Tiếng còi báo cháy rít lên chói tai khiến sắc mặt Viên Hỷ Lạc tái mét. Cô ấy vội hỏi tôi: “Chuyện gì vậy?”
“Đập sắp xả nước!” - Tôi chửi thầm trong bụng, xem ra lượng nước tích lũy sau cơn mưa lớn ở thượng nguồn đã bắt đầu vượt quá sức chịu đựng của con đập.
Ở đây mà xả lũ thì khí độc dưới lòng đất sẽ ùa lên, bủa vây cả khu vực này và vây khốn chúng tôi. Trong khi đó, trên người tôi chỉ có duy nhất một bộ quần áo ba phòng.
Tôi liền nghĩ đến một nơi, rồi kéo cô ấy đi.
Cô ấy giật tay ra khỏi tay tôi, nhìn chằm chằm và hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Đi tìm chỗ trốn!”
“Tại sao phải trốn?” - Cô ấy không hiểu - “Tôi phải bắn chết tên khốn kia!”
“Không kịp đâu!” - Tôi giục giã rồi vắn tắt giải thích cho cô ấy về chuyện sương mù nhiễm khí độc và khuyên giải: “Em ở đây giằng co với hắn cũng không giành được phần thắng đâu, hơn nữa, chẳng bao lâu nữa, tốp bộ đội tiếp theo sẽ tràn xuống đây. Tốp này đông mấy trăm người, trong khi nhóm của em đều bị súng bắn chết, em phải chuẩn bị giải thích quá trình mọi việc xảy ra với họ thế nào? Họ sẽ tin đặc phái viên hay tin người phụ nữ mới trở về từ Liên Xô như em?”
Cô ấy không nói gì nữa, hiển nhiên cô rất muốn biết vì sao tôi lại biết những điều còn chưa xảy ra này, nhưng cuối cùng đã kiềm chế lại được.
Tôi nói: “Hệ thống thông gió cách ly khí độc ở đây chỉ có ba khu vực nhà kho liên thông với nhau. Hiện giờ tên khốn đó chắc đang ở khu văn phòng. Nơi này không có đất để xoay chuyển tình thế, chúng ta không có chỗ trốn. Chỉ duy nhất một nơi còn an toàn mà thôi. Đó chính là khu khí độc, hắn tuyệt đối không thể nghĩ chúng ta lại trốn trong đó.”
“Nhưng đó là khu khí độc…” - Viên Hỷ Lạc bỏ lửng câu với vẻ không hiểu ý của tôi.
“Tôi biết một chỗ mà khí độc không thể bay vào được.” - Tôi tự tin đáp, rồi kéo mạnh tay cô ấy - “Tôi không lừa em đâu. Em phải tin tôi!”
Viên Hỷ Lạc do dự một lát, tôi cảm thấy lần đầu tiên cô ấy cũng nắm chặt tay tôi, tim tôi nóng lên, lập tức kéo cô ấy chạy lên tầng hai của nhà kho cần cẩu, rồi tìm đến chỗ cánh cửa liên thông với hồ nước được làm sạch và đi vào trong, sau đó chui vào đường ống thông gió, rồi đến thẳng khu vực khí độc đầy ác mộng.
Hệ thống đèn ở khu vực này chưa bị bật lên, nhưng để đề phòng bất trắc, tôi bảo cô ấy mặc bộ quần áo ba phòng lên người, còn tôi lấy quần áo bịt miệng, rồi đi một mạch đến căn phòng ngập nước.
Lúc tôi lội nước để bước vào căn phòng, cảm giác chẳng khác gì bước vào giấc mộng Hoàng Lương[1] cách biệt cả mấy chục năm, chẳng ngờ tôi đi lòng vòng một hồi rồi lại trở về chính nơi đây.
[1] Giấc mộng Hoàng Lương: một điển cố nổi tiếng của Trung Quốc. Chuyện kể về một chàng thư sinh bước vào một quán trọ, nằm ngủ và mơ về cuộc đời mình từ lúc còn trẻ tới lúc được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng khi chàng tỉnh lại thì hóa ra thời gian mơ chỉ ngắn đến mức nồi kê chủ nhà nấu trên bếp vẫn chưa chín.
Tôi ngồi trên giường thấy Viên Hỷ Lạc đưa mắt nhìn quanh phòng một cách hoàn toàn lạ lẫm, rồi hỏi tôi: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai được chưa?”
Tôi cởi áo, viên đạn bay xuyên qua chỗ gần nách dưới bả vai đã bắt đầu vón máu thành cục. Tôi vừa lấy áo lau, vừa nói: “Bây giờ tôi còn có thể đưa ra một lời tiên tri: chắc chắn em sẽ không tin câu chuyện tôi sắp kể; nhưng chỉ cần em nghe lời tôi, tôi sẽ giúp em thoát khỏi cuộc sống hiện tại.”
