nóng bốc hơi cuồn cuộn, trong tiếng kinh ngạc của mọi người đưa tay tiến vào trong lòng chảo.

“Gia!” Thường Thiếu Điển bị dọa không nhẹ, hô to chạy qua, thì thấy Dạ Vị Ương giống như không có việc gì bỏ tay khỏi cái chảo, lông tóc vô thương.

Người bên cạnh hướng Dạ Vị Ương nhìn qua, một đám sợ hãi than người này như thế nào cũng có thể để tay vào chảo.

“Chảo nóng kỳ thực là đồ giả, thần lực gì đó cũng là giả, mọi người không nên bị bọn chúng lừa!”

Thần côn tuyết sơn bạch liên giáo thấy thế liền bao vây Dạ Vị Ương, chỉ nghe Ngọc Thanh Chân Nhân quát lớn: “Hai kẻ này chính là yêu hồ hóa thân, biết tuyết sơn bạch liên giáo chúng ta liền biến thành hình người quấy rối, còn không mau bắt hai con yêu hồ này lại! Mọi người ngàn vạn lần không cần tin lời nói của hai con yêu hồ!”

Giờ phút này, ngoài đám người chợt nghe một thanh âm lạnh như hàn băng quát lớn, nói: “Ai dám bắt hắn?”

Thanh âm mang theo khí thế cường đại khiến người ta run sợ, lập tức mấy nữ tử vây xung quanh Dạ Vị Ương bị dọa, lúc lộ ra khoảng không, các thị vệ đều nhảy vào đám người đem Dạ Vị Ương hộ phía sau.

“Phụ thân!”

Cùng tiếng nãi thanh nãi khí vang lên, một tiểu hài tử vô cùng khả ái chạy vọt qua trực tiếp nhào vào trong lòng Dạ Vị Ương.

Ngọc Thanh Chân Nhân thấy tình huống không xong, xoay người muốn chạy trốn, Dạ Vị Ương một bên ôm lấy tiểu hồ ly, một bên hô: “Đừng để thần côn chạy thoát!”

Một bóng người bay qua đầu mọi người, tựa như hùng ưng từ trên trời giáng xuống chặn ở trước mặt Ngọc Thanh Chân Nhân, còn không đợi thần côn rẽ hướng chạy trốn, người nọ liền giơ chân trực tiếp đạp lên mặt Ngọc Thanh Chân Nhân.

Thân côn “Ôi” một tiếng ngã gục xuống đất, khuôn mặt đầy máu, sau đó bụm mặt uy hiếp nói: “Các ngươi, các ngươi cư nhiên dám đánh ta! Bạch liên thánh mẫu nhất định sẽ khiến các ngươi xuống địa ngục!”

Bắc Thần Diêu Quang vung vạt áo, tiến tới giẫm một cước lên người thần côn, tựa như nghiền một con kiến vặn vẹo dưới lòng bàn chân, dùng thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh chậm rãi nói: “Ngươi có thần lực không sợ nước lửa, hẳn là không ngại bị quăng vào chảo dầu nhỉ.”

“Mau thả ta ra, tuyết sơn bạch liên giáo sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Tất cả các ngươi đều sẽ gặp xui xẻo, chết không toàn thây, sau đó toàn bộ xuống địa ngục!” Rõ ràng đã run như cầy sấy, đại thần côn vẫn cố gắng mắng chửi, đúng là ứng với câu, người càng chột dạ càng kêu lớn.

Bắc Thần Diêu Quang lạnh lùng cười, không để ý nói: “Trẫm chưa từng xuống địa ngục, nhưng nghe nói dưới địa ngục có hình phạt là quăng vào dầu sôi, ngươi đã không sợ chảo nóng, chẳng bằng thử một lần đi.”

Vừa nghe đối phương cư nhiên xưng “Trẫm”, đại thân côn sắc mặt nhất thời trắng xanh.

Đạp tên này còn ngại bẩn chân mình, Bắc Thần Diêu Quang lạnh lùng hạ lệnh: “Ngươi đâu, chuẩn bị một chảo dầu lớn để chân nhân tắm rửa, để trẫm nhìn một chút, cái gọi là thần lực có tồn tại hay không.”