Rồi tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho Viên Hỷ Lạc nghe, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của cô ấy giống hệt như tôi nghĩ, vẻ mặt ấy không chỉ thể hiện không tin mà rõ ràng cho rằng tôi mắc bệnh thần kinh.
“Anh nghĩ tôi sẽ yêu anh sao? Nực cười! Có điều tôi thấy lời tiên tri của anh rất chuẩn đấy!” - Cô ấy tức giận nói - “Đúng là tôi không thể tin câu chuyện của anh.”
Tôi móc trong túi áo ra chiếc đồng hồ mà cô ấy tặng tôi lúc trước, rồi đưa cho cô ấy.
Viên Hỷ Lạc nhìn, mắt giật liên hồi, cầm lên ngay, rồi lập tức so sánh với chiếc đồng hồ của mình, sắc mặt cô ấy vụt thay đổi.
“Tôi chưa nhìn thấy chiếc đồng hồ này bán trên thị trường bao giờ. Tôi nghĩ không phải ai ở đây cũng sở hữu được nó.” - Tôi chậm rãi nói.
Cô ấy nhìn chiếc đồng hồ, ngồi phịch xuống giường, thất thần cất giọng: “Đây là đồng hồ Ivan tặng tôi.”
Tôi nhìn cô ấy rồi hỏi: “Em nghĩ tôi có thể biết nhiều bí mật thế về em không?”
Cô nghĩ một lát rồi lắc đầu, vùi đầu vào hai lòng bàn tay, khó nhọc đáp: “Tôi không tin! Chuyện đó không thể nào xảy ra!”
Tôi ngồi quỳ xuống đất, nhìn dáng vẻ cô ấy mà vừa đau lòng, vừa buồn bã.
Mọi chuyện tôi và cô ấy từng trải qua, giờ đây đối với cô ấy đều là hư ảo và không hề có cơ sở. Tôi hít sâu một hơi, định thần lại, rồi bảo Viên Hỷ Lạc: “Bất kể em tin hay không, thì vì bản thân mình, em phải nghe lời tôi. Sau đó tôi sẽ cho em thấy từng ‘chứng cứ’ một dần dần xảy ra.”
Cô ấy im lặng, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu đồng ý: “Được rồi! Vậy anh muốn tôi phải làm gì?”
Tôi đáp: “Tôi muốn em hãy kể rõ toàn bộ mục đích em và gã đặc vụ kia đến đây. Bây giờ em đã bị hắn phản bội, dẫu em không tin tôi thì nói ra cũng chẳng hề gì. Tôi chỉ muốn biết động thái sau này của hắn.”
Viên Hỷ Lạc nhìn tôi, rồi đáp: “Mục đích chúng tôi đến đây, thứ nhất là để tìm cuộn phim như anh nói, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn là để phát một bức điện báo.”
Điện báo ư? Tôi nhìn cô ấy, cô ấy tiếp tục kể: Viên Hỷ Lạc ấy vốn là lớp đặc công cuối cùng thuộc bộ đội mưu lược 53, khi đó cô ấy còn là một đứa trẻ, thậm chí còn chưa kịp qua lớp huấn luyện thì Nhật đã chiến bại. Thế là cô ấy bị bỏ lại ở một viện từ thiện thuộc vùng Đông Bắc, nhân viên kế nhiệm đã phụ trách nuôi cô ấy lớn khôn, sau đó Hỷ Lạc gia nhập hệ thống thám trắc địa chất. Mãi trước khi đến đây, cô ấy và gã đặc phái viên mới liên lạc với nhau và chấp hành nhiệm vụ đầu tiên cũng là nhiệm vụ cuối cùng của cô ấy.
Hỷ Lạc không còn sự lựa chọn nào khác, bởi thân phận đã quyết định rằng cô chỉ có thể tiếp tục gắng gượng bước tiếp.
Cô ấy không biết nội dung bức điện báo cần phát đi là gì, họ lấy tài liệu này từ phía Nhật, đặc phái viên điều cô ấy tham gia nhiệm vụ này, sau đó nhiệm vụ được tiến hành cho đến bây giờ, chẳng ngờ giữa chừng lại xảy ra nhiều sóng gió đến thế.
Tôi thầm tính toán trong đầu, nghĩ đến chuyện gã Hà Nhữ Bình giả mạo nửa đêm bò xuống vực sâu, lẽ nào là vì hắn muốn phát bức điện báo kia sao? Lẽ nào anh ta chính là tên đặc phái viên?
Người của chúng tôi không phát hiện thấy thi thể của gã đặc phái viên trong căn cứ địa, nên khả năng này xảy ra là rất lớn. Mẹ kiếp! Vậy bức điện báo mà họ muốn phát xuống vực sâu có nội dung như thế nào? Lẽ nào có người sống dưới đáy vực thật sao? Tôi liền nhớ đến Bùi Thanh, chẳng lẽ cậu ta đã nói đúng?
Viên Hỷ Lạc nhìn tôi, sốt ruột hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi giật mình bừng tỉnh, nói với cô ấy: “Bây giờ, em phải nghe kĩ kế hoạch của tôi, không được để sót bất cứ chi tiết nào.”
Tôi nói với cô ấy tất cả suy nghĩ của mình, vừa nói, tôi vừa sắp xếp lại các ý niệm lộn xộn trong đầu.
Nếu tôi không trở lại thì Viên Hỷ Lạc nhất định sẽ bị gã đặc phái viên diệt khẩu, mấy thông tin then chốt này đã ép tôi phải đến đây, rõ ràng vai trò của tôi không hề giống như tôi vốn nghĩ lúc đầu là chỉ đến đây đứng trong bóng tối để thúc đẩy tiến trình phát triển của sự việc mà sự xuất hiện của tôi đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh một con người.
Tôi không phải nhà lô-gíc học nên không thể suy đoán một loạt các vấn đề không thể lý giải. Tôi cũng biết, về mặt lô-gíc mà nói thì mọi việc đang xảy ra giờ đây dường như không thể hình thành, nhưng sự thực là mọi chuyện đã phát triển đến tận bây giờ, nên tôi chỉ còn cách nghĩ tiếp, làm tiếp.
Đầu tiên, tôi có thể xác định chắc chắn một điều, đó chính là tôi không thể bỏ mặc cho sự việc tự phát triển được, bởi rõ ràng trong một phần lịch sử của Viên Hỷ Lạc, tôi không chỉ có tác dụng hỗ trợ như mình vẫn nghĩ ban đầu, mà sự xuất hiện của tôi đóng vai trò vô cùng then chốt, thậm chí mang yếu tố quyết định.
Nếu phải trói chân trói tay, thận trọng từng bước nghĩ xem mình nên làm gì trong phần lịch sử này thì chi bằng cứ mạnh dạn phóng tay lên kế hoạch còn hơn.
Tôi hồi tưởng lại những chuyện đội chúng tôi đã trải qua sau khi vào trong hang động, hồi tưởng lại mọi quyết định của mình, rồi phát hiện một sự thật vô cùng đáng sợ, đó là tất cả quyết định của tôi trông thì có vẻ rất đỗi bình thường, nhưng dường như đều không phải do chính tôi quyết định.
Vì sao chúng tôi lại đi vào hố sụt? Vì sao lại xuất hiện mẩu giấy kì lạ trong túi áo tôi? Ai đã nhét nó vào đó? Và nhét nó vào từ lúc nào? Sau khi chúng tôi vào trong buồng lặn, ai đã nhấn nút khởi động cho chúng tôi rơi xuống hầm băng? Ai đã tháo tất cả các ốc vít của cửa ống thông gió ở dưới hầm của phòng chiếu phim? Ai đã khắc những dấu vết trên tường ở khu vực khí độc để hướng dẫn lối ra? Đột nhiên, tôi phát hiện, ở mỗi nơi quyết định số mệnh của chúng tôi đều có người giúp chúng tôi chuẩn bị chu toàn tất cả.
Người đó không thể là ai khác, mà chỉ có thể là chính tôi.
Vừa nghĩ vừa sắp xếp lại trong quá trình kể cho Viên Hỷ Lạc nghe, trong đầu tôi dần dần hiện ra toàn bộ diện mạo của câu chuyện. Tôi phát hiện việc mình cần làm bây giờ nhiều vô cùng nhưng cũng không khó lắm, bởi vì đối với tôi thì đáp án đã được viết sẵn trong não mình, bây giờ tôi chỉ cần lôi từng việc ra làm mà thôi.
Sau khi nói xong, tôi phát hiện Viên Hỷ Lạc không thể hiểu được lời của tôi, thực ra tôi biết, cô ấy không thể lập tức tiêu hóa sạch sẽ bao nhiêu thông tin dồn dập đến một lúc như thế.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi ý thức rằng không cần thiết phải nói hết toàn bộ kế hoạch cho cô ấy nghe, tôi chỉ cần bảo cô ấy phải làm gì sau khi gặp phải chuyện nào đó là được.
Lúc gặp đội thám trắc thứ hai của tôi trong huyệt động, cô ấy bắt buộc phải giả vờ điên.