“Tha mạng! Tha mạng a tiểu nhân có mắt như mù, Hoàng thượng, tha mạng.” Vừa nghe chuẩn bị chảo dầu, đại thần côn sợ đến mức chân nhũn xuống, một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kêu la, làm sao còn nửa phần bộ dáng thần khí lúc nãy.

Bắc Thần Diêu Quang không hề để ý đến thần côn đau khổ cầu xin, đi tới trước mặt Dạ Vị Ương, mang theo nam nhân rời khỏi nơi hỗn loạn.

,,,,,

,,,,,

Trong khi đó, chảo dầu được thị vệ mang tới, trực tiếp đem cái tên gọi là tuyết sơn bạch liên giáo chân nhân ném vào, về phần kết quả thế nào, cũng không cần nói nhiều.

“Người của bạch liên giáo tuy rằng xấu, ngươi trực tiếp chém đầu bọn họ là được rồi, không cần phải nhập chảo dầu a.”

Dỗ tiểu hồ ly ngủ, Dạ Vị Ương tìm Bắc Thần Diêu Quang ở cách vách, hắn không phải thánh phụ thánh mẫu, chẳng qua cảm thấy quăng người vào chảo dầu thật sự là chuyện quá mức tàn nhẫn.

Người bạch liên giáo lừa gạt dân chúng là sai, ngàn sai vạn sai cho dù là phạm vào tử tội cũng không nên dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy để chấm dứt.

Phương thức giết người có rất nhiều loại, vì sao không chọn cách trực tiếp một chút.

“Vị Ương, lại đây.” Bắc Thần Diêu Quang ngồi ở thư trác vỗ vỗ đùi mình.

Dạ Vị Ương đứng yên không nhúc nhích, hắn không nghĩ vì chuyện này cùng Bắc Thần Diêu Quang xảy ra mâu thuẫn, chính là Bắc Thần Diêu Quang giết người quá mức điên cuồng, hắn ngày trước không tiếp thu được, hiên tại sẽ không, tương lai càng không.

Gặp Dạ Vị Ương có chút cáu kỉnh, Bắc Thần Diêu Quang hỏi: “Ngươi trước kia có từng nghe qua tổ chức tuyết sơn bạch liên giáo?”

Dạ Vị Ương lắc đầu: “Chưa từng.”

“Lại đây.” Bắc Thần Diêu Quang lại gọi.

“Ta không phải tiểu cẩu, ngươi kêu tới liền tới, huống chi cho dù là tiểu cẩu cũng không nhất định tới.”

Xem bộ dáng Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương đoán rằng đối phương đại khái biết được một ít chuyện về tuyết sơn bạch liên giáo, hắn vẫn đứng tại chỗ bất động, nói hắn ngạo kiều cũng được, sĩ diện cũng tốt, chính là hắn không thích nghe lời Bắc Thần Diêu Quang, kêu thì đến đuổi thì đi.

“Ngốc hồ ly, ngươi không phải tiểu cẩu, ngươi đã quên ngươi là hồ ly rồi sao?” Bắc Thần Diêu Quang cười nhẹ, chế nhạo nói: “Truyền nhân cửu thiên hồ tiên.”

Dạ Vị Ương quyết đoán trừng to mắt, người này thế nhưng kiếm chuyện trêu chọc hắn.

Nhìn bộ dáng đại hồ ly tạc mao thật là làm lòng người ngứa ngáy, Bắc Thần Diêu Quang từ trên thư trác đứng dậy, bước qua trực tiếp đem Dạ Vị Ương bế lên, nếu đại hồ ly ngạo kiều không muốn tới, vậy thì hắn tới.

Ôm Dạ Vị Ương ngồi ở ghế dựa sau thư trác, Bắc Thần Diêu Quang làm cho Dạ Vị Ương ngồi trên đùi mình, hắn đưa một phong thư cho nam nhân, nói: “Đây là từ Tử Vi thành gửi đến, về chuyện tuyết sơn bạch liên giáo.”