Sau khi “chúng tôi” rời đi, cô ấy phải dẫn Trần Lạc Hộ và Mã Tại Hải vào trong đập, bởi nếu họ không thể trở về đến thượng nguồn ở miệng hang thì nơi này sẽ xảy ra lụt lớn, chỉ trong con đập mới an toàn. Mà sau khi đi vào đập, họ buộc phải lập tức đến buồng lặn để tránh sương độc. Viên Hỷ Lạc rất thông thuộc địa hình ở đây, nên những chuyện này hoàn toàn không phải vấn đề lớn với cô ấy.
Sau đó, tôi sẽ khởi động buồng lặn cho cô ấy xuống đến hầm băng, Viên Hỷ Lạc có thể tự nghĩ cách rời khỏi buồng lặn trong bóng tối, tuy tôi vẫn chưa biết lúc ấy cô ấy làm thế nào để rời đi không chút tiếng động như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ có cách.
Viên Hỷ Lạc rời khỏi buồng lặn, đi theo thông đạo để đến khu khí độc, rồi tìm xuống “trạm tránh nạn”, chỉ cần nghe thấy động tĩnh chúng tôi xuất hiện thì cô phải đến vị trí đó, cố tình phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Cô ấy gật đầu, nhưng vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Vô Dụng, nếu những chuyện anh vừa nói đều không xảy ra thì tôi phải làm sao?”
“Hãy tin tôi! Đối với tôi thì những chuyện đó đều là những chuyện đã xảy ra.” - Tôi đảm bảo - “Những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi cũng không muốn nó thay đổi.”
Cô ấy nhìn vào mắt tôi, đột nhiên hỏi: “Tất cả những điều đang xảy ra không phải mơ đấy chứ?”
Tôi lắc đầu, ngẫm một lát rồi nói: “Nếu tính theo cục diện, dẫu là giấc mộng thì đối với em cũng không phải cơn ác mộng.”
Sau đó nghĩ lại, tôi thấy công việc đầu tiên và cấp bách nhất cần làm bây giờ chính là phải khắc câu nói của Vương Tứ Xuyên lên tường.
“Chúng ta sẽ yêu nhau thật sao?” - Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi quay sang nhìn vào mắt cô ấy, trong lòng man mác buồn, tôi vốn rất chắc chắn về vấn đề này, nhưng bây giờ tôi không thể khẳng định được nữa, bởi tôi không ngờ sự khởi đầu thực sự của câu chuyện giữa chúng tôi lại thành ra thế này.
“Nếu muốn đánh bại người đàn ông có thể điều khiển máy bay ném bom nhào lộn 180o giữa không trung của em, thì tôi chỉ còn cách tự biến mình thành người đàn ông có thể xoay chuyển số mệnh 180o.” - Tôi đáp - “Tôi không thể trả lời câu hỏi của em, mà chỉ có thể đảm bảo với em rằng: nhất định tôi sẽ thích em!”
Cô ấy tiếp tục nhìn vào mắt tôi, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Tôi rút con dao găm giắt ở hông cô ấy, bắt đầu đẩy chiếc giường ở gần tường ra, nhớ lại vị trí dòng chữ khắc đó và định khắc mấy chữ “Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” lên tường.
Những chuyện tôi có thể làm đều nằm sẵn trong đầu, sau đó cô ấy sẽ nghĩ gì, e rằng đó là chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng sau khi từng chuyện tôi dự đoán đều lần lượt diễn ra, thì sự tin tưởng của cô ấy dành cho tôi đã dần dần trở nên sâu sắc hơn, chí ít tôi cũng có thể yên tâm nhìn cô ấy rời khỏi đây một cách an toàn.
Tôi vừa nghĩ vừa đẩy chiếc giường, vách tường lộ ra, tôi quỳ xuống chuẩn bị khắc chữ, đúng lúc đó thứ xuất hiện trên vách tường đã khiến dòng suy nghĩ của tôi đột ngột bị ngắt quãng.
Tôi thấy đã có người khắc trước dòng chữ “Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” ở trên tường.
Tôi sững lại, đột nhiên thấy choáng váng trong giây lát.
Tôi nhìn kĩ thì phát hiện bất luận là vị trí hay kiểu chữ thì dòng chữ này giống y hệt dòng chữ mà tôi nhìn thấy trước đây.
Tôi nhìn con dao găm trong tay mình, suýt chút nữa tôi đã đồ rằng chính mình vừa khắc dòng chữ ấy lên, nhưng rõ ràng không phải vậy.
Mẹ kiếp! Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ dòng chữ ấy không phải do tôi khắc ư? Tôi sờ vào hàng chữ, người bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện này không ổn rồi! Không ổn, mẹ nó, thực sự không ổn chút nào!