Dạ Vị Ương mở phong thư, nghe Bắc Thần Diêu Quang ở bên cạnh nói: “Tuyết sơn bạch liên giáo này vài năm trước xuất hiện ở biên cảnh Bắc Thần quốc, khắp nơi thi triển thần lực lừa gạt dân chúng nhập giáo, trừ bỏ dân chúng tầm thường, những nam nữ diện mạo thanh tú cũng là mục tiêu bọn chúng nhắm tới.”

“Thông qua mê hoặc nam nữ trẻ tuổi, một bên cướp đoạt tiền tài, một bên dùng hành vi tu hành cướp đoạt thân thể bọn họ, đợi những người này bị khống chế bọn chúng sẽ đưa cho thương nhân quan lại địa phương, mục đích mượn sức.”

Cách lớp quần áo hôn lên thân thể Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang lẩm bẩm nói: “Đây chính là lý do ban ngày bọn lừa đảo kia lựa chọn ngươi.”

Nếu nói ý tứ Bắc Thần Diêu Quang đã muốn đối phó với bọn người giả danh lừa bịp kia, hôm nay cái gọi là tuyết sơn bạch liên giáo cư nhiên dám nổi tâm tư với Dạ Vị Ương, càng khiến cho Bắc Thần Diêu Quang quyết định đem tà giáo này diệt trừ triệt để, một kẻ cũng không lưu.

“Một tà giáo nho nhỏ lại dám nắm giữ quyền lực, bọn chúng muốn mưu phản à?” Dạ Vị Ương xem xong nội dung trong thư nhất thời kinh ngạc, hắn vốn nghĩ, tuyết sơn bạch liên giáo chẳng qua chỉ là tổ chức lừa đảo lừa gạt tiền tài thôi.

Hiện tại xem ra, vấn đề không có đơn giản như vậy.

“Hừ, một tà giáo nho nhỏ sao có thể lay động địa vị của ta, bọn chúng có gan đó sao.” Bắc Thần Diêu Quang nhẹ nhàng xoa chân nam nhân, một đường đi xuống mắt cá chân Dạ Vị Ương, vừa tháo giày đại hồ ly, vừa nói: “Bất quá là sau lưng có người sai sử mà thôi.”

“Sau lưng có người sai sử?” Dạ Vị Ương đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân có điểm ngứa, cúi đầu liền phát hiện giày chính mình đã bị Bắc Thần Diêu Quang cởi ra, người này nắm chân trần của hắn sờ sờ nắn nắn, miễn bàn của bao nhiêu ngứa ngáy khó chịu.

“A, ngươi đừng xằng bậy, nói chính sự trước.” Dạ Vị Ương hai tay chống lên bàn muốn đứng dậy, Bắc Thần Diêu Quang cũng đi theo hắn, nhưng hai tay nam nhân vẫn cầm chân hắn, thoáng dùng sức liền khiến Dạ Vị Ương đổ ập trên thư trác.

Trên mặt nhất phái bình tĩnh, Bắc Thần Diêu Quang một bên kéo đai lưng nam nhân, một bên hơi thở vững vàng tiếp tục nói: “Có một số kẻ trời sinh tính tình đê tiện, ngươi càng đối với hắn tốt, hắn liền nghĩ ngươi dễ bắt nạt, ngươi không cho hắn chút nguy cơ, hắn sẽ không biết có một số chỗ, có một số việc hắn không thể chen chân vào.”

Bắc Thần Diêu Quang mắt phượng thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Vị Ương, bàn tay đè nặng bả vai đại hồ ly.

“Hôm nay ở Hà Hoa trấn đem người quăng vào chảo dầu, ta chính là muốn cho bọn chúng thấy tình cảnh máu chảy đầm đìa, cùng Bắc Thần Diêu Quang ta đối nghịch, địa ngục thì ta chưa thấy, nhưng lúc còn sống, ta liền cho bọn chúng biết cái gì gọi là địa ngục trần gian!”

Dạ Vị Ương nắm chặt bả vai Bắc Thần Diêu Quang, trong lòng buồn bực, ngươi nói địa ngục trần gian thì là địa ngục trần gian, dùng sức như vậy làm gì!

Hết chương thứ tám